Bức thư của Điền Giai Giai được gửi đến vào một buổi chiều ấm áp.
Cô ấy nói đây là lần đầu tiên cô ấy lấy hết can đảm để viết thư cho tôi, trước kia rất nhiều lần cầm bút lên lại không biết nên bắt đầu như thế nào.
“Tớ phải cho cậu biết, Oánh thân mến à, có rất rất nhiều người yêu thương cậu.” Cô ấy nói.
…..
Oánh, cậu còn thích đọc sách ngoại khóa chứ? Hoặc có thể là không có thời gian đọc nữa? Tớ đoán cậu bận rộn lắm.
Cảm ơn sóng truyền hình đã giúp tớ có thể nhìn thấy cậu từ Tứ Xuyên xa xôi.
Hôm cậu thi chung kết tớ vẫn luôn canh trước TV, tớ thấy cậu mặc váy dài trắng, khăn lụa màu cam, à cậu còn cắt tóc nữa, trông nhẹ nhàng thoải mái và xinh lắm.
Lúc ấy tớ đang ở trong lớp và tự hào giới thiệu với các bạn cùng lớp là: Đó là bạn cùng bàn cấp ba của tớ đó! Bọn họ trố mắt nhìn tớ, sau đó nhìn cậu chăm chú, bọn họ nói cậu rất giỏi, tớ vui lắm!
Nhưng không ngờ mới xem được một nửa thì trường tớ tự dưng cúp điện.
Từ hồi vào trường đến giờ tớ chỉ thấy mất điện đúng một lần đó thôi! Tớ gấp muốn khóc luôn.
Sau đó một cậu bạn người Liêu Ninh cùng lớp đã xung phong nhận việc đưa tớ đến quán net bên ngoài trường để xem online.
Nhưng cậu biết không? Hôm đó quán net bên ngoài cổng trường cũng bị mất điện luôn!
Tớ không dám đi quá xa trường học cho nên vẫn chưa được thấy kết quả của cậu.
Nếu cậu không báo tin chắc tớ sẽ không biết cậu lại lọt vào “Top ”! Tớ thấy mừng thay cho cậu, cục cưng à! Tuần nào tớ cũng xem chương trình của cậu, nghe cậu nói chuyện, nhìn cậu mỉm cười, nghe cậu khẽ nói “Hẹn gặp lại các bạn vào giờ này tuần sau nhé, tạm biệt”.
Có rất nhiều lúc ngẩng đầu nhìn TV trong lớp, tớ cảm giác chất lỏng nơi hốc mắt lại trào ra.
Cậu biết không, Oánh thân mến —— Nhìn cậu, tớ như thấy thành phố nhỏ của chúng ta, như về đến nhà gặp được người thân.
Tớ ngóng trông được nhìn thấy cậu, niềm hy vọng đó chống đỡ tớ vào mỗi giờ tối thứ , dù trời lạnh thế nào tớ cũng tới lớp học, chỉ vì cậu ở đó, như thể đang nhìn tớ, như hồi chúng ta còn học cấp ba vậy.
À, tớ còn muốn nói cho cậu biết một điều, có thể cậu không tin nhưng đó là sự thật.
Năm cậu tuổi, chúng ta chưa từng gặp nhau nhưng tớ lại biết tên của cậu.
Lần nào gặp Trương Dịch cũng nói với tớ: Giai Giai, cậu chưa gặp nên sẽ không bao giờ biết, có một cô gái vô cùng đặc biệt, có thể cậu không thích nhưng sẽ có những lúc cậu không thể không tò mò về cô ấy.
Người cậu ấy nói chính là cậu.
Lúc nhắc đến cậu, lần đầu tiên tớ thấy ánh mắt cậu ấy mịt mờ không rõ.
Tớ ngạc nhiên lắm, dù sao thì tớ, Trương Dịch và Doãn Quốc Đống là bạn bè từ nhỏ mà tớ chưa bao giờ thấy cậu ấy có vẻ quan tâm một cô gái nào như thế.
(Nói đến đây tớ muốn bổ sung một chút: Nếu cậu còn nhớ, tớ đã từng nói với cậu là ngoài tớ và Doãn Quốc Đống ra còn có một cậu bạn cũng chơi với bọn tớ từ nhỏ.
Tớ xin lỗi vì đã giấu cậu, thật ra người đó chính là Trương Dịch.) Mặc dù cậu ấy luôn là người đẹp trai nhất từ hồi mầm non đến tiểu học, cấp hai rồi cấp ba nhưng cậu ấy chưa bao giờ ấn tượng với cô gái nào trong lớp như thế.
Chỉ trừ cậu ra —— Cậu ấy nói ánh mắt cậu không có ý cười, không có sự ngạc nhiên, sợ hãi hay bận tâm, chỉ là một cái đầm sâu không đáy.
Tớ chưa bao giờ thấy anh trai này để ý một cô gái nào như vậy.
Cậu ấy nói cậu ấy không rõ điều gì đã khiến mình rất hiếu kỳ về cậu.
Khi cậu trốn vào góc bàn, cậu ấy đột nhiên cảm thấy cậu là một cô bé đang bị trách cứ và rất muốn bảo vệ.
Lúc cô bé ấy trầm mặc không nhận và cũng không từ chối sự bảo hộ này, chẳng hiểu sao cậu ấy lại thấy đau lòng.
Vì những lời kể của cậu ấy cho nên tớ rất rất tò mò về cậu.
Khi đó, ý tớ là hồi lớp ấy, tớ học ở trường THPT Quốc Ngữ bên ngoài.
Tớ lén chạy tới trường các cậu để nhìn cậu, ấn tượng đầu tiên là cô gái này không xinh đẹp lắm nhưng lại yên tĩnh lạ kỳ.
Ngày đó Trương Dịch lặng lẽ chỉ cậu cho tớ biết rồi nói: Tớ chưa từng gặp cô gái nào cô đơn như vậy.
Nội tâm càng phong phú thì càng cô đơn, bởi vì tuổi của chúng ta ngoài học ra không còn gì khác, phong phú là tội, tội ác tày trời.
Trương Dịch là một học sinh ngoan.
Nhưng tớ biết cậu ấy cũng rất cô độc: Cậu ấy cũng từng thích đọc sách ngoại khóa, hồi cấp hai từng đứng thứ từ dưới lên trong lớp.
Sau đó mẹ cậu ấy giận lắm, muốn đốt hết sách của cậu ấy, cậu ấy mới hứa sẽ dùng một năm để lấy được hạng nhất lớp, nếu không không bao giờ đọc sách ngoại khóa nữa.
Cho nên khi nhắc đến cậu, cậu ấy nghĩ cậu chính là cậu ấy, rất cô đơn nhưng không cam lòng từ bỏ, trước khi trở thành một “học sinh ngoan”, cuộc sống này đã trở thành một thói quen, mà thói quen thì rất khó thay đổi.
Khi chính thức trở thành một “học sinh ngoan”, cậu ấy mới biết có nhiều lúc chúng ta không thể kháng cự, chỉ có thể thỏa hiệp rồi tìm kiếm đường ra trong thỏa hiệp, thích ứng hoặc thay đổi.
Ví dụ như thi đại học, hay lúc chúng ta không thể né tránh, cậu ấy nói chúng ta phải tiếp nhận và nghĩ cách tìm kiếm niềm vui trong điều đó.
Cậu ấy hy vọng có thể dẫn cậu bước vào hàng ngũ “học sinh ngoan” bởi vì cậu là một người thông minh mà nhạy cảm, chỉ tiếc là khi cậu ấy nghĩ mình sắp thành công, câu chuyện lại rẽ sang một hướng khác.
Về vụ cá cược với bạn bè, cậu ấy chỉ đơn thuần nghĩ đó là lời nói đùa mà thôi.
Cậu ấy đồng ý tham gia cũng vì có chút tâm lý muốn vui đùa, nhưng càng đùa càng xa, cuối cùng khi nổ ra, trước mắt bao người, cậu ấy lại chẳng biết giải thích thế nào.
Sau đó cậu ấy chỉ biết mình đã bỏ lỡ cơ hội giải thích duy nhất, tất cả những lời giải thích sau đó đều chẳng khác gì lời nói dối chuẩn bị sẵn.
Cho nên tớ mới nói: Cậu ấy cái gì cũng tốt, chỉ là quá nhát gan.
Xin cậu đừng hiểu lầm, tớ không có ác ý gì đâu.
Việc ngồi cùng bàn năm lớp sau khi chuyển trường không phải ý đồ sâu xa gì cả, tớ chỉ tò mò —— Vì những lời Trương Dịch kể, tớ muốn hiểu về cậu, hy vọng đến gần cậu và cũng muốn trở thành người giúp cậu trở nên vui vẻ hơn.
Nói cách khác, tớ hy vọng Trương Dịch có thể trút bỏ tâm lý áy náy sau đó bọn cậu sẽ trở thành bạn bè thân thiết, mà giả như cậu ấy có thể tìm thấy hạnh phúc thật sự của mình, đó chính là kết cục tớ muốn thấy nhất.
Nhưng khi càng hiểu rõ cậu hơn, tớ càng thêm mê mẩn, cậu hoàn toàn khác với Đào Oánh trong suy nghĩ của tớ, thậm chí tớ có cớ tin rằng: Cậu khác hẳn những cô gái bình thường, thứ cậu thích không chỉ là sách ngoại khóa mà còn là thế giới tâm hồn muôn màu muôn vẻ trong sách.
Sự nhạy cảm và lòng tự trọng đã mang đến cho cậu những tưởng tượng càng trầm trọng hơn, cậu đang sống trong một thế giới tưởng tượng, nơi đó có hạnh phúc cậu cần.
Cậu đang trốn tránh nhưng quả thật cậu là một cô gái có khí chất, thông minh và năng lực phản ứng xuất sắc, tớ gần như nhận ra cậu có thể có một cuộc sống tốt hơn.
Tớ ủng hộ lựa chọn của cậu bởi vì tớ nhìn thấy tiềm lực bên trong cậu —— Đó là sự ngoan cường, độc lập, chấp nhất và không ngại gian khổ.
Nhưng có thể cậu không biết, những tập đề có đáp án chi tiết rõ ràng đó đều đến từ Trương Dịch.
Rồi sau đó mọi chuyện cũng phát triển theo những gì chúng tớ mong đợi, thậm chí cậu còn đứng trên các bạn bè đồng trang lứa và có ánh hào quang của riêng mình.
Điều Trương Dịch có thể làm chính là chú ý đến tất cả tin tức về cậu, thậm chí cậu ấy còn mua hết báo chí có tin tức của cậu.
Trên QQ, cậu ấy nói với tớ rằng, hai người đã không phải người trong cùng một thế giới nữa rồi, nhưng cậu ấy đâu biết, cậu vẫn cô độc mà, đúng không?
Oánh à, cậu xem, có nhiều người quan tâm và yêu thương cậu lắm.
Chúng tớ hy vọng cậu sẽ vui vẻ, mong cậu có một tương lai tốt đẹp, nhưng chúng tớ càng hy vọng cậu sẽ hạnh phúc hơn.
Tớ nghĩ nhất định cậu biết vui vẻ và hạnh phúc là hai chuyện khác nhau.
Vậy thì, Oánh à, khi trở nên ngày càng nổi tiếng, cậu có nhiều bạn bè không? Có ai tổn thương cậu không? Hay đã có ai đứng bên cạnh cậu và cho cậu hạnh phúc chưa?
Tớ nhớ Trương Dịch từng nói: Cậu ấy bằng lòng ngồi phía bên tay trái cậu cả đời, nếu như cả đời cậu thích dùng tay trái để viết chữ và ăn cơm.
Nhưng tớ nghĩ cậu ấy sẽ không bao giờ nói với cậu những lời này đâu.
Bởi vì cậu ấy cảm nhận được giữa hai người có một dòng sông bao la rộng lớn —— Khi dùng hết khả năng có thể để giúp cậu thực hiện ước mơ, cậu ấy biết mình đang tự tay đào con sông này rồi.
Cậu ấy sống ngay trong thành phố cậu đang sống, cuộc sống quy luật và đơn giản: Đi học, thi tiếng Anh cấp , chơi game, đá bóng, gần đây bắt đầu luyện thư pháp, đều là những thứ con trai bình thường hay làm, sau đó là xem chương trình của cậu, nghe cậu kể chuyện thanh xuân, nhìn những bộ trang phục và biểu cảm khác nhau của cậu mỗi lần lên sóng.
Trên TV nói thành tích của cậu trong trường rất xuất sắc, cậu ấy cảm thấy đó cũng có một phần công lao của mình, rất tự hào, song cũng hơi sợ hãi.
Có lẽ do học tâm lý học nên tớ cảm thấy dường như Trương Dịch đang bước vào một vòng luẩn quẩn tự phong bế chính mình, trong thế giới của cậu ấy ngoài đi học ra thì chỉ có đứng từ xa dõi theo cậu, không cô gái nào có thể đến gần.
Sự tương phản giữa sự gần gũi ban đầu và khoảng cách xa hôm nay của cậu quá lớn, mà cậu ấy cứ chìm đắm trong sự gần gũi đó, sự ghẻ lạnh ngày hôm nay đã trở thành nỗi cố chấp của cậu ấy, cậu ấy không thể thoát ra và có lẽ cũng không có ý định thoát.
Đương nhiên tất cả điều này đều không thể bù đắp lại, chỉ là tớ muốn nói với cậu rằng: Chúng tớ yêu cậu, cũng mong cậu ngày càng tốt hơn.
Ngoài ra tớ muốn xin lỗi cậu, tớ đã cho Trương Dịch số QQ và số điện thoại của cậu, có lẽ cậu ấy sẽ liên lạc với cậu, có lẽ không.
Nhưng tớ nghĩ giả sử một ngày hai người gặp lại nhau giữa hàng vạn người, cậu nhất định sẽ mỉm cười rồi nói “Xin chào”, bởi vì cậu là một cô gái tốt bụng như vậy, khoan dung như thế.
Oánh thân mến, tớ hy vọng cậu biết: Chúng tớ luôn yêu quý nụ cười của cậu và mong cậu sẽ mãi mãi, mãi mãi hạnh phúc…
Chúc
Tốt đẹp
Thành Đô, từ Giai Giai rất yêu cậu.
Buổi chiều hôm ấy, trong ánh nắng ấm áp, tôi đọc đi đọc lại bức thư của Điền Giai Giai.
Trong mắt tôi đong đầy hơi thở ẩm ướt, rất nhiều lần, tôi lặng lẽ khóc lúc nào không hay.
Tôi không hề biết rằng, đôi mắt sạch sẽ và u sầu ở đằng sau đã từng dành cho tôi cái nhìn chăm chú như thế nào.
Nhưng bây giờ, ở thành phố nơi tôi sống, cậu ấy để ý đến từng thay đổi nhỏ của tôi, nhưng cậu ấy lại im lặng.
Tôi đứng trên sân thượng của ký túc xá, gió thổi qua mang theo chút lành lạnh nhưng lại rất trong lành, còn xen lẫn mùi cỏ khô mùa đông.
Tôi nhắm mắt lại trong ánh nắng chiều, dường như có thể nhìn thấy cậu thiếu niên ngượng ngùng và căng thẳng ấy ngập ngừng nói câu: Sinh nhật vui vẻ!
Và cả bàn tay hằn vết đỏ, chiếc khăn giấy đầy nếp nhăn nhưng rất ấm áp, trong con ngõ Hoa Thụ Lý, những cây phù dung đâm chồi trong gió xuân.
Cả những tập đề thi có đáp án chi tiết tỉ mỉ, tờ giấy được gấp thành hình vuông như miếng đậu phụ lặng lẽ xếp trên bàn của tôi, thậm chí trên tờ đề nào cũng có cách giải vô cùng cụ thể và chi tiết.
…..
Ký ức như dòng nước phá tan chốt mở, ầm ầm phá vỡ lớp băng dày trong buổi chiều hôm.
Dưới ánh nắng rực rỡ, tôi cúi đầu, có thể thấy thứ gì đó trong suốt đang rơi tí tách trong không khí, lành lạnh và ẩm ướt.
Tôi đưa tay lên che mắt rồi nói với chính mình: Ánh nắng chói chang thật, thế mà lại có thể khiến tôi rơi lệ.
Tôi bỗng nhớ đến ngôi nhà bằng pha lê, nho nhỏ, trong suốt, lẳng lặng nằm trên lòng bàn tay.
Nó có cửa sổ xinh xắn và ống khói nhỏ tinh xảo, năm tôi tuổi ấy, nó đã lặng lẽ quan sát tôi trưởng thành.
Mà tôi chẳng hề nghĩ rằng: Sau một thời gian dài như vậy, tôi chỉ cần nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng ra hình dáng của nó, bao gồm cả cảm giác lành lạnh khi nó nằm trên lòng bàn tay tôi.
“Hi!” Một bàn tay vỗ vào vai tôi, vừa quay đầu lại, tôi trông thấy Lâm Tạp.
Cô ấy nhìn thấy mặt tôi, bỗng “A” lên một tiếng.
Cô ấy cẩn thận quan sát tôi: “Đào Oánh, cậu khóc hả?”
Tôi cười: “Nhớ đến chuyện cũ nên cảm động ấy mà.”
Cô ấy cười: “Tớ tưởng cậu sẽ không bao giờ khóc cơ.”
Rồi thở dài: “Đào Oánh, cậu đừng kiên cường quá, một mình chịu đựng mãi làm chi? Cậu cô đơn tịch mịch nhưng liệu có ai thương cậu không? Trong mắt người khác, sự cô đơn của cậu cùng lắm sẽ khiến người ta nghĩ cậu thanh cao, tự làm tự chịu thôi, không ai chịu tìm hiểu cậu cả, trừ khi mọi người không biết ghen tị là gì.”
Cô ấy dõi mắt về nơi xa, trong mắt có sự bình tĩnh cứng cỏi mà tôi chưa bao giờ thấy qua: “Có phải cảm giác làm người nổi tiếng tệ thật không? TV chính là thứ trực tiếp nhất, vì nó, cậu sẽ không thể ăn gì đó trên đường lớn, không thể cãi nhau với người vô lý, không được có bất kỳ hành động khiếm nhã nào, thậm chí một chút xíu suy nghĩ cực đoan cũng không nên có.
Ở trước mắt người khác, cậu luôn phải ngụy trang thành một người hoàn hảo, phải biết yêu thương, bao dung, thiện lương nhưng lại phải kiên cường.
Cậu chính là hình mẫu trong lòng mọi người, cậu không thể đọc sai chính tả nếu không hình tượng “Nữ MC tài giỏi” sẽ bị ảnh hưởng.
Cậu trả giá nhiều như thế, lúc nào cũng nghĩ cho mọi người, cô đơn đến nỗi không thể nghĩ cho chính mình.”
Cô ấy quay đầu, nhìn cái miệng há càng to của tôi: “Đào Oánh, mau ngậm miệng của cậu lại đi, chú ý hình tượng.”
Sau đó cười tự giễu: “Có phải chưa bao giờ thấy tớ chín chắn như thế này đúng không? Trong mắt người khác tớ vừa ngây thơ vừa mắc cười, không bao giờ trưởng thành.”
“Không phải mà.” Tôi mất công giải thích.
Cô ấy lại mỉm cười, ý cười bất lực vương trên khóe môi: “Thật ra trong cái vòng luẩn quẩn này, sớm muộn gì cũng phải trưởng thành.”
Lời của cô ấy tựa như lưỡi dao lạnh lẽo chợt lóe lên, chém tan tất cả ảo ảnh.
Cô ấy nhắm mắt lại, chống khuỷu tay lên lưới bảo vệ sân thượng, tựa như một con bướm yên tĩnh.
Cô ấy không nói gì, bầu không khí như ngưng đọng, tại sao trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tôi tưởng rằng thời gian bên ngoài đã ngừng trôi.
“Đào Oánh, cậu đã từng yêu ai chưa?” Một lúc lâu sau, Lâm Tạp hỏi.
Tôi lắc đầu, tình cảm thời niên thiếu chắc không tính là “yêu” đâu nhỉ? Từ này quá nặng nề, như mang trách nhiệm quá lớn, tôi không gánh vác nổi.
Cô ấy nhìn bức thư trong tay tôi: “Cái đó, là thư tình hả?”
Tôi lẳng lặng đưa bức thư cho cô ấy: “Bạn cùng bàn cấp ba viết cho tớ, nếu nhận được sớm một chút, có lẽ tớ đã biết thế nào là yêu.”
Bàn tay trắng nõn của Lâm Tạp đón lấy bức thư trong tay tôi, khi ánh mắt lướt qua từng dòng chữ, tôi thấy cô ấy nhăn mày lại, sau đó cô ấy buông thư xuống, khẽ thở dài.
Tôi thất thần, lại nhớ đến những năm tháng niên thiếu.
Trong lúc hồi tưởng, dường như tôi đã nghe thấy tiếng thở dài của Lâm Tạp, cô ấy còn nói: Đào Oánh, tháo chuông cần tìm người buộc chuông.
Cuối tuần, tổ chuyên mục của đã đến các trường đại học trong tỉnh để quay ngoại cảnh, tôi và hai sinh viên khách mời cùng đi dạo trong trường, vừa đi vừa trò chuyện với nhau.
Trong đó có một cô gái là sinh viên năm nhất khoa Ngữ văn, khi nói chuyện em ấy luôn mỉm cười ngọt ngào.
Trông em ấy rất vui vẻ khi nói về một đàn anh cùng khoa mình thầm mến, đàn anh đó tựa như ánh dương, cùng sẽ trốn học, đi muộn, đọc báo hay ngủ trong giờ học giống như những bạn nam khác nhưng điểm vẫn cao.
Anh ta thích đọc , lúc đọc sách sẽ rất yên tĩnh, mà mỗi khi con gái nhờ xem chỉ tay, vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt muốn nói lại thôi của anh ta khiến mọi người cảm thấy rất bí ẩn.
Anh ta không tham gia vũ hội trong trường vì không biết khiêu vũ, nhưng cô bé này lại rất muốn trở thành bạn nhảy của anh ta…
Tôi mỉm cười nhìn em ấy: “Đó là tình yêu hả? Tình yêu phải từ hai phía.”
Em ấy vẫn cười: “Nhưng anh ấy dễ mến lắm ạ! Khi bọn em đi liên hoan ở bên ngoài, anh ấy luôn đi trước một bước mở cửa, đóng cửa giúp các bạn nữ, vào phòng thì treo túi và áo khoác giúp, trước khi ngồi xuống sẽ giúp người ta kéo ghế ra, khi ăn sẽ rót nước giúp họ.
Có nhiều lúc chúng em đi siêu thị, phải xách rất nhiều đồ nặng, gặp anh ấy ở trước cổng trường, anh ấy không nói hai lời đã giúp chúng em xách đồ tới tận bên dưới ký túc xá…”
Tôi cười trêu: “Sao em không nghĩ đó là vô sự hiến ân cần?”
Em ấy lắc đầu: “Nếu nhằm vào mỗi một người thì đó nhất định là ân cần, nhưng nếu ai cũng vậy thì sao ạ?”
Em ấy nhìn tôi: “Dù cô gái đó xinh đẹp hay không thì anh ấy cũng sẽ như thế.”
Dừng một chút: “Trên xe buýt sẽ luôn nhường chỗ, không chỉ người già và trẻ nhỏ, chỉ cần người đang đứng bên cạnh là phụ nữ, nhất định anh ấy sẽ nhường chỗ.
Đi đường gặp người ăn xin, anh ấy sẽ quay lại ngồi xuống và bỏ tiền xu vào hộp của người đó.
Hiếm nhất là anh ấy học rất giỏi, đọc nhiều sách, lịch sử năm cũng có thể chầm chậm kể rõ.”
Tôi há hốc mồm: “Chàng trai hoàn hảo thế này có khác gì thần tiên đâu, chẳng lẽ không có khuyết điểm sao?”
Ánh mắt của cô bé nhanh chóng trầm xuống, em cúi đầu nhìn cây cỏ dưới chân: “Đương nhiên có khuyết điểm ạ, còn là khuyết điểm trí mạng nữa.”
Tôi tò mò: “Trí mạng?”
Nét mặt cô bé ảm đạm hẳn: “Tháng trước anh ấy phát bệnh tâm thần, đang ở trong bệnh viện, tạm thời nghỉ học ạ.”
Trong nháy mắt ấy, hô hấp của tôi đột nhiên dừng lại.
Trong khuôn viên trường huyên náo, tất cả âm thanh bỗng dưng biến mất.
Tôi cố gắng sắp xếp lại những mảnh ghép nhỏ này trong đầu: Khoa Ngữ văn, năm hai, nam, rất ga lăng, nụ cười tựa ánh dương, đọc nhiều sách…
Tôi bắt lấy cánh tay của cô bé bên cạnh, hô hấp dồn dập hẳn lên: “Tên anh ta là gì?”
Cô bé ấy ngạc nhiên nhìn tôi: “Chị quen anh ấy ạ? Nhưng anh ấy học cấp ba ở nước ngoài rồi mới về nước, không thể có bạn cũ được!”
Nước ngoài ư? Lòng tôi chợt lắng lại.
Tôi há miệng hít một hơi thật sâu để đại não thiếu dưỡng khí dần trở lại bình thường.
Tôi thầm mỉm cười, đột nhiên nghĩ: May thật, không phải cậu ấy là tốt rồi.
Cô bé bên cạnh lo lắng nhìn tôi: “Chị ơi, chị không sao chứ ạ?”
Tôi mỉm cười với em ấy: “Cám ơn em.”
Em ấy sửng sốt: “Tại sao ạ?”
Tôi đáp: “Cám ơn em đã kể chị nghe câu chuyện này, để chị biết rằng những thứ hoàn hảo không bao giờ là vĩnh cửu, mà người không hoàn hảo mới là chân thật.”
Sau đó tôi thầm nói trong lòng: Cám ơn em đã nói cho chị biết người này không phải Trương Dịch.
Tôi như trút được gánh nặng: Trương Dịch, chỉ cần không phải cậu là tốt rồi.
Lúc nghĩ như thế, lòng tôi chợt dâng lên nỗi xúc động dịu dàng, tựa như đụng phải thời niên thiếu mềm mại lại cứng rắn, mà khuôn mặt tươi cười như đã từng quen biết đang từ từ nở rộ trước mắt tôi.
Tôi rất muốn hỏi cô bé đó là: Em quen đàn anh nào tên là Trương Dịch không? Anh ấy giờ thế nào?
Nhưng tôi hé miệng ra, song lại không nói gì, không biết tại sao tôi không thể hỏi thành lời.
“”Bởi vì cậu vẫn còn quan tâm đến cậu ấy.” Trên sân thượng, Lâm Tạp đang nhai kẹo cao su, cố gắng thổi bong bóng.
Tôi cho cô ấy một ánh mắt từ chối ý kiến, cô ấy nhìn thấy thì liếc tôi một cái: “Cậu ấy và Trịnh Dương, cậu quan tâm ai hơn?”
Tôi trả lời theo bản năng: “Đừng nói vớ vẩn, Trịnh Dương là anh tớ.”
Lâm Tạp gõ đầu tôi: “Nếu ngày mai Trịnh Dương bị xe tông chết, cậu sẽ chỉ khóc như khóc thương anh trai thôi à? Hay đau khổ tê tâm liệt phế?”
Tôi vươn tay bóp mặt Lâm Tạp, cô nàng “A” một tiếng.
Tôi trừng mắt: “Miệng thối vừa thôi, cậu trù ẻo người ta làm gì hả? Chẳng phải cậu thích anh ấy à?”
Lâm Tạp sửng sốt, vội vàng “phi phi phi” mấy cái.
Sau đó quay sang tôi: “Đào Oánh, cậu nên có tình yêu của riêng mình, cậu không thể làm thần tượng trên màn hình cả đời được.
Thần tượng cũng muốn có tình yêu, sinh viên yêu đương bình thường mà.
Nếu cậu thích ai thì tranh thủ đi.”
Tôi nhìn cô ấy, đột nhiên không biết nói gì cho phải.
Về Trương Dịch, cậu ấy là giấc mộng đẹp đẽ thời niên thiếu của tôi —— Mà giấc mơ đó sẽ biến mất trong nháy mắt tựa như bong bóng xà phòng của nàng tiên cá và cỗ xe bí ngô của Lọ Lem.
Điều làm tôi ngạc nhiên là mấy năm nay Trương Dịch chưa từng quên một cô gái như tôi.
Chỉ mình tôi biết tôi không còn ghét cậu ấy nữa, mà rất biết ơn cậu ấy.
Vì cậu ấy mà tôi có thể có một cuộc sống tốt hơn, có thể nói bởi vì oán hận đã biến mất nên khi thư của Điền Giai Giai được gửi đến, tôi mới nhớ ra sự tốt đẹp của cậu ấy trong cuộc sống êm đềm ngày hôm nay.
Hóa ra một người có thể càng bao dung hơn, bác ái hơn và bình thản hơn trong thuận cảnh.
Vậy thì sự bác ái và bao dung đó là vì cảm động hay là yêu?
Tôi hoang mang.
Rồi lại nghĩ đến Trịnh Dương, nghĩ đến sự quan tâm, bao dung của anh ấy, dáng vẻ chưa bao giờ nổi giận của anh ấy, anh ấy rất hay nói rằng: Em gái à, thấy thương anh thì làm bạn gái anh đi!
Mà tôi chỉ cho rằng đó là lời nói giỡn.
Có lẽ vì đã quá quen thuộc chăng? Cho nên nó càng giống tình thân hơn, giống như chút muối rắc vào nồi.
Vì thế cuộc sống đã biến thành một nồi cháo mặn.
Chiều thứ tư, Trịnh Dương không có lớp, chiều tối đó đã tới trường tôi cùng nhau ăn cơm.
Anh ấy lấy thẻ cơm của tôi, chạy qua chạy lại lấy đồ ăn, còn tôi thì lấy bát đũa và canh miễn phí.
Tôi nhìn quanh, bỗng cảm thấy chúng tôi chẳng khác gì những đôi tình nhân khác trong trường.
Tôi ngẩn ngơ nhìn Trịnh Dương.
Anh ấy gõ bát tôi: “Ăn cơm cũng thất thần hả, cô bé này!”
Anh ấy nhìn tôi, nét mặt vương chút tò mò và dung túng.
Giọng anh vẫn tự tin và dí dỏm như cũ: “Cô bé, mỹ nữ trường em nhiều phết nhỉ, em không thấy áp lực hả?”
Anh ấy lại nhìn tôi rồi nuốt một miếng cơm: “Thật kỳ lạ, cô bé không xinh đẹp nhất của chúng ta lại là người nổi tiếng nhất, mà anh lại có thể quen một người nổi tiếng như thế này!”
Anh há miệng “A” một cái rõ khoa trương.
Tôi trừng anh ấy, thuận tay nhét miếng thịt viên vào miệng anh.
Anh ấy cố nuốt xuống, trợn mắt nhìn tôi.
“Trong căn tin không cho phép bón cơm cho nhau!” Một tiếng hét rõ to, Lâm Tạp từ trên trời giáng xuống đứng ngay đằng sau tôi.
Tôi cũng không quay đầu lại: “Chẳng phải cậu chưa bao giờ ăn cơm thừa canh cặn ở căn tin à?”
Lâm Tạp cười hì hì ngồi xuống cạnh tôi: “Có anh đẹp trai ở đây, tớ chịu được.”
Tôi lườm cô nàng một cái: “Buồn nôn chết mất.”
Trịnh Dương cười như không cười.
Tôi cười nhạo anh ấy: “Lâm Tạp nhìn anh đủ no rồi, sắc đẹp thay cơm mà!”
Trịnh Dương lắc đầu cười: “Bây giờ anh với Lâm Tạp là đồng nghiệp, không phải sắc đẹp nữa rồi.”
“Hả?” Tôi khó hiểu.
Lâm Tạp đắc ý vỗ tay: “Bọn tớ cùng được mời đến một tổ chuyên mục, tên là của đài Giao thông, MC một nam một nữ, bọn tớ hợp tác với nhau.”
Tôi hít một ngụm khí lạnh: “Hợp đồng của đài truyền hình kia thì phải làm sao giờ?”
Lâm Tạp cười: “Không sao đâu, chương trình của đài Giao thông là buổi tối từ giờ đến giờ, không xung đột với nhau.”
Tôi quay sang nhìn Trịnh Dương, anh ấy giơ tay hình chữ “V” với tôi, rồi lại quay sang Lâm Tạp, cô nàng vui thế này, vì thế tôi cũng thấy vui lây.
Tôi giơ cái bát trước mặt lên, canh trứng rong biển bị cho quá nhiều tinh bột nên màu có vẻ hơi đục, thôi thì liệu cơm gắp mắm, tôi chỉ có thể dùng cái này để bày tỏ những lời chúc tốt đẹp nhất tới hai người bạn thân nhất này: “Chúc hai người hợp tác vui vẻ nhé!”
Lâm Tạp và Trịnh Dương cũng nâng bát, tiếng vang “leng keng” nhẹ nhàng vang lên.
Tôi thấy thế này thật tốt —— Được ở bên bạn bè, dù ăn đồ ăn khó nuốt trong căn tin trường đại học cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc từ tận đáy lòng.