Thầm thích một người là việc không có gì đáng xấu hổ cả. Giữ cho tình cảm ấy nguyên vẹn là việc một người can đảm nên làm.”
Cuối cùng thì tôi cũng đã bước vào giai đoạn bị nhà trường từ chối cho đi học, cả ngày nếu không ngủ thì học, mà không học thì ăn. Nửa đêm hôm qua còn bị con lợn Minh và con lợn Đầu nấm hành hạ nên sáng dậy soi gương rất muốn khóc. Từ chuyện Minh cô nương bị thất tình đến cái chuyện vớ vẩn nhất quả đất của Đầu nấm là cậu ta gọi cho tôi để thông báo cho tôi rằng cậu ta chuẩn bị đi ngủ.
Nghe Minh khóc lóc mà tôi muốn buồn lây. Yêu nhau để làm gì khi không thể cho nhau một niềm tin vững chắc. Yêu nhau để làm gì khi hết yêu phải bày ra cơ số lý do gây tổn thương để biện minh cho sự thật yêu thương đã hóa nhạt nhòa. Nhưng không yêu, cơ mà cũng thật tệ. Khi tôi đang ở cái ngưỡng đầu của sự trưởng thành, tôi mới phát hiện thích hoàn toàn khác yêu. Chúng ta dễ dàng nói thích một ai đó khi chúng ta quý mến họ hay đơn giản là để bày tỏ tình cảm của mình đối với người mà mình trân trọng. Đối với người mà cho tim mình những rung động nhất định hay sự xao xuyến đầy e thẹn, chúng ta có thể nói, mình thích bạn, là thích, rất thích, vô cùng thích. Khi nói ra điều đó, chúng ta có thể mong chờ họ đáp lại rằng họ cũng thích mình, cũng có thể là, chỉ là giữ cho niềm yêu thích của mình về một người ở nơi kín đáo, thầm lặng và tôn trọng nó như một mối tình đầu. Còn yêu, lại là một thứ từ vựng nghe rất nhẹ nhưng lại chứa ý nghĩa vô cùng nặng. Đó có thể là nặng về tình thân, về tình bạn khi nói con yêu ba mẹ, yêu gia đình hay yêu bạn bè. Loại “yêu nặng nhất”, chính là loại mà phát sinh giữa người nam và người nữ. Không còn là những rung động nhất thời mà đã là những khao khát, những đam mê, sự ích kỷ và ý muốn chiếm hữu. Loại tình cảm này, đối với một số người, khi mắc phải không dễ gì dứt ra được. Nếu được đáp lại sẽ là hạnh phúc không thể nào đong đếm. Nhưng nếu không được đáp lại hoặc bị phản bội thì sẽ là bất hạnh hơn cả việc ai đó đẩy ngã mình vào địa ngục. Số ít còn lại trên thế giới này chỉ đơn thuần coi tình yêu là thứ gia vị mì chính cho cuộc sống, cho vào món ăn cuộc sống cũng được, không cho cũng chẳng sao, vì nhiều loại thức ăn đã đủ ngọt ngào rồi. Người nào xui xẻo mua phải loại mì chính rởm ăn vào không những không ngọt lại bị đau bụng tào tháo rượt cũng đành phải tìm đến thuốc thôi. Vẫn phải nói rằng, những người đứng trước tình yêu chỉ coi nó là bột ngọt thôi không nhiều. Dẫu sao thì để nói từ yêu, tuy rằng nói không vất vả nhưng để thể hiện chữ “yêu” thì khó khăn vô cùng. May sao tôi mới chỉ thích nhưng người tôi thích, lại không hề thích tôi. Thật ra cũng hơi chạnh lòng. Gần đây tôi biết được rằng Đầu nấm không thích tôi, cậu ta trêu chọc tôi chỉ vì không có việc gì làm khi đến trường. Biết được điều này, tôi cũng không quá hụt hẫng hay phải tức giận với cậu ta vì từ đầu đến cuối cậu ta chưa từng nói thích tôi hay những câu đại loại như vậy mà chỉ đơn giản là đùa với tôi về việc tôi nên thích cậu ta thôi. Tôi không phải đứa con gái sống mơ mộng nên những việc như thế này chỉ cần chịu nghĩ ngợi một chút là có ngay đáp án. Tôi nghe được từ câu chuyện của Hà và Đầu nấm khi hai chị em họ nói chuyện ở sân thể dục. Tất nhiên đó là cuộc nói chuyện riêng, chẳng mấy ai quan tâm để nghe lén nhưng với người trong cuộc là tôi, tuy không có ý định nghe lén nhưng vẫn cố ý nán lại để “vô tình” nghe được thứ cần nghe.
- Này!
Hà bà già dẫm chân vài cái gây sự chú ý của Đầu nấm sau khi gọi đầy thô lỗ với cậu ta. Đầu nấm không quay đầu lại, chỉ liếc mắt nhìn, trên mặt như viết mấy chữ “không gọi tử tế thì đừng mong nói chuyện”.
- Định nói chuyện như thế à?
- Ờ!
Đầu nấm nhanh gọn đáp lại.
- Ờm. Tuy rằng đã hỏi An một lần rồi nhưng cô ta ngu ngốc quá không hiểu đúng vấn đề nên hỏi anh một lần nữa. Ôi sao tôi lại phải đi tìm hiểu mấy cái thứ dở hơi như vậy chứ?
Hà lầm bầm vài câu, vẻ mặt tỏ rõ sự không cam chịu.
- Là chưa thông minh thôi chứ không phải ngu ngốc.
Đầu nấm quay đầu lại, sửa câu nói của Hà. Hà mặc kệ lời nói của Đầu nấm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Anh nói xem, anh thích cô ta à?
Ánh mắt Đầu nấm bất chợt trở nên mông lung. Cậu ta vuốt tóc rồi lại xoa xoa cằm, nghĩ ngợi một hồi mới trả lời.
- Không.
Trong phút giây Đầu nấm nói từ “không” đó, cậu ta thật sự nghiêm túc. Nhưng chưa đầy nửa giây sau, cậu ta lại biến mình trở thành một thằng hề. Cậu ta cười ngoác miệng, thao thao bất tuyệt.
- Cô gái lý tưởng của anh phải là một người đẹp thứ hai thế giới, tuyệt mỹ, nhìn thôi đã đủ siêu lòng.
- Khoan, sao không nói luôn là đẹp nhất thế giới đi cho rồi.
Hà cắt ngang lời Đầu nấm.
- Cô gái của anh là số hai thì không ai là số một. Hehehe. Nói tiếp, cô gái của anh nhất định phải --, phụ tùng đầy đủ. Phải là loại mặt hàng sản xuất có hạn trên thế giới.
Hóa ra anh em nhà này còn giống nhau ở cái điểm chọn người yêu, đều phải là hàng cao cấp xa xỉ. Họ giống thật, không còn tranh cãi gì nữa. Tôi thề. Sao tôi tự dưng muốn ước, rằng cho “cái anh người yêu cực phẩm, là mặt hàng đắt giá nhất trên thị trường” của Hà bà già gặp gỡ và yêu đương với cô người yêu “đẹp số hai không ai số một, là mặt hàng sản xuất có hạn trên thế giới” của Đầu nấm đi nhỉ? Có lẽ họ sẽ là một đôi rất hợp.
- Thế sao anh còn bám nhẵng lấy cô ta?
- Vì Khỉ đít đỏ của anh đáng yêu. Tuy rằng cô ấy hay cãi láo, manh động và chưa đạt đến mức lý tưởng của anh, hoàn toàn không đạt, nhưng đem cô ấy để ở bên cạnh anh thấy rất vui và thú vị. Ít ra cuộc sống ở trường học của anh không nhàm chán.
Đầu nấm nói hết sức thỏa mãn và hớn hở.
Và đúng như phong cách của Hà, cô ta hoàn toàn lạnh lùng đập tan sự vui vẻ của cậu ta.
- Chẳng biết là ai đem ai để bên cạnh nữa. Mà dĩ nhiên là anh cần có điều gì đó khiến việc đi học của anh bớt nhàm chán rồi, đến trường chỉ ngủ và ngủ thì không chán mới lạ. Và nếu anh thấy vẻ mặt cau có của cô ta là đáng yêu thì chúc mừng anh, cô ta hoàn toàn hợp với anh. Vẻ mặt của cô ta rất phù hợp với khuôn mặt nham nhở của anh.
Nghe đến đây tôi muốn tức điên lên được. Đây là cách cô ta nói xấu tôi đấy à? Vẻ mặt cau có ư? Tốt hơn hết là cô ta nên gắn cái gương lên mặt cô ta xem mặt ai mới là người cau có.
- Sáng em có hay soi gương không?
Đầu nấm tò mò hỏi.
- Tất nhiên là có rồi.
- Ồ, vậy là chắc mắt em có vấn đề. Đi khám ngay đi Hà, để lâu không ổn đâu.
Mặt Đầu nấm nghiêm trọng.
- Đang nói chuyện của anh liên quan gì đến việc soi gương và mắt của em?
- Thì em nói Khỉ đít đỏ mặt hay cau có nhưng anh thấy em còn cau có hơn đó. Em xem, mặt em còn có nếp nhăn trên trán kìa. Soi gương nhiều vậy mà không nhìn ra thì chả do mắt em thì do đâu?
Đầu nấm nói bâng quơ mà chọc đúng vào ổ lửa của Hà. Thấy cô ta tức giận tôi vô cùng thích thú. Đầu nấm đã trả thù được cho tôi, tôi phải mời cậu ta một bữa mới được. Tự dưng nỗi buồn vì việc cậu ta không thích tôi đã chẳng mấy chốc bị đẩy xa, tôi đã không còn để ý và buồn thêm nữa.