Beta: Bing.
Chương 73:
"Ô? Trực thăng đâu?"
Hai người vào kho hàng xong, Mạc Tử Hàm có chút nghi hoặc nhìn xung quanh, xoa xoa cằm, xoay người nhìn Sở Phi Vân, lại nhìn thấy hắn đang cầm súng chỉ vào mình.
"Sở Phi Vân..."Ngực Mạc Tử Hàm tê rần, dùng ánh mắt bi thương nhìn Sở Phi Vân, "Vì sao?"
"Tôi đã cho cậu cơ hội." Sở Phi Vân cau mày nhìn cô, trong mắt cũng lộ ra bi thương, "Tôi đã cho cậu cơ hội."
"Vì cái gì?" Mạc Tử Hàm yên lặng nhìn hắn, trong một khắc này, cảm thấy hô hấp của mình thực khó khăn.
Quả nhiên cảm giác bị chiến hữu bán đứng, thực sự rất đau.
"Tử Hàm, cậu không nên, không nên đi bảo vệ Bộ Trưởng, không nên không rời đi, không nên xuất hiện trước mắt tôi!" Tay nắm súng của Sở Phi Vân run rẩy, đè nén cảm xúc kích động, đè nén âm thanh, khuôn mặt có chút vặn vẹo lên tiếng, "Tôi cho cậu nhiều cơ hội như vậy, tôi cũng có thể gi ết chết cậu nhiều lần, nhưng mà đều bỏ qua, nhưng mà vì sao? Vì sao cậu lại ngu xuẩn như vậy? Vì sao cậu lại liều lĩnh như vậy?"
"Sở Phi Vân...." Mạc Tử Hàm cúi đầu nhìn mặt đất, hai tay không có động tác gì, giống như một chút ý nghĩ phản kháng cũng không có, một lát sau, Mạc Tử Hàm ngẩng đầu, "Vết thương trên người A Kiếm, là cậu làm phải không?"
"..." Trong đêm tối, tiếng t hở dốc của Sở Phi Vân rõ ràng, "Vì sao các người phải bức tôi như vậy?"
"Nói như vậy, vết thương của A Kiếm thực là do cậu?" Mạc Tử Hàm không để ý đến khẩu súng chỉ vào mình, từng bước đến gần, cảm xúc càng ngày càng kích động, "Cậu có biết, bây giờ anh ấy còn chưa tỉnh, còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm hay không?"
"Tôi biết!" Sở Phi Vân lùi lại mấy bước, súng nắm trong tay nhắm ngay ngực Mạc Tử Hàm, "Vì sao các người phải bức tôi? Vì sao không giả bộ cái gì cũng không biết? Các người rõ ràng không thích hợp hoạt động trong giới chính trị, vì sao phải ngu ngốc không chút do dự chọn đứng bên phe kia."
"Sở Phi Vân!" Mạc Tử Hàm phẫn nộ kêu tên, không chút nào để ý thanh súng chỉ vào mình, "Vậy còn cậu? Vì sao cậu lại tiếp xúc với chính trị, chẳng lẽ quyền lực quan trọng hơn tình cảm sao?"
"Mạc Tử Hàm, cậu không nên đến gần, có tin tôi sẽ thực sự nổ súng hay không?" Sở Phi Vân lui về sau mấy bước, nhăn mày nhìn cô, "Cũng vì tình cảm quan trọng, nên tôi mới cần có quyền lực!"
Mạc Tử Hàm bước chậm, nhìn lên đôi mắt có một tia chột dạ kia, mở miệng lần nữa, "Có ý gì?"
"Mạc Tử Hàm, năm đó, cậu tham gia đội đặc chiến, không phải là vì cậu muốn chứng minh mình không phải kẻ yếu sao? Như vậy, tôi và cậu giống nhau, tôi cũng không phải kẻ yếu, tôi không chỉ không phải là kẻ yếu, tôi còn muốn làm một cường giả." (*người mạnh nhất)
"Chẳng lẽ bây giờ cậu không đủ mạnh sao?"Mạc Tử Hàm lắc đầu, có chút không tin nhìn hắn, cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ nghĩ Sở Phi Vân vì lý do này bán đứng bọn họ.
"Đương nhiên không đủ mạnh!" Sở Phi Vân không chút do dự mở miệng, trong mắt lóe lên tia giận dữ điên cuồng, "Tôi muốn có đủ quyền lực, để cho tất cả mọi người không thể phản đối tôi ở cùng một chỗ với Phi Phi." Cái gì???!!!
Vẻ mặt Mạc Tử Hàm rúng động nhìn Sở Phi Vân, lẩm bẩm, "Cậu và Phi Phi?"
"Được rồi, tôi và Phi Phi. Từ nhỏ tôi đã rất thích Phi Phi." Sở Phi Vân nhớ đến muội muội của mình, trạng thái điên cuồng tan dần, trong mắt hiện lên tia ôn nhu, "Tôi rất thích em ấy mỗi ngày đều ôm tôi, rất thích em ấy kéo tay áo tôi làm nũng, rất thích em ấy....Nhưng mà..."
Ôn nhu trong mắt lập tức biến mất, chớp mắt hiện lên cừu hận và thống khổ, "Ba của tôi phát hiện tôi đối với Sở Phi Phi có loại tình cảm khác thường này, hắn hung hăng đánh tôi một trận, còn nói tôi điên rồi.... Đúng, tôi điên rồi! Nhưng mà, tôi yêu muội muội mình thì có gì sai sao? Muốn ở cùng với muội muội mình có gì sai sao? Yêu là sai sao? Mạc Tử Hàm, cậu nói cho tôi biết!"
Mạc Tử Hàm cau mày, nhìn vẻ mặt thâm thù đại hận của Sở Phi Vân, trong mắt cô hiện lên mê man.
Yêu có sai sao?
Đúng vậy a, cô và Tuyền Ki đều là nữ, yêu như vậy có sai sao?
"Vương Đức muốn làm Bộ Trưởng, hắn để cho tôi hỗ trợ." Âm thanh bén nhọn vì kích động chậm rãi lại, Sở Phi Vân nhìn người lâm vào trầm tư tiếp tục nói, "Tôi vì sao không thể giúp hắn? Lúc hắn lên làm Bộ Trưởng, tôi cũng có thể cầm quyền to, đến lúc đó còn ai dám có ý kiến tôi với Phi Phi?"
"Phi Vân..." Mạc Tử Hàm nghe được câu này xong, đau lòng nhìn hắn, "Yêu không sai, nhưng mà phương pháp của cậu....Quá mức cực đoan."
Huống chi, Phi Phi chỉ xem cậu như là ca ca.
Trong lòng nói như vậy, nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng, sợ k1ch thích đến người trước mặt đã mất lý trí này.
"Phi Vân, cậu quá cố chấp!"
"Tôi không có!" Sở Phi Vân trừng mắt nhìn Mạc Tử Hàm, đôi mắt đã lộ ra tơ máu, "Tôi biết cậu trách tôi bán đứng các người, tôi biết cậu trách tôi làm Nam Cung Kiếm bị thương, nhưng mà, tôi đã nói rõ ràng, tôi đã cho các người rất nhiều cơ hội!"
"Phi Vân..."
"Lúc trước giáo quan quả thật không có kêu cậu rời đi, hắn kêu cậu theo người của Cục An Ninh trở về. Nhưng mà, trở về thì sao? Vương Đức chắc chắn nắm thắng lợi trong tay, cậu có biết Vương Minh Xa là con tư sinh của hắn hay không? Cậu có biết người của Lục Xử, người bên cạnh Bộ Trưởng, đã là người của hắn hay không? Cậu trở về cũng chỉ có chịu chết thôi biết không? Tôi muốn cậu rời đi là vì muốn tốt cho cậu, nhưng cậu không nghe lời tôi, cậu không nên ở lại chịu chết!"
"Còn có, cậu tin tưởng tôi như vậy, tôi có thể lấy mạng cậu bất cứ lúc nào cậu biết không? Nhưng mà tôi không làm, tôi biết cậu tin tưởng tôi, tôi không muốn phản bội lại sự tin tưởng này."
"Đúng vậy, tôi làm A Kiếm bị thương, nhưng mà tôi không giết cậu ta, tôi rõ ràng có thể trực tiếp bắn vào tim cậu ta, nhưng mà tôi chỉ làm cho cậu ấy hôn mê mà thôi, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh lại."
"Cậu nghĩ rằng tôi muốn cho cậu ta hôn mê sao? Cậu ta quá thông minh, tôi làm chuyện gì cậu ta cũng đã biết toàn bộ, tôi có thể giữ lại cậu ta sao? Tôi khuyên cậu ta không nên nhúng tay vào việc này, nhưng mà, cậu ta với cậu ngu xuẩn như nhau."
"Vì sao các người đều ngu xuẩn tự cho là đúng như vậy?"
"Mạc Tử Hàm, các người bức tôi, tôi không sai!"
Mạc Tử Hàm đứng nguyên tại chỗ, nghe Sở Phi Vân phát ti3t, thủy chung không nói lời nào, chỉ bi thương nhìn hắn.
"Cậu không cần dùng ánh mắt kiểu này nhìn tôi, tôi không có điên!"
"Thật ra cậu biết không? Tôi muốn giết cậu rất nhiều lần."
"Cậu hỗn đản, sao có thể để cho Phi Phi thương tâm."
Nói đến đây, âm thanh của Sở Phi Vân càng lúc càng lớn, tay cũng run rẩy càng thêm lợi hại.
"Phi Phi thích cậu, tôi không thể giết cậu, giết cậu sẽ làm cho em ấy thương tâm. Cậu có biết mỗi lần tôi nhìn thấy em ấy vì cậu mà khóc, tôi đều cảm thấy rất thống khổ."
"Mạc Tử Hàm, tôi ngưỡng mộ cậu, lúc trước vào học viện, hai người chúng ta đều huấn luyện giống nhau. Nhưng mà, vì sao cậu lại bức tôi đi đến con đường này? Tôi không muốn giết cậu!"
Mạc Tử Hàm thở dài, rốt cục không trầm mặc nữa, "Phi Vân, buông súng đi, còn kịp."
"Sai rồi, cậu nên đầu hàng mới đúng!" Trong mắt Sở Phi Vân không có sát khí, chỉ thở dài nặng nề, "Bên Thủ đô chắc là đã xong rồi. Tử Hàm, nghe tôi, Vương Đức cũng xem trọng cậu."
"Phi Vân, không có khả năng." Mạc Tử Hàm nhắm lại rồi mở mắt, sắc mặt trầm trọng làm cả kho hàng nổi lên áp lực.
"Vì sao cậu lại cứng nhắc như vậy?"
"Không phải cứng nhắc, Phi Vân, cậu không hiểu."
"Mạc Tử Hàm, nếu như vậy, cũng đừng trách tôi không khách khí." Súng trong tay Sở Phi Vân lại hướng đến tim Mạc Tử Hàm, "Lần này, tôi sẽ không bắn trật."
"Phi Vân, vẫn còn kịp." Mạc Tử Hàm đứng nguyên tại chỗ, một chút phản kháng cũng không có.
"Không có khả năng...."
"Sở Phi Vân, tôi đồng ý cho cậu một tiếng để xử lý, bây giờ cậu vẫn còn mè nheo." Vương Minh Xa mang theo một đám người đứng trước cửa kho hàng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Sở Phi Vân một cái, sau đó quay đầu nhìn Mạc Tử Hàm cười nói, "Đội trưởng Mạc, đã lâu không gặp, sao mỗi lần chúng ta gặp mặt, cô đều chật vật như vậy đây?"
"Trưởng Phòng Vương, quả thật là đã lâu không gặp."
Đối mặt với cục diện như vậy, Mạc Tử Hàm một chút khiếp sợ cũng không có, mà thản nhiên đối diện với họng súng chỉ vào mình, đắc ý nhìn Vương Minh Xa.
"Sở Phi Vân! Nổ súng!" Bởi vì Mạc Tử Hàm hờ hững, hẳn có chút tức giận, ra lệnh cho Sở Phi Vân nổ súng.
"Vương Minh Xa, tôi với ông là quan hệ hợp tác, ông đừng quên ông không có tư cách ra lệnh cho tôi."
"Cậu..." Ánh mắt Vương Minh Xa chợt lóe hung quang, trừng mắt nhìn Sở Phi Vân, sau đó cười ra tiếng, "Cậu cho là quan hệ của chúng ta là hợp tác sao? Đừng quên, Sở Phi Phi còn trong tay tôi."
"Cái gì?" Thân mình Mạc Tử Hàm trấn động, tiện đà nhìn về phía Vương Minh Xa, "Ông không được nói bậy, Sở Phi Phi đang ở chỗ giáo quan."
Mạc Tử Hàm quay đầu, ngữ khí vẫn bình thản như cũ nhìn Sở Phi Vân, "Sở Phi Vân, Sở Phi Phi an toàn, cậu tin tưởng tôi."
"Đúng là ở cùng một chỗ với Trịnh Thành Huy, nhưng mà đã rơi vào trong tay bọn ta." Vương Minh Xa đắc ý lên tiếng, âm thanh cũng lạnh lại, "Sở Phi Vân, tôi khuyên cậu vẫn là mau giết Mạc Tử Hàm đi."
Súng trong tay ngắm trúng Mạc Tử Hàm, Sở Phi Vân thở hổn hển, mồ hôi trên trán chảy xuống.
"Tử Hàm, đừng trách tôi." Sở Phi Vân nhắm mắt lại, cướp cò súng...
"Chíu..."
Sở Phi Vân trợn mắt nhìn người trước mặt mình, trên người một chút máu cũng không có.
"Sao lại như vậy?" Vương Minh Xa có chút không thể tin được kêu lên, đang muốn móc súng lục ra giải quyết Mạc Tử Hàm thì bị người bên cạnh đè lại.
"Vì sao?" Sở Phi Vân chăm chăm nhìn súng trên tay mình, sau đó ngẩng đầu nhìn người đứng không xa mình.
"Thật xin lỗi, tôi cũng lợi dụng tin tưởng của cậu." Mạc Tử Hàm móc túi lấy ra mấy viên đạn, ném trên mặt đất, "Đạn của cậu, đã bị tôi đổi đi."
"..." Sở Phi Vân yên lặng nhìn mấy viên đạn rơi trên sàn nhà, hơi thở lộ ra mất mát, "Cậu đã biết?"
"Đúng vậy, tôi đã biết."