Có trời mới biết, khi đối mặt với chuyện này, cô đã hoảng loạn đến mức nào.
Cô có thể điềm nhiên đối mặt với tội phạm đáng sợ, cũng có thể không hề sợ hãi chiến đấu với mọi nguy hiểm, nhưng khi đối diện với người trong lòng, cô lại rụt rè e lệ, chẳng biết làm sao, thậm chí còn chậm hiểu.
Tư duy logic trong đầu cô đã trở nên vô ích, bởi tình cảm hoàn toàn không có logic.
Không biết nó đến từ đâu, vì lẽ gì mà xuất hiện thì sao có thể có logic chính xác đây?
Thậm chí cô còn không chắc, liệu rốt cuộc Dương Viêm có tình cảm như vậy với cô không... Nhỡ đâu không có thì sao? Nhỡ đâu cô hiểu lầm thì sao? Nhỡ đâu cô nghĩ nhiều thì sao?
Nhưng trong từ điển của cô, chưa từng có từ chùn bước.
Trong từ điển của cô, cụm từ xuất hiện nhiều nhất, là chủ động xuất kích.
Nhưng cô đánh giá cao da mặt cô rồi, chủ động xuất kích thành công xong, cô thấy người Dương Viêm cứng đờ trong nháy mắt, bản thân cô cũng sững người một giây, sau đó cô gấp rút muốn thoát khỏi hiện trường phạm tội.
Không sai, chính là phạm tội, chưa được người khác cho phép đã tự ý tiếp xúc thân mật, chẳng phải đang phạm tội sao?!
Nào ngờ, cô không thể trốn thoát... Đã không thể trốn thoát, còn bị người ta phản kích, hơn nữa phản kích còn tương đối... mãnh liệt.
Anh ôm cô vào ngực, nói nhiều điều bên tai cô lắm, vô số biết bao điều.
Cô nghe rõ ràng từng chữ, cuối cùng không biết tại sao lại bật khóc.
Có lẽ vì chưa từng nghĩ tới, trên đời này sẽ có một người yêu cô tới nhường ấy, sẽ thương cô đến mức như thế, hơn nữa còn bắt đầu từ thời khắc mà cô hoàn toàn không nhận ra.
Bấy giờ cô mới phát hiện, hóa ra bao lâu nay, cô vẫn luôn được tình yêu của người đàn ông này bảo bọc. Mỗi một kỷ niệm ấm áp hạnh phúc, anh luôn âm thầm làm cho cô.
Chăm sóc đặc biệt mà cô từng nghĩ, không chỉ đơn thuần là chăm sóc.
Chẳng qua do mình, cô gái ngốc nghếch này phát hiện quá muộn.
Nhưng sau đó ngẫm lại, thật ra cũng đúng lúc. Nếu là trước đây, cô sẽ thấy mình còn chưa đủ kiên cường, cũng không có dũng khí chấp nhận tình yêu của bất kỳ ai. Song, sau khi kinh qua vô số phong ba với anh, chứng kiến nhiều mặt đen tối và yếu đuối của nhân tính, cô ngày càng kiên định tin tưởng vào tương lai của bản thân. Từ giây phút này, cô mới thực sự bắt đầu không còn sợ hãi ký ức trong quá khứ, cũng không cần sợ mình rơi vào ác mộng nữa.
Bởi lẽ ở bên cạnh cô, cô luôn có thể cảm nhận được một sức mạnh vững chãi đầy ấm áp.
Thế nên, không sớm không muộn, vừa vặn thích hợp.
...
Khi nhận được điện thoại của Diệp Tiểu Nhu, Thiệu Lương Vỹ kích động ném đôi đũa trong tay xuống: “Tiểu Nhu, cháu khỏe hơn chưa? Chú gọi cho Dương Viêm, thằng nhóc này nói cậu ấy sẽ chăm sóc cháu, nhưng cậu ấy làm gì biết chăm sóc người khác…” Diệp Tiểu Nhu hắng giọng, nói: “Chú Thiệu, cháu muốn báo chú một chuyện.”
“Chuyện gì vậy cháu?”
“Cháu và Dương Viêm đang yêu nhau.”
Thiệu Lương Vỹ im lặng chừng hơn mười giây, mới hỏi: “... Chú hơi lãng tai, cháu vừa nói gì? Cháu với ai, yêu nhau gì cơ?”
“Là cháu đánh úp anh ấy, sau đó vì chịu trách nhiệm với anh ấy nên cháu quyết định quen anh ấy. Đúng, là kiểu quen mà chú nghĩ đấy ạ. Chú Thiệu chú biết mà, cháu luôn là một người nghiêm túc, chưa bao giờ lấy mấy việc này ra đùa.”
Thiệu Lương Vỹ vuốt mặt: “... Cháu vui là tốt rồi, vậy thì sao, chú đã sớm biết thằng nhóc Tiêu Ngũ không xứng với cháu. Nhưng... ông chủ Dương, người này tốt thì tốt, nhưng cậu ấy có lai lịch phức tạp, nhiều tâm tư. Cháu cần phải suy nghĩ thật kỹ...”
“Chú Thiệu cứ yên tâm, người chịu thiệt cũng không phải cháu ạ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Cúp điện thoại, Thiệu Lương Vỹ vẫn chìm trong trạng thái mông lung.
Vốn dĩ ông giao người cho Dương Viêm nhờ cậu ấy săn sóc, muốn Diệp Tiểu Nhu đi theo cậu ấy để thích ứng với xã hội mới. Nhưng không hề ngờ rằng... việc này đã dâng cô con gái đáng yêu nhà mình cho người ta rồi?
Điều hối hận nhất cả đời ông là không thể nuôi nấng Diệp Tiểu Nhu khi cô còn nhỏ, còn đưa cô tới một gia đình mang lại cho cô nhiều ký ức đau khổ, nên ông vẫn luôn đối xử với cô chẳng khác gì con gái ruột. Nhưng ông không phải một người biết thể hiện tình cảm, cũng không phải một người biết chăm sóc người khác, nhất là khi chân còn khuyết tật. Do đó, suy đi nghĩ lại, người có xuất thân bối cảnh và thực lực lớn mạnh như Dương Viêm mới là lựa chọn tốt nhất.
Ông cứ nghĩ, nếu Dương Viêm có thể quý mến cô gái này, có thể xem cô như em gái mà chăm sóc thì cũng tốt, nhưng nào ngờ... cậu ấy lại biến Tiểu Nhu thành... cô gái của mình?
Chú Thiệu không biết nên cảm thán hay nên khóc một trận, ông đành cầm điện thoại, bày tỏ cảm xúc với cậu học trò xui xẻo nhà mình: “Tiêu Ngũ, trò biết gì chưa?”
Tiêu Ngũ mơ màng: “Biết gì thưa thầy? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Chuyện lớn đó!” Thiệu Lương Vỹ tức giận nói: “Công chúa nhỏ nhà chúng ta bị ông chủ Dương lừa chạy rồi, trò còn chưa biết nữa?”
Công chúa nhỏ nhà chúng ta... Khoan đã... Thầy đang nói ai, nhà họ làm gì có công chúa nhỏ.
À không không, nói vậy thì quả thực có một.
“... Thầy nói Tiểu Nhu à?” Tiêu Ngũ thở dài: “Em nhìn ra từ lâu rồi, Tiểu Nhu rất dựa dẫm vào anh ta.”
“Trò đã biết từ lâu?!”
Thiệu Lương Vỹ răn dạy một hồi, trách anh ta không chăm sóc tốt Tiểu Nhu. Giờ Tiểu Nhu đã hoàn toàn bị ông chủ Dương bắt đi rồi, cũng trách anh ta không nói trước cho ông chuyện hai người có tình cảm với nhau. Ông nói một lát, giọng cũng trở nên buồn rầu, ông giận chính mình đã lựa chọn sai lầm lúc trước, không tự nhận nuôi Tiểu Nhu gì đó. Tiêu Ngũ nghe xong, tâm trạng phức tạp, thầm nghĩ hiện tại nói gì cũng đã muộn. Tiểu Nhu đã trở thành cục cưng nhà người khác, họ hối hận cũng vô dụng.
Ai bảo đó là một người đàn ông mà ngay cả anh ta cũng không thể không bội phục chứ.
…
Khi Diệp Tiểu Nhu tới công ty, tâm trạng vốn đang vui vẻ, nhưng cô vừa bước vào lại cảm nhận được một bầu không khí quái lạ.
Không ai ra đón cô sao? Hay chúc mừng cô phá được vụ án bắt được kẻ xấu?
Diệp Tiểu Nhu cố ý hắng giọng hai tiếng, rồi nhìn qua, thấy Lâm Linh đang cầm ly nước ngẩn người trong phòng của mình, Diêm Tiêu Tiêu và lão Mã ngồi kế nhau không rõ đang xem gì, Giang Thạc đang trầm ngâm dựa ở cạnh tường.
Xem ra cô nghĩ nhiều rồi, chắc họ không cảm thấy vui vẻ lắm.
Cô bĩu môi, lẳng lặng bước đến vị trí của mình, nhưng cô vừa ngồi xuống, bỗng nghe một tiếng thét chói tai, cô bị dọa lập tức nhảy dựng lên: “Sao vậy sao vậy?”
Là tiếng hét của Diêm Tiêu Tiêu đã phá vỡ bầu không khí im ắng kỳ quái, sau đó lão Mã cũng kêu lên, rồi tới Lâm Linh. Ba người như phát điên vừa la to vừa chạy đến chỗ cô, vây quanh cô thành một vòng tròn.
Lâm Linh nhào thẳng vào lòng cô: “Tiểu Nhu, tốt quá, cô không sao hết, bọn tôi nhớ cô lắm hu hu hu!”
Diêm Tiêu Tiêu vươn hai tay ôm cô: “Tốt quá Tiểu Nhu, sau cùng em cũng phát hiện ra tình cảm của sếp. Rốt cuộc người mẹ già này không cần nặng lòng nữa rồi hu hu hu.”
Lão Mã che mặt nói: “Ông chủ vĩ đại cô đơn lẻ bóng của tôi ơi, cuối cùng cậu cũng tìm được cô gái mình thích rồi, chú già này có thể yên tâm rồi hu hu hu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Diệp Tiểu Nhu: “...”
“Sao mọi người biết vậy?!” Cô khó tin hỏi: “Tôi còn chưa nói cho mọi người mà.”
Lão Mã lập tức trở nên nghiêm túc, bắt chước vẻ trịnh trọng của Dương Viêm, nói: “Lão Mã, tôi báo với anh một chuyện.” Ông ta hít sâu một hơi, biểu cảm càng thêm nghiêm túc: “Tôi và Tiểu Nhu đang ở bên nhau.”
Diệp Tiểu Nhu: “... Sếp nói sao? Chính miệng nói?” Cô còn tưởng chỉ có cô mới vội vã kể cho người trong nhà mình thôi. Trong lòng cô, Thiệu Lương Vỹ đã sớm là người thân, còn Diệp Uyển... cô quyết định một thời gian nữa sẽ dẫn Dương Viêm tới thăm, xem tình hình của bà ấy.
“Ông trời ơi, chị thật sự không tưởng tượng được trông sếp sẽ thế nào khi tỏ tình với em đấy.” Diêm Tiêu Tiêu như cô gái đang đu thần tượng, trong ánh mắt nhìn Diệp Tiểu Nhu ngập tràn sao nhỏ: “Nhanh nhanh, kể chị nghe, sếp tỏ tình với em ra sao? Hai người tiến triển đến bước nào rồi? Định khi nào kết hôn? Tuần trăng mật trong nước hay nước ngoài? Hôn lễ chọn nơi nào?”
Lâm Linh cũng kích động sôi nổi: “Từ từ, sao tôi còn vui hơn tự mình yêu đương nhỉ? Mà chị Tiêu Tiêu, chị hỏi mấy việc này có phải hơi sớm không? Hiện giờ, sếp và Tiểu Nhu mới yêu đương thôi, có lẽ kết hôn vẫn.. vẫn còn sớm ấy?” Dứt lời, cô ấy không xác định nhìn Diệp Tiểu Nhu.
Diệp Tiểu Nhu: “Tôi... Mọi người đợi chút, mọi người để tôi tiêu hóa một tí đã.”
Giang Thạc ló đầu ra: “Người nên tiêu hóa là bọn tôi mới đúng, cô có biết lúc biết tin bọn tôi đã sốc cỡ nào không? Ngoại trừ cô, từ trước tới nay sếp chưa từng rung động với bất cứ người phụ nữ nào! Chúng tôi cho rằng cả đời này anh ấy sẽ kính dâng thời gian và sức lực cho công việc thôi đó.”
Khi họ đang vây quanh Diệp Tiểu Nhu hào hứng bừng bừng, một giọng nói chợt truyền đến trên đỉnh đầu.
“Bây giờ là thời gian mở tiệc trà sao?”
Nghe giọng điệu đầy uy nghiêm của Dương Viêm, ai cũng thẳng lưng lên ngay.
Lâm Linh: “... Sếp trở về khi nào thế? Tôi không hề nhận ra.”
Giang Thạc: “... Sếp vẫn luôn ở đây, anh ấy tới sớm hơn chúng ta.”
Diêm Tiêu Tiêu: “Mẹ ơi, vừa rồi sếp nghe hết rồi sao? Chúng ta bàn về tuần trăng mật của sếp trong giờ làm việc, hơi giống mở tiệc trà thật...”
Lão Mã: “Không sao đâu, tâm trạng sếp tốt lắm, anh ấy sẽ không trừ tiền thưởng của chúng ta đâu, đúng không, Tiểu Nhu?”
Diệp Tiểu Nhu định trả lời, lại nghe giọng Dương Viêm truyền ra từ camera: “Diệp Tiểu Nhu, lên họp.”
Mấy người nhìn Diệp Tiểu Nhu chăm chú.
Ấy, sếp và bà chủ họp riêng, vậy chẳng phải đang lợi dụng thời gian làm việc để hẹn hò sao? Đúng là đáng xem!
Diệp Tiểu Nhu cố gắng giữ vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ráng nhịn cười, cô lên lầu.
Cô vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, Dương Viêm đã dễ dàng bế cô lên, đặt trên bàn làm việc.
Diệp Tiểu Nhu mới nhận ra anh muốn làm gì thì anh ôm cô vào lòng, không nhịn được mà chặn môi cô.
“Không phải... họp à?”
“Ừa, phải họp thật.”
“...” Cô biết mà, người này chưa bao giờ chơi đúng luật, vài ngày qua, cô đã bị lừa như vậy N lần! Nhưng cô lại hoàn toàn không thể chống cự.
Tình cảm bị đè nén quá lâu, luôn cần thời gian bùng nổ, thế nên không riêng gì Dương Viêm, ngay cả cô cũng không kìm được suy nghĩ muốn thân mật.
Mãi tới khi cô thở hổn hển lấy lại tinh thần, Diệp Tiểu Nhu sực nhớ ra một việc quan trọng: “À, em đang định hỏi anh, người chưa bao giờ lộ diện trong nhóm công việc, để nickname ngày thành lập Đảng Cộng sản Trung Quốc, là ai vậy?”
Hai mắt Dương Viêm chợt trở nên rõ ràng hơn: “... Sao thế, sao bỗng dưng em hỏi điều này?”