Sau khi tiễn cả nhà Thái Niểu về, Trương Ngọc Thành nấu cà phê cho cả Trương Cảnh Trí, trong nhà chỉ có hai người bọn họ uống cà phê, những người còn lại đều uống trà.
“Cậu út, cháu đến muốn lấy tiền đổi lời nói lúc nãy.” Cả người Trương Ngọc Thành lưu manh.
Trương Cảnh Trí bảo anh ngồi xuống, từ trong ngăn kéo lấy một phần văn kiện, “Đủ đổi lấy người nói của cháu đi!”
Trương Ngọc Thành mở văn kiện ra, nhìn lướt qua một cả mặt mày hớn hở, gấp sổ sách lại, cười hỏi: “Giá trị lớn như vậy quả thật quá lợi cho cháu, không phải là chỉ đối lấy mấy lời nói đơn giản như vậy, nói đi.” Cậu út nổi tiếng là người không chịu làm ăn thua lỗ, anh cũng không tin là cậu út cho anh hưởng lợi nhiều như vậy mà chỉ đổi lấy mấy lời nói đơn giản như thế.
“Thái Bằng sắp tốt nghiệp, cậu đã trao đổi qua với nó, cũng đã nhìn phiếu điểm đại học của nó, tiểu tử đó rất thông minh, là một người đáng chiêu mộ. Nhưng, ba Thái người kia cháu cũng biết, nguyên tắc hàng đầu, Thái Bằng có chí lớn, lại thiếu hụt cơ hội.”
“Cậu muốn cháu cho cậu ta cơ hội?”
“Cháu khoông phải là vẫn luôn có kế hoạch bồi dưỡng nhân tài sao! Điền tên cậu ấy vào danh sách đi du học trong công ty cháu, không phải là việc gì khó.”
Trương Ngọc Thành cười một tiếng, “Cậu út à, cháu là đường đường chính chính đưa nhân viên ra nước ngoài học tập rèn luyện, là muốn bồi dưỡng nhân tài cho công ty mình, cậu biết cháu đưa mọi người đi chẳng khác nào bắt ký khế ước bán thân cho công ty, Thái Bằng nếu chịu ký, cháu, cháu tự nguyện đưa cậu ta ra nước ngoài.”
Lý tưởng của Thái Bằng là muốn gây dựng sự nghiệp cho riêng mình, loại khế ước bán thân này nếu cậu ấy chịu ký, rất nhiều công ty nguyện ý giúp đỡ cậu ta, đâu cần đến phiên anh tìm cháu trai đổi tình nghĩa. “Mọi phí tổn của cậu ấy cậu sẽ chịu, chẳng qua là mượn danh nghĩa công ty cháu, tiểu tử cháu đừng có không biết nặng nhẹ với cậu.” Trương Cảnh Trí liếc mắt nhìn văn kiện vừa đưa, “Không đồng ý, trả lại cho cậu.”
Trương Ngọc Thành lập tức ôm lấy văn kiện, nhanh chóng đổi ý nói: “Đồng ý đồng ý, này mai cháu sẽ lập tức gọi điện cho Thái Bằng, sang năm mới sẽ đưa cậu ta đi Newyork.”
“Coi như cháu thông minh.”
…….
Thái Niểu vào cửa nhà, trực tiếp quỳ gối xuống, “Ba, mẹ, con xin lỗi.”
“Con đứa nhỏ này, mau đứng dậy.” Vu Việt đỡ con gái đứng dậy, nhưng Thái Niểu nhìn Thái Lam Thiên, thế nào cũng không chịu đứng lên. Cho đến khi Thái Lam Thiên mở miệng, “Đứng lên đi.”
“Mặc dù hôn sự đã định, nhưng hai đứa dù sao cũng chưa kết hôn, nên lễ tiết thì nhất định phải giữ.”
“Con biết rồi thưa ba.” Thái Niểu âm thầm le lưỡi, may mà ba không biết chuyện bọn họ sống chung.
Được người nhà tha thứ, Thái Niểu vô cùng vui vẻ. Trở lại phòng lập tức gọi điện thoại cho Trương Cảnh Trí. Trương Cảnh Trí nhận điện thoại, liền tỏ ý bảo Trương Ngọc Thành đi ra ngoài, đừng ở lại làm phiền anh nghe điện thoại.
Trương Ngọc Thành ném một câu thấy sắc quên tình nghĩa, rồi ra ngoài.
“Buổi tối em chưa ăn được bao nhiêu, uống cốc sữa tươi rồi hãy ngủ.” Trương Cảnh Trí ân cần dặn dò cô.
Trong lòng Thái Niểu ngọt ngào, “Ba em nói trước khi kết hôn cần phải tuân thủ lễ tiết.”
Trương Cảnh Trí vừa nghe thấy vậy, chân mày cau lại, “Thủ thế nào? Muốn anh nhịn chết để giúp em thủ à.” Một chữ “thủ” giống như mang theo luồng nhiệt qua điện thoại truyền tới, mặt Thái Niểu lập tức đỏ lên. Trương Cảnh Trí nhịn cười, có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đỏ hồng của cô lúc này, phát hiện bản thân cũng càng ngày càng nóng.
Hại người lại thành ra tự hại mình.
Hôn lễ của Thần Thanh Đằng, Trương Cảnh Trí đã sớm đoán được, nhưng Thái Niểu nhận được thiệp mừng cũng không hiểu gì, “Cô ấy muốn kết hôn còn muốn anh với em chia tay?”
Ý định của Thần Thanh Đằng, Thái Niểu có thể nghĩ được thì đã không còn là Thái Niểu nữa, Trương Cảnh Trí đem lễ phục đưa cho cô, “Thanh Đằng không phải là người quay đầu nhìn lại, chẳng qua cô ấy muốn trả thù một lần thôi.” Không muốn nói nhiều hơn, Trương Cảnh Trí đẩy cô vào phòng thay quần áo.
Hôm sau, Thần gia gả con gái, chú rể là bác sĩ khoa thần kinh nổi tiếng thế giới, người Canada, cao lớn đẹp trai, cùng Thần Thanh Đằng đứng chung một chỗ rất xứng đôi.
Tất cả khách mời trong tiệc cưới đều là nhân vật trong giới chính trị, khi Thái Niểu kéo Trương Cảnh Trí liền gây ra một trận xôn xao, Trương Cảnh Trí không để ý ánh mắt của người khác, mang theo Thái Niểu trực tiếp ngồi vào vị trí.
Thái Niểu cảm thấy không khí xung quanh vô cùng quái dị, nhưng cũng biết điều nên không quan tâm. Hôn lễ rất nhanh bắt đầu, hình thức Trung Tây kết hợp, trang trọng nhưng không mất đi vẻ truyền thống. Cuối cùng phát ra một đoạn video chú rể làm bạn với cô dâu trong thời gian hồi phục sức khỏe cảm động rất nhiều khách khứa.
Thần Thanh Đằng cầm mic, giọng nói êm ái mang theo chút nghẹn ngào, “Trước kia tôi vẫn cho là muốn hạnh phúc chỉ cần cố gắng là được, nhưng từ khi mất đi một cái chân tôi mới biết, tình yêu hạnh phúc chỉ dựa vào một người cố gắng thì hoàn toàn không đủ. Tôi lựa chọn rời xa quê hương, xa lánh những bạn bè thân thiết, một mình ra nước ngoài. Gặp anh lúc tôi tuyệt vọng nhất, cảm giác bản thân bị ông trời vất bỏ, tôi tự giận bản thân, không chịu tiếp nhận trị liệu, thậm chí còn từng nghĩ tới việc tự vẫn. Ngày đó tôi nhìn thấy xe chạy băng băng, liền điều khiển xe lăn, đúng lúc tôi lao ra đường lớn chớp mắt một cái, bị anh kéo trở về. Anh mới kết thúc một ca giải phẫu, trong mắt đều là tia máu, anh rất không hòa nhã, tự nhiên tát vào mặt tôi một cái, hung hăng giáo huấn tôi nói ‘tôi vì muốn bệnh nhân sống lâu hơn một năm, mất sáu giờ liền mới hoàn thành xong ca giải phẫu, mà cô chẳng qua là mất đi một cái chân, lại muốn tự tử……’ anh càng nói càng tức giận, sau đó đẩy xe lăn của tôi, cũng không hỏi tôi có đồng ý hay không mang tôi về nhà, kéo tôi đứng lên. Tôi lúc ấy bị dọa sợ, cho là mình đụng phải kẻ biến thái, lúc đó tôi mới phát hiện tôi sợ chết, tôi còn muốn sống.” Thần Thanh Đằng cười nhìn về phía chồng mình, trong đôi mắt ẩn chứa nước mắt cũng là gương mặt hạnh phúc, “Dĩ nhiên, anh không phải là kẻ biến thái, chẳng qua là cố ý làm tôi sợ. Sau này tôi mới biết anh chính là bác sĩ trị liệu khoa thần kinh hồi sức cho mình ở bệnh viện, tôi liền tích cực đi trị liệu, nhưng thật ra là muốn gặp anh. Ngày đó xuất hiện ở viện, nhận được hoa hồng của anh, còn có thiệp, trên thiệp là lời mời ăn tối.”
Kịch vui biến đổi như thế bên trong có bao nhiêu khổ sở đại khái chỉ có người trong cuộc biết. Thần Thanh Đằng nói xong, liền cùng chồng ôm hôn nhau, Thái Niểu dùng sức vỗ tay, hốc mắt cũng đỏ một vòng.
Hôn lễ kết thúc, Trương Cảnh Trí đưa cô rời đi, đi tới cửa, cùng Thần Thanh Đằng đang tiễn khách chào hỏi. Thần Thanh Đằng nhìn Thái Niểu một cái, vui vẻ dịu dàng, “Lúc nào thì mới được uống rượu mừng của anh?”
“Bọn anh tính gần Tết sẽ tổ chức hôn lễ, nếu như khi đó có thể từ Canada trở về thì tới uống chén rượu mừng đi.” Trương Cảnh Trí nói, giọng nói nhàn nhạt, giống như nói chuyện với một người bạn cũ.
Thần Thanh Đằng gật đầu, nhìn sang tiểu Điểu, “Tôi cho là cô có thể bay được ra ngoài, kết quả, vẫn bị anh ấy bắt được.”
“À?” Thái Niểu không hiểu.
Trương Cảnh Trí đan chặt tay Thái Niểu, khóe miệng đồng nhất, “Thanh Đằng, bọn anh đi trước, em lúc đi thì gọi điện thoại cho anh, chúng ta ôn lại chuyện sau.”
“Được.” Thần Thanh Đằng cười đáp ứng, thật muốn hoài niệm quá khứ.
Trương Cảnh Trí cùng chồng cô ấy hàn thuyên mấy câu liền dẫn Thái Niểu cáo từ, Thái Niểu lên xe liền hỏi, “Cái gì bay với không bay ra ngoài, lời cô ấy nói có ý gì?”
“cô ấy nói lung tung, em cũng đừng tin.”
Thái Niểu liếc mắt trừng anh, nói lung tung là anh mới đúng!
Qua tháng mười hai là hết một năm, năm nay mùa đông ngược lại đúng như dự đoán, so với năm trước lạnh hơn rất nhiều. Trường học Thái Niểu nghỉ trước, nghỉ đông có một tháng, Trương Cảnh Trí cũng phải đợi tới đêm trước một ngày mới coi là chính thức nghỉ.
Trương Cảnh Trí đương nhiên sẽ không cho Thái Niểu về nhà, đem cô tới biệt thự lấy một ít tài liệu thi, nói là để cho cô học chuẩn bị sang năm thi nghiên cứu sinh. Đây là cái cớ rất tốt, ba Thái nghe cô muốn tiếp tục thi học, rất ủng hộ, còn nói cái gì nâng cao trí tuệ của bản thân mới rút ngắn khoảng cách với tiểu yêu. (Cảnh Trí đấy ạ =_:)
Thái Niểu nhìn khuôn mặt đắc ý của Trương Cảnh Trí, không có ý tốt muốn vạch trần anh, nhưng chỉ có thể giả bộ bản thân cầu tiến đứng im. Mới đầu có chút không chấp nhận được, sau mấy ngày lại thấy Thái Niểu nói đến hăng hái, thật nóng lòng muốn đi thi thử.
cô đóng cửa đi học, Lưu Ly là phụ nữ có thai cũng đóng cửa dưỡng thai. Hai người cùng đóng cửa lại vừa đúng có thể làm bạn. Sáng sớm Bạch Kỳ Trấn đưa Lưu Ly đến biệt thự sau đó cùng Trương Cảnh Trí hai người cùng nhau đi làm.
Lưu Ly cùng Bạch Kỳ Trấn đã lĩnh giấy chứng nhận, bởi vì Lưu Ly mang thai, nên hai người cũng không muốn vội vàng kết hôn, kết quả là, hai người thương lượng là dứt khoát không tổ chức, đợi ngày con trai một tuổi sẽ gộp lại tổ chức ăn mừng một thể.
Thái Niểu nghe xong, cảm giác hai người này càng ngày càng biết cách vơ vét, “Chúng tớ ăn của bọn cậu một bữa, lại phải đi hai lần tiền, Lưu Ly, cậu cái gì cũng tính toán được.”
Lưu Ly đắc chí, “Đó là, tớ tính chờ con trai một tuổi, tớ liền bố trí hai lễ một viết tân hôn của Lưu Ly và Bạch Kỳ Trấn, một viết mừng Bạch công tử một tuổi. Đến lúc đó xem ai dám đi một phần lễ!”
Thái Niểu im lặng, “Lưu Ly à, cậu có thể biết xấu hổ một chút không.”
“Cậu thì biết cái gì, lão Bạch nhà tớ là một thanh quan, tớ không tính toán tiền bạc hợp lý, con tớ cả tiền mua sữa bột cũng không có mà uống.” Lưu Ly nói đạo lý một hồi, Thái Niểu không nói lại cô, chẳng qua là lắc đầu than thở: “Cậu cùng phó thị trưởng Trương khi nào thì lĩnh chứng?”
“Mười hai tháng giêng, hôm đó trùng với sinh nhật tớ.” Chuyện này là do Trương Cảnh Trí quyết định.
Lưu Ly gật đầu, “Ngày ấy cũng được, vậy lúc nào thì tổ chức?”
“Thủ trưởng Trương định tháng ba, ngày cụ thể còn phải chờ cao nhân chỉ điểm.” Thái Niểu không có ý kiến gì, những chuyện này đều giao cho cha mẹ hai bên, bọn họ vui lòng trông nom, người trẻ tuổi càng thảnh thơi.
Lưu Ly lấy ra cuốn sổ ghi nhớ, mang thai trí nhớ kém đi rất nhiều. cô viết xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, tiểu Điểu, cậu có biết chuyện Hoạt Tích Niên từ chức chưa!”
“Từ chức?” Cực nhọc vất vả thi đậu viên chức nhà nước, sao lại từ chức. Tin tức này quá chấn động, “Anh ta không phải là người tài ba trong phòng sao?”
“Cụ thể ra sao tớ cũng không rõ lắm, chỉ biết là anh ta từ chức rồi.”