Dulaf rời khỏi tâm trạng buồn rầu của mình, ông ta đứng lên và quay trở lại với dáng vẻ của người lãnh đạo.
- Thật là xấu hổ khi để cậu phải thấy bộ mặt thảm hại của ta-
- Không sao, không một ai có thể tỏ ra mạnh mẽ cả đời cả-
Dulaf cười lớn và nói.
- Vậy thì ta thực sự phải cảm hơn cậu rồi, giờ thì vào việc chính thôi-
- Lúc ta bỏ nhà ra đi thì lúc đấy cũng hơn năm rồi-
- Trong vòng năm đó, ta dành hầu hết thời gian để tìm tung tích về mẹ ta, sau khoảng thời gian thu thập thông tin thì ta nghe nói được rằng ở phía đông, có một số người đồn là ở một cái hang gần đó lúc mỗi tối họ đều nghe thấy tiếng động kỳ lạ như tiếng bước chân, tiếng khóc lóc, tiếng hát và tiếng nói của một người con gái-
- Lúc đó ta cũng có chút nghi ngờ, nhưng khi ta dẫn một đoàn quân đến đó để điều tra thì họ đã bị thảm sát hoàn toàn khi bước chân vào trong cái hang đó, ta vì thế cũng bị trọng thương ở một bên chân, nhưng ta vẫn sống sót và quay về và lúc đó khi vào hang ta chắc chắn rằng đó giọng nói đó chính là giọng mẹ ta-
- Ta không biết thứ gì ở trong đó, nhưng có vẻ chúng rất nhanh nhẹn và linh hoạt, ta trong chốc lát đã bị chúng đả thương rồi rất may là ta lỡ đánh rơi một lọ thuốc có mùi rất kinh khủng và khiến chúng chạy đi-
Vương Lâm đưa một tay lên cằm và ngồi xuống suy nghĩ.
°đây là nhiệm vụ ẩn rank F, mình không chắc chắn những con quái ở đó có level có cao không nữa°
°Nhưng mà nếu có sự trợ giúp của Thủy Nhi thì việc đánh quái cũng dễ thôi, vấn đề là về việc mình có đọ được tốc độ của chúng hay không-
Vương Lâm đứng dậy và nói.
- Đừng lo ông chú, sáng mai tôi sẽ khởi hành đến cái hang đó-
- Ta thực sự rất cảm kích cậu, nếu có việc gì mà cậu cần làm mà ta có thể đáp ứng thì xin cậu cứ nói-
Vương Lâm tỏ khuôn mặt lo lắng cậu nói trong tông giọng bồn chồn.
- Ờ thì tôi có lỡ giết vài tên lính của ông, mong ông bỏ qua cho-
Dulaf lại cười và nói.
- tất cả chỉ là chuyện nhỏ, ở đây chúng ta chỉ dùng thực lực để phân định sống chết kẻ nào yếu thì chết kẻ nào mạnh thì sống-
°Đùa à ông chú, tôi vừa giết người của ông đấy mà sao ông tỏ vẻ như là bữa cơm sáng hàng ngày thế°
- Nếu vậy thì tôi sẽ quay về đế quốc để nghỉ ngơi, sáng mai tôi sẽ đến hang động phía đông đó dù việc này có thể khó khăn, nhưng bao giờ tôi về thì tôi sẽ báo cáo tình hình cho ông-
Dulaf nghe thấy Vương Lâm nói liền quay mặt về phía căn phòng bên trái và gào khàn cổ.
- Trúc cơ ra đây!!!-
Một cô gái bước ra khỏi căn phòng, cô ấy có một mái tóc xanh biếc, đôi mắt vàng như ánh nắng ban mai, trước lồi sau lõm, cô ấy mặc bộ đồ bó sát của sát thủ, điều này càng tô thêm vẻ hoàn mĩ và sự khiêu gợi của cô ấy.
Vương Lâm với vẻ mặt ngạc nhiên cậu liền hỏi Dulaf.
- Cho tôi xin hỏi cô ấy là ai vậy??-
- Cô ấy là sát thủ mạnh nhất ở chỗ tôi, vì sự an toàn, xin cậu ngày mai hãy mang cô ấy theo-
Vương Lâm nhìn một vòng thật kỹ quanh cơ thể của cô gái, nhìn cậu bây giờ không khác gì một thằng biến thái.
- Cô ấy nhìn xinh đẹp thật, nhưng về phần khỏe thì tôi chưa chắc-
Cô gái nghe thấy vậy thì lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của Vương Lâm, Vương Lâm quay mắt và nhìn theo hướng chuyển động của cô gái, cậu lấy cây dao găm sắt và đưa nó qua đằng sau cổ của mình, cùng lúc đó cô gái cũng đến phía sau Vương Lâm và giơ con dao vào gần cổ cậu, hai người mặt đối mặt với nhau với mỗi con dao đang cận kề cổ nhau, Vương Lâm nói.
- Cô cũng khá đấy-
Cả hai thu lại dao của mình, Vương Lâm nói.
- Được đấy ông chú, tôi sẽ mang cô ấy theo-
Vương Lâm chào tạm biệt Dulaf và dẫn theo cô gái về đế quốc, khi cậu đi qua cổng chính thì thấy Mãnh Lãng đang ngồi ở gần đó, Vương Lâm tiến đến gần và nói.
- này ông ngồi đây làm chi vậy ông chú-
Mãnh Lang nhìn thấy cậu liền tỏ vẻ vui mừng.
- À, Vương Lâm cậu quay về rồi, ta ngồi đây dĩ nhiên là để đợi cậu rồi-
- Điều đó đâu cần thiết đâu, khoan đừng bảo ông chờ tôi từ sáng đến giờ nha-
Mãnh Lãng cười lớn và nói.
- Đúng vậy ta là người rất hay quên nên để phòng ngừa trường hợp cậu không tìm thấy ta thì ta đã ngồi đây như thầy tu cả sáng-
Vương Lâm thở dài và nói.
- Đúng là hết cách với ông, việc ông nhờ tôi làm cũng xong rồi đây là bằng chứng-
Vương Lâm lấy ra trong kho đồ lọ dung dịch kèm theo mẩu thịt hôi thối và đưa cho Mãnh Lãng.
- Theo con mắt của ta thì hẳn là cậu đã chiến đấu với lũ xác sống nhỉ-
- Cũng chỉ là mấy con chuột chũi thôi, tôi đã giải quyết hết rồi nên cũng không có gì to tát lắm-
- Được rồi cảm ơn cậu, vì đã giúp ta nên ta sẽ cho cậu một món đồ-
Mãnh Lãng lấy ra trong ba lô một đôi găng tay bằng sắt có gắn nanh ngọn trên đó và đưa nó cho Vương Lâm.
- Đây là một vũ khí cận chiến tầm gần rất thích hợp sử dụng cho người mới, ta xin lỗi vì không có quà cảm tạ tử tế, nhưng đây là tất cả những gì ta có thể làm hiện tại.-
Vương Lâm phân tích đôi găng tay.
Tên: găng tay thép (nanh nhọn)
Số lượng:
Thể loại: Vũ khí
Khi trang bị: + strength + speed
Cấp bậc: rare
Đặc điểm: none
Cường hóa: none
Cấp độ cường hóa: none
Yêu cầu trang bị: strength
Phần mô tả: đây là một đôi găng tay bằng thép rất thích hợp cho những trận đánh tầm gần.
Vương Lâm cười trừ và nói.
- Không sao đâu ông chú, thế này là được rồi-
- À mà lúc trước có điều ta quên chưa bảo, đức vua muốn gặp cậu-
- Khoan đã....vì lý do gì, tôi có gây ra rắc rối gì đâu??-
- Ta thực sự cũng không biết, nhưng mà sau khi ông ta nghe ta mô tả về cậu thì đột nhiên ông ấy ra lệnh cho ta phải đem cậu đến, thời hạn là ngày nữa-
- Haizz được rồi, vậy ngày mai khi tôi quay trở về thì tôi sẽ lên gặp vua có được không???-
- Thời hạn còn dài mà cậu cứ thoải mái đi-
Mãnh lãng đứng dậy chào tạm biệt Vương Lâm và đi, cậu quay trở lại nhà trọ và nói chuyện với bà chủ.
- Này bà chủ cho tôi thuê một phòng hai người với-
- Được rồi quý khách, phòng của Ngài ở trên tầng hai trước mặt cầu thang-
Vương Lâm dẫn theo Trúc cơ lên phòng, cô ấy có vẻ hiếm khi biểu lộ cảm xúc của mình, khi lên đến phòng Trúc cơ lập tức trèo lên giường ngủ mà không nói lời nào, Vương Lâm thấy vậy liền thở dài một cái, cậu cũng trèo thẳng lên giường ngủ luôn.
Sáng hôm sau Vương Lâm đã dậy từ rất sớm, nhưng trúc cơ thậm chí còn dậy sớm hơn cậu, cả hai thu xếp đồ đạc, Vương Lâm thuê hai con ngựa và cả hai tiến đến sơn động.
Hành trình tốn nửa ngày và trên đường đi cũng chỉ có vài con quái lẻ tẻ, nhờ thế Vương Lâm có thêm một chút điểm kinh nghiệm.
Khi đến trước cổng hang, Vương Lâm nghe thấy một giọng nói kỳ là phát ra từ trong, giọng nói rất trầm và khó nghe, cậu ra lệnh cho Trúc Cơ phải theo sát cậu, kẻo có bất đắc dĩ.
Vương Lâm tiến vào trong hang, hệ thống báo cho cậu.
"Bạn đã tìm ra một hầm ngục mới"
Tên: Hang động của sự mất tích
Mức độ chinh phục: %
Phần thưởng: + exp, + exo, một hộp quà bí ẩn, bột cường hóa (cấp độ: exotic)
Vương Lâm tiếp tục tiến vào hang với Trúc Cơ đang theo sau cậu, giọng nói đó càng ngày càng gần hơn với tai Vương Lâm, đột nhiên từ trong bóng tối một con quái nhảy vồ ra và cắn cậu, Vương Lâm phản ứng nhanh và né được cú cắn, cậu lấy con dao sát và ném vào sinh vật khiến nó bị thương, Trúc cơ vòng ra sau con cho và đâm nó một phát khiến nó chết tại chỗ, Vương Lâm sử dụng tầm nhìn hồng ngoại thì phát hiện ra ở trước mặt cậu có rất nhiều quái, nhưng chúng không hề di chuyển, Vương Lâm từ từ quay lại và cây đuốc lên con quái, con quái mang hình dạng của một con chó, nhưng hốc mắt của nó lại trống rỗng và chỉ còn lại hàm răng, da thịt của nó thì màu đỏ thẫm với vài chỗ rách và kèm theo mấy khối cơ rất nổi.
Cậu phân tích lên xác con quái vật kia.
Tên: chó địa ngục
Level:
Mức độ nguy hiểm:
Cấp bậc: nhất phẩm
Thể loại: yêu quái
Giới tính: unknown
Kỹ năng đặc biệt: none
Phần mô tả: là một con chó được hồi sinh từ dưới địa ngục lên đây, dù nó không có mắt nhưng thay vào đó nó lại có khứu giác rất thính và có thể ngửi thấy vị trí con mồi.
Trong đầu Vương Lâm dáy lên một đống suy nghĩ.
°Có lẽ nào, cô Ismailia đã vào đây và bị bọn chúng sát hại không??°
°Không mình đã nghĩ quá lên rồi, còn nhiều điều bí ẩn ở trong này nữa, chưa vào sâu hơn thì chưa biết được đâu°
Vương Lâm dùng thu thập lên xác con quái thì xác con quái biến mất và hệ thông báo cậu đã nhận được món đồ.
"Bạn đã nhận được răng nanh của chó địa ngục"
"Bạn đã nhận được một tinh thể nhất phẩm (yêu quái)"
Vương Lâm đóng cửa sổ menu lại và tiếp tục công cuộc thám hiểm.