10.
"Các anh em, hôm nay mọi người bị sao vậy? Lại còn đùa giỡn như thế này, cái gì mà con nhện rồi quái vật nữa?”
Khương Điềm quay lại nhìn tôi một lần nữa, vẻ mặt nghi ngờ.
Nhưng bây giờ tôi đã trở lại hình dáng con người, cô ta dĩ nhiên sẽ không nhìn ra được chút manh mối gì cả.
"Lục Âm, cậu có hài lòng với người đàn ông tôi chọn cho cậu không?
"Nhưng cậu không cần phải chọn đâu. Chỉ cần là đàn ông thì tôi đoán sẽ ổn thôi."
Khương Điềm kéo tôi đi về phía người đàn ông vô gia cư.
Tôi không hề chống cự mà nhìn chằm chằm vào lưng cô ta, nghĩ đến dáng vẻ chật vật của em gái tôi ngày hôm đó.
Có vẻ như ở góc độ con người, việc một cô gái bị một người đàn ông lạ khi dễ là điều hết sức tàn nhẫn.
Nhưng Khương Điềm lại hành động như lẽ đương nhiên, giống như cô ta không phải là con gái.
Tôi thấy nó hơi buồn cười.
Rốt cuộc ai mới là quái vật?
Em gái tôi không nói với tôi, thì ra, thế giới ở bên ngoài đáng sợ hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều.
Nếu trái tim cô ta bị cắt ra, chắc chắn sẽ có mùi ôi thiu.
Một cảm xúc hung ác trỗi dậy mãnh liệt trong tôi.
Người trước mặt rõ ràng là có dáng dấp rất đẹp, tại sao lại dùng nó để làm chuyện khủng khiếp như vậy?
Còn tôi không làm gì cả mà bị nhốt trong tầng hầm tối tăm.
Khi người đàn ông vô gia cư nhìn thấy chúng tôi, hắn đột ngột đứng dậy.
Ánh mắt như dã thú đói lâu ngày nhìn thấy miếng thịt tươi.
Bên cạnh hắn là x/ác của vài con mèo hoang.
Th/i th/ể của những con mèo hoang này bị cắt xén tàn nhẫn, vết m/áu loang lổ.
Khương Điềm bịt mũi, thấp giọng nói: "Thúi quá đi.”
“Này, tôi cho anh tệ để ngủ với cô ta.”
Khương Điềm đẩy tôi đến trước mặt người đàn ông vô gia cư.
Người đàn ông vô gia cư cười toe toét, hàm răng ố vàng.
"Thật sao?"
Hắn tỏ vẻ nghi ngờ.
"Đương nhiên là sự thật. Chỉ cần anh nhanh chóng hoàn thành, tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay."
Khương Điềm hướng về phía ống kính cười nói: "Các anh em thân mến, xin mời hãy chú ý đến Tiểu Điềm, tiếp theo là một tiết mục vô cùng đặc sắc.”
[Cái gì mà đặc sắc, tôi nghĩ cậu ch/ết chắc rồi!]
[Tôi muốn xem phim để cho thoải mái, lần này gặp ác mộng cả tuần rồi]
[Tôi mới đến, không có ai gọi cảnh sát sao?]
[Gọi cảnh sát làm gì? Đây là trang web gì không phải cậu không biết, chờ xem kịch vui đi.]
[Chủ kênh, chúc mọi việc thuận lợi.]
[Hy vọng chủ kênh sẽ ch/ết không quá thảm!]
Khương Điềm hoàn toàn không hiểu những lời bình luận này.
Nhưng cô ta không nhìn thấy, tôi lặng lẽ nhét một mảnh tơ nhện vào miệng người đàn ông vô gia cư.
Đôi mắt của hắn mất dần mất đi tiêu cự.
Khương Điềm: "Này, nhanh lên."
Người đàn ông vô gia cư gật đầu cứng nhắc rồi bước về phía cô ta.
11
"Anh bị bệnh à? Anh nhầm người rồi, tôi bảo anh làm với cô ta!"
Khương Điềm chỉ vào tôi với vẻ mặt ghê tởm.
Nhưng người đàn ông vô gia cư vẫn đi thẳng về phía Khương Điềm.
Khương Điềm bị hắn ép vào trong góc.
Lúc này cô ta mới phát hiện ra có gì đó không ổn và tỏ ra sợ hãi.
"Anh điên à? Anh dám chạm vào tôi sao?
"Anh có biết cha tôi là ai không? Ông ta sẽ gi/ết ch/ết anh!"
Khương Điềm hét lên.
Nhưng tên vô gia cư này đã mất mạng rồi, hiện tại hắn chỉ là con rối của tôi.
Một con rối không có sự sợ hãi.
Hắn đè lên người Khương Điềm.
Khương Điềm hét lên chói tai.
Cô ta vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
Nhưng dù có làm thế nào cô ta cũng không thể so sánh với sức lực của một người đàn ông trưởng thành.
Quần áo của Khương Điềm bị xé toạc.
Cô ta quá kinh hoảng, cầu xin tôi giúp đỡ.
"Lục Âm, cứu tôi với! Cứu tôi nhanh lên!
“Tôi sai rồi, tôi sẽ cho cậu rất nhiều tiền.
"Tôi biết nhà cậu rất nghèo, rất cần tiền, nếu không cứu tôi, tôi nhất định sẽ cho cậu ch/ết chắc!”
Tôi vẫn đứng lặng im nhìn họ.
“Ngày đó em gái Lục Âm của tôi chắc chắn cũng đã rất sợ hãi như cậu bây giờ, khi bị những tên côn đồ đó xâm hại.” Tôi nói.
Khương Điềm trợn tròn mắt: "Em gái... mày, mày không phải là Lục Âm sao?"
“Con bé luôn là một người rất hay cười, nhưng trong khoảng thời gian đó, con bé dường như đã ch/ết.
“Tôi không phải là một người chị tốt và tôi không hiểu tại sao em ấy lại như vậy.
“Mẹ tôi nói đúng, cho dù ngày đó tôi có làm chân em ấy bị thương thì cũng phải ngăn cản em ấy lại. Chỉ như vậy em ấy mới không ch/ết.”
"Lục Âm, cô ta ch/ết rồi sao?" Khương Điềm hai mắt mở to.
12.
Khương Điềm bị chơi như một con búp bê hỏng.
Tôi để cho tên vô ga cư dừng lại.
Khương Điềm nhìn tôi chăm chú như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
"Tao sẽ không tha cho mày, tao nhất định phải gi/ết ch/ết mày.”
Tôi nhẹ mỉm cười.
"Thật đáng tiếc, cậu sẽ không có cơ hội đó."
Tôi lột da mình trước mặt cô ta.
“Mẹ tôi nói, da của con người sẽ thối rữa, da của con người sẽ không để được lâu.” Tôi nói thầm.
Khương Điềm không khỏi run rẩy, cô ta hét lên nửa ngày, trong mắt vô cùng sợ hãi.
"Trông cậu có vẻ sợ hãi. Tại sao cậu lại sợ tôi? Những việc cậu làm còn đáng sợ hơn tôi nhiều."
Cô ta muốn nói điều gì đó, nhưng tôi lập tức đâm vào ngực cô ta.
Khương Điềm co giật hai lần, đôi mắt cô ta nhanh chóng chuyển sang màu xám.
Cô ta đã ch/ết.
Tôi lột da cô ta ra.
Tôi cần làn da tươi mới của con người để duy trì dáng vẻ loài người của mình.
“Lục Âm, chỉ còn lại một người thôi.” Tôi lẩm bẩm.
13.
Tôi đến trước cửa nhà Từ Tô.
Gia đình cô ta sống ở một khu ổ chuột gần đó trong môi trường rất nghèo khó.
Thỉnh thoảng có những người đàn ông đi ngang qua nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng.
Tôi nghe thấy tiếng cãi vã giữa Từ Tô và ai đó bên trong.
“Đồ vô dụng, bán cả ngày cũng chỉ có một ít tiền thế này””
“Số tiền ít ỏi này không đủ để tôi xuống thị trấn ăn một bữa cơm!”
Qua cửa sổ, tôi thấy Từ Tô vẻ mặt u ám đang mắng một người phụ nữ trung niên đứng cách đó không xa.
Người phụ nữ có lẽ là mẹ của cô ta.
Tôi tò mò nhìn họ.
Không giống như mối quan hệ của tôi với mẹ, trước mặt của Từ Tô, mẹ của cô ta tỏ ra yếu thế hơn hẳn.
"Tiểu Tô, con đừng tức giận, mẹ sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền.
"Gần đây mẹ có liên hệ với mấy người để bán m/áu. Bán m/áu có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Đôi môi người phụ nữ đó khô khốc, sắc mặt tái nhợt, vẻ ngoài rất hốc hác.
"Vậy thì đi bán nhanh đi!
"Nếu biết trước bà vô dụng như vậy, tôi sẽ đi theo cha tôi rồi.”
Đôi mắt người phụ nữ từ từ mở to.
"Tiểu Tô, con đã quên ông ta đã làm gì con nên mẹ mới ly hôn sao?”
Từ Tô cười lạnh một tiếng, giống như cô ta nghe thấy điều gì đó nực cười.
“Tôi bị bắt nạt ở trường vì tôi là con nhà nghèo!
“Nhưng bây giờ có kẻ ngốc tới thay thế tôi, tôi không còn bị bắt nạt nữa.
"Khó trách bọn họ thích bắt nạt người khác như vậy, hóa ra cảm giác đó thật thoải mái."
Tôi gõ cửa sổ, ngắt lời cô ta.
"Tiểu Tô."
Tôi mỉm cười với cô ta.
Vừa nhìn thấy tôi, vẻ mặt của Từ Tô đã thay đổi.
"Làm cách nào cậu tới đây được?"
Cô ta bước ra, vẻ mặt lạ lùng.
“Tôi nhìn thấy Hầu Hạo đi theo cậu, tại sao hắn lại không đánh cậu?”
Mẹ Từ Tô cũng bước theo ra ngoài.
"Tiểu Tô, đây là bạn của con sao? Mau vào đi, để dì rót nước cho con uống."
"Đây không phải là bạn tôi, đây là một con chó ở trường chúng tôi."
Từ Tô bước về phía tôi với vẻ mặt giễu cợt, túm tóc tôi và đẩy tôi xuống đất.
Mẹ của Từ Tô kêu lên: "Tiểu Tô, sao con lại làm như vậy!”
Mặt tôi bị ấn chặt xuống bùn, tôi không thể thở được.
14
Mẹ của Từ Tô muốn tới ngăn cản cô ta lại, nhưng bị cô ta lớn tiếng quát nạt.
"Đừng đến đây! Chẳng phải mẹ giỏi nhất là im lặng quan sát sao? Giống như lần trước khi cha làm chuyện đó với tôi vậy.”
Từ Tô giận dữ hét lên.
Sắc mặt mẹ Từ Tô đột nhiên tái nhợt, môi run run, cuối cùng bà đứng sang một bên không nhúc nhích.
"Lục Âm, thật ra ngày đầu tiên cậu chuyển tới tôi đã ghét cậu rồi.
“Rõ ràng chúng ta đều là con nhà nghèo, không được người khác quý mến nhưng tại sao cậu lại có thể cười rạng rỡ như vậy?
"Ngu ngốc, cậu nghĩ tôi thật sự coi cậu là bạn bè sao? Tôi chỉ muốn tìm một người thay tôi bị bắt nạt mà thôi.”
Cảm thấy còn chưa đủ, Từ Tô dùng chân giẫm lên đầu tôi.
Cô ta đạp càng lúc càng mạnh.
Mẹ của Từ Tô kêu lên: "Con bé sẽ ch/ết!"
Nhưng Từ Tô nhanh chóng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô ta cúi đầu nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên cổ tôi.
“Đây là hình xăm trên cổ của Khương Điềm.
"Sao cậu lại có hình xăm giống cô ta thế?!"
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, bùn và nước trộn lẫn trên mặt, lộ ra một nụ cười quái dị.
“Đương nhiên là vì da trên người tôi bây giờ là của cô ta.”
Cơ thể của Từ Tô đột nhiên run lên.
"Cậu đùa gì thế..."
Tôi đứng lên.
"Tôi nghe em gái tôi nhắc tới tên cậu.
“Em ấy nói cậu là một cô gái rất kiên cường nên em ấy mới muốn cứu cậu.
"Nhưng em ấy không biết người mình cứu không còn là con người nữa mà là một con quái vật."
Tôi từng bước đến gần Từ Tô.
Từ Tô ngã xuống đất, dưới tầm mắt của tôi, cậu ta loạng choạng lùi lại lại phía sau.
"Dì ơi, con gái của dì hư rồi, để cháu làm cho con gái của dì ngoan ngoãn lại nhé."
Mẹ Từ Tô ngơ ngác nhìn tôi, không hiểu tôi muốn nói gì.
Khoảnh khắc tiếp theo, tơ nhện phun ra từ miệng tôi và chui vào miệng Từ Tô.
“Tiểu Tô!” Mẹ Từ Tô hét lên.
Thân thể Từ Tô giật lên mấy cái, cuối cùng dần dần mất đi huyết sắc.
“Cháu hứa, sau này cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời dì.”
Tôi nghiêm túc nói với mẹ của Từ Tô.
Nhưng tôi không hiểu tại sao bà ấy lại nhìn tôi với ánh mắt căm thù như vậy.
"Đồ quái vật!"
Bà ấy lao vào người tôi.
Tôi không gi/ết bà ấy, tôi chỉ đánh bà ấy bất tỉnh.
"Lục Âm, người cuối cùng bắt nạt em cũng đã ch/ết.”
Trên bầu trời lúc này bắt đầu có mưa nhẹ.
Mưa rơi trên trán làm tôi cảm thấy hơi lạnh.
Tôi li3m nước mưa trên môi.
Tôi biết đã đến lúc tôi phải quay về.
15
Tôi trở về nhà.
Mẹ đang ngồi ở bàn, có vẻ như đang đợi tôi.
"Quay về rồi à."
Tôi gật đầu, bất an siết chặt góc áo.
Đối mặt với mẹ, tôi dường như đã trở lại thành con quái vật nhỏ bé như khi còn nhỏ.
"Gi/ết hết bọn chúng rồi?"
Tôi lại gật đầu.
Lúc này mẹ tôi mới mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy bà ấy cười với tôi.
Tôi không nhịn được cũng mỉm cười lại với bà ấy.
"Đến đây."
Tôi thận trọng ngồi ở bên cạnh mẹ.
Bà ấy vuốt v e mặt tôi.
“Con trông giống y hệt như em gái con.”
Những năm qua là mẹ có lỗi với con."
“Mẹ biết đó không phải lỗi của con. Mẹ không nên ghét con."
Mẹ tôi kể cho tôi nghe về thân thế của tôi.
Thì ra trước đây bà ấy cũng không phải là vu bà, và không có nhiều thần lực như vậy.
"Mẹ vì muốn sống sót nên đã thoả thuận với thứ tà ác kia.”
“Thứ đó nói rằng nó sẽ nguyền rủa đứa con đầu lòng của mẹ.”
"Khi mẹ nhìn thấy bộ dạng của con, mẹ biết rằng nó chưa bao giờ buông tha cho mẹ.
"Đã nhiều năm như vậy, mỗi khi nhìn thấy con, mẹ lại nhớ tới những sai lầm mẹ đã mắc phải khi còn trẻ.
"Mẹ nhốt con dưới tầng hầm vì sợ nhìn thấy con."
Trong lúc đang nói, nước mắt mẹ chảy dài trên má.
Tôi đưa tay lau nước mắt cho mẹ.
"Con không trách mẹ. Con không trách mẹ."
Tôi nhẹ nhàng nói.
Mẹ ôm tôi thật chặt.
Một cái chân nhện lòi ra từ vạt áo của tôi.
Lần đầu tiên mẹ tôi ngập ngừng cầm nó.
"Nó mềm mại và khá dễ thương."
Mẹ cười lớn.
Bất giác, tôi cũng rơi nước mắt.
(HOÀN)