" Là tôi "
Trong không gian im lặng có thể nghe thấy rõ tiếng nói ấy. Thừa Hưng từ từ xoay người lại, ánh mắt gằn lên những tia giận dữ nhìn thẳng vào Thừa Dật đang đứng ung dung, hai tay thong thả đút túi quần. Anh (T.H) siết chặt bàn tay, tung nắm đấm thẳng vào mặt Thừa Dật. Thừa Dật bị bất ngờ không kịp né tránh, cả người hơi lảo đảo. Sau khi giữ lại thăng bằng, anh đứng trước mặt Thừa Hưng, đưa tay lau một ít máu chảy ra nơi khóe miệng. Giọng nói mang theo chút đùa cợt vang lên.
" Không ngờ tới anh tôi lại kích động như vậy "
" Cậu " Thừa Hưng giơ nắm đấm chuẩn bị đánh anh thêm cái nữa, nhưng chưa kịp chạm đến mặt của anh thì dừng lại giữa không trung.
" Đừng " Khả Ái đứng chặn giữa hai người. Lúc nãy khi cô nhìn thấy Thừa Hưng chuẩn bị ra tay đánh anh, cô không suy nghĩ mà chạy nhanh đến. Thân hình nhỏ bé chắn giữa hai người đàn ông.
Thừa Hưng dần dần buông lỏng nắm đấm, từ từ hạ tay xuống, cúi đầu nhìn thân hình bé nhỏ đối diện với mình.
" Anh họ, không phải anh ấy. Thừa Dật anh ấy yêu em còn không hết sao lại nỡ lòng đánh em được chứ, em.... em đây là bị dị ứng với mỹ phẩm nên giờ má nó mới sưng như vậy a. Haaa may mắn là không nổi mụn không thì xấu chết em rồi. "
Rồi cô lại quay người nói với Thừa Dật.
"Thừa Dật anh cũng thật biết nói đùa"
Thừa Dật nghe cô nói, khóe miệng cong cong, ánh mắt đắc í nhìn biểu cảm của Thừa Hưng chầm chậm lên tiếng.
" Không nhìn ra anh họ lại quan tâm đến vợ của em như vậy " Thừa Dật nhấm mạnh ba chữ " vợ của em " muốn nói cho Thừa Hưng biết người mà anh(T.H) yêu giờ đã là vợ của Thừa Dật anh, là người của anh. Sau đó, anh nắm tay Khả Ái đi về hướng ngược lại, trước khi đi còn không quên nói câu " tạm biệt ".
Thừa Hưng đứng nhìn bóng hai người đi ra khỏi khu vườn, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, có thể nhìn thấy ngân xanh nổi lên. Anh (T.H) biết cô đang nói dối anh, anh biết cô đang cố che giấu cho Thừa Dật. Khi nãy, nghe Thừa Dật nói cùng với sự đắc í trong ánh mắt, anh muốn đi đến tặng cho Thừa Dật một nắm đấm. Nhưng anh lại không làm, anh vẫn đứng im lắng nghe, kiềm chế cơn tức giận của mình, bởi vì anh biết người bị thương sẽ không phải là Thừa Dật mà chính là Khả Ái.
" năm trước tôi có thể dễ dàng buông tay, nhưng ba năm sau tôi sẽ không dễ dàng giống như năm trước " Thừa Hưng nghĩ trong lòng.
-------
Chap sau có thể có H
Vote cho mị đi, cứ đọc chùa mãi thế