Ngươi Là Nữ Vương, Ta Là Đặc Công

chương 83

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Beta: Bing.

Chương 83:

Liên Cẩm Dung giận dỗi một tháng. Mạc Lương Tài ngủ ngoài sa lon một tháng, phong ba này rốt cục cũng trôi qua.

Kết quả cuối cùng là Liên Cẩm Dung nhìn thấy Mạc Tử Hàm và Đạm Đài Tuyền Ki "phu thê tình thâm", chỉ bất đắc dĩ một trận, có thể nhìn rồi từ từ quen thuộc cũng được.

Có lẽ là chết tâm, cũng có lẽ là muốn thay đổi, một ngày sớm hôm đó, Sở Phi Phi bỗng nhiên nói cho Mạc Tử Hàm, nàng muốn rời khỏi thành phố S, tự sống cuộc sống của chính mình.

Mạc Tử Hàm tuy cảm thấy đây là chuyện tốt với Sở Phi Phi, nhưng vì trước khi Sở Phi Vân chết đã hứa với cậu ấy, vẫn lựa chọn giữ nàng lại.

Huống chi, đối với Sở Phi Vân, cô vẫn còn áy náy, cho nên chỉ có thể lựa chọn chăm sóc Sở Phi Phi để bồi thường.

Nhưng mà, Sở Phi Phi vẫn rời đi, có lẽ vì biết có ở lại cũng không có ý nghĩa, ngược lại không tiện cho Mạc Tử Hàm.

Cuộc sống, chung quy cũng là của bản thân mình, cùng Mạc Tử Hàm dây dưa, đến đây chấm dứt là được rồi.

Vài ngày sau, trên TV phát tin tức, Tập đoàn Liễu Thị phá sản.

Aiz...

Mạc Tử Hàm nhìn đến kết quả này, trừ bỏ lắc đầu thở dài, chỉ có thương hại Liễu Phong.

"Bốp" Đạm Đài Tuyền Ki vỗ đầu Mạc Tử Hàm, liếc mắt nói, "Em biểu cảm gì thế? Không hài lòng với tôi sao?"

"Ắc..." Mạc Tử Hàm nheo nheo mắt, vui vẻ ôm mỹ nhân đang muốn nổi giận, "Đâu có đâu, rất hài lòng, cực kỳ hài lòng, đặc biệt hài lòng, không thể không tiếp tục hài lòng...."

"Ngoan..." Đạm Đài Tuyền Ki nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô, vui vẻ gật đầu, vẻ mặt đầy tiếu ý, nhưng là nhớ đến cái gì, hoài nghi nhìn Mạc Tử Hàm, "Hôm qua em nói với Hướng Tịch cái gì? Sao hôm nay cô cô với cậu ấy không thấy đâu?"

Nghe được câu này, Mạc Tử Hàm lộ ra nụ cười xấu xa, ánh mắt lóe sáng không biết nghĩ cái gì.

Ngón tay trượt đến hai má bóng loáng, kéo mạnh, Đạm Đài Tuyền Ki mềm mại nói, "Tử Hàm lại đang suy nghĩ đến chuyện xấu xa a?"

"Hắc hắc hắc...." Mạc Tử Hàm bị kéo mặt mà đang cười xấu xa nên gương mặt có chút vặn vẹo, nghe nụ cười của cô càng quỷ dị hơn, Đạm Đài Tuyền Ki trừng mắt, tay càng dùng lực hơn, "Nói, lại làm chuyện gì xấu?"

Thực không biết người này đang nghĩ cái gì, sao cứ muốn đối đầu với cô cô.

Mạc Tử Hàm không để ý đến chuyện mình bị véo mặt, ánh mắt hiện lên ánh sáng, như là có âm mưu.

Chậc chậc, không biết đầu mì tôm phản công sao rồi.

Sẽ không có chuyện phản công không được còn bị công đến độ xuống giường không được đi....

Mà lúc này, ở Biệt thự Đạm Đài, Đạm Đài Dạ Vũ đang ở trong phòng tắm, trừng mắt nhìn mấy dấu đỏ trên người mình, có chút tức giận mắng Mạc Tử Hàm.

Chết tiệt, nhất định là tên hỗn đản này dạy Hướng Tịch phản công.

Nói Lâu Hướng Tịch đầu gỗ như vậy, sao có thể bỗng nhiên sẽ lãng mạn ăn tối dưới ánh nến, lại dám bỏ thuốc vào ly rượu của nàng....

Nhớ đến đêm qua, đầu gỗ tùy ý đốt lửa trên người mình, cuối cùng còn làm cho mình trở nên ph óng đãng, mặt Đạm Đài Dạ Vũ lập tức đỏ lên, nhất thời không muốn đi ra ngoài đối mặt với người vừa tỉnh dậy đã nhìn mình cười cười ngây ngốc.

Đến nỗi Lâu Hướng Tịch, nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn cửa phòng tắm, mặt tỏ tai hồng cũng không kém hơn so với người trong phòng tắm.

Tên tiểu quỷ kia thật lợi hại, thuốc kia không biết ở đâu mà có, lại có thể làm cho đại băng sơn....

Dễ thương như vậy....

Nhớ đến bộ dáng mê người của Đạm Đài Dạ Vũ dưới người mình, tim Lâu Hướng Tịch lại đập rộn lên.

Thì ra cảm giác nằm trên tốt như vậy....

Không được, sau này không thể luôn nằm dưới, cũng muốn đại băng sơn thường xuyên phải nằm dưới mới được. Uhm, tiểu quỷ đúng là người tốt, sau này không kêu em ấy là tiểu quỷ nữa....

Mà quân sư lập ra kế hoạch cho Lâu Hướng Tịch phản công, Mạc Tử Hàm, ở đây hắt xì mấy cái thật to, rồi cười đến xán lạn.

Thuốc kia hiệu quả tốt lắm, lão bà Đạm Đài Dạ Vũ, tối qua nằm dưới chắc rồi, ha ha ha....

Tâm cơ lão bà kia xấu xa như vậy, để Tuyền Ki gạt cô, hừ....

Tuy rằng ý định ban đầu không xấu, nhưng bất quá vẫn phải cần trừng phạt một chút.

Nghĩ như vậy, Mạc Tử Hàm thừa dịp Đạm Đài Tuyền Ki đi họp, vội vàng lấy điện thoại gọi Lâu Hướng Tịch.

"Hello, đầu mì tôm, tối hôm qua thế nào?"

Lâu Hướng Tịch nghe Mạc Tử Hàm hỏi như vậy, lại một trận mặt đỏ tai hồng, nhưng mà giọng điệu lại hưng phấn dị thường, "Rất thuận lợi, tiểu quỷ, thuốc kia thật là lợi hại a."

"Hắc hắc, còn phải nói, là thuốc của tôi bào chế, còn không dùng tốt sao?"

"Vậy..." Lâu Hướng Tịch nghe cô nói như vậy, lén lút nhìn Đạm Đài Dạ Vũ ở phòng thay quần áo, sau đó mở miệng nói, "Vậy.... Tiểu quỷ, em còn không?"

"Hả?" Mạc Tử Hàm sửng sốt, lộ ra nụ cười xấu xa, "Chị nói thuốc hả?.... Đương nhiên là còn, hắc hắc hắc..."

"Vậy... vậy...." Lâu Hướng Tịch cà lăm mở miệng, cảm thấy rất mất mặt hạ giọng, "Cho tôi thêm một chút được không?"

"Không thành vấn đề." Mạc Tử Hàm rất hiếm khi không tranh cãi với Lâu Hướng Tịch, lập tức đáp ứng, đồng thời cũng hạ giọng nói, "Vậy.... đầu mì tôm, tôi có ý kiến..."

"Cái gì..."

"Chị dựa vào thuốc, không phải.... là công thật sự a...."

"Ô? Công thực sự?"

"Đúng vậy..." Trên mặt Mạc Tử Hàm cười âm hiểm, "Chị xem chị, còn trẻ như vậy, thể lực chắc chắn là không thua Đạm Đài Dạ Vũ đũng không, chỉ là kỹ thuật của chị kém."

"Uhm, có đạo lý." Lâu Hướng Tịch vừa nói vừa gật đầu, tiện thể mở miệng, "Vậy phải làm thế nào?"

"Hắc hắc.... Tôi tìm mấy bộ phim cho chị xem, sau khi xem xong rồi, không chừng kỹ thuật sẽ có đột phá nha."

"..." Lâu Hướng Tịch nghe được câu này xong ngẩn ngơ, kinh ngạc lên tiếng, "Em đang nói.... Là phim xxx?"

"Đúng rồi, ngữ khí của chị như vậy là sao?" Mạc Tử Hàm liếc mắt, ngữ khí rất xem thường, "Tất cả đều là người lớn rồi được không, nói cho chị biết, đó là đều do thiếu gia đúc kết, không cần thì thôi."

"Ôi chao,..." Lâu Hướng Tịch vừa nghe, nóng nảy, vội vàng mở miệng."Vậy, tôi cần."

"Hắc hắc hắc hắc, ok, để tôi gởi cho chị."

Mạc Tử Hàm cúp điện thoại, vẻ mặt vô sỉ cười xấu xa.

Đạm Đài Dạ Vũ, tôi xem bà làm sao xoay người....

Đạm Đài Tuyền Ki trở về nhìn thấy vẻ mặt tươi cười xấu xa của Mạc Tử Hàm, lắc đầu, "Em nha, lại đang suy nghĩ chuyện xấu đúng không?"

"Không có..." Mạc Tử Hàm ngồi xuống, kéo tay nàng, "Về nhà được chưa?"

"Uhm." Đạm Đài Tuyền Ki nhẹ nhàng gật đầu, mặc cho Mạc Tử Hàm quay sang ôm mình từ phía sau, lên tiếng, "Sao vậy?"

"Uhm... Tuyền Ki, tôi cảm thấy...." Mạc Tử Hàm có chút do dự mở miệng, cằm đặt lên vai của nàng, nghe mùi hương nhàn nhạc trên tóc, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết mở miệng như thế nào.

Đạm Đài Tuyền Ki đối với tâm tư người phía sau luôn rất rõ ràng, nàng xoay người, ôm cô, "Đứa ngốc, có phải cảm thấy nhàm chán hay không?"

Mạc Tử Hàm sửng sốt, ngơ ngác nhìn đôi mắt lóe lên ý cười của nàng, thấy nàng hiểu mình liền rung động.

"Ha ha, đồ ngốc, em nha..." Nâng tay xoa xoa nước mắt trong mắt cô, ý cười trên mặt càng nhiều, "Gần đây tôi có liên hệ với một họa sĩ có tiếng, ông ta vừa nghe nói em, liền muốn thu nhận em làm đệ tử."

"Hả?" Ánh mắt Mạc Tử Hàm lóe sáng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô, lời nói thốt ra mang ngữ khí không thể tin được, "Thật không?"

"Thật!" Đạm Đài Tuyền Ki mỉm cười ôm lấy người đang kích động không thể tin nhìn mình, nàng ôn nhu nói, "Vẽ tranh là chuyện em thích nhất không phải sao."

"Hắc hắc, Tuyền Ki, Tuyền Ki, chị thật tốt."

Mạc Tử Hàm mang theo tâm tình khoái trá đi xuống lầu, cùng Đạm Đài Tuyền Ki tay trong tay, ra đến bị Liễu Phong vẻ mặt cừu hận ngăn lại.

"Mạc Tử Hàm, mày tính là cái gì, mày cái gì cũng không phải!"

Đạm Đài Tuyền Ki nhìn đến Liễu Phong, ý cười trên mặt lập tức thu lại, ánh mắt lạnh băng khiến người kinh hồn tán đảm, "Ngươi ở đây làm gì? Bảo vệ!"

"Tuyền Ki...." Mạc Tử Hàm mở miệng kêu tên người yêu, vỗ vỗ tay nàng làm yên lòng, ánh mắt nói bảo vệ không cần đến đây, sau đó buông tay từng bước đi về phía trước, đối diện Liễu Phong.

Đạm Đài Tuyền Ki thở dài, lắc lắc đầu, đứng một bên khoanh tay nhìn hai người.

Quên đi, Tử Hàm muốn tự mình giải quyết, vậy để cho cô tự mình giải quyết.

"Mạc Tử Hàm, không phải mày muốn báo thù sao? Báo thù của mày là như vậy sao?" Liễu Phong khinh miệt nhìn cô, sau đó nâng tay phải quấn băng lên, "Tay của tao là do Đạm Đài Tuyền Ki sai người đánh tàn phế, công ty là Đạm Đài Tuyền Ki làm cho phá sản, đều là cô ta làm, mày làm cái gì, mày tính là cái gì, không phải là tiểu bạch kiểm sao?"

"Liễu Phong!" Đạm Đài Tuyền Ki đứng một bên nghe không vui, âm thanh lạnh lẽo mở miệng, "Anh chú ý cách nói chuyện một chút."

Mạc Tử Hàm nhíu mi, hoàn toàn không để ý đến chuyện Liễu Phong vũ nhục, tiến lên từng bước nói, "Anh nói tay phải không dùng được đúng không? Hai tay tôi đều để trong túi, chấp anh!"

Bởi vì lời nói mang theo tự tin, cùng vẻ mặt bình thản của Mạc Tử Hàm làm Liễu Phong khắc chế không được tiến đến, nhấc chân đá hướng Mạc Tử Hàm, lại bị cô lắc mình một cái né tránh, dễ dàng phản công đá vào sườn ngã ra.

Vì cú đá quá mạnh, Liễu Phong bay ra ngoài, không thể tin nhìn Mạc Tử Hàm đút hai tay vào túi, hung quang trong mắt chợt lóe, đứng lên, chạy đến chỗ cô, rút chủy thủ chuẩn bị trong túi ra.

Mạc Tử Hàm nhíu mày cũng không có, nhẹ nhàng nhảy lên, đá rơi thanh chủy thủ kia, lúc rơi xuống lại đá thêm một cước vào ngay cằm Liễu Phong, làm khóe miệng hắn tràn ra máu tươi.

"Anh đánh không lại tôi." Mạc Tử Hàm khẳng định lên tiếng, làm Liễu Phong càng thêm phẫn nộ, nhưng vì có chút sợ thân thủ của Mạc Tử Hàm mà không dám đến gần.

Mạc Tử Hàm bình thản nhìn hắn, hai tay đút trong túi, bỗng dưng thấy bất an một trận, liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang đi đến, đồng tử cô co rút một trận, dùng tốc độ thật nhanh rút tay, súng lục cũng móc ra, cướp cò...

Toàn bộ động tác nhanh chóng làm cho người đang đi đến ngạc nhiên, Khải Sát Lâm bực tức núp qua một bên, còn chưa kịp tấn công đã bị bắn phá, trong lòng âm thầm tán thưởng Mạc Tử Hàm nhạy bén.

Đạm Đài Tuyền Ki thấy Mạc Tử Hàm hoàn thành động tác xong mới kịp phản ứng, lấy điện thoại gọi vệ sĩ của mình đến, lại bị Mạc Tử Hàm ngăn trở, "Tuyền Ki, chuyện của Khải Sát Lâm không cần chị nhúng tay, được không?"

Lúc trước giết Tư Đạt Khắc, trong lòng của cô vẫn cảm thấy áy náy.

Liễu Phong đứng một bên nhìn thấy Mạc Tử Hàm cầm súng mãnh kinh, sau đó nhanh chóng trộm chủy thủ trên mặt đất, mạnh mẽ đâm đ ến người Mạc Tử Hàm.

"Chíu..."

"Chíu..."

Hai tiếng súng đồng thời vang lên, chủy thủ trong tay rơi xuống đất, người cũng quỳ gối tại chỗ.

Ôi chao?

Mạc Tử Hàm trừng to mắt kinh ngạc nhìn đến một màn này.

Cô rõ ràng là nhắm tay Liễu Phong bắn a, mục đích cũng chỉ muốn bắn rơi chủy thủ mà thôi.

"Tôi ghét nhất cái loại nam nhân này." Khải Sát Lâm đứng cách đó không xa khinh thường lên tiếng, khẩu súng trong tay cũng đang bốc khói.

Đạm Đài Tuyền Ki đứng ở một bên, khóe miệng câu ra ý cười mơ hồ.

Tử Hàm rất thiện lương, cho dù Liễu Phong vô sỉ như vậy, cô vẫn không đành lòng hạ thủ với hắn.

Xem ra nàng cần phải cảm ơn Khải Sát Lâm mới được.

"Khải Sát Lâm." Đạm Đài Tuyền Ki dùng ngữ khí thản nhìn mở miệng, nhìn Mạc Tử Hàm sau đó quay đầu, "Lúc trước Tử Hàm giết Tư Đạt Khắc là bất đắc dĩ, cô là sát thủ đánh thuê, cũng phải biết nhận mệnh lệnh sẽ phải chấp hành. Huống chi, Tư Đạt Khắc cũng không phải Tử Hàm giết, vết thương trí mạng là do Sở Phi Vân làm."

Khải Sát Lâm nhíu mày, nhìn súng trên tay Mạc Tử Hàm, bắt đầu suy nghĩ đến bản thân mình báo thù nhiều lần như vậy rốt cục có giá trị hay không.

"Huống chi, tôi nghĩ Tư Đạt Khắc sẽ vui hơn khi cô quản lý tốt quân đoàn của mình." Vẻ mặt Đạm Đài Tuyền Ki vẫn bình thản, "Thời gian này cô luôn nghĩ làm sao để giết Tử Hàm, không chừng người trong quân đoàn đã muốn...."

Khải Sát Lâm trừng to mắt, trong một khắc này rốt cục cũng ý thức được mình đã phạm sai lầm.

"Tiểu thần tiên, xem ra tôi tạm thời không giết được em." Khải Sát Lâm thu hồi súng lục, kiều mỵ cười, "Tôi nghĩ chúng ta vẫn là đợi một thời gian nữa hãy gặp lại đi."

"Ắc..." Mặc dù đối với biến cố này cảm thấy thật kinh ngạc nhưng Mạc Tử Hàm vẫn không thả lỏng nhìn theo nàng, súng trong tay cũng trong tư thế sẵn sàng.

"Chậc chậc, không cần khẩn trương nha Tiểu thần tiên, tôi đi đây, tạm biệt." Khải Sát Lâm lại cười quyến rũ, sau đó thu hồi nụ cười, lên xe của mình, nhanh chóng rời đi.

Nàng quả thật không nên bỏ qua cho mấy người không an phận trong binh đoàn.

Mạc Tử Hàm sờ sờ cằm, cất súng lục, có chút bất đắc dĩ nhìn Đạm Đài Tuyền Ki.

Cô nên nói cái gì cho phải bây giờ?

Tuyền Ki chỉ cần nói mấy câu liền giải quyết được một đại phiền phức như vậy....

Chậc chậc, sao tự nhiên có cảm giác mình hữu dũng vô mưu.

Liễu Phong đã sớm bất tỉnh vì nơi nào đó mất rất nhiều máu, Mạc Tử Hàm bất đắc dĩ nhìn Đạm Đài Tuyền Ki, vẫn là kêu xe cứu thương đem hắn vào bệnh viện, sau này thế nào, cũng sẽ không liên quan đến cô nữa.

Giống như toàn bộ phiền phức đều đã được giải quyết, cuộc sống của hai người rốt cuộc cũng khôi phục bình thường.

Một ngày nào đó, Mạc Tử Hàm đã trở thành họa sĩ có chút danh tiếng trong giới hội họa, đang ngồi trong phòng hăng hái vẽ cảnh trời chiều ngoài cửa sổ.

Đạm Đài Tuyền Ki dựa cửa nhìn thấy một màn này, khóe miệng mang theo ý cười ngọt ngào, trong mắt cũng hiện lên một tia giảo hoạt.

"Tử Hàm..." Đạm Đài Tuyền Ki ôm lấy Mạc Tử Hàm từ phía sau, sau đó vui vẻ nói, "Đại họa sĩ của tôi...."

Mạc Tử Hàm quay đầu hôn lên hai má người nọ, buông bút vẽ, xoay người một cái, liền ôm nàng ngồi lên chân của mình.

Đạm Đài Tuyền Ki ôm lấy cổ Mạc Tử Hàm, tay vẫn nghịch ngợm sờ sờ môi cô, nàng có chút không biết bộ dáng của mình đã làm lòng dạ háo sắc của người kia rục rịch.

"A..." Bị Mạc Tử Hàm đứng dậy hù đến, sau đó có chút khó thở đấm đấm vai cô, "Em làm gì thế?"

"Hắc hắc hắc...hắc hắc hắc..." Mạc Tử Hàm phát ra tiếng cười quỷ dị, đi đến bên giường, để nàng lên giường xong, hai tay chống bên cạnh, "Chị nói thử xem"

"Em... em... Để tôi ngồi dậy!" Đạm Đài Tuyền Ki lập tức hiểu rõ dụng ý của cô, liều mạng chống vai cô, nhưng sau đó đã bị hôn thật sâu.

Trong lòng rung động một trận, cuối cùng nhịn không được nhiệt tình đáp lại, sau khi y phục trên người bị c ởi sạch, mới phát ra tiếng hét chói tai một lần nữa, "Mạc Tử Hàm! Em hỗn đản, buông..."

"Không buông..." Mạc Tử Hàm cười tà mị, động tác trong tay càng ngày càng nóng bỏng, sau đó cúi đầu lên nơi trắng nõn lưu lại một dấu đỏ, miệng cũng thì thào, "Tuyền Ki, chị là nữ vương, tôi là đặc công, tôi muốn cả đời ở cùng một chỗ với chị."

Đạm Đài Tuyền Ki sớm bị tình cảm mãnh liệt làm cho ngất đi, nghe được câu này xong, thở gấp vài cái, "Chúng ta đương nhiên.... Ở cùng cả đời.... Nhưng là.... Em không phải đặc công..."

"Hắc hắc... Tôi nói công thì là công..."

"Em... Đáng ghét...."

"Hắc hắc hắc hắc..."

Từ nay về sau, cuộc sống Nữ Vương và Đặc công, đã hạnh phúc tốt đẹp.....

(Toàn Văn Hoàn).

Truyện Chữ Hay