Khi còn cách Trần Lưu khoảng mười dặm, tộc trưởng để mọi người dừng lại nghỉ ngơi, tiện thể chưng một ít lương khô.
Giang Thư Hàm nhảy từ trên xe ngựa xuống, từ từ duỗi chân, để con gái, con dâu và con trai nghỉ ngơi, còn một mình cô phụ trách đốt lửa nấu cơm.
Cô có kí ức của nguyên chủ, hơn nữa từ nhỏ cô đã lớn lên ở nông thôn, khả năng sinh tồn ở nơi hoang dã cũng không tồi. Sau khi tìm được mấy tảng đá, cô nhanh chóng xây một cái bếp đơn giản, đặt một cái nồi sắt lớn lên đó.
Cạnh đó có một cái hồ nước nhỏ, mọi người tranh nhau lấy nước.
Giang Thư Hàm vốn định đi lấy một thùng, đun sôi nước trước, sau đó dùng nước hấp bánh bao. Dù sao cũng không uống vào, chắc sẽ không sao.
Nhưng cô không ngờ rằng khi đang múc nước thì nhìn thấy có mấy con chuột chết bên cạnh hồ, làm sao có thể có chuột chết ở nơi núi rừng hoang vu này? Lại còn tập trung thành một đám.
Da đầu Giang Thư Hàm tê dại, cô lập tức ngăn cản mọi người uống nước, “Nếu nước trong hồ này bị nhiễm bệnh, tất cả mọi người sẽ không thể sống sót. Tất cả mọi người hãy mang theo túi để trữ nước, chờ đến địa điểm tiếp theo thì trữ nhiều nước hơn một chút.”
Mọi người nhìn nhau.
Bà mối Hoa dùng cành cây lật lật mấy con chuột chết, “Chắc là không phải dịch chuột đâu. Hơn nữa mấy con chuột này so với mấy con bình thường cũng chẳng khác gì mấy.”
Giang Thư Hàm kinh tởm nói, “Ta nói là nếu như. Nơi này cách Trần Lưu gần như vậy, ai mà biết mấy người đi ra từ đó có bị nhiễm dịch chuột hay không.”
Cả người bà mối Hoa run rẩy. Rõ ràng là bị hoảng sợ không nhẹ.
Cuối cùng mọi người vẫn bị dịch chuột dọa sợ, không dám dùng nước trong cái hồ nhỏ này nữa, từng nhà một đem túi trữ nước chia cho nhau, cuối cùng vẫn còn đủ nước để chưng lương khô.
Ăn xong lương khô, mọi người tiếp tục lên đường.
Chẳng mấy chốc đã đến biên giới Trần Lưu, tộc trưởng để mọi người biểu quyết, “Con đường ở giữa này dẫn đến Trần Lưu, bên đó chắc chắn không thể đến. Bên trái là Bác Hưng, bên phải là Thọ An.” Ông ấy nhìn về phía Giang Thư Hàm, “Ngươi cảm thấy đi bên nào thì tốt hơn?”
Giang Thư Hàm không chút nghĩ ngợi nói, “Bác Hưng không được. Bên đó cách Trần Lưu rất gần. Cho dù bây giờ vẫn chưa bị nhiễm bệnh, nhưng không bao lâu nữa cũng sẽ thất thủ thôi.”
Lời nói của Giang Thư Hàm không sai. Ở kiếp thứ hai, khi nguyên chủ tới Trần Lưu cũng có không ít dân tị nạn chạy đến Bác Hưng. Số người bị nhiễm bệnh không nhiều như Trần Lưu, nhưng cũng chẳng tốt hơn là mấy.
Tộc trưởng nhìn cô một cái, gật đầu, “Vậy chúng ta đến Thọ An đi.”
Rẽ phải, mọi người nhanh chóng theo sau.
Con gái út của Giang Thư Hàm, Liễu Tiểu Nha chưa bao giờ phải đi bộ một quãng đường dài như vậy, đi đến nỗi hai chân cứng đờ. Giang Thư Hàm không đành lòng nhìn nàng như vậy, kêu nàng lên xe ôm Hoa Nhi, còn mình thì xuống dưới đi bộ.
Nếu lần này không tới gấp rút như vậy, Giang Thư Hàm cũng không hiểu được nỗi vất vả của mọi người.
Đường ở cổ đại không được trải nhựa đường như hiện đại, đường ở đây đều phải đi từng bước một, ngày mưa, bánh xe lăn, có ổ gà ở khắp nơi.
Thỉnh thoảng cô còn phải giúp đỡ đẩy một cái.
Mới đi được nửa canh giờ, Giang Thư Hàm đã không chịu nổi nữa.
Cô thật xấu hổ khi nhận mình sinh ra ở nông thôn. Xét cho cùng thì nông thôn ở hiện đại và nông thôn ở cổ đại không hề giống nhau một chút nào.
Cô lại quay đầu liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của con gái, cuối cùng cũng không đành lòng, cắn răng chịu đựng đi thêm nửa canh giờ nữa.
Liễu Tiểu Nha cũng nhận thấy mẫu thân càng đi càng khó khăn, vô cùng hiểu chuyện kêu nhị ca dừng lại, đổi chỗ với mẫu thân.
Liễu Nhị Lang dừng xe ngựa lại, xe vừa mới ổn định, phía sau liền vang lên tiếng vó ngựa, âm thanh rất nặng nề, hình như có rất nhiều người.
Quay đầu lại nhìn, đúng thật là rất nhiều người. Mênh mông cả một biển người. Liễu Nhị Lang thầm đếm, chắc phải đến hàng trăm người. Hơn nữa, hầu hết mọi người đều có một con ngựa, chính giữa là một cỗ xe ngựa lộng lẫy, phía trước và phía sau được kéo bởi bốn con ngựa. Cảnh tượng này so với bọn họ đông hơn rất nhiều.
Hắn còn đang cảm khái, những người khác cũng quay đầu nhìn lại khi nghe thấy động tĩnh.
Đoàn người cưỡi ngựa rất nhanh, gần như đến trước mặt của bọn họ trong nháy mắt.
Giang Thư Hàm bị những ký ức của nguyên chủ dọa sợ, lập tức ôm Hoa Nhi xuống xe, cảnh giác nhìn đám người này.
Liễu Võ nhìn thấy người dẫn đầu, hắn tháo khăn trùm đầu xuống, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc không che giấu được, “Phương quản gia, ngài tới đây là?”
Mọi người nghe xong liền hiểu, hóa ra mấy người này là người của Phương huyện lệnh.
Lúc còn ở huyện thành quyết định xem có muốn đi lánh nạn hay không, hầu hết mọi người đều giơ tay chọn đi lánh nạn, nhưng vẫn có một số người phản đối, “Biết đâu Phương huyện lệnh có thể nhanh chóng khống chế dịch chuột thì sao?”
Những lời đó vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng đám người của Phương huyện lệnh nhanh chóng xuất hiện như vậy, giống như hung hăng tát vào mặt người kia một cái.
Đoàn người Phương huyện lệnh có hơn ba trăm người, ngoại trừ gia quyến, còn lại hầu hết đều là gia đinh trong phủ của hắn, tất cả đều có thân thể cường tráng.
Còn đáng sợ hơn cả đồ tể, những tên gia đinh này đều có công phu, trang bị trên người cũng rất đầy đủ.
Liễu Võ vừa tới gần hỏi thăm, tộc trưởng cũng tháo khăn trùm đầu đi tới.
Ngay khi tộc trưởng tới gần, liền nhìn thấy một tên hộ vệ lạnh lùng đang đánh giá bọn họ trực tiếp vung roi lên.
Liễu Võ không ngờ tên hộ vệ bình thường có quan hệ rất tốt với mình lại ra tay, hắn khiếp sợ, nhanh chóng lùi lại bảo vệ cha mình.
Tộc trưởng không bị đánh, nhưng Liễu Võ lại dùng lưng chắn thay ông ấy một đòn. Dường như tên hộ vệ kia muốn làm bọn họ sợ hãi, lại vung thêm mấy roi, chiếc áo bông trên người Liễu Võ bị xé toạc. Mặt sau nhanh chóng bị đánh tới bay màu.
Phương quản gia lạnh lùng nhìn đoàn người, “Còn dám tới gần, giết chết không luận tội!”
Tất cả mọi người đều chết lặng. Đang xảy ra chuyện gì vậy? Một lời không hợp liền vung roi đánh người, có còn vương pháp hay không?
Giang Thư Hàm nhìn về cỗ xe ngựa phía sau tên hộ vệ, đúng lúc Phương huyện lệnh vén rèm xe lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Phương huyện lệnh thoáng ngưng đọng, sau đó đưa mắt nhìn về phía Phương quản gia, “Sao lại dừng?”
Phương quản gia tiến lên bẩm báo, “Đại nhân, hình như có hai con ngựa bị bệnh rồi, không biết có phải bị nhiễm dịch chuột hay không. Vừa hay đám người này có hai con. Ngài xem?”
Phương huyện lệnh phất phất tay, xem như đồng ý.
Phương quản gia vỗ tay một phát, tất cả hộ vệ đều nhảy xuống ngựa, rút đao bước từng bước về phía bọn họ.
Giang Thư Hàm ôm Hoa Nhi, lùi về phía sau theo đoàn người. Ánh mắt của những người này không giống như chỉ muốn cướp ngựa, mà là muốn giải quyết hết bọn họ?
Những người khác cũng có suy nghĩ giống như cô.
Muốn ngựa thì các người cứ dắt đi, có cần phải rút đao ra không? Còn cùng nhau tiến lên, nhìn rất dọa người.
Bầu không khí nhất thời có chút kỳ quái, đúng lúc này, bên trong xe ngựa có người vén rèm lên, một nữ tử đội khăn che mặt, cách một lớp khăn màu trắng, nhìn thoáng qua đoàn người, “Các ngươi có thể trưng dụng ngựa của bọn họ, nhưng tha cho bọn họ một mạng đi.”
Mọi người đều bị giật mình. Chẳng lẽ những người này thật sự muốn giết bọn họ sao?
Có thù oán gì đâu? Tại sao lại muốn giết họ? Bọn họ đã trêu chọc ai à?
Phương quản gia phất tay, hai tên hộ vệ phía trước liền đi tới.
Giang Thư Hàm kéo tay Liễu Nhị Lang, sợ hắn tiếc con ngựa sẽ liều mạng cùng mấy người này, “Bỏ đi, cứ đưa ngựa cho bọn họ.”
Hai tên hộ vệ chém đứt dây cương, dắt ngựa đi.
Ngựa nhà tộc trưởng cũng không may mắn thoát nạn.
Liễu Võ nhịn đau muốn tiến lên kéo bọn họ nói lý lẽ, nhưng bị một tên trong đám hộ vệ đá văng một cách không thương tiếc.
Thấy Phương huyện lệnh trở mặt không nhận người, mọi người đều phẫn nộ, nhưng ngại bọn họ người đông thế mạnh, nên không dám liều lĩnh đánh nhau.
Huống chi, xét cho cùng thì Phương huyện lệnh vẫn là quan, bọn họ là dân, dân không đấu cùng quan, đây là cách sinh tồn ở cổ đại.
Cho dù mọi người có tức giận đến đâu, cũng chỉ có thể nhìn những người này phi ngựa dần biến mất ở cuối con đường.
Truyện [Người Mẹ Năng Lượng Cao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Sau khi bọn họ rời đi, Điền đại phu vội vàng lục hộp thuốc từ trong xe ngựa của mình ra.
Khi bôi thuốc xong, đương gia các nhà đều tụ tập lại đông đủ.
Tính tình đồ tể nóng nảy, nện một quyền xuống mặt đất, “Tên quan chó chết này! Vừa rồi thế mà thực sự muốn giết chúng ta? Nếu không phải tẩu tẩu nói cho hắn biết tình hình ôn dịch ở Trần Lưu, hắn làm sao có thể chạy trốn nhanh như vậy? Hơn nữa hắn còn ném tất cả người dân An Chiếu ở lại. Tên quan chó chết này sẽ không được chết tử tế đâu.”
Lời đồ tể nói cũng làm dấy lên sự bất mãn của thợ săn, “Đúng vậy! Từ khi tên quan chó chết này đến huyện An Chiếu chúng ta, lâu lâu lại thu thuế một lần. Ta liều mạng lên núi bắt rắn độc bán lấy tiền đều vào túi của hắn hết. Dựa vào cái gì chứ? Chết tiệt.”
Những người khác cũng phẫn nộ, tranh nhau trách tội Phương huyện lệnh.
Giang Thư Hàm thấy bọn họ càng nói càng kích động, vỗ tay xen vào, “Bây giờ nói chuyện này có ích gì? Chúng ta đi lánh nạn mới là chuyện gấp.”
Phương huyện lệnh đã chạy trốn, An Chiếu như rắn mất đầu, bệnh dịch sẽ lan ra khắp nơi.
Bọn họ phải chạy khỏi Thanh Châu trước những người này. Nếu không, chờ những nơi khác biết ở đây có bệnh dịch nhất định sẽ đóng cổng thành, không cho bọn họ đi vào.
Thời gian không còn nhiều! Ở đây nói những chuyện này thì có ích gì, ngoài nói cho sướng miệng thì có thể làm cho ngày tháng sau này của bọn họ dễ dàng hơn một chút không?
Không thể!
Mọi người cùng nhau ngậm miệng, vẻ mặt xấu hổ.
Tộc trưởng cũng lên tiếng, “Chúng ta mau chạy thôi.”
Liễu tộc trưởng thương xót con trai thứ hai, nhưng vì gấp gáp lên đường, ông ấy chỉ có thể nhờ người hầu đỡ hắn nằm lên xe đẩy.
Tám hộ gia đình, người trong nhà tộc trưởng là ít nhất.
Ông ấy tuổi trẻ đã mất vợ, liền mua hai bà vú và hai người hầu chăm sóc cho ba đứa con trai của mình.
Bà vú đi theo con trai cả đến Sa Giang chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hắn. Hai người hầu đi theo sau xe bò. Còn tộc trưởng và con trai út đi trước chiếc xe bò còn lại. Bây giờ con trai thứ hai đã bị thương, tất nhiên không thể đánh xe được.
Ông ấy và con trai út đành phải tự mình đẩy xe đi về phía trước.
“Tộc trưởng? Bọn họ để lại hai con ngựa, có lấy không?” Hai con ngựa kia đang thoi thóp, rõ ràng không bị ai trói cả, nhưng bọn chúng cũng không chạy. Cứ như vậy tùy ý dựa vào ven đường, mí mắt rũ xuống, ngay cả tiếng kêu cũng có vẻ rất yếu ớt.
Tộc trưởng nhìn về phía Điền đại phu, Điền đại phu xem xét kỹ càng rồi nói, “Hai con ngựa này có khả bị nhiễm dịch chuột rồi.”
“Vậy bỏ đi.” Tộc trưởng xua tay.
Mọi người sợ đến mức không dám lại gần, nhảy lên xe bò bắt đầu lên đường.
Phải mất ba ngày mới đến được Thọ An.
Ngày đầu tiên, mọi người có thể nhấp miệng bằng một ít nước cứng còn sót lại dùng để chưng lương khô.
Ngày thứ hai, ngay cả nước cứng cũng không còn, mọi người khát đến mức nói không nên lời.
Người lớn còn đỡ, trẻ con vốn đã yếu ớt, hoàn toàn không chịu nổi.
Nước giếng ở hai bên bờ ruộng rất bẩn, có rất nhiều côn trùng nhỏ ở bên trong, căn bản không thể uống được.
Giang Thư Hàm nhìn Hoa Nhi đã yếu ớt đến mức không mở nổi mắt. Trước đó đứa trẻ này vừa mới bị ốm, thật vất vả mới hạ sốt, không những không được chăm sóc tốt, ngược lại còn phải theo chân bọn họ chịu khổ. Giang Thư Hàm nảy ra một sáng kiến, “Chúng ta ép một ít nước từ mạ của cây lúa mì ra đi, đun sôi cho mấy đứa trẻ uống.”
Tất cả mọi người đều nháo nhào nhìn vào những cánh đồng lúa mì dài bất tận.
Những cây lúa mì cao ba thước, xanh tươi mơn mởn, nếu không xảy ra bệnh dịch thì năm nay đã có một vụ mùa bội thu.
“Nhưng đây đều là lương thực.”
Ai cũng là nông dân đào bới kiếm ăn ngoài đồng, yêu quý hoa màu là bản năng. Nghe thấy Giang Thư Hàm muốn nhổ mạ của lúa mì, từng người một đều cảm thấy đau lòng.
Giang Thư Hàm thở dài, không bao lâu nữa toàn bộ phủ Thanh Châu sẽ tràn ngập thi thể, khâm sai triều đình sẽ đốt sạch những thi thể đó, gió xuân thổi qua, tất cả mùa màng rồi cũng sớm bị tàn phá thôi.
Nhưng không thể nói những thứ này với mọi người, cô hỏi bọn họ, “Những hoa màu này quan trọng hay là con cái của các ngươi quan trọng? Nếu các ngươi cảm thấy băn khoăn, có thể để lại một ít tiền đồng ở hai bên bờ ruộng, coi như chúng ta mua chúng.”
Phương pháp này rất khả thi. Mọi người đều lấy ra mấy đồng tiền xu đặt ở hai bên bờ ruộng, sau đó bắt đầu nhổ mạ của lúa mì.
Muốn ép nước ra, phải nhổ những cây lúa mì vẫn còn nguyên mảnh.
Người lớn trực tiếp bỏ vào miệng nhai, nhưng dạ dày trẻ con yếu ớt, phải đun sôi.
Sau nửa canh giờ, Hoa Nhi mới được uống một bát nước ép lúa mì.
Cô bé nhấp một ngụm, một mùi hương cỏ xanh xông lên, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét.
Trương thị xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái, bất giác cũng cười theo.
Mọi người đều dập tắt cơn khát, thu dọn đồ đạc tiếp tục lên đường, chỉ có Giang Thư Hàm vẫn đứng ở hai bên bờ ruộng nhìn vào xa xăm.
Tộc trưởng đi tới, “Sao vậy?”
Giang Thư Hàm chỉ vào mảnh đất này, “Ngài không cảm thấy nơi này có gì đó không đúng sao?”
Trên đường đến Trần Lưu, tốt xấu gì bọn họ cũng có thể nhìn thấy có người làm việc trên ruộng. Nhưng đến biên giới Thọ An, đến nửa bóng người cũng không nhìn thấy.
Trần Lưu rất phồn thịnh, còn Thọ An rất nghèo, không phải ở những nơi càng nghèo thì càng có nhiều người kiếm ăn trên mặt đất à? Cả một cánh ruộng lớn như vậy mà sao chẳng có ai lao động? Trong khi có nhiều lúa mì cần thu hoạch như vậy.
Tộc trưởng cau mày, nói cũng đúng. Ông ấy lấy lại bình tĩnh, “Vậy khi chúng ta vào thành phải cẩn thận một chút. Nếu ở đây cũng bị nhiễm dịch chuột, chúng ta chỉ có thể đi đường vòng.”
Việc đã đến nước này cũng chỉ có thể làm như vậy. Giang Thư Hàm tỏ vẻ sao cũng được, gật đầu một cái.