Gió bắc thét gào, Viên Phi Phi mắt không chớp đang trừng Khuất Lâm Uyển, trong đôi mắt sáng như sao kia ẩn hiện tơ máu đỏ.
Khuất Lâm Uyển khẽ chau đầu mày.
“Gan của ngươi coi như không nhỏ, còn dám nhìn ta như vậy.”
Viên Phi Phi đưa tay ra, hạ thấp giọng nói: “Trả ta.”
Khuất Lâm Uyển ngắm nhìn dáng người bé nhỏ trước mắt, cảm thấy nàng giống y như con sói sắt con trong áo hoá hình người, hắn cười nhạt một tiếng, nói: “Ta còn tưởng là ngươi đang tính nhào tới cắn ta.”
Viên Phi Phi ngoài cười trong không cười khẽ nhếch mép, cũng không nói gì. Nhìn thần tình của nàng khó đoán được là đang giận dữ hay đang vui vẻ, chỉ là, bàn tay kia vẫn đưa ra như cũ, chưa hề động đậy.
“Trả ta.”
“À” Khuất Lâm Uyển “à” một tiếng, thanh thanh cổ họng, vốn định nói thêm vài câu, đúng lúc đó trong sân nổi lên trận gió.
Gió thổi rơi một chiếc lá khô vướng lâu ngày trên mái hiên, chiếc lá úa vàng xác xơ nhẹ rơi xuống trước mặt Viên Phi Phi, đôi mắt sau chiếc lá ấy vừa sáng quắc vừa kiên định. Trong chớp nhoáng, Khuất Lâm Uyển dường như thấy lại một quảng cảnh khác ——
Khi ấy hắn còn nhỏ tuổi, trong trí nhớ ghi khắc rõ ràng một đêm đông kia…… Đèn đuốc sáng rực khắp đại viện nhà họ Khuất, trong tay của võ sư là trường đao, đặt trên cổ của người thiếu niên ấy.
Thiếu niên chân trần đứng trên nền gạch buốt giá của con đường, hắn ăn mặc thật phong phanh, mỗi một hơi thở là một màn sương trắng nhàn nhạt, rơi trên lưỡi đao từng hơi lại từng hơi.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn, Khuất Lâm Uyển cũng vậy.
Thời gian trôi qua lâu thật lâu sau, lâu đến độ toàn thân Khuất Lâm Uyển đã bắt đầu phát run, tay gắt gao nắm chặt lấy gấu áo của thúc phụ bên cạnh hắn.
Mà tiếp theo, chính ngay lúc trong sân nổi lên một cơn gió lạnh, thổi bay vô số lá khô, trong ấy có một chiếc lá cũng rơi xuống trước mặt thiếu niên như vậy, vào khoảnh khắc đó, thiếu niên cuối cùng chậm rãi hé răng, thấp giọng nhả một câu ——
Không phải.
Hắn sẽ không bao giờ quên, ánh mắt của Trương Bình khi ấy.
……
“Này, trả ta.” Viên Phi Phi khẽ mím môi nói, “Ngươi còn ngây ngốc cái gì, mau trả ta.”
Khuất Lâm Uyển hoàn hồn, cười với Viên Phi Phi, nói: “Nhóc con, chúng ta công bằng một chút, ta cũng chọi đá, chọi nếu mà trúng thì ngươi cho ta món đồ nhỏ này, được không.”
Viên Phi Phi la lên: “Ngươi sao mà cứ đòi cướp đồ của ta vậy!”
Khuất Lâm Uyển: “Ta đây không phải là cướp, ngươi mới vừa nói, nếu chọi trúng thì ngươi chấp nhận.”
Viên Phi Phi nhụt chí ngồi bệt xuống đất, phất tay loạn xạ nói: “Làm đi làm đi, ngươi chọi đi.”
Khuất Lâm Uyển kêu một tiếng được, sau đó tuỳ tiện nhặt một viên đá từ dưới đất lên, lại tuỳ tiện ném. Đá vụt một thanh, bay trong không trung vẽ ra một tuyến đạo, sau đó không lệch không lạc, bay vèo qua tường.
Viên Phi Phi: “……”
Khuất Lâm Uyển: “……”
“Ha ha ha!” Viên Phi Phi chỉ khựng lại một giây, rồi lập tức cười ầm lên. “Ném quá giỏi ném quá giỏi!” Nàng từ dưới đất đứng dậy, nhào vào Khuất Lâm Uyển, vui đến nỗi không khép được miệng, “Mau trả ta, ha ha, mau trả ta!”
Khuất Lâm Uyển ngoảnh đầu trông thấy Bùi Vân đang nhìn về phía này với vẻ mặt phức tạp, hắn hơi thấy xấu hổ cười cười, lấy con sói đưa lại cho Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi nhanh chóng bỏ hết mọi thứ vào trong túi, sau đó rảo bước ra khỏi cửa.
“Tiên sinh, cáo biệt!”
Nàng đi đến trước cửa, trông thấy Bùi Vân, thuận miệng nói: “Ngươi sao còn ở đây?”
Bùi Vân há mồm, lại không biết phải nói như thế nào.
Viên Phi Phi lướt qua hắn, “Ta đi đây.”
Bùi Vân thấy vậy vội níu nàng lại, Viên Phi Phi nghi hoặc quay đầu.
“Chuyện gì thế?”
Bùi Vân muốn nói lại thôi, ánh mắt chu du bốn phương. Viên Phi Phi khoát tay hắn ra, “Buông ra.”
Bùi Vân tái mặt, bỗng dưng bảo: “Ngươi không giữ lời!”
Viên Phi Phi trợn mắt, “Cái gì?”
Bùi Vân lấy hết can đảm, “Ngọc đó, tại sao không đặt ngọc, ngươi nói không giữ lời, chúng ta rõ ràng đã nói xong……”
Viên Phi Phi nghĩ đến cái hộp bạch ngọc kia, lập tức chột dạ, vẻ hùng hổ cũng rút đi bớt.
“Cái, cái gì mà nói xong, ta đã nói những gì với ngươi? Đồ đem cho ta là của ta, cần gì đến ngươi lo?”
Lời nàng nói cũng không sai, nhưng Bùi Vân lại cảm thấy không hiểu sao rất ấm ức. Viên Phi Phi rút được người liền vội vàng chạy mất ra ngoài, vừa chạy vừa nói: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nghĩ đến chuyện đòi lại ——!”
Bùi Vân không ngờ nàng đã chạy nhanh như vậy, vội vã rượt theo, “Ngươi đừng chạy…….”
Phía sau hắn là Khuất Lâm Uyển bị bỏ lại lẻ loi một mình, đang dõi theo hai bóng lưng dần dần khuất dạng, phát ra một tiếng thở dài. Hắn tiếp tục lượm một viên đá từ dưới đất lên, nhắm vào tấm vải trên trên tường mà ném……. Kết quả lại ném hụt.
Khuất Lâm Uyển: “……Thì ra khó ném như vậy, ta trông bọn trẻ con ném thấy thong dong lắm mà.”
Hắn xắn tay áo lên, ném liên tiếp bốn, năm lần, không lần nào trúng, cuối cùng hắn thở hắt ra một hơi nói: “Già mất rồi……” Sau đó cầm ly trà lên, nhàn hạ ra về.
Phía bên này, Viên Phi Phi và Bùi Vân một trước một sau chạy ra khỏi thư viện, gã đầy tớ của Bùi Vân bám theo phía sau, thở hồng hộc.
“Công tử, công tử! Chúng ta đừng chạy nữa, con chạy hết nổi rồi.”
Bùi Vân ngoái đầu nói: “Tiểu Lục, ngươi về trước đi.”
“Chao ôi, con nào dám.” Tiểu Lục là người hầu chuyên môn theo coi sóc cho Bùi Vân, tuổi không lớn, lúc bấy giờ đang tay xách nách mang vải vóc hoa nương ở Kim Lâu nhờ lấy giùm, đi bộ thôi cũng đã hộc hơi, đừng nói gì chạy theo Bùi Vân. Hắn buồn bã rầu rĩ lầm bầm: “Hôm nay nếu là phiên của Dương đại ca thì tốt rồi……”
Kim Lâu có hai người thay phiên nhau đón Bùi Vân tan học, mỗi ngày đổi một lần, ngoài gã người hầu Tiểu Lục ra còn có hộ vệ của Bùi Vân là Dương Lập.
Tiểu Lục bám sát một hồi, vẫn không sao theo kịp, cuối cùng Bùi Vân hoàn toàn bỏ rơi hắn tại một góc phố. Hắn đặt toàn bộ hàng hoá trong tay xuống đất, thở hổn hà hổn hển. “Ông, ông cố nội tôi ơi…….” Hắn quẹt mồ hôi trên mặt, vô tình trông thấy trong một góc tối mờ ám, có một bóng người nho nhỏ đang trừng trừng nhìn hắn.
Hắn liếc kỹ, đó là một đứa trẻ ăn mày.
Tiểu Lục bị lạc mất Bùi Vân, trong lòng đang phiền vô tận, hắn nhổ một bãi về hướng đứa trẻ ăn mày, hung hăng nói: “Tạp chủng, nhìn ông nội mày làm chó gì, cút ngay!”
Đứa trẻ ăn mày ấy không nói một lời, xoay người, hoà vào trong bóng tối.
Phía bên kia, chủ tớ đồng lòng phiền muộn. Không chỉ có Tiểu Lục bị lạc mất Bùi Vân, mà Bùi Vân cũng bị lạc mất Viên Phi Phi.
Bùi Vân rất ít khi chạy như thế, lồng ngực của hắn chạy đến đau đớn, phải dừng lại lấy một chút hơi, sau đó dựa vào tường nghỉ ngơi. Tường rất lạnh, hắn dựa vào rất không thoải mái, đành đứng thẳng người, sau đó ngồi xổm xuống.
Mặt trời lặn, sắc trời xụp tối. Bùi Vân ngồi xổm bên góc phố, thân thể khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, dưới ánh trăng, hắn lặng lẽ khóc. Lúc nước mắt rớt ra, hắn bỗng dưng nhớ đến Viên Phi Phi thường hay cười hắn mít ướt, lại muốn nhịn xuống, khổ nỗi càng muốn nhịn thì càng khóc dữ hơn, cuối cùng hắn cắn chặt tay áo, khuôn mặt nước mắt chan hoà.
“Ê, là anh chàng này rồi.”
Đàng sau bỗng truyền lại tiếng người, Bùi Vân giật bắn mình, hắn xoay đầu, trông thấy ba người đang đứng ngay sau lưng hắn. Bọn họ mặc áo vải thô, mặt đều dùng khăn che kín hết nửa.
Bùi Vân run rẩy đứng dậy.
“Các, các người là ai.”
Kẻ dẫn đầu nói: “Ngươi không cần lo kẻ hèn mọn chúng ta là ai, ngươi chỉ cần biết chúng ta sẽ dạy cho ngươi một bài học.”
Bùi Vân lùi ra sau mấy bước, khổ nỗi hắn đang ở trong góc, vốn đã không còn đường lui.
Tên đi đầu vẫn đang tính nói thêm, kẻ phía sau kéo kéo hắn, lắc đầu, kẻ đó muốn làm cho xong chuyện, bảo: “Cậu nhỏ, sau này đừng đi làm mấy chuyện khiến người ta ghét nữa.” Nói đoạn tiến lên vung mạnh tay.
Bùi Vân không có chỗ tránh, bị ăn một cái bạt tai toé lửa.
“Aaa…….” Hắn ôm mặt, cảm thấy váng đầu hoa mắt, ngã phịch mông xuống đất.
Kẻ kia tiến lên giẫm hắn thêm một đạp.
Bùi Vân cuộn mình lại thành một cục, không một chút khả năng phản kháng, chỉ không ngừng rên rỉ: “Ngừng tay, các người ngừng tay!”
Các kẻ khác cũng không lên tiếng, chỉ mỗi người tiến lên đạp một cước.
Bùi Vân: “Các người tại sao muốn đánh ta!”
Nghe tiếng Bùi Vân nói, ba tên kia không trả lời, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng. Một tên trong bọn họ khom người, xách tai Bùi Vân lên, khẽ nói: “Ông lớn, chúng con hầu hạ ngài, ngài thấy thế nào?”
“Ê.”
??
Một âm thanh không biết từ đâu truyền đến, ba tên kia quay phắt đầu, ngay tức thời một bọc bụi tro mịt mù tung tới, bọn họ không kịp né, đều lãnh đủ.
“Khụ khụ!!”
“Khụ khụ ——Khụ!”
Bụi vô làm cay mắt khiến cho ba tên kêu oai oái, một bóng người tiến tới dùng một cây kim ngọn đâm thẳng vào eo một tên!
“Áaaaa——!” Tên bị đâm kêu lên thảm thiết, ôm eo ngã lăn ra đất.
Bóng người kia nhân lúc hỗn loạn kéo lấy Bùi Vân dưới đất, muốn lôi hắn ra. Nhưng Bùi Vân đã bị đánh thành ngốc luôn rồi, nằm một cục dưới đất, không dám nhúc nhích, bóng người kia cuống quít, lại không dám lên tiếng, đành ra sức lôi hắn.
Kết quả là không kịp. Tro bụi lắng gần hết, hai tên kia đã hoàn hồn.
Bọn chúng vốn tưởng là bị hộ vệ của Bùi gia tóm được, hoảng hốt chỉ lo giữ thân, ai ngờ bụi bặm tản đi thì té ra là một đứa trẻ, tuy có bịt mặt, nhưng thân hình kia trông còn yếu ớt hơn cả Bùi Vân. Bọn chúng yên tâm rồi, quay qua xem xét tên đang nằm dưới đất, máu me đầy tay.
“Con giặc cái! Muốn chết à!?” Hai tên còn lại tức giận sôi trào, lao tới định tóm đứa trẻ lại. Nhưng mà đứa trẻ này không giống Bùi Vân, tuy là nhỏ con, nhưng lại trơn như trạch, luồn lách không ai bằng, vô cùng khó bắt.
Bọn chúng vất vả lắm mới tóm được một góc áo của đứa trẻ kia, đứa bé đó không giãy thoát mà lại xoay đối mặt với người nắm áo, trực tiếp ngoạm một phát lên cánh tay hắn. Tên đó vì để tiện đánh người đã xắn tay áo lên, một phát này cắn ngay trúng da thịt, hắn hét ầm lên——
“Đồ chó dại ——! Buông ra! Buông ra——!” Tên ấy bị cắn đau điếng, giáng mạnh xuống vai của đứa trẻ kia một đòn, đứa bé phát ra một tiếng rên khẽ, nhưng vẫn không nhả. Tên kia cuối cùng chịu hết nổi, kêu kẻ còn lại tới, vừa đá vừa chửi, nắm tóc của nó lôi về phía sau mà giựt, cuối cùng trong khoảng khắc tách được nó ra, tên kia rống lên thảm thiết.
Dưới ánh trăng, cách một tấm vải bịt miệng, mồm nó vẫn còn đang cắn chặt một miếng thịt người. Nó phun miếng thịt qua một bên, miếng thịt rơi xưống đất. Do bị dùng răng cắn, miếng thịt nhìn rất méo mó, mang theo da bị kéo rách và chút vụn thịt, trông gớm ghiếc không chịu nổi.
“Áaaa——! Áaaa Áaaa——! Ông xé xác mày!”
Mắt tên kia đỏ quạch, rút con dao găm bên hông ra, đâm về phía đứa trẻ.
Tên còn lại tiến lên, “Đừng nóng nảy, chủ tử có lệnh——“
“Cút——!”
Tên ấy rõ ràng đã mất hết lý trí, đâm thẳng một nhát tới.
“Chủ tử có lệnh không được gây ra án mạng——!” Tên còn lại rống lên, mũi dao kia gắt gao dừng lại ngay bên cổ của đứa trẻ.
Đứa bé chưa từng nhúc nhích.
Do bịt mặt, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của nó, thâm độc khiến người ta lạnh gan.
“Đồ chó dại……” Trán của tên bị cắn kia nổi đầy gân xanh, hắn xiết chặt con dao.
Đứa trẻ bỗng nhiên lên tiếng.
“Đâm đi.”
Bùi Vân đang cuộn tròn trên mặt đất nghe thấy giọng nói này, người cứng đờ.
Viên Phi Phi.
Giọng của nàng ngoài dự liệu của mọi người, trong trẻo hơn rất nhiều, tuy đã chứa vài phần mệt nhọc, nhưng sức mạnh tinh thần bí ẩn kia vẫn nghe ra.
“Ngươi nói cái gì?”
Viên Phi Phi bảo: “Đâm đi.” Thậm chí nàng còn tiến về phía mũi dao thêm vài bước, “Giết ta đi.”
Tên cầm dao không tin nổi kẻ đang đứng trước mặt mình, hung tợn nói: “Ngươi tưởng rằng ta không dám giết ngươi!?”
Viên Phi Phi vùi mặt, móc mai loà xoà che đi thần tình khiến người ta khó đoán, dưới lớp khăn bịt mặt kia nhếch lên, là độ cong của khoé miệng trong sự hưng phấn đan xen sợ hãi.
“Giết ta đi……Bởi vì, hôm nay ngươi mà không giết ta……”
Viên Phi Phi ngẩng đầu lên, cặp mắt to tròn đỏ ngầu nhìn chằm chằm kẻ trước mặt.
“Hôm nay ngươi mà giết không xong ta, mai đây ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi.”
——— —————-
Vài lời chú thích:
– Nguyên văn bên tiếng Trung Viên Phi Phi gọi Bùi Vân là “Khốc Bao Tử” (bánh bao khóc nhè), cụm từ này bên tiếng Trung tương đương với từ “mít ướt” bên tiếng Việt, nó là loại biệt danh phổ thông nên mình đổi toàn bộ thành Mít Ướt rồi.
– Mình cũng noticed là ban đầu Khuất Lâm Uyển = người đàn ông trung niên, mà trong hồi ức của Khuất Lâm Uyển thì thấy tuổi hắn và Trương Bình ngang ngang nhau, có khi hắn còn trẻ hơn. Trương Bình năm nay mới tuổi, không thể nào gọi là trung niên, thôi thì cứ đổ lỗi cho bộ đồ nho sĩ của Khuất Lâm Uyển và vẻ nhàn nhạ khiến hắn trông già trước tuổi vậy.