Hai, ba giờ sáng, màn đêm mù mịt. Ứng Hàn Thời quan sát bầu trời và dải núi trùng trùng điệp điệp ở bên dưới qua cửa kính khoang máy bay. Cạnh chân anh là hai người đàn ông ban nãy giờ đang nằm bất động. Đúng như anh dự liệu, chúng chạy vào rừng là để lên chiếc máy bay chiến đấu nhỏ bỏ trốn. Đối với người Trái đất, loại máy bay này thực ra cũng chỉ là một ngôi sao băng hay tia chớp vụt qua bầu trời mà thôi.
Ứng Hàn Thời nhanh chóng hạ gục đối phương rồi lên máy bay của chúng, thiết lập lịch trình tự động quay về điểm xuất phát. Căn cứ vào bản đồ GPS, anh đã sắp đến gần hang ổ của chúng.
Địa thế ngày càng hiểm trở và hoang vu, bốn bề đều là vực sâu dựng đứng. Nơi này có lẽ nhiều năm cũng chưa ai đặt chân tới.
Cách mục tiêu năm cây số, Ứng Hàn Thời điều khiển máy bay rời khỏi quỹ đạo đã định, đỗ xuống một hẻm núi. Sau đó, anh lặng lẽ tiến vào màn đêm.
Đây là một ngọn núi rất cao, một bên là vực sâu vạn trượng, dưới là dòng sông cuồn cuộn. Nhìn từ phía xa xa, ngọn núi như một người khổng lồ đen sì. Trên vách núi dốc đứng có mấy hang động, bất cứ ai nhìn vào cũng dễ liên tưởng đến quan tài treo của người xưa.
Nếu đi vào sâu bên trong hang động, ta sẽ phát hiện phía trước rộng mở, có một khoảng trống bằng phẳng, đầy dấu vết được bàn tay con người sửa sang.
Mười chiếc máy bay chiến đấu đen sì lặng lẽ đậu ở đó. Càng vào sâu bên trong càng có cảm giác quả núi này đã bị đục rỗng ruột. Vách đá có một hàng cửa ra vào, mấy cánh cửa mở toang. Trong mỗi gian xuất hiện một, hai người đàn ông trẻ tuổi. Họ đều mặc quân phục màu đen, ngực trái thêu hình chữ thập màu đỏ, tổng cộng cũng hơn ba mươi người.
Nơi sâu nhất của hang động cũng có một cánh cửa, một người đàn ông mặc bộ đồ tương tự đang đứng ở bên trong. Vách đá trước mặt anh ta đã bị khoét một lỗ hổng, chèn một tấm kính Nano màu đen làm cửa sổ. Anh ta đang ngẩng đầu ngắm sao trời qua tấm kính.
Một thanh niên đi vào: “Báo cáo ngài chỉ huy!”
Người đàn ông quay đầu. Anh ta ngoài ba mươi tuổi, tóc đen, mắt đen nhưng các nét lại giống người phương Tây. Trên gò má anh ta xăm hình chữ thập nhỏ.
“Nói đi!” Anh ta cất giọng trầm trầm.
“Ngài chỉ huy, đội truy kích số Ba vẫn chưa quay về, liên lạc bị cắt đứt.”
Người đàn ông cúi xuống, chậm rãi rút đôi găng màu trắng, nắm trong tay một lúc rồi đeo vào.
“Tôi biết rồi.” Anh ta quay người, lại dõi mắt lên bầu trời, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Ứng Hàn Thời đứng bên ngoài một cửa động, lặng lẽ mất hút trong bóng tối.
Trên núi Y Lam, Cẩn Tri lại một lần nữa túm lấy cánh tay Cố Tế Sinh: “Anh đừng đi! Chúng ta sẽ nghĩ cách khác.” Đầu óc xoay chuyển rất nhanh, cô quay sang hỏi Trang Xung: “Cung tên của anh có thể bắn trúng Hắc Long không?”
Tuy bình thường Trang Xung bách phát bách trúng nhưng chưa bao giờ bắn người nên nhất thời do dự. Cố Tế Sinh lặng lẽ nhìn Cẩn Tri, ánh mắt trở nên ôn hòa.
“A...” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thét của trẻ em. Tiểu Kiệt không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, bụng chảy đầy máu, sắc mặt vô cùng đau đớn. Hắc Long đưa con dao dính đầy máu từ dưới bụng lên cổ Tiểu Kiệt, miệng nở nụ cười thâm hiểm.
“Đừng có lằng nhằng nữa!” Hắn gầm lên: “Lập tức giao đám người máy nhỏ cho tao. Chậm một phút, tao sẽ đâm thằng nhỏ này một nhát. Chúng mày nghĩ, nó có thể chịu được mấy nhát dao?”
“Để tôi!” Tiêu Khung Diễn nổi giận, rút một khẩu súng la- de từ túi đồ nghề ra: “Boss sợ chúng dùng quỷ kế “điệu hổ ly sơn” nên mới hạ lệnh, các vị không thể ra ngoài mà phải ở trong tầm bảo vệ của pháo quang tử. Riêng tôi có thể đi.” Anh ta quay sang Cẩn Tri: “Tiểu Tri, cô thử xem liệu tôi có chết không?”
Tiêu Khung Diễn có lẽ là người đầu tiên “tiêu hóa” sự thật Cẩn Tri có khả năng nhìn thấy tương lai. Rõ ràng đang nhắc đến chuyện sống chết của mình mà anh ta vẫn chớp chớp đôi mắt, tỏ ra rất hiếu kỳ.
Cẩn Tri còn chưa trả lời, Cố Tế Sinh đã cất giọng lạnh lùng: “Anh có nhanh bằng con dao của hắn không mà đòi đi?”
Tiêu Khung Diễn ngẩn người. Tuy anh ta là người máy vũ trang tương đối mạnh, có thể đập Hắc Long nát bét, nhưng tốc độ không phải là sở trường của anh ta.
“Cô có nhìn thấy Tiểu Kiệt không?” Cố Tế Sinh đột nhiên hỏi Cẩn Tri.
Cẩn Tri lắc đầu. Những hình ảnh vụn vặt vụt qua não bộ của cô không có trẻ em.
Cố Tế Sinh mỉm cười: “Tức là thằng bé đã được cứu thoát.”
Lòng Cẩn Tri nặng trĩu. Anh ta cất giọng dịu dàng: “Cẩn Tri, cô có thể thấy tương lai nhưng không nhìn rõ trái tim của người Nano. Đối với tôi, sự an nguy của bọn trẻ còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.”
Cố Tế Sinh nhẹ nhàng rút tay về: “Đây cũng là trách nhiệm của một người thầy, không cần các vị gánh vác thay.”
Nói xong, anh ta quay người đi ra ngoài. Đúng lúc này, Nhiếp Sơ Hồng đột nhiên chạy tới, tóm lấy vai Cố Tế Sinh đẩy về phía sau rồi định lao đi. Nhưng tốc độ của anh làm sao nhanh bằng người Nano.
Thân thể Cố Tế Sinh nhanh chóng tan biến thành vô số hạt nhỏ xoay tròn, tựa như sao băng hay cầu vồng. Dòng hạt quay đầu, đâm vào Nhiếp Sơ Hồng, khiến anh lùi lại phía sau mấy mét. Nhiếp Sơ Hồng đau đớn kêu một tiếng: “Tế Sinh!” Tuy nhiên, dòng hạt đã lao về phía Hắc Long và Tiểu Kiệt.
“Dự cảm của cô ấy chưa chắc đã chuẩn.” Không trung vang lên giọng nói nhẹ nhõm của anh ta: “Tôi sẽ tự tay giết chết Hắc Long.”
Mọi người đều đuổi theo nhưng làm sao có thể bắt kịp Cố Tế Sinh. Chỉ trong chớp mắt, anh ta đã ở trên đỉnh đầu Hắc Long.
Hắc Long lập tức lia con dao về phía cổ Tiểu Kiệt. Cố Tế Sinh nhanh như chớp, biến thành mũi tên màu bạc sắc nhọn, đâm vào khắp người Hắc Long.
Hắc Long hét lên một tiếng đầy đau đớn. Vai, cánh tay, cổ tay, bụng, hai chân hắn đã bị đâm thủng, máu chảy lênh láng. Hắn lập tức tức buông Tiểu Kiệt, con dao tuột khỏi tay, người đổ vật xuống đất.
Dòng hạt lượn một đường cong tuyệt đẹp, rồi tụ vào nhau hợp thành Cố Tế Sinh. Anh ta lập tức bế Tiểu Kiệt lên. Thím Tôn khóc nức nở, lao đến ôm cháu nội.
Đúng lúc này, mọi người cũng chạy đến nơi. Thấy Hắc Long nằm thoi thóp dưới đất, còn Cố Tế Sinh chẳng hề hấn gì, mấy người đàn ông đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ riêng Cẩn Tri sắc mặt vẫn nặng nề.
Cố Tế Sinh ngẩng đầu, mỉm cười với bọn họ: “Tôi đã nói rồi, làm sao tôi có thể chết...”
Tiếng anh ta dừng ở đây, bởi vì một thanh kiếm ánh sáng dài và sắc nhọn đã đâm xuyên qua ngực anh ta. Cố Tế Sinh trợn mắt, từ từ cúi đầu, nhìn Tiểu Kiệt trên tay mình.
Tiểu Kiệt nhếch miệng nở nụ cười lạnh lùng. Giây tiếp theo, thân thể nó tan rã, biến thành dòng hạt màu đen. Hắc Long đang thoi thóp dưới đất đột nhiên bật dậy, cũng biến thành dòng hạt Nano đen tuyền rồi phân thành vô số mũi tên bắn vào toàn thân Cố Tế Sinh. Trong khi đó, cánh tay phải của thím Tôn cũng tan ra, nhanh chóng ghép thành thanh kiếm ánh sáng đâm xuyên qua đầu anh ta.
Cố Tế Sinh hoàn toàn bất động. Tất cả xảy ra quá nhanh, Cẩn Tri và mọi người như bị sét đánh trúng, nhất thời không thể thốt ra lời.
“Không...” Tiêu Khung Diễn kêu lên một tiếng, giương súng la de bắn về phía ba người Nano loại hình chiến đấu kia. Trang Xung cũng giương cây cung, bắn tới tấp, chẳng cần biết có tác dụng hay không. Nhiếp Sơ Hồng mặt mũi tái nhợt, chạy về phía Cố Tế Sinh. Lồng ngực đau buốt, Cẩn Tri cũng lảo đảo chạy theo anh.
Nhưng tất cả đã quá muộn. Ba người Nano đồng thời rút vũ khí, khiến Cố Tế Sinh ngã xuống đất. Một mảnh hình bầu dục màu trắng từ ngực trái anh ta bay ra ngoài.
“Con chip kìa!” Tiêu Khung Diễn nói.
Người Nano đóng giả làm Tiểu Kiệt lập tức giơ tay bắt lấy. Sau đó, cả ba biến thành dòng hạt hình mũi tên bắn thẳng về phía khu rừng, biến mất trong giây lát.
Nỗi đau như thủy triều vô biên vô tận nhấn chìm trái tim mọi người. Nhiếp Sơ Hồng quỳ xuống, muốn ôm Cố Tế Sinh nhưng không biết làm thế nào. Cẩn Tri ngồi bệt bên cạnh, nước mắt chảy giàn giụa xuống gò má. Trang Xung và Tiêu Khung Diễn cũng đau đớn khôn nguôi. Còn đám người máy tí hon đều chạy đến, miệng phát ra tiếng hức hức, đồng thời ra sức kéo anh ta dậy.
Tuy nhiên, Cố Tế Sinh không hề nhúc nhích. Vào thời khắc này, ánh mắt anh ta vô hồn, đầu bị thủng một lỗ, thân thể nát vụn thành những hạt nhỏ xoay tròn quanh mọi người. Sau đó, anh ta đột nhiên đảo tròng mắt, như nhìn bọn họ, cũng tựa hồ dõi về phương xa. Khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên: “Cẩn Tri, thì ra cô thật sự... có khả năng biết trước tương lai...”
Cẩn Tri ôm miệng nghẹn ngào. Giọng Cố Tế Sinh yếu dần: “Nhưng sao tôi... cảm thấy buồn quá...”
Tiêu Khung Diễn vội lên tiếng: “Anh hãy kiên trì, đừng nói chuyện nữa, cố gắng giữ chút năng lượng cuối cùng. Tôi sẽ giúp anh tu sửa. Tôi là bác sĩ quân y rất giỏi đấy.”
Đúng lúc này, trên bầu trời vụt qua một tia sáng, một chiếc máy bay chiến đấu của người ngoài hành tinh hạ xuống trước mặt bọn họ. Ứng Hàn Thời mở cửa nhảy xuống, Cẩn Tri nhìn anh qua làn nước mắt.
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, anh phảng phất hóa đá trong giây lát. Tiêu Khung Diễn mếu máo: “Ngài chỉ huy! Em xin lỗi đã không trông chừng anh ta, để anh ta ra ngoài. Con chip cũng bị chúng cướp mất rồi!”
Ứng Hàn Thời nhanh chóng đến bên Cẩn Tri, gương mặt như bị phủ bởi một lớp băng giá lạnh. Anh bế Cố Tế Sinh lên, đồng thời nói với Tiêu Khung Diễn: “Tiểu John, lập tức chuẩn bị phẫu thuật.”