Người Ở Chung Cuồng Ngạo

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngực của cô chống đỡ lồng ngực cường tráng của anh, sáng ngời trắng muốt, cảnh đẹp động lòng người. Anh dùng lực cầm lấy hai luồng đầy đặn rất tròn của cô, cúi đầu há mồm mút chặt nhũ hoa nhọn, giống như là đứa trẻ đói bụng vậy, lại liếm lại gặm, lại hút lại cắn.

Cô yêu kiều rên lên một tiếng, thân thể khẽ run, hai má đỏ tươi.

Không, cô sẽ không thừa nhận cô đã bị anh dụ dỗ!

Thân thể của cô rõ ràng đã đầu hàng trước anh, nhưng cô lại nắm quyền, thân thể mềm nhũn cuối cùng lại chống cự.

Mặt của anh vùi trước ngực cô trắng nõn. Ở bên trong, những nụ hôn nhẹ làm trái tim cô càng nóng hơn.

Khí nóng không ngừng khuếch tán đến tứ chi của cô, sắp đốt cháy lên lửa dục khiến thân thể của cô không khỏi xẹt qua một hồi sợ hãi rung động cùng co rút, hai chân của cô sắp vô lực, cơ hồ đứng không vững. Anh ôm lấy cô, trực tiếp đi vào phòng ngủ.

“Không….. tôi không muốn…..” cô lắc đầu, hai tay vô lực đặt trên vai anh đẩy anh ra.

Anh không thương cô, hai người lại có quan hệ thân mật, chẳng phải là cô đang đắm mình trong trụy lạc sao?

“Em phải”. Anh đặt cô lên trên giường, chen lên giường theo.

“Không…. Van xin anh không cần…..” Cô nén nước mắt nhìn anh, đôi mắt như ánh sao có nước mùa thu nhìn thẳng, như mảnh sương mù sắp mưa thê lương trong bụi.

Anh không tin nhìn cô, nước mắt của cô đánh ngã lửa dục của anh.

“Rõ ràng em yêu anh, tại sao lại không cần?”

“Yêu anh quá đau khổ, tôi không muốn tiếp tục nữa”. Cô cứ khóc, cổ họng phát ra tiếng khổ sở.

Anh như tan nát ôm thật chặt lấy cô, “Không cho phép em dừng yêu anh! Em phải yêu anh, tiếp tục yêu anh, vẫn yêu anh!”

“Tại sao? Anh không yêu tôi, tại sao tôi không thể yêu anh? Tại sao…….”. Cô không kiềm được khóc trong ngực anh, khóc thật đau lòng, khổ sở mà khóc, vô dụng mà khóc. Tiếng khóc sụt sùi của cô làm đầu óc anh choáng váng, đánh nát tâm linh của anh. Anh ôm cô thật chặt, trong lòng kích động, rất kích động, “Huệ Tâm…. Anh…. Anh!”

Anh chưa từng nói yêu, cũng không biết nên nói tiếng yêu với một người phụ nữ thế nào!

Anh quan tâm tới cô, cho nên, anh thích bắt nạt cô.

Anh cho là khi anh bắt nạt cô, mà cô sẽ chú ý tới anh, tức giận mà chơi lại anh, cô sẽ biết, anh đùa giỡn cô, cũng bởi vì anh thích cô.

Anh muốn thân thể của cô, bởi vì cô hấp dẫn anh, lúc hai người hòa làm một, chỉ có thân thể của cô mới khiến anh cảm thấy ấm áp, tìm được hạnh phúc cả đời.

Anh cho là cô biết……

Chẳng lẽ, anh làm rõ ràng như vậy, mà toàn bộ cô cũng hiểu lầm sao?

“Anh như thế nào?”. Cô lau đi nước mắt nhìn chằm chằm vào anh.

“Anh…. Không có gì”. Nói chuyện yêu đương từ trước đến giờ không phải sở trường của anh, vì vậy anh không nói ra.

Lam Huệ Tâm đẩy thân thể anh, “Anh tránh ra! Không nên tới tìm tôi nữa”

“Không!”. Anh ôm chặt lấy cô, “Điều này anh không làm được”

“Anh đã muốn cùng người khác kết hôn, cũng không cần bắt nạt tôi nữa, van xin anh, về sau tôi cũng sẽ gặp người đàn ông tốt, tôi cũng muốn có một gia đình hạnh phúc…….”

Nghe vậy, tự nhiên anh nói ra cảm giác thật trong nội tâm của mình.

“Anh sẽ không lấy người khác!”

Cô sửng sốt.

“Cho nên, em không được gả cho người khác!”

Trên mặt cô đông cứng lại.

“Ngũ Tư Trần, coi như anh không cưới, cũng không còn tư cách can thiệp tôi lấy chồng hay không”.

Từ lúc Lam Huệ Tâm thoát khỏi việc sống chung với anh, cô thay đổi càng kiên cường hơn, độc lập hơn, nếu không phải là anh cố chấp dây dưa với cô không thả, cũng sẽ không phải thấy nước mắt yếu ớt của cô.

“Thân thể của em đã cho anh, em còn muốn gả cho người khác?”. Anh giận không kiềm được.

Lam Huệ Tậm lấy cái chăn bao lấy mình, sau đó nhìn anh, lạnh lùng nói ra một chữ, “Đúng!”. Cho anh tức chết!

Anh giận quá mà cười, “Được, em nói xem, ai sẽ cưới em?”

Tia đau đớn khắc sau trong đáy mắt của Lam Huệ Tâm, “Hôm nay, anh tới để chà đạp tôi sao?”. Trong lòng cô càng đau đớn, càng oán giận anh nhiều hơn.

“Tôi đã dời ra ngoài, cuộc sống sau này của tôi không liên quan tới anh nữa! Trước kia là mắt tôi mù, tôi mới yêu anh, mới có thể đi cùng anh, hiện tại, tôi biết rõ, anh không thuộc về bất kì ai, anh chỉ sống trong thế giới của mình, anh cho là tôi phải nghe lời anh, nhưng, xin lỗi, tôi không phải đồ vật của anh, tôi là một người sống sờ sờ, tôi không muốn lại làm người giúp việc cho anh, lại không làm người phụ nữ của anh nữa, tôi không muốn anh!”. Lam Huệ Tâm một hơi nói hết toàn bộ, nói chắc như đinh đóng cột.

Ngũ Tư Trần nhìn cô nói vậy, đáy mặt cô lóe giọt nước mắt, lời của cô đâm vào lòng của anh, hút hết huyết sắc trên mặt anh.

“Em là người của anh, em không thể không quan tâm anh!”. Anh căng thẳng.

“Tôi có thể”. Cô cắn răng nghiến lợi, giọng nói tuyệt tình, “Ngay từ lúc tôi rời khỏi chỗ ở của anh, thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe mà anh lại không quan tâm tới thì tôi tuyệt vọng với anh rồi!”

“Em thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe….. khi nào vậy? anh không biết……”

“Anh việc gì phải biết! lúc đó anh cùng người phụ nữ khác chơi đàu vui vẻ, làm sao anh có thể nhớ tới tôi cơ chứ?”

Cô không nhịn được trong lòng thấy chua xót, nước mắt dọc theo gò má mà rơi.

“Huệ Tâm…..” anh đau lòng mà thở dài, “Anh có việc gấp…….”

“Tôi biết rõ, chỉ cần có liên quan tới chuyện của tôi, thì đó chỉ là chuyện nhỏ có cũng được mà không có cũng chả sao”. Cô đánh trống lãng, vẻ mặt châm chọc nhìn anh.

“Em nghe anh giải thích!”. Anh cảm thấy hoảng sợ, ánh mắt của cô như không còn bất kỳ tình cảm với anh nữa.

Cô nhắm mắt lại, lệ nóng thẳng tắp chảy xuống.

“Không có ý nghĩa nữa, tôi không muốn nghe”

“Em nhất định phải nghe, anh…. Anh yêu em!”. Anh kích động nghẹn ngào nói.

Đầu Lam Huệ Tâm chấn động.

Anh nói gì?

“Anh yêu em, Huệ Tâm, anh biết rõ anh sai rồi, anh yêu em”.

Lam Huệ Tâm cảm thấy hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt như dọa người, nụ cười khổ sở hiện lên khóe môi. “Nếu là tôi trước đây, nghe được lời này sẽ rất vui mừng, nhưng bây giờ tôi tỉnh rồi, cho nên, tôi không tin lời nói tâm tình của anh nữa, anh nói anh yêu em thì ba chữ là độc dược tình yêu, anh chỉ hy vọng là tôi tiếp tục mặc anh chà đạp, mặc anh giày xéo, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ yêu tôi, cho nên, xin anh không nên phá hủy ba chữ thần thánh này”

“Huệ Tâm, anh thực sự yêu em”. Vẻ mặt của anh hết sức chân thành tha thiết.

Cô rung động, đôi mắt ửng hồng, trong lòng đều là mâu thuẫn cùng do dự.

Có thể tin sao?

Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ có ăn hiếp cô, cái gì coi là tình yêu chân chính?

Lam Huệ Tâm hít sâu một hơi, nắm chặt tay quyết tâm nói: “Có lẽ, ba chữ này anh không nên nói với tôi, anh nên nói với người anh muốn kết hôn.”

Ngũ Tư Trần nhìn cô xa cách lạnh lùng không giống như xưa, còn có đáy mắt khổ sở và lo lắng của cô, khiến ngực anh cũng xẹt qua cảm giác sợ hãi nhoi nhói. Cô thật sự muốn rời khỏi anh! Cô thật sự không muốn tiếp tục cùng anh nữa! Ngũ Tư Trần biết mình nhất định phải nói toàn bộ chuyện cho rõ ràng, nếu không cô sẽ rời đi, để cho anh cũng không tìm được cô nữa.

“Anh sẽ không cùng Viên Lỵ Lỵ kết hôn, bố anh hi vọng hai nhà kết thân, nhưng anh không thích cô ta, anh chỉ không muốn cô ta khó chịu, cũng không muốn để cho bố anh thất vọng, anh theo cô ngày đó tất cả những gì em nghe được đều là giả”.

Trái tim Lam Huệ Tâm nhói đau, âm thanh trở nên run rẩy, “Em…. Em cũng rất sợ…. bây giờ anh nói với em…. Có phải cũng gạt em hay không?”

Ngũ Tư Trần chắc chắn, “Anh không có!”

Cô không biết, cô đã không làm chủ được tình hình rồi…..

Anh không có tiếp tục nói, ngược lại dùng ánh mắt thâm tình phức tạp nhìn thẳng cô.

Lệ quang của cô chớp động, cứ rơi liên tục.

“Anh… chỉ biết bắt nạt em… em làm sao biết…. anh đang đùa giỡn em hay thật lòng yêu em?”. Lam Huệ Tâm đau xót, nước mắt cứ chảy xuống.

Sắc mặt Ngũ Tư Trần cũng không khá hơn chút nào, nắm chặt tay cô, “Anh không có đùa bỡn em, anh thích em, cho nên mới phải trêu cợt em. Nếu như mà anh không thích em, anh ngay cả nhìn em cũng lười”

Cô dùng sức muốn bỏ tay anh ra, “Vậy anh buông tay! Tôi tình nguyện không để cho anh thích, tôi căn bản cũng không hi vọng anh bởi vì yêu tôi mà bắt nạt tôi!”

“Thật xin lỗi……” Ngũ Tư Trần lần nữa nắm chặt tay nhỏ bé của cô, “Anh sai rồi”

Cô giật mình nhìn anh, gương mặt anh bây giờ không phải anh.

Anh kiêu ngạo sẽ nguyện ý trước mặt cô thừa nhận sai lầm của mình, đây là lần đầu tiên thấy.

Anh khổ sở nhắm mắt lại, “Anh chưa bao giờ đối với một người phụ nữ mà phải ăn nói khép nép như vậy, chỉ có em…. Em để cho anh nguyện ý làm như vậy! bởi vì, anh thật sự quan tâm em”.

Mắt anh thâm tình, lông mày rầu rĩ, ảo não mà sợ mất đi…. Hiện rõ ràng trước mặt cô.

Lam Huệ Tâm mặc cho hai hàng nước mắt trên má, cô đưa ra hai cánh tay, dựa vào trong ngực anh, như con mèo con nũng nịu nói nhỏ: “Em… em tin anh chính là vậy.”

Ngũ Tư Trần trở nên kích động reo hò, sau đó ôm lấy cô, nhiệt tình hôn cô. Cô vẫn khóc nhưng đưa tay nắm lấy cổ anh, khiến nụ hôn nóng bóng này càng hơn, tựa như tình yêu của bọn họ, sẽ càng kéo dài hơn, cho đến vĩnh hằng.

Hai thân thể trên giường quấn lấy nhau, Ngũ Tư Trần may mắn nói thẳng tình cảm của mình, để cho anh lần nữa có Lam Huệ Tâm, mà Lam Huệ Tâm không nhịn được sự vui sướng mà khóc, vui mừng vì tình yêu của mình được đáp lại.

Hai thân thể trên giường quấn lấy nhau, Ngũ Tư Trần may mắn nói thẳng tình cảm của mình, để cho anh lần nữa có Lam Huệ Tâm, mà Lam Huệ Tâm không nhịn được sự vui sướng mà khóc, vui mừng vì tình yêu của mình được đáp lại.

“A…. nơi đó không cần a…….”

Đầu lưỡi của Ngũ Tư Trần vào nơi bí ẩn của cô, non mềm mẫn cảm, cô như có tia chớp xẹt qua, mà anh thừa dịp hôn điên cuồng hơn, để cho cô càng chấn động.

Đùi phải của cô tựa vào trên vai anh, gót chân sau chống đỡ phần lưng của anh, môi của anh cuồng dã mút mật yêu trong hoa huyetj của cô, đầu lưỡi chạm vào hoa hạch.

Cô thở hổn hển, nức nở liên tiếp.

Mặc dù đã chuẩn bị với kỹ xảo nhiệt tình của anh, nhưng anh thật sự quá mãnh liệt quá nhiệt tình, lại hai chân cô mềm nhũn, thân thể cũng tê liệt. Hô hấp nóng rực cứ lất phất ở cánh hoa nhạy cảm của cô, cô cảm giác không khí xung quanh mình cũng nóng theo, mà mật dịch cũng bị môi lưỡi anh lấy đi.

“Em đã muốn sao?”. Anh dùng nam tính to lớn đặt lên bụng của cô.

“Ừ…..” Bụng xôn xao, để cô dễ dàng phát ra tiếng kêu yêu kiều.

“Về sau không cho phép nói không cần anh nữa, biết không?”. Anh đem nam tính nóng rực chống đỡ vào hoa huyt tư mật của cô.

“Được”. Cô nín thở mà đợi, vặn vẹo uốn éo cái mông.

“Không nên lộn xộn!”. Nam tinh của anh vừa trơn ướt, trượt hướng khe mông của cô, anh dứt khoát hoạt động qua lại mất lần.

“Ừ…. Thật thoải mái…..”. Cô tiết ra dịch ướt ngọt ngào.

“Nhìn em xem, khiến anh ướt như vậy!”. Anh khàn khàn nói.

Cô ngượng ngùng mà ôm lấy anh, “Tư Trần…. không nên nói những lời thẹn thùng này nữa…..”

“Có muốn dùng nhiệt tình của em bao lấy anh không?”

“Anh lại nói…..”

“Em vòng chặt anh… anh sẽ dừng nói”. Anh trong nháy mắt thẳng tiến, đi thẳng sâu vào trong hoa tâm của cô.

Cô run rẩy, vách tường thịt chặt chẽ bọc lại nam tính, hai người không hề có khe hở nào.

Ánh mắt của cô quyến rũ hấp dẫn, tóc của cô rối loạn, tầm mắt của anh dừng lên trên người cô, chầm chậm chuyển qua hoa huyt của cô, bắt đầu lắc mông, ở trong cơ thể cô tiến lên.

Khoái cảm vì động tác của anh mà không ngừng kêu lên…..

Nam tính vẫn còn ở trong cơ thể cô không phừng to lớn lên, anh chôn sâu ở trong cơ thể cô, yêu thích hoa tâm ngọt ngào của cô, mãnh liệt nhanh chóng lần nữa đụng vào cô.

Âm thanh của cô mê người, thỉnh thoảng than nhẹ cao vút, nhiều tiếng lấy lòng thể xác và tinh thần của anh.

“Em vì anh ướt đẫm…. ướt khiến anh thật kích động! Không ngừng suy nghĩ”.

Ngũ Tư Trần kịch liệt co rút, dịch yêu của cô cũng tràn ra ngoài, tựa như cảm tình của cô với anh, đã tràn đầy rồi!

Lam Huệ Tâm cảm thấy mình với anh giống nhau, thân thể của bọn họ két hợp, nhịp đậm cả hai đều có cảm ứng, linh hôn của bọn họ hình nhu cũng rất ăn ý kết hợp với nhau. Đầu ngón tay của anh trượt vào trong cánh hoa của cô, sờ hoa hạch ở lối vào, để cho cô càng rơi vào trong cao triều, ngón chân cũng co rút.

Nam tính tráng kiên của anh mãnh liệt đụng nhau, cô vẫn như cũ co rút bên trong, anh phun ra cao triều!

Lam Huệ Tâm chủ động gọi điện thoại cho ông bà ngoại của cô, bằng tốc độ nahnh chất rời khỏi chỗ ở thuê, mà cô cũng tạm thời nghỉ học.

Ngũ Tư Trần nói anh yêu cô, nếu anh thật lòng yêu cô, anh nhất định sẽ tìm được cô.

Nếu anh không tìm được cô,cô liền rời bỏ đoạn tình yêu này, lần nữa bắt đầu!

Chỉ là, dễ dàng nói, làm lại thật là khó, thật là khó!

Cô thương anh, nhưng cũng vì quá yêu, cô có cảm giác sợ hãi lo được lo mất, trước kia, anh đều khiến cô mong đợi rồi lại tổn thương, hiện tại, cô muốn thử xem anh thật lòng hay không, nếu như anh thật sự quan tâm cô, nhất định phải tìm được cô, không cần để cho cô chờ khổ sở nữa, sau đó lại đau xót nặng hơn! Lam Thủ Long cũng chính là ông ngoại của Lam Huệ Tâm, nhìn ra cô không vui, phái người lén lút điều tra tại sao, chẳng lẽ, đứa nhỏ này cũng bước theo gót của mẹ nó sao?

Ông xin vợ của mình lén lút nói chuyện chút, mặt khác, chính ông phong tỏa tất cả tin tức.

Tính không cho Ngũ Tư Trần không tìm được cô, cũng làm cho cô hết hy vọng.

Lòng Lam Huệ Tâm dần dần lạnh…. Bởi vì cảm giác đợi thật đau khổ! Lòng của cô đã lâm vào ôc đơn, lâm vào không lối thoát, miệng anh nói bao nhiêu tiếng yêu, đối với cô mà nói tất cả đều biến thành dấu chấm hỏi.

Anh nếu thật sự yêu cô, tại sao không tìm được cô?

Cuối cùng, cô đồng ý với yêu cầu của ông ngoại, quyết định sang nước Mĩ du học, bởi vì thấy thành tích của cô, cô có thể ở nước ngoài học hỏi rồi trở về giúp đỡ cho sự nghiệp của ông ngoại.

Mặc dù tình yêu để cho cô ngã thảm như vậy, nhưng cô có ông bà ngoại thương yêu mình, cô còn thân tình, cô sẽ tỉnh lại!

Chỉ còn lại ba ngày, ba ngày sau cô sẽ rời khỏi Đài Loan rồi.

Anh thật sự không thương cô, không cần cô sao? Cô thật sự nhớ anh…. Nhưng cô không thể! Cô sợ… sợ thấy bộ dạng tình cảm của anh cùng những người phụ nữ khác! Cô đối với phần tình cảm này, còn cảm thấy sợ hãi nha!

Từ Phương Doanh nhìn Lam Huệ Tâm ngây ngô ở trong phòng khách, nhẹ nhàng mở miệng, “Có muốn cùng bà ngoại đi dạo không? Bà ngoại sẽ dẫn cô đến trung tâm bách hóa mua mấy bộ quần áo mới”

Lam Huệ Tâm khốn khổ vì tình nhìn bà ngoại nhân từ, nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói: “Vâng.”

Cô không muốn bà ngoại vì cô mà lo lắng, cho nên, cô thử gượng cười.

Vì vậy, Từ Phương Doanh bảo tài xế đưa hai người tới trung tâm bách hóa mới mở, Từ Phương Doanh nhìn Lam huệ Tâm một chút, “Cháu biết nơi này là do ai xây dựng không?”

Cô lắc đầu một cái.

“Đây là chỗ quan tâm của Ngũ Tư Trần, nơi này thuộc về cậu ta”

“Bà ngoại, tại sao bà dẫn cháu tới đây?”

“Bà không hy vọng ông ngoại cháu lại mắc thêm lỗi lầm nữa”. Bà thở dài, “Không phải cậu ta không tìm được cháu, là cậu ta căn bản không biết cháu đang ở đâu!”

“Ông ngoại cháu phong tỏa hết tin tức của cháu, cậu ta đương nhiên không tra được cháu đang ở đâu”.

“Ông ngoại…. tại sao ông lại muốn làm như vậy?”

“Ông muốn bảo vệ cháu. Cẩn thận, cháu không cần trách ông ngoại cháu, ông sợ cháu như mẹ cháu bị tình yêu lừa, ông đã mất đi con gái, không muốn mất đi cháu ngoại mình!”

“Bà ngoại, tại sao bà lại nói cho cháu biết?”

“Bởi vì bà đã già, cũng không mù quáng nữa. Bà thấy mấy tờ báo lớn cũng thấy cậu ta đăng tin tức tìm cháu”

“Cháu không nhìn thấy…..” Cô buồn buồn nói.

“Mấy tờ báo đó cũng bị ông ngoại cháu giấu đi, hơn nữa tinh thần cháu không yên, dĩ nhiên cũng không chú ý tới”

“Anh ấy thật sự đang tìm cháu?”. Cô lần nữa như có được sức sống, “Bà ngoại, anh ấy đang ở đây sao? Cháu muốn đi tìm anh ấy!”

“Cậu ta đương nhiên không ở đây, cậu ta ở đâu, cháu biết rõ ràng hơn bà”

“Bà ngoại, cháu có thể đi tìm anh ấy sao?”

“Nếu như cháu cảm thấy đi tìm cậu ta cháu sẽ vui vẻ, bà ngoại dĩ nhiên tán thành cho cháu đi tìm cậu ta rồi”

“Cám ơn bà ngoại!”

“Có muốn cần tài xế đưa cháu tới đó không?” “Không cần đâu, bà ngoại, tự cháu chạy đi tìm anh ấy, cháu muốn cho anh ấy một niềm vui”.

Lúc cô rời khỏi nhà của anh vẫn còn giữ chìa khóa nhà, mà lúc cô trở về nhà ông ngoại, cũng vẫn mang theo bên người. Lúc nhớ anh, cô sẽ sờ sờ cái chìa khóa trên người để an ủi chính mình! Cô lấy chìa ra mở cửa, khi lần nữa cô vào trong căn hộ, cô phát hiện trên mặt đất sàn nhà đầy bụi, trước khi cô vào, đều không dính một hạt bụi, cô không nhịn được cau mày, theo thói quen cầm cây chổi lên bắt đầu quét dọn.

Sau một tiếng, phòng khách lại trở về trạng thái sạch sẽ như ban đầu.

Nguy rồi! Anh sắp tan làm….. nhưng tiền trên người cô không có nhiều, cũng không kịp ra ngoài mua thức ăn!

Cô ôm hy vọng mở ra tủ lạnh nhìn một chút, phát hiện trong tủ lạnh đầy các loại rau củ.

“Không thể nào? Cái này cũng quá hạn – cũng may, cái này còn có thể ăn……” Cô vội vàng dọn dẹp tủ lạnh, lấy những thứ quá hạn hoặc hỏng rồi ném vào trong thùng rác, sau đó liền bắt đầu lấy những thứ còn lại để nấu.

Khi cô đơn giản nấu xong ba món ăn một món canh, nhìn thời gian, chậm rãi đi tới cửa chờ, lắng nghe. Một lát sau, anh trở lại. Tiếng bước chân của anh trầm ổn….. nghe có chút cô đơn…. Lòng của cô cũng nhói đau.

Đúng rồi, cô phải ẩn trốn! Lam Huệ Tâm trốn vào trong phòng tắm, hô hấp chậm, tính dọa anh một chút.

Ngũ Tư Trần mở cửa ra nhìn thấy, trong phòng khách sạch sẽ không chút bụi, phòng ăn truyền đến mùi thơm quen thuộc.

“Huệ Tâm….. Huệ Tâm!”. Anh hưng phấn chạy đến phòng ăn gọi, nhưng không nhìn thấy người.

“Huệ Tâm! Em đang ở đâu? Huệ Tâm, em ra đây đi!”. Anh tìm trong phòng ngủ, bên trong cũng không có một bóng người.

“Em đi rồi sao? Em rốt cuộc ở nơi nào? Huệ Tâm…. Anh không tìm được em…. Nếu em ở chỗ này, cũng không cần trốn….” Ngũ Tư Trần khổ sở mà đau thương, trong lòng càng đau hơn.

Lam Huệ Tâm từ từ đi ra, nhìn bóng lưng cô đơn của Ngũ Tư Trần, cô không nhịn được khẽ gọi một tiếng, “Tư Trần”.

“Huệ Tâm, thật sự là em! Em trở lại!”. Ngũ Tư Trần xoay người đi về phía cô, vui mừng ôm cô thật chăt, “Không cho phép em rời khỏi anh, không cho phép em không nói một tiếng liền rời khỏi anh!”. “Tư Trần…. anh sẽ cùng em kết hôn sao?”

“Sẽ! anh muốn đem em khóa ở bên cạnh anh, anh không muốn để em rời khỏi anh”

“Em cũng sẽ được hạnh phúc như các bạn tốt của mình sao?”

“Không……” nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của cô, anh dịu dàng như nước mà nói, “Em có thể hạnh phúc hơn họ, anh dùng tất cả sức lực của mình, để cho em được hạnh phúc toàn bộ!”

Lam Huệ Tâm kích động mà chạm gò má của anh, hôn thâm tình.

Tâm tình anh kích động, thật là nhớ, trực tiếp kéo cô tiến đến gian phòng ôn tồn một phen!

Nhưng cô lắc đầu, cô muốn anh ăn thật no, sau khi ăn xong giúp cô rửa bắt, nếu để cô nói cho anh biết tình trạng gần đây của cô, anh muốn cưới cô, trước tiên phải xin ông bà ngoại cô đồng ý, nhất là ông ngoại của cô, không dễ dàng đâu!

Ngũ Tư Trần cái gì cũng nghe cô, hơn nữa anh không sợ khó khăn, nắm tay cô giao ước thật chặt.

Bọn họ muốn cầm hạnh phúc, không tiếp tục để nó chạy đi!

Hết.

Truyện Chữ Hay