Người Không Tồn Tại

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khởi động xe chạy một mạch về nhà, trong lòng Cố Dĩ Nguyên có cảm giác khó chịu không nói nên lời, vừa rồi mọi chuyện xảy ra ở mộ viên quá mức quỷ dị, làm cho trong lòng cô càng nghĩ càng không thoải mái, nghĩ đến cuộc gọi hôm qua, cô nhíu mày, nhìn dãy số điện thoại kia, gọi thêm lần nữa nhưng lần này không phải số ma, ngược lại gọi được nhưng không ai nhận, chỉ có tiếng tít tít vang lên.

Mặc dù là tiếng rất bình thường nhưng lại làm cho Cô Dĩ Nguyên không khỏi cảm thấy hoảng hốt, rất nhanh cô cúp máy, trên người dần dần tỏ ra lạnh lẽo, ngày hôm nay mọi chuyện đều quá mức lạ lùng, làm cho cô cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cô lười ăn, thầm nghĩ nhanh chóng tắm nước nóng, gột rửa xui xẻo trên người. Cố Dĩ Nguyên cỡi quần áo, không chọn vào bồn tắm mà là đứng dưới vòi sen, để nước nóng tùy ý từ trên đỉnh đầu trút xuống.

Cô đem sữa tắm thoa lên người, đột nhiên, thân thể không biết tại sao tăng thêm vài phần lạnh lẻo. Sự lạnh tới bất ngờ, giống như ở trong nước nóng bỗng nhiên thêm vào một khối băng, ngăn trở nguồn nhiệt khác. Cảm thấy hơi lạnh đó quanh quẩn bên cạnh mình, sau đó sau lưng mình đột nhiên bị s.ờ soạng.

Phát hiện này làm cho Cố Dĩ Nguyên sợ đến nổi nín thở, cô là luật sư, điều không đáng tin nhất chính là nói đến ma quỷ, mà bản thân cô cũng không tin trên đời này có cái thứ gọi là ma quỷ. Nhưng bây giờ, trên người cô cảm giác rất rõ, cô có thể cảm giác rõ ràng có một bàn tay lạnh như băng sờ tới sờ lui ở trên người cô, đầu tiên là sau lưng, sau đó là xương quai xanh, rồi lượn quanh qua ng.ực của cô, nhiều lần còn ma sát bụng của cô.

Cảm giác sợ hãi cùng với cảm giác sỉ nhục này làm cho Cố Dĩ nguyên bị dọa sợ đến nổi không dám lộn xộn, cô cuộn người ngồi chồm hổm trong góc, lại cảm giác bàn tay kia vẫn không có buông tha cho bản thân, ngược lại còn sờ tóc, gò má của mình. Đèn tròn bên trong phòng tắm bất chợt bắt đầu chớp tắt, lúc sáng, lúc tối, sáng rồi lại tối, sau nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng rơi vào một màn đêm đen kịt.

Đối với người sợ bóng tối từ xưa đến nay cho dù là Cố Dĩ Nguyên thì cũng không ngoại lệ, nhất là sau khi vừa gặp phải những chuyện như vừa rồi, cô càng sợ không dám lộn xộn, mà bàn tay kia vẫn còn chuyển động trên người cô, thậm chí còn vòng qua m.ông cô, chạm đến nơi tư m.ật gần đó nhất. Cố Dĩ Nguyên sợ đến toàn thân run rẩy, cô không dám mở mắt nhìn xung quanh xem có phải là có "thứ" gì đó tồn tại không. Qua hồi lâu, thẳng đến khi cánh tay kia dần dần không thấy tung tích, cô giống như mới thoát khỏi sự ràng buộc, điên cuồng rửa sạch thân thể sau đó nhanh chóng phóng ra khỏi phòng tắm.

Chuyện đầu tiên Cố Dĩ Nguyên trở về phòng chính là mở hết tất cả đèn trong phòng, cũng không dám trở lại phòng tắm để xem rõ ngọn ngành. Cô cho rằng bản thân không hề xuất hiện ảo giác, hơn nữa mọi chuyện xảy ra trong phòng tắm quá mức chân thực tuyệt đối không thể là giả. Cùng với cuộc gọi hôm qua, mộ viên hôm nay, Cố Dĩ Nguyên cảm thấy nhất định là bản thân chọc phải cái thứ xui xẻo gì đó mới có thể gặp phải những loại chuyện này.

Nghĩ như thế, cô chợt cảm giác nhà của mình cũng không còn an toàn, nhưng bây giờ không có chỗ có thể đi, ngày mai phải đi làm, mà bây giờ cô cũng quá mệt mỏi căn bản không muốn di chuyển. Sau khi cân nhắc, Cố Dĩ Nguyên thay đồ ngủ sau đó nằm dài trên giường, nín lặng nhìn chằm chằm cây cỏ lay động khi gió thổi qua, khẩn trương cao độ làm cho cô không quá buồn ngủ, dù cho chỉ là một chút động tĩnh thôi đều sẽ làm cô mở mắt.

Chống đỡ mấy giờ, thể lực của Cố Dĩ Nguyên đạt đến cực hạn, cô cảm thấy rất mệt rất buồn ngủ, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Vừa lúc đó, cô lại phát hiện cơ thể giống như bị đè, hoàn toàn không thể nhúc nhích được. Đó không phải là dạng không có lực không thể di chuyển mà là có người áp cô, làm cho cô không có cách nào nhúc nhích.

Bóng đè, Cố Dĩ Nguyên nghĩ ngay đến từ này, cô khẩn trương nhìn kỹ chung quanh phòng, nhìn thấy đèn mình bật lên từ từ bị tắt, từ phòng khách… đến đèn hành lang trên tường, rồi đến đèn bàn, đèn lớn trong phòng của mình… Cả gian phòng rơi vào trong màu đen kịt, Cố Dĩ Nguyên mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn chỗ nhô lên phía bên kia giường đôi chậm rãi tiến tới, bị chăn phủ lên tạo ra hình dạng một người khác.

Tình cảnh này làm cho Cố Dĩ Nguyên lạnh hết cả người, hai mắt bởi vì sinh lý sợ hãi mà tiết ra dịch thể, cô rất muốn xuống giường chạy trốn, thoát khỏi căn phòng này, né tránh cái con quỷ áp giường này. Nhưng mà, cơ thể của cô vẫn như cũ bị cố định vững vàng trên giường, làm cho cô không thể động đậy.

Mắt thấy vật thể nhô lên trong chăn dần dần chuyển động về phía mình, sau đó ở trên bụng mình xuất hiện hình dạng một cánh tay, Cố Dĩ Nguyên chỉ có thể đoán vật thể này đang ôm mình, cũng có thể là… sắp ra tay với con mồi của mình.

"Là ai… ngươi rốt cuộc là… là thứ gì…" Cố Dĩ Nguyên giọng run rẩy hỏi, nhưng thứ kia không trả lời cô mà ngược lại hướng về phía cô càng lúc càng gần, cảm thấy phía bên kia gối đầu hõm xuống một mãng lớn, Cố Dĩ Nguyên từ từ chậm rãi quay đầu lại, cô cứng đờ nhìn gối đầu không có một bóng người, lại cảm thấy có người đang nhìn mặt mình chòng chọc.

Cảm giác như vậy làm cho cô cảm thấy rợn cả tóc gáy, cô không dám lộn xộn, cũng không dám dời ánh mắt, cô muốn nhìn rõ xem là thứ gì đang giở trò qỷ, nhưng mà, khi cảm giác luồng khí lạnh như băng kia càng ngày càng gần, cuối cùng cô sợ đến nổi nhắm hai mắt lại, không dám mở ra. Trong khi cô nhắm mắt luồng khí lạnh cũng dần dần biến mất.

Cố Dĩ Nguyên ở trong lòng không ngừng khẩn cầu chuyện đáng sợ có thể nhanh chóng kết thúc, rồi không nhịn được nhìn cái vật đang nhô lên trong chăn. Đáng sợ là mỗi khi cô mở to mắt nhìn, cô cũng có thể cảm thấy có người nhìn chòng chọc chính mình, sau khi cô nhắm mắt lại, ánh mắt kia dần dần biến mất không thấy nữa.

Cả buổi tối Cố Dĩ Nguyên đều ở trong trạng thái khủng hoảng cực độ, sáng sớm hôm sau, chỗ nhô lên cuối cùng cũng biến mất, thân thể của cô cũng khôi phục lại tự do, Cô Dĩ Nguyên cái gì không để ý tới, cô cầm điện thoại tùy tiện khoác một cái áo khoác liền chạy ra ngoài.

Cô gọi điện cho công ty xin phép nghỉ một ngày, khởi động xe lái đến nhà bạn của cô. Ngôi nhà tà môn kia, cô không dám trở về nữa, ít nhất là hiện tại không dám.

—————————

Có vẻ không nhiều người thích thím Bạo:v Dù đã quảng cáo hết mình vẫn không vực nổi:v

Ps. Buổi tối tốt lành!^^

Truyện Chữ Hay