Có lúc cô đối nói quan tâm hơn cả mức cô trò, hơn cả Nhã Kỳ với nó. Còn nó vẫn luôn ôn nhu đối xử, để ý từng thứ, cô thích cái gì, ghét cái gì, dị ứng thứ gì, chỉ cần cô nhíu mày hay bất kể hàng động nào của cô nó đều nắm gọn trong lòng bàn tay.
Nó u mê đến mức chỉ cần xa cô một tiết đã nhớ. Nên cứ giờ ra chơi nó liền chạy vội xuống phòng cô. Dù chỉ nhìn vội rồi lại chạy lên lớp học.
Hôm nay cũng như mọi lần, học hết tiết nó chạy xuống phòng cô. Rồi nó vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa cô và chị nó.
– Này bồ, dạo gần đây thấy bồ với em tui hơi bị thân thiết đấy. Có khi còn hơn tui với Quốc Tuấn nữa. Bồ thích nó hả?
Nó nín thở, tim như ngừng đập.
– Không. Bồ nói kỳ cục. Chỉ là bồ bảo tui phải tìm cách trị nhóc ngổ ngáo đó sao?
Nó chết sững một chỗ. Nó cảm giác bản thân như bị lừa dối. Cô là người đầu tiên nó dành trọn tình yêu. Nó tự giễu. Nó đặt niềm tin sai người.
Nó quệt nhanh giọt nước mắt. Lên lớp lấy cặp rời khỏi trước ánh mắt ngỡ ngàng của đứa còn lại. Bởi đã gần học kỳ trôi qua, nó chưa trốn một tiết nào, chưa kể tiết sau là tiết của cô. Đến Quốc Tuấn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu gọi điện vội cho Nhã Kỳ:
– Kỳ Kỳ, Trần Dương nó lại cúp tiết rồi. Nó hình như lên cơn nữa rồi. Mặt nó giống như muốn gϊếŧ người vậy.
– Em nói thật? Được. Đợi chị, chị lên ngay.
Chị vừa cúp máy thì cô dừng bút ngước lên hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Chị vội vàng giải thích:
– Trần Dương nó cúp tiết rồi. Tuấn nói nó hình như lên cơn nữa.
– Lên cơn gì?
– Chuyện rắc rối lắm. Giờ tìm nó đã không là không xong đâu. Mai lại nhận tin đến nhà xác nhận người thật đấy.
Mặt cô trắng bệch chạy theo chị đi tìm nó. Quốc Tuấn gọi cho người quen huy động lực lượng tìm nó. Những nơi nó hay đến bọn họ đều đến lùng nhưng không thấy người.
Cô ngồi trên xe mắt đảo khắp nơi mong nhìn thấy thân ảnh nó. Hai tay nắm chặt vào nhau gần như rướm máu.
Chạy một vòng quanh thành phố đến tối mịt vẫn không thấy người. Họ đành trở về nhà đợi tình hình. Quốc Tuấn đã nhờ những người thân cận đi tìm nó. Với nhân lực gần trăm người chỉ cần nó còn trong tỉnh nhất định tìm ra.
Đang về nhà chợt Nhã Kỳ nhớ ra điều gì đó liền kêu Quốc Tuấn chở đi. Hai người kia dù thắc mắc nhưng vẫn im lặng.
Lái xe đến căn nhà nhỏ ngoại ô, căn nhà bỏ hoang cũng đã lâu, nên ngoài cỏ mọc um tùm, mái ngói đổ nát. Một mình căn nhà nằm trơ trọi bởi xung quanh chẳng có nhà nào khác. Nhìn qua căn nhà người ta có thể nhận thấy vết tích của vụ hỏa hoạn.
Tim cô như thắt lại khi nhìn thân ảnh nó đang đong đưa trên chiếc xích đu cũ dưới gốc cây cạnh nhà. Chiếc xích đu giống như cọng chỉ mong manh có để đổ lúc nào cũng không hay.
Cô định mở cửa chạy ra thì tay bị nắm lại. Cô khó hiểu nhìn Nhã Kỳ. Chị thở dài:
– Quốc Tuấn, gọi cho họ không cần tìm người nữa. Để nó ở yên một mình. Không làm chuyện dại dột là được.
Cô muốn biết tại sao bọn họ năm lần bảy lượt luôn nói nó chết, làm chuyện dại dột. Cô hỏi chị, đáp lại chỉ có tiếng thở dài tiếp đó là tiếng sụt sùi của chị. Một lúc lâu Quốc Tuấn lên tiếng:
– Trần Dương nó mồ côi lúc tuổi. Năm nó tuổi, bố nó mất trong vụ tai nạn. Một tháng sau, trong đêm tối thanh tĩnh, căn nhà yêu thương của gia đình nó bốc cháy. Mẹ nó mất trong vụ hỏa hoạn. Còn nó thì bị bỏng nửa cánh tay. Với một đứa trẻ tuổi phải tận mắt chứng kiến bố mất trong tai nạn, mẹ mất do hỏa hoạn lớn lên tâm trí nó không được bình thường luôn bị ám ảnh những thứ đó. Bác sĩ chuẩn đoán nó bị dối loạn tâm lý. Nên trước giờ mọi người rất ít khi động đến vết thương của nó tránh nó kích động. Năm nó học lớp vì bạn bè nói nó con hoang nên nó đã đem nhốt người đó vào nhà kho, lớp cũng lý do đó nó đánh con nhà người ta suýt mất mạng, lớp nó đẩy đứa chửi nó con hoang từ tầng hai xuống suýt chết. Sau đó không còn thấy nó hại bất kỳ ai. Nhưng trong lần đưa nó vào viện bác sĩ phát hiện toàn thân nó từ lưng, bụng, đùi đều có vết bầm tím, sẹo lồi lõm. Từ đó mọi người mới biết cứ mỗi khi nó kích động nó sẽ đem nó ra tổn hại.