Người Nối Nghiệp Chân Chính

chương 201

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương : Đầu mối không ngờ tới

Trung thần thường lo lắng cho vua, sự nghiệp của Soái Ninh tiến nhanh tiến mạnh, Thôi Minh Trí đương nhiên vui mừng, nhưng nghĩ đến hôn ước của cô với nhà họ Tô thì lại như ăn đường phèn trộn hoàng liên, đắng ngọt lẫn lộn.

Theo như thỏa thuận, Tô Ngọc Phong lẽ ra phải về nước đăng ký kết hôn với Soái Ninh lâu rồi, nhưng anh ta cứ lấy lý do tìm kiếm cảm hứng sáng tác để lùi ngày về hết lần này đến lần khác.

Nguyên nhân là cái tay họa sĩ da màu anh ta mới quen kia hàng to kỹ thuật xịn khiến anh ta càng quen thuộc nết càng dan díu tình. Tô Vĩnh Phúc sợ đêm dài lắm mộng, tự mình giục giã nhiều lần, Tô Ngọc Phong mới cam đoan tháng nhất định trở về.

Sát ngày, Soái Ninh vẫn nhơn nhơn nhàn nhã cả ngày. Thôi Minh Trí muốn biết cô đã tìm ra cách gỡ thế bí hay chưa, lựa cơ hội hỏi thăm: “Ninh tổng, Tô đại thiếu về hôm nào ạ?”

“Nghe nói thứ Bảy tới.”

Soái Ninh cẩn thận thổi lớp bọt trên cà phê, nhìn thần thái thì không coi chuyện này ra gì.

Suy đoán của Thôi Minh Trí chợt được điền khớp, hắn hạ giọng hỏi: “Chị nghĩ xong cách thoát thân rồi ạ?”

Soái Ninh liếc xéo hắn một cái: “Tôi cảm thấy lấy Tô Ngọc Phong cũng được. Quan Vũ đã ở trong dĩa (đĩa) của tôi rồi, lại xiên thêm khúc xương sườn Kiến Uy này về thì đại tiệc sẽ càng thịnh soạn.”

Thôi Minh Trí thường vô ý gây cười chứ thực ra bản thân không có máu hài hước. Hắn không nghe thủng kiểu đùa của sếp, hớt hải kêu: “Hôn nhân không phải trò chơi. Chị đã gắn bó lâu dài với tổng thư ký Lư, nếu lấy Tô đại thiếu, tổng thư ký Lư thành ra kẻ thứ ba thì thiệt thòi lắm ạ.”

Khi biết “gian kế” của Soái Ninh với Lư Bình đã đạt, hắn cho rằng sếp thực sự sẽ chỉ chơi chơi như trước đây cô từng nói. Sau lại thấy hai người liên lạc với nhau ngày càng thường xuyên hơn, còn hay nghe Soái Ninh mắng đùa chửi yêu trong điện thoại, hắn bèn kết luận mối nghiệt duyên này không dứt điểm nhanh thế được.

Giai quê tư tưởng cổ hủ có xu hướng bảo thủ trong quan hệ nam nữ, cho rằng thói quen ích kỷ này của sếp rất là tình hình. Tuy nói Lư Bình cũng chả phải giai thật thà gì cho cam nhưng dù sao cũng là cán bộ nhà nước đàng hoàng, không thể cứ để người ta làm “người đàn ông sau lưng người đàn bà thành công” chứ hả.

Soái Ninh thấy não tay trợ lý còm còn không gian mênh mông để khai phá, ném cho hắn một cái nguýt (ý là) bơn bớt thiểu năng đi.

“Lư Bình còn chưa nói gì, anh đã tủi hổ hộ ảnh rồi đấy! Sao không khen khí phách và nghị lực phấn đấu vì sự nghiệp của tôi hả? Trong vấn đề đối xử với gái, khối liên minh của đàn ông các anh còn bền hơn sắt. Gái lại luôn bị các anh xúi giục đến mức đấu đá nội bộ, đáng buồn thật á.”

Thôi Minh Trí cười ặc ặc làm lành, nghĩ bụng may mà gái như cô không nhiều lắm, chứ không thì đàn ông khéo đã bị nhốt ở nhà đẻ con rồi.

Soái Ninh chế giễu ngoài miệng chứ hành động thực tế lại đang chứng thực lời hứa thưởng công lúc trước. Cô lấy một túi hồ sơ khỏi ngăn kéo quẳng cho hắn.

“Tôi bảo môi giới tìm vài căn nhà, anh chọn căn nào vừa ý, tuần sau đi sang tên đi.”

Thôi Minh Trí giở qua tài liệu về những căn nhà đó. Tất cả đều là những căn cao cấp trong các khu biệt thự nổi tiếng ở quận Tĩnh An, giá trung bình - triệu tệ.

Hạnh phúc tới đột ngột quá, hắn khó tin nổi, sững sờ nói: “M… mu… mua cho tôi thật ấy ạ?”

Soái Ninh điềm nhiên nói: “Đã biểu rồi mà. Anh lấy được tài liệu về việc Quảng Hạ lừa đảo khoản vay thì sẽ cho anh một căn biệt thự ở Tĩnh An. Anh đi theo tôi lâu vậy, đã bao giờ thấy tôi nói không giữ lời chưa?”

Thông qua đại chiến cổ phiếu, cô thu mua % cổ phần của Quan Vũ, giá thị trường hàng chục tỷ, còn trở thành người nối nghiệp tương lai của tập đoàn, ra tay tưởng thưởng trung thần thì phải rộng rãi chứ.

Lần gần đây nhất Thôi Minh Trí được nếm trải cảm giác mừng như điên làm rạng rỡ tổ tông vẫn là thời điểm nhận giấy báo đỗ đại học, linh hồn hắn như con cá chép vượt vũ môn xông thẳng lên trời cao. Trước kia hắn thường tự oán mình số khổ, giờ lại muốn sống thêm năm.

Đến tối, hắn báo tin vui cho bố mẹ, gửi ảnh chụp thông tin nhà cho họ chọn. Tuy vậy, tâm trạng phấn khởi lại luôn như thiếu hụt mất mát. Hoàng kim ốc đã có, còn thiếu nhan như ngọc[]. Nếu có thể quay lại với Diệp Như Vy, giờ phút này chính là đỉnh cao cuộc đời hắn.

Trong lòng hắn như có con bọ chét ẩn nấp, ngứa ngáy khó chịu mà không gãi được. Cuối cùng, không kìm được nỗi xao động, hắn gọi cho bạn gái cũ.

Nhận được tin vui này, Diệp Như Vy vui vẻ chúc mừng hắn. Thôi Minh Trí chớp thời cơ, nói: “Vy Vy, việc chọn nhà thì em là chuyên gia, giúp anh chọn cái đi.”

Nghe cô nhận lời nhanh gọn, Thôi Minh Trí nhen nhóm hy vọng, vội gửi thông tin qua.

Không lâu sau, Diệp Như Vy trả lời: “Em thấy tốt cả, chắc Ninh tổng đã chọn trước một lượt giúp anh rồi. Anh cứ quyết định theo ý thích của mình và gia đình thôi.”

“Em không quyết định giúp anh được à?”

Hắn sốt sắng nài xin, lòng si mê biến tuốt thành si đần.

Diệp Như Vy hiểu rằng sự bình thản của mình bị hiểu lầm thành còn tình cảm, lập tức lảng tránh: “Đấy là nhà tương lai của anh, sao lại để người ngoài quyết định được chứ?”

“Vy Vy, anh…”

“Minh Trí, mai em phải đi công tác, ngủ đã, ngủ ngon nhé.”

Thôi Minh Trí trải đủ nỗi tra tấn của lần thất tình thứ hai, nhìn hình ảnh những biệt thự sang chảnh hào nhoáng, trong lòng lại lưu luyến khoảng thời gian hạnh phúc đầm ấm trong căn phòng chật hẹp với người yêu. Hắn dự cảm kiếp này mình chỉ có thể ế vêu trên đỉnh cao cuộc đời.

Ỉu xìu hai ngày, ngày thứ ba, hắn dậy sớm mở điện thoại. Một tin Sina News đăng làm trái tim đờ đẫn của hắn nổi cơn lốc xoáy đường kính m.

“Tô Ngọc Phong chồng chưa cưới của Soái Ninh dính vào án buôn m a t ú y.”

Báo chí truyền thông quen trò giật tít câu view, thường là nói quá hoặc thậm chí lạc đề. Hắn bấm vào đọc cả bài, nội dung quả là rất sốc, đủ tư cách lên mục tin nổi bật.

Tối tháng , Tô Ngọc Phong cùng hai người đàn ông gốc Phi đang thực hiện hành vi không tiện miêu tả trong phòng khách sạn Paris, cảnh sát Paris đột nhiên phá cửa vào bắt cả ba cùng lúc.

Hóa ra một trong hai người đàn ông kia là kẻ buôn bán m a t ú y trong diện theo dõi của cảnh sát đã lâu. Đêm đó, cảnh sát thu được tin chỉ điểm rằng tên này đang tiến hành giao dịch m a t ú y với đồng bọn ở khách sạn nói trên nên đã lập tức cử người đến bắt. Qua thẩm tra, Tô Ngọc Phong và một người đàn ông khác chưa tham dự hoạt động buôn bán m a t ú y. Hai người họ vừa bắt quen với nghi phạm kia hôm trước, hẹn nhau đi “vui vẻ” nên mới không may bị vạ lây. Rạng sáng cùng ngày, sau khi xác minh sự thật, họ đã được thả…

Chuyện xảy ra hôm kia. Thôi Minh Trí giở một lượt các trang mạng khác ra xem, phát hiện có người tung tin vào giữa đêm qua.

Weibo của Soái Ninh giống như bãi rác chất đầy những lời cười cợt xỏ xiên bẩn thỉu. Ba chủ đề “Nháo Nháo vợ gay”, “Tô Ngọc Phong Soái Ninh cưới làm vỏ bọc”, “Chồng chưa cưới của Soái Ninh chơi trò Oreo bị bắt” đã ngoi lên danh sách hot search.

Thôi Minh Trí không rõ Oreo nghĩa là gì, vào đọc bình luận thấy giải thích “hai lớp đen kẹp một lớp trắng” thì nhất thời không biết nên khóc hay cười, cân nhắc kỹ lại cảm thấy việc này không đơn giản.

Cuộc sống riêng tư của Tô đại thiếu vốn bừa bãi, những thông tin cùng loại hẳn cũng không ít nhưng nhờ cha anh ta che chắn nên chưa bao giờ lộ hàng. Lần này chuyện lại xuyên qua lớp bọc lót, ầm ĩ đến nỗi mọi người đều biết, chắc chắn đằng sau phải có bàn tay lợi hại xô đẩy.

Buổi sáng, hắn đến báo cáo với “bàn tay lợi hại” kia về công việc chấn chỉnh dự án Hương Chương Lâm, xen giữa thì nhắc chuyện này, tâm tình tương đối phức tạp.

Sếp có cớ để từ hôn tất nhiên là rất tốt, nhưng thủ đoạn kể cũng phũ quá. Bung bét ra như vậy thì nhà trai thân bại danh liệt ngay và luôn rồi, xét kiểu gì cũng rõ là vô tội.

Soái Ninh giỏi nhất việc nhìn thấu được những lời hắn nghĩ thầm trong bụng, vẻ mặt ái ngại.

“Tôi cũng không định làm lớn như vậy. Mới đầu chỉ cho cu đen chơi thuốc kia đi dụ dỗ Tô Ngọc Phong để tạo cái scandal ảnh nóng gì đó. Ai ngờ thằng bồ người Bỉ của Tô Ngọc Phong quá thú vật, mời thẳng cu đen chơi thuốc kia đi khách sạn chơi P. Việc báo cảnh sát, cho phóng viên nước ngoài đưa tin, tung tin trong nước đều không liên quan gì đến tôi, % là hai bà chị anh ta làm.”

“Sao chị biết ạ?”

“Ngay cả hồ sơ bệnh án chữa bệnh hoa liễu bên Mỹ năm ngoái của Tô Ngọc Phong cũng bị tung lên mạng. Ngoài chị anh ta, ai có khả năng moi được ba cái tư liệu này? Rồi ai lại rảnh háng nhằm anh ta bày chuyện? Hai bà chị nhà họ Tô sợ tôi vào nhà họ làm dâu, còn muốn phá đám cưới hơn tôi, không chừa mặt mũi cho ông già các bả tẹo nào.”

Thủ đoạn thấp hèn hãm hại anh em đến mức này, đứa con gái bất hiếu như cô trông vào còn lạnh cả lòng. Cô tính sau đây sẽ kể cho cha nghe để thúc đẩy tâm lý “nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng ai bằng mình” cho ông.

Thôi Minh Trí thả ga chửi chị em nhà họ Tô ti tiện bỉ ổi độc ác, lúc sau liền có thể chúc mừng sếp mà không áy náy gì.

“Ninh tổng, sự việc ầm ĩ như thế, Tô Vĩnh Phúc khẳng định không còn mặt mũi nào ép chị thực hiện hôn ước nữa. Thế là chúng ta có thể rút lui nguyên vẹn!”

Hắn ngóng trông nhà họ Tô đừng có dây dưa lằng nhằng, dành thời gian đi hóng ở Weibo của Tô Ngọc Phong. Thấy đội quân anh hùng bàn phím đang hô khẩu hiệu đòi công lý cái gì mà “Bọn gay lừa cưới chetconmemaydi!”, tâm trạng hắn lắc lư mâu thuẫn, vừa thấy gớm vì giang cư mận quá hung hãn lại vừa mong muốn chúng nó hung hãn hơn nữa.

(Hết phần , xin mời đón đọc phần . Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

. “Hoàng kim ốc” và “nhan như ngọc” là hai hình ảnh xuất hiện trong bài “Lệ học thiên” của vua Tống Chân Tông, cả câu là “thư trung tự hữu hoàng kim ốc” và “thư trung tự hữu nhan như ngọc”, đều mang ý là trong sách có những điều tốt đẹp: nhà bằng vàng, nhan sắc như ngọc.

Truyện Chữ Hay