Viên Phi Phi hỏi xong thì cúi nghiêng đầu, ghé tai ngay bên miệng của Lưu Tứ.
Toàn thân Lưu Tứ chỉ đủ sức hít vô, không đủ sức phả hơi, nằm trên giường hết sức yên tĩnh, cũng không biết có nghe thấy lời Viên Phi Phi nói hay không. Hơn nữa, hắn nằm một hồi sẽ động kinh co rút, làm Viên Phi Phi sợ hết hồn.
“Chao ôi…….” Viên Phi Phi nâng đầu cong môi nhìn Lưu Tứ. Nàng lại hỏi thêm vài lần, Lưu Tứ vẫn một dạng như đã chết ngất, một chút phản ứng cũng không có.
Viên Phi Phi ngoảnh đầu, trông thấy bà lão lúc nãy đang còn run rẩy trốn sau bồn than, đầu cũng không ngước lên. Viên Phi Phi chau mày, quay đầu lại, khẽ nói bên tai của Lưu Tứ:
“Lưu Tứ, Bệnh Hủi kêu ta đến hỏi ngươi, là ai sai ngươi đi giúp họ……nếu ngươi không muốn bị ăn đòn thêm một lần nữa thì mau mau nói cho ta biết.”
Lưu Tứ nghe đến tên Bệnh Hủi, toàn thân run bắn lên, khóe mắt của hắn tê liệt, không mở ra nổi, đành nhắm chặt lại, đầu mày xoắn chặt, hơi thở hổn hển phì phò.
Viên Phi Phi thấy hắn có động tĩnh, vội vàng ghé vào.
“Ai……. nói to lên một chút.”
Lưu Tứ rất muốn há miệng ra, nhưng vì quá đau đớn, mới mở được một chút đã thành méo xệch không ra hình trạng gì.
“Giang……”
“Cái gì?”
“……Giang, Giang——“
Viên Phi Phi quan sát khẩu hình của hắn.
“……Giang?” Viên Phi Phi chau mày, lại hỏi: “Giang cái gì? Nhà nào?”
Miệng Lưu Tứ chỉ lặp đi lặp lại một cái tên, hổn hà hổn hển rời rạc, Viên Phi Phi nghe mà chỉ muốn vả cho hắn một cái bạt tai.
“Hà hà,” Vừa nghĩ tới, Viên Phi Phi liền cười, bảo: “Đừng nói ta, mặt ngươi như thế này thật là giống bị ăn tát, kêu Bệnh Hủi thì co quắp lại.” Viên Phi Phi phủi phủi quần áo, không ngó ngàng đến hắn nữa, xoay người rời đi.
Viên Phi Phi vừa ra tới nơi, Tám Chó đón đầu.
“Ngươi cứ thế mà vào à?”
Viên Phi Phi: “Nếu không thì làm sao vào.”
Tám Chó trừng nàng, nói: “Ngươi không sợ bị người ta bắt sao?”
Viên Phi Phi lấy cánh tay đẩy hắn qua một bên, “Phiền phức.”
Tám Chó không có phòng bị, bị Viên Phi Phi đẩy một phát té bịch đập mông xuống đất, Viên Phi Phi cười ha hả. Tám Chó tức đến nghiến răng nghiến lợi, bò từ dưới đất dậy, hung hăng hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Viên Phi Phi không ngờ hắn lại đi, vội vàng rượt theo hắn từ phía sau.
“Này này, ngươi làm gì, đi đâu đó.”
Tám Chó hậm hực nói: “Đừng theo ta!”
Viên Phi Phi dày mặt cười: “Giận rồi à?”
Tám Chó lấy giẻ trùm kín đầu, không nhìn nàng.
Viên Phi Phi nói: “Đừng bịt nữa, cái khăn rách nát đó bẩn chết được, ngươi không sợ hôi sao.”
Tám Chó mắt điếc tai ngơ, bước chân đi càng lúc càng nhanh.
Viên Phi Phi rượt theo phía sau, thấy Tám Chó nãy giờ không đếm xỉa gì đến mình, cười gằn một tiếng, thò tay ra ——
Tám Chó là một đứa trẻ ăn mày, nghèo gần chết, quần áo vốn chẳng ra hồn, mặc trên người toàn tuỳ tiện chắp vá đủ thứ khắp nơi, nhìn giống giẻ rách lau nhà, Viên Phi Phi chỉ cần hơi canh một chút đã chụp được một miếng giẻ chỗ quần của Tám Chó, sau đó kéo mạnh một phát ——
Tám Chó lại bị kéo té bịch mông chạm đất.
“Khốn kiếp——!” Tám Chó giận đỏ mặt tía tai, bò dậy liền tung một quyền!
Viên Phi Phi nhanh nhẹn làm sao mà bị hắn đánh trúng được, nghiêng người tránh xong nhích qua chỗ khác, cười nói: “Ê ê, ngươi còn đánh ta?”
Tám Chó hằm hằm trừng nàng, Viên Phi Phi làm hoà nói: “Đừng giận.” Nàng tiến lên, Tám Chó theo bản năng muốn rụt né, Viên Phi Phi tóm được tay của hắn.
“Á, tay ngươi sao lạnh vậy.”
tay của Tám Chó xác thực lạnh như băng, hơn nữa gầy trơ xương, cảm giác như cầm trong tay mấy que củi. Tám Chó lập tức muốn rút tay ra, Viên Phi Phi ráng sức níu lại, nói: “Đừng giận, đi, ta đền cho ngươi.”
Tám Chó bị Viên Phi Phi níu kéo, giằng không xong, không giằng cũng không xong, rốt cuộc đành đi theo nàng.
Hắn khó chịu nói: “Đi đâu.”
Viên Phi Phi ra vẻ thần bí: “Chỗ hay ho.”
Thì ra chỗ hay ho đó của Viên Phi Phi là lò bánh bao.
Tám Chó cùng Viên Phi Phi tới trước cửa lò bánh bao, khi ấy đã sắp sửa giữa trưa, trong quán rất đông khách, từ rất xa bọn chúng đã ngửi thấy mùi bánh bao thơm phức.
Tám Chó giống như bị hút hồn. Viên Phi Phi cầm tay Tám Chó dung dăng dung dẻ tiến vào trong quán, tên tiểu nhị trước cửa trông thấy vậy, vội vã cản lại.
“Ê ê, ăn mày con, tính vào đâu đó.”
Viên Phi Phi còn chưa kịp phản ứng để hiểu xem tiểu nhị đang cản ai, đến khi người hắn đến đứng ngay trước mặt, nàng mới nâng mắt, mặt đầy vẻ kỳ quái nói: “Làm gì đó?”
Tiểu nhị của quán đánh giá Viên Phi Phi một phen.
Thu nhập từ lò rèn của Trương Bình không tính là nhiều, nhưng cũng đủ dùng, hơn nữa những năm qua Trương Bình sống một mình, ngày thường cũng không có đam mê gì đặc biệt, tiền bạc cứ để đó, nhiều năm gộp lại cũng có kha khá.
Bây giờ trong nhà có một “cụ tổ,” tiền Trương Bình tiêu cho Viên Phi Phi không hề keo kiệt chút nào, mua vải vóc may áo quần cho nàng, đóng học phí, ngày ba bữa cơm nước đầy đủ, cho nên dạo này Viên Phi Phi đã có da có thịt, mặt mày hồng hào, thêm đôi mắt lúc nào cũng sáng long lanh của nàng linh hoạt thông minh, nhìn không khác gì một quý công tử của gia đình nào đó.
Sắc mặt của tiểu nhị vì thế mà dễ coi hơn, hắn nói với Viên Phi Phi: “Tiểu công tử, muốn mua bánh bao?”
Viên Phi Phi gật đầu.
Tiểu nhị nhường đường, “Lại đây, ngồi trong quán.” Hắn nghiêng người khẽ đuổi Tám Chó.
“……—đi chỗ khác!”
Tám Chó rút tay ra, Viên Phi Phi còn đang bận tròn mắt nhìn bánh bao nên không cẩn thận, để hắn thoát. Viên Phi Phi xoay đầu, vừa đúng lúc trông thấy tiểu nhị đang đẩy Tám Chó.
“Đi ra đi ra!”
Viên Phi Phi tiến lên một bước, Tám Chó bỗng ngẩng đầu, nhìn nàng một cái.
Đôi mắt hắn rất lạnh nhạt, lạnh nhạt tựa như đối với nhân tình ấm lạnh và chuyện đời trăm mối đã sớm chết lặng. Tám Chó quay đầu, đi phía bên ngoài quán, ngồi xổm bên chân tường.
Viên Phi Phi nhìn một cái, xoay người đi vào trong quán.
Tiểu nhị đi theo phía sau đon đả chào mời, “Tiểu công tử, muốn mua bánh bao loại nào, chay mặn đều có.” Nói xong, hắn còn nhịn không được thêm vào một câu: “Tiểu công tử, ngươi cũng đừng nên tới lui với những đứa trẻ ăn mày như nó, ngươi lương thiện, nhưng loại người như nó được thể sẽ ăn bám ngươi đó.”
Viên Phi Phi: “Vậy sao?”
Tiểu nhị: “Còn gì nữa, giống như châu chấu vậy, tiểu công tử ngươi phải đề phòng.”
Không biết Viên Phi Phi lại nghĩ đến cái gì, cười rất thoải mái.
“Được thôi.”
Viên Phi Phi mua mấy cái bánh bao thịt từ quán bánh bao, họ gói bánh bao lại trong giấy dầu, cầm trong tay còn nóng hôi hổi. Viên Phi Phi ra khỏi quán, một tay ôm bánh bao trong lòng, một tay túm lấy tay áo của Tám Chó.
“Đi đi đi.”
Tám Chó bị nàng lôi kéo lảo đảo một phen, miễn cưỡng lấy lại thăng bằng.
“Đi thì đi, ngươi đừng kéo ta!”
Viên Phi Phi và Tám Chó đi đến góc phố, tìm một chỗ có bóng râm ngồi xuống. Viên Phi Phi lấy bánh bao từ trong lòng ra quơ qua quơ lại trước mặt Tám Chó.
“Muốn ăn không?”
Mắt của Tám Chó đuổi theo bánh bao, miệng còn cố ra vẻ: “Lớn lối cái gì…….”
Viên Phi Phi thôi không trêu hắn nữa, mở bao giấy dầu ra, bên trong lộ ra bánh bao thịt thơm tho mềm mại căng mọng, Tám Chó nuốt nước bọt.
Viên Phi Phi nói: “Sáng nay ta cũng chưa ăn gì, hai chúng ta mỗi người chiếc.”
Nàng đặt bao giấy dầu xuống đất, mỗi người cầm lên một cái bánh bao bắt đầu gặm.
Viên Phi Phi vừa ăn bánh bao căng mọng trào nước thịt bốc mùi thơm lừng, cảm thấy vô cùng mỹ mãn nhắm mắt lại.
“Cho hắn nhịn đói một mình đi, ha ha.”
Tám Chó ăn ngấu nghiến, nhai vài cái đã nuốt, nói năng lùng bùng không rõ: “Ai, ai nhịn đói……”
Viên Phi Phi nói: “Ông chủ nhà ta, sáng nay làm biếng không nấu cơm, bây giờ chắc chắn đang bị đói đây.”
Tám Chó cảm thấy kỳ quái: “Ông chủ nhà ngươi? Trương Câm nấu cơm? Vậy thì ngươi làm gì.”
Viên Phi Phi hăm he chực tát cho hắn một cái, “Kêu cái gì đó!?”
Tám Chó ôm đầu, “Ông chủ Trương, ông chủ Trương……”
Viên Phi Phi lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi còn dám kêu hắn là Câm, ta rút lưỡi ngươi.”
Tám Chó trong lòng không phục, nhưng không dám nói gì thêm.
Viên Phi Phi gặm bánh bao, vừa ăn vừa nói: “Ta hỏi ngươi, trong thành có nhà nào là họ Giang.”
Tám Chó ngước mắt, “Trong thành có bảy tám nhà họ Giang.”
Viên Phi Phi nghĩ một chút, nói: “Nhà nào là lớn nhất.”
Tám Chó nói: “Chấn Huy Tiêu Cục”
Viên Phi Phi ăn hết cái bánh bao, tuỳ tiện lượm một cọng rơm ở dưới đất lên ngậm trong miệng lâu lâu nhai mấy cái.
Tám Chó cũng ăn xong, hắn ngồi xổm dưới đất, thở hắt ra một hơi nói: “Lâu lắm rồi chưa được ăn bánh bao……”
Viên Phi Phi liếc hắn một cái, cười như không cười nói: “Hết giận rồi?”
Tám Chó mặt cứng lại, hậm hực nói: “Lần sau người mà còn vong ân phụ nghĩa thì đừng tìm ta nữa.”
Viên Phi Phi cười hai tiếng, lại bảo: “Cái chỗ ‘Chấn Huy Tiêu Cục’ gì gì đó, ngươi biết về họ bao nhiêu, nói ta nghe chút.”
Tám Chó: “Ta cũng không biết gì nhiều, Chấn Huy Tiêu Cục cũng chỉ là một tiêu cục nhỏ trong thành Kỳ Thuỷ, tuy nhiên nghe nói là người quản lý mới Giang Chấn Thiên của Giang gia rất lợi hại, đã từng hộ tống hàng của hoàng cung.”
“À……” Viên Phi Phi còn đang suy nghĩ, híp mắt lẩm bẩm: “Giang Chấn Thiên…… Giang Chấn Thiên……. nghe sao quen tai nhỉ——“
Bên này Viên Phi Phi đang suy nghĩ cẩn thận, Tám Chó thì ngồi xổm dưới đất nhàm chán xé giấy dầu.
“Aa——!” Viên Phi Phi bỗng nhiên la lên một tiếng, phun cọng rơm trong miệng ra.
“Giang Chấn Thiên, Giang Chấn Việt!” Nàng ngoảnh đầu, đôi mắt mở to nhìn Tám Chó, “Giang Chấn Việt là gì của Giang Chấn Thiên?”
Tám Chó bị nàng làm giật cả mình, nghĩ ngợi một chút, lắc đầu nói: “Không biết, chưa nghe qua.”
Viên Phi Phi ngồi xổm xuống cạnh Tám Chó, cười ha ha nói: “Ta biết rồi……”
Tám Chó: “Biết cái gì?”
Viên Phi Phi: “Biết đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Nàng đứng dậy, phủi phủi mông nói: “Hôm nay cứ vậy đi, ta đi đây!”
Nói đoạn, nàng hấp tấp rời đi, Tám Chó vội vàng đứng dậy, “Viên Phi Phi——“
Viên Phi Phi đã chạy được mấy trượng, nghe kêu cũng không quay đầu, chỉ phất tay thật cao. Tám Chó trông theo bóng lưng nàng, quay đầu phun một ngụm nước bọt.
“Sói mắt trắng……”()
()vong ơn phụ nghĩa.
Viên Phi Phi tìm được rõ ràng ngọn nguồn, không còn lo lắng nữa.
Tiểu nhân báo thù, cả đời không muộn, hơ.
Nàng chạy về nhà, đẩy cổng sân, nghe thấy trong phòng vang lên tiếng binh binh bang bang đánh thép. Viên Phi Phi chạy tới chỗ lò rèn, Trương Bình đang chuyên chú gò một món nông cụ, xem ra là một cái cuốc.
Viên Phi Phi vừa bước vào phòng, Trương Bình đã phát giác ra, hắn buông búa, ra hiệu vài cái với nàng, Viên Phi Phi cười ha hả.
“Ăn xong lâu rồi! Ông chủ vẫn nhịn đói?”
Trương Bình nghe nàng nói đã ăn rồi thì không lo lắng nữa, cầm búa lên tiếp tục gõ.
Viên Phi Phi xáp lại gần, suýt nữa bị tàn tro của lò luyện thép bắn vô mặt.
“Ôi chao!”
Trương Bình lại buông búa xuống, túm cổ Viên Phi Phi, “vứt” ra ngoài.
Viên Phi Phi không sờn lòng tiếp tục bò vào.
Trương Bình khoanh tay, đứng sừng sững như núi cản trước mặt Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi dày mặt nói: “Ông chủ, ta không quấy rầy, chỉ muốn xem cho vui thôi.”
Trương Bình giơ một ngón tay, điểm ngay giữa hai hàng lông mày của nàng.
Viên Phi Phi: “?”
Viên Phi Phi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra để phản ứng, thì bỗng cảm thấy một luồng khí chạy rần rần từ trán xuống, nàng như đứng trên mây, chân không vững bủn rủn ngã ngồi xuống đất.
Viên Phi Phi ngước đầu, trông thấy Trương Bình đang nhếch mép cười cười, tuỳ tiện phất tay với nàng, sau đó bước vào trong phòng.
Ý chính là ——
Lão gia đang bận, ngươi đang thoải mái ở đâu thì tiếp tục ngốc ở đó đi.