NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương : Vĩ thanh
Nghe xong những suy đoán của con gái, Soái Quan Vũ không tin tưởng lắm là Vạn Hồng Ba có thể làm đến tận cùng như vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại, nhà họ Vạn đang bị mafia uy hiếp. Vì giữ tính mạng, người ta sẽ gạt lương tri và lý trí sang một bên. Cho dù đây không phải chủ ý của lão thì cũng dễ bị bọn tội phạm mất hết nhân tính kia lôi kéo.
Ông gấp rút lo bảo vệ sự an toàn cho cả nhà nên gọi ngay luật sư đến soạn di chúc ngay trong đêm, hôm sau đăng báo. Di chúc nêu rõ nếu ông và vợ qua đời mà không có người thừa kế trực hệ thì mọi tài sản mang tên ông sẽ được quyên góp hết cho các tổ chức từ thiện.
Bằng cách này, toan tính của kẻ ác sẽ bị chặt đứt.
Cân nhắc đến ảnh hưởng, chính quyền và tập đoàn Quan Vũ hợp lực phong tỏa tin nhà họ Soái bị ám sát, nghiêm khắc xóa sạch bài ảnh trên mạng.
Vì tin Soái Ninh bị bắt giữ lan truyền nhanh quá, không kịp ngăn chặn, thông tin chính thức đưa ra là hôm đó cô vội ra sân bay làm việc, vì xe riêng hỏng giữa đường nên đã tự tiện dùng xe cảnh sát bên đường. Cô đã chạy quá tốc độ và vi phạm nhiều lỗi, sau đó còn gây rối an ninh trật tự sân bay, nên đã bị bắt theo quy trình và bị phạt giam ngắn hạn ngày theo điều lệ xử phạt các vi phạm về giao thông và an ninh đô thị.
Để dìm tin “bị ám sát” đang đồn ầm lên như đúng rồi, Soái Ninh chủ động để người ta tiết lộ những bức ảnh chụp thẳng mặt cô khi vào đồn cảnh sát, mặc áo gi-lê vàng cam dành riêng cho nghi phạm.
Mặt mộc + mệt mỏi, nom thật rõ cái ngữ lụn bại.
Sau khi lộ ảnh, dân mạng được một phen cười tức bụng, tổ chức liên hoan “bỏ đá xuống giếng” rình rang.
“Nháo Nháo chọn kịch bản kiểu gì đấy nhở? Hôm qua còn là người thừa kế của nhà giàu nhất nước, hôm nay đã vào trại tạm giam. Trí tưởng tượng của biên kịch cũng chưa nhảm đến thế.”
“Cần đi gấp bèn giựt tạm cái xe cảnh sát, bả nghĩ bả là nữ tổng tài bá đạo thiệt hả.”
“Nhìn thấy Nháo Nháo vào lò, mình tự dưng lại tin tưởng hệ thống pháp luật mới chết.”
“Đợt trước còn tưởng nó định tẩy trắng nhưng giờ xem ra vẫn là một cục than đen, đem thả hố vôi cũng chả trắng ra được.”
“Tính nó thế này thì dễ đoản mệnh lắm, thảo nào ba nó lập di chúc, chắc chắn là bị nó chọc tức.”
[…]
Ảnh cô bị tạm giam cũng được chỉnh sửa thành đủ loại meme, bao gồm các mẫu kính râm cigar (xì-gà) kinh điển, mắt lóe như bóng đèn, cá chép hào quang… Chữ ghi trên meme lại càng phong phú.
Cái gì mà “Gái tóm lại phải rồ”, “Cuối cùng cũng gặp được chuyện không thể giải quyết bằng tiền”, “Có dám nhìn thẳng mị không”, “Bao hết trại tạm giam”, “Hẹn không? Gặp nhau trong tù nhá!”…
Weibo của Soái Ninh ngập trong haha, mang lại niềm vui cho rất nhiều cư dân mạng đang sống đời cực nhọc. Có shop thời trang trên Taobao còn tung ra sản phẩm “áo gi-lê vàng cam cùng kiểu với Nháo Nháo” ngay trong đêm, doanh số vèo phát đã hơn ngàn.
Nhờ thế, những lời đồn như “ông bà Soái bị ám-sát trên đường” hay “máy bay riêng của Soái Quan Vũ bị đặt b-om” này kia đã trót lọt mà được dư luận coi như tin vịt.
Đã một tuần sau Tết Âm lịch, Thôi Minh Trí xuất viện. Để tiện cho hắn dưỡng thương, cha mẹ hắn quyết định năm nay ở lại Thượng Hải ăn Tết. Hôm nay, hắn đòi mẹ quét dọn nhà cửa, nói có khách quan trọng đến chơi.
Hà Thái Phượng nghĩ thằng con giờ cũng là đứa hơn người, xăng xái làm theo rồi cùng chồng thay quần áo tươm tất chuẩn bị đón khách quý. Nghe tiếng chuông cửa, bà le te ra mở.
“Cháu chào bác ạ.”
Diệp Như Vy cầm một bó hoa đứng ngoài cửa, mỉm cười lễ phép.
Trước kia Hà Thái Phượng coi thường con bé nghèo này. Nghe Thôi Minh Trí nói nó mới đây đã lên làm giám đốc phòng Công trình của Bđs Quan Vũ, lương mỗi năm hơn triệu sau thuế, cũng là hạt vừng nảy mầm vươn cao vút, cái nhìn của bà dành cho nó cũng tự nhiên thay đổi. Bà tươi cười mời Diệp Như Vy vào nhà.
“Tiểu Diệp, vất vả cho cháu, còn nhớ mà đến thăm Minh Trí nhà các bác. Thật có tâm quá.”
“Là Ninh tổng bảo cháu đến ạ.”
Thôi Minh Trí đã nghe tiếng chạy ra, nói với mẹ rằng Diệp Như Vy chính là khách quý hắn chờ đợi.
Diệp Như Vy ngồi xuống xong thì lấy trong túi xách ra một bộ chìa khóa điện tử đặt lên bàn nước.
“Nhà mới của anh sắp xong nội thất rồi, Ninh tổng bảo em đưa chìa khóa đến cho anh.”
Thôi Minh Trí có công hộ giá, Soái Ninh chi triệu sửa nội thất, mua sắm toàn bộ đồ gỗ đồ điện máy cho nhà mới của hắn, chỉ định Diệp Như Vy thiết kế. Cả việc vặt là đưa chìa khóa hôm nay, cô cũng sai Diệp Như Vy, có ý giúp hắn tranh thủ cơ hội.
Thôi Minh Trí muốn tâm sự với người trong lòng, nhờ bố mẹ ra siêu thị mua đồ. Cha thấu hiểu tâm ý hắn, kéo bà mẹ đi khỏi.
Trong phòng khách yên tĩnh, có một sợi tơ tình mỏng manh buông vòng quanh Diệp Như Vy, cô cảm nhận được, rụt rè hỏi han: “Vết thương lành đến đâu rồi?”
Thôi Minh Trí gật đầu lia lịa: “Lành hết rồi… May mà có em đỡ đần.”
Hôm đó hay tin hắn bị thương nặng, Diệp Như Vy chạy suốt đêm từ chỗ cô đang đi công tác về Thượng Hải và ở lại bệnh viện chăm hắn thay người nhà trước khi cha mẹ hắn lên đến nơi. Thôi Minh Trí sau khi tỉnh lại nghe mọi người nhắc về việc này thì cảm động đến quên cả đau đớn, vội gọi điện thoại cảm ơn cô. Cô trả lời vẫn khách sáo như trước, không hề có ý gương vỡ lại lành.
Cô là người phụ nữ trưởng thành cứng cỏi và lý trí, một lần chịu khổ nhục kế không thể khiến cô hồi tâm chuyển ý. Hôm nay Thôi Minh Trí mong gặp là muốn biểu lộ quyết tâm của bản thân.
“Vy Vy, hôm ấy anh suýt nữa bị chúng nó đ-âm chết rồi.”
“Em biết. Anh dũng cảm lắm. Ninh tổng cũng khen là anh rất giỏi.”
“Ninh tổng là chị đại của anh, mọi thứ anh có đều nhờ cô ấy, liều mạng vì cô ấy là bổn phận công việc. Ngoài cô ấy, trên đời này chỉ có ba người có thể khiến anh hy sinh không chút do dự là bố mẹ anh và em.”
Hắn nhìn nụ cười ngại ngần né tránh của cô, chậm rãi nhích lại rút ngắn khoảng cách với nhau, tay chân vẫn khép nép, không có bất cứ hành vi sấn sổ nào.
“Vy Vy, anh đã đánh mất vị trí người yêu nhưng vẫn còn tư cách theo đuổi em, đúng không? Xin hãy cho anh một suất dự thi, được không? Anh sẽ thể hiện thật tốt để giành được cái gật đầu của em.”
Mộng tưởng muốn đạt được phải nhờ những hành động thiết thực. Ba năm trưởng thành đã tôi luyện năng lực và ý chí của hắn. Đôi cánh bay kiếm tìm hạnh phúc đã cứng cáp, có thể bay ngược gió.
Tâm tư của Diệp Như Vy ngổn ngang. Cô thừa nhận rằng Thôi Minh Trí là một phần quan trọng trong đời mình. Nỗi đau buốt thấu tim cô khi hắn nguy kịch là bằng chứng. Nhưng cô cũng phân biệt được rằng kiểu ràng buộc này khác với người yêu. Cô có thể coi hắn như người thân, người bạn gần gũi nhưng không xác định có còn tìm lại được tình yêu hay không.
“Minh Trí, anh có tương lai rộng mở với rất nhiều lựa chọn, sao cứ phải là em mới được nhỉ?”
Câu hỏi này mang tính then chốt, Thôi Minh Trí trịnh trọng đáp: “Anh biết em giờ đây có điều kiện tìm người tốt hơn anh. Họ có thể phù hợp với em hơn anh và yêu em hơn anh. Nhưng đối với anh, không có người phụ nữ nào tuyệt vời hơn em, mang lại hạnh phúc cho anh hơn em. Anh bây giờ như người đi tìm việc, mong muốn được vào một công ty tốt. Cho anh một cơ hội, công ty sẽ không tổn thất gì. Nếu sau khi đánh giá thấy anh có thể tạo ra giá trị cho công ty thì thật là chuyện tốt đẹp cho tất cả mọi người. Em cứ coi bản thân như một nhà tuyển dụng và khảo nghiệm anh nghiêm khắc đi.”
Cách suy nghĩ của hắn đã khác xưa rất nhiều. Diệp Như Vy biết duyên cớ, phì cười: “Ninh tổng luôn nói đàn ông đều thực dụng, nhưng lại cứ đắp thêm nhiều thứ phông bạt hoa lá ra ngoài sự thực dụng, đâm ra kệch cỡm và đạo đức giả.”
“… Đúng rồi, anh đã từng đạo đức giả. Ninh tổng cũng chửi anh là trà xanh.”
“Loại gái ngoài như em, cứ giao tiếp với người thẳng thắn cho nhẹ đầu.”
“Vy Vy!”
“Anh có quyền tự do theo đuổi, em cũng bảo lưu quyền từ chối. Nếu anh nhất quyết muốn làm thế thì chúng ta cứ thử xem sao.”
Thế giới của người trưởng thành liên tục chuyển đổi từ những khu rừng đá cứng sang những cồn cát thoai thoải, thay đổi hình dạng tùy theo môi trường. Quẳng đi sự cố chấp, tiếp nhận sự thay đổi, học cách tha thứ và dung hòa, thế là có thể như hạt cát mịn lách qua những khe nứt của cuộc đời, góp nhặt thành những điều tốt đẹp no đầy.
Ba tháng sau khi vụ án xảy ra, kẻ chủ mưu ám-sát Soái Ninh và đặt b o m hẹn giờ trên chuyên cơ vẫn chưa được xác định. Tòa án đã nghiêm trị những can phạm liên quan đến vụ án. Nhà họ Soái cũng trọng thưởng cho những cảnh sát vệ sĩ bị tàn phế, cũng chủ động lo trang trải cuộc sống đến cuối đời cho họ.
Soái Ninh tin chắc vào những nghi ngờ của mình dành cho Vạn Hồng Ba. Cha lập xong di chúc, bọn tội phạm không thể giở thủ đoạn cũ, nhưng nói không chừng vẫn còn mưu tính việc ác ở chỗ nào khác. Cô định sẽ nhờ mối quen bên Mỹ thăm dò tình hình nhà họ Vạn gần đây. Nếu cần thì sẽ đánh phủ đầu.
Ở chốn cao xanh dường như có một vị thần giám sát, ác niệm vừa thành hình thì cô nhận được cuộc gọi kêu cứu của người chị họ thứ hai, Vạn Lệ Lệ. Sau khi chồng chết, chị mang con sang định cư bên Toronto. Hôm trước, chị đưa hai đứa con đi mua sắm. Đứa con gái đột nhiên đau bụng, chị bảo tài xế dừng xe để dẫn cả hai đứa đi WC. Khi trở về thì ô tô đã nổ tung, tài xế thiệt mạng tại chỗ.
Cảnh sát điều tra phát hiện ai đó đã cài một quả b-om tự chế làm bằng kim loại natri vào gầm xe của cô. Nguyên tắc là phủ natri tinh khiết với một hợp chất kim loại có thể hòa tan trong nước. Vào thời điểm xảy ra vụ việc, trời mưa tầm tã cả ngày, gặp nước, hợp chất bên ngoài hòa tan còn natri bên trong phát sinh phản ứng hóa học gây ra vụ nổ có sức công phá ngang thuốc n-ổ TNT.
(Hết phần , xin mời đón đọc phần . Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)