Lạc Y ngây người nhìn từng hành động của cậu vì lo cho cô mà đôi lông mày nhíu lại. Bất chợt trước mắt cô chảy ra dòng nước âm ấm.
" Phó Từ hic....hic.... "
" Không khóc, nói cho anh nghe tại sao em lại không về nhà. Có biết người nhà của em lo lắng lắm không, đặc biệt là anh hai của em " Cậu lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói.
" Em có lỗi với anh hai huuuu, em không biết phải làm sao. Phó Từ "
" Bình tĩnh kể cho anh nghe chuyện gì đã sảy ra, em trước kia đều không phải như vậy "
Lạc Y kể lại mọi chuyện cho cậu nghe, Phó Từ là người thông minh nên ngay từ đầu đã hiểu ra vấn đề. Anh thở dài, ôm cô vào lòng an ủi.
" Anh biết em không phải cố ý "
" Huuuuuu " Cô lại càng khóc to hơn.
" Lạc Y anh hiểu tính cách của Thừa Dật. Cậu ta chỉ nhất thời kích động nên mới nói như vậy, thực chất anh biết cậu ta vẫn thương em "
" Em biết, huuuuu Phó Từ anh thật tốt, nhưng em không muốn anh tốt với một kẻ giết người như em. Em không xứng để yêu anh, không xứng với tùnh yêu của anh " Lạc Y cô cũng yêu cậu, nhưng có lẽ vì lí do này mà cô luôn tìm mọi cách để từ chối, xa lánh cậu.
" Đây là lí do em luôn từ chối anh "
"...."
" Em chỉ cần biết anh yêu em, còn mọi chuyện anh đều không để ý "
_______
Hơi ngắn