Người Láng Giềng Của Ánh Trăng

chương 63

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Căn phòng không bật đèn, chỉ có tia sáng đỏ lờ mờ từ ngoài cửa hắt vào. Cẩn Tri co quắp trong chăn, mái tóc dài xõa trên ga trải giường trắng muốt. Ứng Hàn Thời quỳ một chân xuống cạnh giường, nhìn cô đăm đăm. Cô vẫn đang trong giấc ngủ, nhưng đôi lông mày nhíu chặt, nước mắt chảy dài, ướt đẫm một bên gối. Dường như cô đang nấc nghẹn, không cách nào dừng lại.

Trái tim Ứng Hàn Thời nhói đau. Cô là người không dễ rơi lệ. Dù bị trí tuệ nhân tạo tấn công ở thư viện, dù bị đám tội phạm bao vậy ở hang núi Y Lam, cô cũng không khóc một lần. Lần khóc duy nhất là nhìn thấy cảnh tượng Cố Tế Sinh gặp nguy hiểm.

Cẩn Tri, lần này em mơ thấy gì? Tại sao em lại khóc đau đớn như vậy? Lẽ nào… bên cạnh chúng ta lại có người sắp phải đối mặt với cái chết?

Trong lúc mơ mơ màng màng, Cẩn Tri cảm thấy có người đang chạm mối vào má mình, lau đi hàng lệ. Cô từ từ mở mắt, bắt gặp Ứng Hàn Thời đang quỳ bên giường. Cẩn Tri ngơ ngẩn nhìn anh.

“Em thấy gì trong giấc mơ vậy?" Anh hỏi nhỏ.

Cẩn Tri im lặng.

“Có phải… nhóm chúng ta có người gặp bất tắc không?” Ứng hàn Thời nắm tay cô.

Xung quanh rất yên tĩnh, Cẩn Tri cất giọng khàn khàn: “Em chẳng mơ thấy gì cả”.

“Thế tại sao em lại khóc?”.

Cẩn Tri cụp mi, né tránh ánh mắt của anh: “Em… Em mơ thấy hình ảnh lúc mẹ em qua đời nên rất đau buồn”.

Ứng Hàn Thời trầm mặc một lúc rồi ngồi lên giường, ôm cô vào lòng. Vòng tay anh rất ấm áp, tràn ngập mùi hương quen thuộc, Cẩn Tri tựa đầu vào ngực anh, nhắm nghiền đôi mắt.

Ứng Hàn Thời hôn lên má cô. Cẩn Tri đột nhiên nghiêng mặt né tránh: “Đầu em vẫn còn đau lắm! Hay là anh về phòng trước đi, em muốn ngủ thêm một lát”.

Đây là lần đầu tiên cô từ chối nụ hôn của anh kể từ khi hai người xác định quan hệ, Ứng Hàn Thời khẽ nhíu mày nhưng vẫn đứng dậy: “Ừ!”. Nói xong, anh lại cúi xuống đắp chăn cho cô rồi mới rời đi.

Cẩn Tri đột nhiên nhảy xuống giường, đuổi theo Ứng Hàn Thời, ôm chặt thắt lưng anh từ phía sau. Anh đờ người, từ từ ngoảnh đầu nhìn cô, gặng hỏi: “Em sao thế?’.

Cẩn Tri hít một hơi thật sâu: “Em không sao, chỉ là tự nhiên nhớ mẹ nên tâm trạng không được ổn định cho lắm!”. Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Mẹ em từng trao trọn tình cảm cho một người, nhưng cuối cùng vẫn cô đơn đến hết đời. Đầu bạc răng long quả nhiên không dễ thực hiện”.

Ứng Hàn Thời quay hắn người lại, nâng mặt cô lên, nhẹ giọng: “Em đừng buồn. Chúng ta khác mẹ em và người đó. Mà trước khi đến đây em định nói với anh điều gì thế? Anh đợi đã lâu lắm rồi”.

Cẩn Tri nhướng mày nhìn anh: “Hôm nay em rất mệt, để lúc khác nói sau đi!”.

Hai người yên lặng vài giây.

Anh khẽ đáp: “Ừ!”.

Cẩn Tri dõi theo cho tới khi Ứng Hàn Thời đóng cửa. Cô đến bên bàn, rót cốc nước uống ừng ực rồi đi đến bên cửa sổ. Trên bầu trời lấp lánh muôn vàn ngôi sao vẫn có vết mờ mờ màu đỏ tựa như hoa văn trải ra vô cùng vô tận. Cẩn Tri đứng bất động, ngước nhìn hồi lâu.

Vừa đi lên cầu thang, Trang Xung liền nhìn thấy một người ở ban công lộ thiên tầng hai. Anh ta liền tiến lại gần: “Cô sao thế?”.

Cẩn Tri ngồi yên ở đó, phóng tầm mắt về phía xa xa. Nghe câu hỏi, bình thản đáp: “Không có gì”.

Trang Xung kéo ghế lại ngồi cạnh cô: “Tại sao cô lại khóc sưng mắt thế kia?”.

Cẩn Tri lặng thinh.

Trang Xung đột nhiên biến sắc mặt: “Anh ấy gạo nấu thành cơm rồi à?”.

“Anh nghĩ đi đấu thế? Anh ấy còn lâu mới dám”.

Trang Xung gật đầu: “Cũng phải!”.

Anh ta đang định truy vấn, đằng sau chợt vang lên tiếng bước chân. Hai người quay đầu lại, thấy Lâm Tiệp đang đi xuống: “Tô đã gửi kết quả quét năng lượng rồi. Ngài chỉ huy kêu chúng ta qua phòng ngài ấy”.

Trang Xung liền đứng dậy, Cẩn Tri lặng lẽ đi theo anh ta.

Cửa phòng Ứng Hàn Thời mở toang. Cẩn Tri nhìn thấy anh đang ngồi trước chiếc máy tính xách tay, tập trung vào công việc. Nghe tiếng động, anh liền ngẩng đầu lên. Cẩn Tri lập tức quay đi chỗ khác.

“Ngài chỉ huy, tình hình sao rồi?” Lâm Tiệp hỏi.

“Mọi người ngồi đi! Kết quả do Tô gửi có hai điểm đáng chú ý.” Anh cất giọng ôn hòa: “Thứ nhất, trong phạm vi bức xạ năng lượng mà tô đặt ra không có dấu vết của người ngoài hành tinh. Thứ hai, vị trí con chip đã được khoanh vùng, là tọa độ ở ngoại ô phía đông thành phố, Trong vòng năm cây số. Tôi vừa kiểm tra, nơi đó là nhà riêng của Chủ tịch tập đoàn Huy Vũ Thẩm Viễn Khiêm”.

“Không phát hiện ra tung tích của người ngoài hành tinh ư?” Lâm Tiệp chau mày: “Lẽ nào là một nhân vật lợi hại?”.

Ứng Hàn Thời đáp: “Việc Tô quét không ra đối phương xuất phát từ hai khả năng. Một là, anh ta rời khỏi nơi này nhưng để con chip lại. Hai là, anh ta có sức chiến đấu đủ mạnh để không bị ảnh hưởng bởi bức xạ năng lượng”. Nói đến đây, anh quay sang Cẩn Tri giải thích: “Sức chiến đấu của Cố Tế Sinh khá mạnh nhưng anh ta không biết khống chế nên mới bị bọn anh phát hiện”.

Cẩn Tri vẫn cúi đầu, không nhìn anh.

Trang Xung hỏi: “Lẽ nào Thẩm Viễn Khiêm chính là người ngoài hành tinh sở hữu con chip?”.

“Không loại trừ khả năng đó.” Ứng Hàn Thời nói.

“Lợi hại thật đấy!”.

Cẩn Tri cũng nghĩ vậy. Nếu không phải là người Trái đất, vậy thì Thẩm Viễn Khiêm chính là người ngoài hành tinh thành công nhất còn gì.

“Đối tượng này không dễ tiếp cận. Chúng ta phải bắt đầu điều tra từ đâu bây giờ? Có cần tôi đột nhập vào nhà ông ta thăm dò trước không?’ Lâm Tiệp hỏi.

Ứng Hàn Thời ngẫm nghĩ trong giây lát rồi trả lời: “Không nên. Chúng ta đến đây không phải để cướp đoạt. Nếu chúng ta tùy tiện xâm nhập thì sẽ khiến đối phương nảy sinh thái độ thù địch mà thôi”.

Trong lúc Ứng Hàn Thời nói, Cẩn Tri nhìn anh chăm chú. Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh liền liếc về bên này. Cô vội vàng cúi đầu, trong lòng vô cùng hỗn loạn.

“Tôi có một cách.” Trang Xung nói: “ Chúng ta sẽ bắt đầu từ Thẩm Gia Minh, con trai ông ta”.

Vừa rồi ở ngoài đường ăn đồ nường, Trang Xung tình cơ nghe được chuyện phiếm về bố con nhà họ Thẩm. Thẩm Viễn Khiên xây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng. Ông ta có đầu óc lại coi trọng chữ tín nên việc kinh doanh ngày càng phát đạt, mở rộng ra nhiều lĩnh vực như bất động sản, công nghệ cao, nông nghiệp… Ông ta có căn bệnh chứng của người buôn bán là coi trong phong thủy. Ông ta từng mời Giám đốc thư viện họ Chu đến nhà xem giúp, còn đào nhiều cột đá về chôn trong nhà. Con trai Thẩm Gia Minh người lại là con cháu nhà giàu điển hình, chẳng có đầu óc kinh doanh, suốt ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc. Có điều, nghe nói tính cách anh ta rộng rãi, phóng khoáng, coi trọng nghĩa khí nên tiếng tăm không tồi.

Thẩm Gia Minh có một sở thích khác người, đó là say mê những thứ liên quan đến năng lực siêu nhiên. Anh ta thường săn tìm những đồ vật và con người kỳ dị, nhưng không ai biết đó có phải là năng lực siêu nhiên thật sự không hay chỉ là trò lừa đảo thôi.

“Năng lực siêu nhiên ư?” Lâm Tiệp hỏi: “Liệu đây có phải cái cớ để hai bố con họ Thẩm tìm đồng loại hay không?’.

Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Rất có thể”.

Trang Xung sáng mắt: “Nghe nói Thẩm Gia Minh thường đến một quán bar tên Hà Sắc. Hay là chúng ta tới đó thử xem thế nào?”.

“Được!” Ứng Hàn Thời đáp.

Trang Xung đứng lên: “Để tôi đi bắt taxi”.

Thấy Cẩn Tri đứng lên, Ứng Hàn Thời liền quay sang Lâm Tiệp: “Thượng tá Lâm xuống trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Cẩn Tri”.

Lâm Tiệp im lặng rời đi, trong phòng chỉ còn có hai người. Ứng Hàn Thời đi tới, hơi thở của Cẩn Tri có chút ngừng trệ.

“Tiểu Tri, em sao vậy?” Anh hỏi nhỏ.

Trái tim nhói đau, não bộ lại hiện lên hình ảnh trong giấc mộng, Cẩn Tri mở miệng một cách khó nhọc: “Em không sao. Chỉ là… bây giờ em chưa muốn hứa hẹn gì với anh.” Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: “Em nghĩ, chúng ta đến với nhau quá nhanh, em cũng không mấy tỉnh táo. Em cần xem xét lại rồi tính sau”. Vừa dứt lời, cô cảm thấy lồ ng ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng.

Ứng Hàn Thời vô cùng sửng sốt, toàn thân như hóa đá. Trái tim đau buốt, Cẩn Tri liền quay gót định rời đi nhưng cổ tay đã bị anh nắm chặt.

“Em… Em vừa nói gì?”.

Đầu óc Cẩn Tri trống rỗng, linh hồn như đang trôi dặt tận phương nào. Cô cúi đầu đáp khẽ: “Ý em là… chúng ta tạm thời cứ giữ mối quan hệ bạn bè thôi”.

Ứng Hàn Thời ngây người. Cô liền giật khỏi tay anh, lao ra khỏi phòng. Cô chạy rất nhanh xuống dưới. Trang Xung và Lâm Tiệp đang đứng đợi bên lề đường, bắt gặp bộ dạng này của cô, họ tròn mắt kinh ngạc. Cẩn Tri bồn chồn đứng một bên. Một lúc sau, Ứng Hàn Thời đi xuống. Cẩn Tri không nhìn anh nhưng ánh mắt vẫn bắt gặp một cái bóng đổ dài trên mặt đường. Không biết có phải do tâm lý mà cô thấy cái bóng đó đặc biệt cô độc.

Đúng lúc này, một chiếc taxi dừng lại trước mặt họ. Cẩn Tri lập tức lên xe. Cô ngồi ở ghế lái phụ, để ba người ngồi hàng phía sau.

“Ngài chỉ huy lên xe đi!” Lâm Tiệp nói.

Ứng Hàn Thời cất giọng bình thản: “Mọi người ngồi taxi đi, tôi đi bộ qua bên đó cũng được”.

“Chỗ đó xa lắm…” Trang Xung còn chưa kịp dứt lời, Ứng hàn Thời đã vụt đi mất.

Taxi đi qua nửa thành phố, ánh đèn đủ loại màu sắc hắt lên cửa xe. Cẩn Tri dõi mắt ra bên ngoài. Thành phố này chẳng khác thành phố Giang là bao. Tối hôm Ứng Hàn Thời tỏ tình, cô cũng bỏ chạy như bây giờ, để bản thân hòa lẫn vào dòng xe cộ không thấy tận cùng.

Ô tô đưa ba người đến quán bar Hà Sắc. Nơi này quả nhiêm xa hoa lộng lẫy, ngoài cửa, đèn đóm sáng rực, xung quanh đỗ đầy xe hơi. Bọn họ đi đến cửa ra vào liền nhìn thấy hình bóng quen thuộc đã chờ sẵn ở đó. Anh chắp hai tay sau lưng, đầu cúi thấp, không biết đang nghĩ gì.

“Hàn Thời!” Lâm Tiệp lên tiếng. Do đang ở chỗ đông nguwoif nên cô ta gọi thẳng tên anh.

Ứng Hàn Thời quay đầy, ánh mắt dừng lại ở Cẩn Tri. Dù trong lòng rối bời nhưng cô vẫn bình tĩnh đối mặt với anh.

“Vào đi!” Anh nhẹ nhàng mở miệng. Lâm Tiệp và Trang Xung đi trước, để anh và Cẩn Tri đi sau.

Cẩn Tri nhìn thẳng về phía trước, khóe mắt vẫn thấy anh đang lặng lẽ đi bên cạnh mình. Cô thầm nghĩ, hai người cứ như bây giờ cũng được. Cô không thể lại gần, cũng không lỡ cách xa anh.

Quán bar đang chơi nhạc rock, ánh đèn nhấp nháy liên tục, người đông như kiến. Trang Xung gọi nhân viên phục vụ: “Hãy xếp cho chúng tôi một chỗ yên tĩnh”. Vừa nhét ít tiền boa cho đối phương, anh ta vừa hỏi: “Tôi là bạn của Thẩm thiếu, anh ấy đến chưa?”.

Anh chàng nhân viên vội đáp: “Đến rồi ạ! Thẩm Thiếu đang ở bàn số mười”.

Trang Xung mừng rỡ nhưng không để lộ ra mặt: “Tôi muốn tạo cho anh ấy một niềm vui bất ngờ. Cậu hãy xếp một bàn gần chỗ anh ấy cho chúng tôi!”.

Nhân viên phục vụ dẫn bốn người đi vòng qua sàn nhảy, tới một chiếc bàn chưa có người ngồi ở sát tường. Tất cả ngồi xuống, Ứng Hàn Thời ngồi cách Cẩn Tri hai cái ghế trống.

Lâm Tiệp liếc qua bọn họ. Trang Xung cầm tờ thực đơn, đánh dấu một lượt rồi đưa cho anh chàng nhân viên. Phát hiện ra tình trạng của Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri, anh ta buột miệng: “Hôm nay, hai người…”.

Cẩn Tri liếc xéo một cái, anh ta liền ngậm miệng.

Lâm Tiệp đột nhiên chỉ tay: “Kia là Thẩm Gia Minh đúng không?”.

Mọi người đều ngẩng đầu về hướng đó, nhìn thấy một đám đông nam nữ đang vui vẻ uống rượu. Có người hét lớn: “Thẩm thiếu! Thẩm thiếu!”. Người được gọi tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, có diện mạo tuấn tú và dáng vẻ biếng nhác. Anh ta đang khoác vai một cô gái, trò chuyện với người bên cạnh.

Nhân viên phục vụ mang đồ ăn thức uống đến, bày đầy một bàn. Trang Xung mở chai bia, tu ừng ực. Lâm Tiệp cũng cầm lấy một chai, chỉ có Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời là ngồi bất động.

“Lâm Tiệp, chúng ta hãy qua bên đó xem họ nói chuyện gì?” Trang Xung lên tiếng.

Lâm Tiệp từ từ uống hết chai bia rồi đứng dậy, đi theo anh ta ra ngoài. Cẩn Tri đưa mắt qua sàn nhảy, thầm nghĩ, nếu không nhìn thấy cảnh tượng trong tương lai đó, bây giờ nếu không nhìn thấy cảnh tượng trong tương lai đó, bây giờ, chắc cô và Ứng Hàn Thời đã ôm nhau khiêu vũ rồi. Chắc mặt anh sẽ đỏ như gấc chín nhưng cũng rất vui vẻ.

Trong lúc Cẩn Tri thất thần, Ứng Hàn Thời chợt đứng dậy, bước đến bên cạnh cô. Cô liền ngoảnh đầu nhìn anh. Anh nắm lấy tay cô, từ tốn mở miệng: “Tiểu Tri, có phải anh chưa làm tốt điều gì nên em mới không muốn ở bên anh? Chúng ta từ từ cũng được, chỉ cần… chỉ cần em đừng thay đổi tâm ý”.

Cẩn Tri ngơ ngác nhìn anh, trong đầu vụt qua vô số hình ảnh những lúc hai người ở bên nhau. Cô nghĩ, sao lại không muốn ở bên anh cơ chứ? Tấm thẻ viết dòng chữ: “Cẩn Tri nguyện ở bên Ứng Hàn Thời đến đầu bạc răng long.” vẫn nằm trong túi áo, đáng tiếc là số phận không thể thay đổi, may mà hai người chưa lún quá sâu.

Bắt gặp vẻ mặt buồn bã của anh, Cẩn Tri không chịu nổ, lập tức cúi đầu, nói nhỏ: “Hàn Thời, em đã quyết rồi, chúng ta tạm thời quay về quan hệ bạn bè đi. Bây giờ, em chưa muốn tiến thêm một bước. Khi nào trở lại không gian bên kia, em sẽ cho anh biết quyết định của em”.

Nói đến đây, cô suýt chút nữa đã rơi lệ nhưng phải cố gắng kìm lòng. Ứng Hàn Thời im lặng lắng nghe cô tiếp tục lên tiếng: “Không ai có thể dự liệu tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên mới có thể tránh được nỗi đau càng to lớn hơn”. Mấy câu này đã rút hét ruột gan nên vừa dứt lời, cô liền đứng dậy đi ra ngoài. Ứng Hàn Thời vẫn ngồi bất động.

Cẩn Tri chỉ muốn đi chỗ khác cho dễ thở một chút. Ai ngờ vừa đi vài bước, cô liền đụng trúng một người.

Trang Xung cất giọng nghiêm nghị: “Tôi đi lấy bia, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai người.”

“Tránh ra!”.

Anh ta không tránh đường, chau mày hỏi: “Sao tự nhiên cô lại thay đổi thái độ?”.

Biết nói chuyện ở đây sẽ bị Ứng Hàn Thời nghe được, Cẩn Tri liền đi vòng qua anh ta, rảo bước nhanh về phía trước. Trang Xung liến bám theo. Hai người đi ra ngoài quán bar, cô mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Trang Xung đứng bên cạnh, một lúc sau mới hỏi: “Cô lại nhìn thấy gì thế?”.

Cẩn Tri lặng thinh, viến mắt đỏ hoe. Trang Xung hết sức nhạy cảm, sắc mặt trở nên khó coi trong giây lát: “Cô thấy ai đó chết phải không?”.

Cẩn Tri vẫn không lên tiếng, hai bàn tay vô thức cuộn chặt. Trang Xung chú ý đến cử chỉ nhỏ này của cô, càng chắc chắn suy đoán của mình.

“Ai trong chúng ta sẽ chết?” Anh ta nghiêm giọng hỏi: “Là Ứng Hàn Thời phải không? Vì vậy, cô mới đòi chia tay anh ấy?”.

“Không.. Anh ấy không chết.” Cẩn Tri gần như hụt hơi.

“Có phải Lâm Tiệp? Sau đó, Ứng Hàn Thời phát hiện chị ta mới là tình yêu đích thực của mình. Thế nên, cô quyết định chia tay?”.

“Không phải, chẳng liên quam gì đến Lâm Tiệp cả.” Cẩn Tri phủ nhận ngay.

Trang Xung đờ người, đầu óc trống rỗng,cảnh vật trước mắt mờ dần: “Là tôi đúng không?” Anh ta cất giọng khô khốc: “Thì ra là tôi… Nhưng cô cũng đâu cần phải chia tay Ứng Hàn Thời…”

“Không phải là anh.” Cẩn Tri ngắt lời anh ta.

Ánh mắt Trang Xung lộ vẻ vui mừng và nghi hoặc: “Không phải tôi ư? Lẽ nào người chết không phải trong nhóm chúng ta?”

Cẩn Tri ngẩng đầu nhìn anh ta: “Chúng ta có bốn người cơ mà”.

Trang Xung giật mình, lại nghe cô nói tiếp: “Người qua đời là tôi”.

Tiếng nhạ từ tỏng quán bar vọng ra ngoài nhưng dường như không lọt vào tai hai người. Trang Xung há hốc mồm, mãi vẫn không thể thốt ra lời, còn Cẩn Tri cũng đứng bất động.

Trong giấc mơ, cô nhìn thấy cảnh tượng một người đàn ông cao gấy mặc áo sơ mi màu trắng đang quay lưng về phía mình, quỳ dưới một nơi tăm tối hỗn độn. Anh cúi đầu, toàn thân toát ra vẻ bi thương đang ôm một người phụ nữ trong lòng. Người phụ nữ đó chính là cô, cũng mặc bộ váy và tết tóc y hệt hôm nay, váy áo loang lổ vết máu. Trong giấc mơ, sắc mặt cô trắng bệch, đôi mắt trợn trừng, nhãn cầu dường như đã bị nổ tung, máu chảy ròng ròng. Cô nằm im lìm, toàn thân không còn chút sinh khí, tựa hồ đã tắt thở từ lâu.

Sau đó, Cẩn Tri nhìn thấy một giọt lệ từ mi mắt người đàn ông rơi xuống mặt người phụ nữ. Chứng kiến cảnh mình qua đời, cô đã bị sốc nặng, nhưng khi nhìn thấy giọt nước mắt của người đàn ông, cô mới biết thế nào là đau như xé nát tim gan thật sự.

Cô nghĩ, may mà mình chưa hứa hẹn gì với anh.

Bởi Tinh Lưu sẽ vĩnh viễn giữ lới hứa.

May mà cô chưa nói gì cả.

Nếu tương lai không có cách nào đảo ngược, em không thể cùng anh đi tiếp thì em đâu nỡ để anh trao đi tấm chân tình rồi lại cô đơn đến già trong vũ trụ lạnh lẽo này.

Truyện Chữ Hay