Dẫu nhìn từ góc độ nào, đôi mắt này cũng rất mê người.
Khoảnh khắc ấy, một suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu Diệp Tiểu Nhu, Dương Viêm là một người vừa giỏi sử dụng thuật thôi miên, vừa thông thạo Tâm lý học, nhưng chắc chắn anh không thích hợp làm một bác sĩ tâm lý hoặc nhà thôi miên trị liệu.
Bởi lẽ trong quá trình điều trị, phàm là người mắc bệnh tâm lý đều rất dễ nảy sinh tình cảm chuyển di* với bác sĩ tâm lý của mình. Đối với bệnh nhân, tình cảm ấy chỉ trăm hại mà không một lợi. Đây cũng là điều tối kị của nghề này, vì bác sĩ tâm lý không được nảy sinh bất cứ mối quan hệ gì khác với bệnh nhân, kể cả tình cảm yêu đương. Một khi bệnh nhân và bác sĩ tâm lý hoàn thành quá trình điều trị, quan hệ của hai người sẽ không thể tiến thêm một bước nào.
*Chuyển di: Trong thuyết phân tâm, chuyển di xuất hiện khi một khách hàng “soi chiếu” những cảm xúc về một ai đó, đặc biệt là một người họ gặp trong thời thơ ấu, lên người trị liệu của mình.
Mà nếu Dương Viêm là một nhà Tâm lý học hoặc nhà thôi miên, nhất định sẽ có bệnh nhân không kìm được mà phải lòng anh.
Ngay cả khi chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt này, bạn sẽ cảm giác như bị thôi miên rồi đắm chìm vào trong đấy.
Thế nên, điều này quá nguy hiểm với bệnh nhân mắc bệnh tâm thần.
Dù sao, lụy một tình yêu vốn không nên cũng sẽ khiến người khác vô cùng khổ sở.
Khi tay Dương Viêm đặt lên cổ cô, thần kinh của Diệp Tiểu Nhu nhảy dựng lên mãnh liệt, cô vô thức muốn lùi về sau.
Quá nguy hiểm.
Muốn chạy trốn.
Lòng phòng bị mạnh mẽ của bản thân đã mách bảo cô như vậy.
Nhưng động tác lùi về sau này trùng hợp khiến cần cổ mảnh khảnh của cô hoàn toàn dán vào lòng bàn tay anh.
Diệp Tiểu Nhu cứng đờ người.
“Hôm qua cô suýt chết trong tay Trần Giai Vỹ.”
Dương Viêm không buông tay.
Thậm chí cô còn cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay anh không ngừng xuyên qua lỗ chân lông, ngấm vào da mình.
Dương Viêm nhìn thẳng vào mắt cô, chăm chú quan sát cô tựa như muốn giam cầm cô: “Tôi cho phép cô giúp họ phá án trong phạm vi công việc, nhưng không cho phép cô lấy tính mạng của mình ra đặt cược... Cô thật sự nghĩ lần nào mình cũng có thể thắng sao?”
Hôm qua, khi Diệp Tiểu Nhu bị Trần Giai Vỹ khống chế, lời mà cô đã âm thầm nói với anh là - Tôi có thể.
Cô có thể thoát thân, hơn nữa có lẽ sẽ có rất nhiều cách thoát thân, vì chắc chắn cô từng không chỉ một lần kề cận nguy hiểm bị đe dọa tính mạng như vậy. Và lần nào, cô cũng thành công thoát khỏi, giúp mình an toàn sống sót.
Tuy nhiên, hiện tại không ai cần cô đang gặp nguy cơ mà còn phải phấn đấu quên mình như thế.
Cho dù cô không thông minh, không thấu đáo hết, không giải quyết được việc vốn không thuộc về trách nhiệm của cô, thì cũng sẽ không người nào quở trách cô.
Triệu Hy Văn là một cô gái trẻ vô tội, chẳng lẽ cô không phải sao?
Tất cả mọi người cố hết sức cứu Triệu Hy Văn, nhưng mấy ai thấy được, vẫn còn một cô gái vô tội đang liều mạng là cô chứ?
“Trong tình hình đó... tôi cũng không còn cách nào khác.” Diệp Tiểu Nhu nói.
Lần đầu tiên cô thể hiện mặt yếu ớt khi đối diện với anh, không hiểu sao cô thấy hơi chột dạ.
“Không còn cách nào?” Dương Viêm hừ một tiếng: “Cô biết nhiều cách lắm mà.”
Dương Viêm buông tay ra, dừng một chút rồi chợt đến gần, dùng ngón trỏ kéo nhẹ cổ áo Diệp Tiểu Nhu.
Diệp Tiểu Nhu cứng người... Cô gần như chưa từng tới gần người đàn ông nào giống vậy. Khoảng cách này, rõ ràng đã vượt qua vùng an toàn trong lòng cô, hơn nữa cũng đã vượt qua giới hạn chừng mực giữa nam nữ...
Cũng may Dương Viêm chỉ nghiêng đầu, nhìn vết thương lộ ra dưới cổ áo cô: “Không thoa thuốc nữa à?”
“Tôi thấy cũng ổn rồi, sẽ nhanh chóng đóng vảy, nên cũng không cần...”
Dương Viêm im lặng, đến trước bàn làm việc nhấn điện thoại: “Tiêu Tiêu, gọi bác sĩ Hứa tới.”
Diêm Tiêu Tiêu: “Được, để thoa thuốc cho Tiểu Nhu sao? Tôi làm ngay đây.”
Diệp Tiểu Nhu xoa nhẹ chỗ vừa bị Dương Viêm chạm vào, cảm thấy luồng nhiệt kia như đang âm thầm xông lên mặt, cô mất tự nhiên quay đầu không nhìn anh: “Ừ... Phó đội trưởng Tiêu thì sao? Anh ta vẫn đang chờ chúng ta dưới lầu.”
“Để anh ta chờ.” Dương Viêm nói: “Cô nôn nóng làm gì? Cũng bắt được nghi phạm rồi mà.”
“Tôi không nôn nóng, tôi chỉ muốn làm việc thật tốt... thôi.”
Trước ánh nhìn chăm chú của Dương Viêm, Diệp Tiểu Nhu bắt đầu nói lắp, cô không muốn mất mặt nữa, đành ngậm miệng xoay người mau chóng rời phòng: “Tôi ra ngoài chờ bác sĩ thoa thuốc đây!”
Cô ôm cổ mình chạy xuống lầu như một cơn gió, Diêm Tiêu Tiêu sợ tới mức còn tưởng vết thương của cô đã rách ra, bèn hô to gọi nhỏ theo sau.
“Ấy Tiểu Nhu, sao hai má em đỏ vậy? Em sốt à?”
“Không sao, không có, em không sao.” Diệp Tiểu Nhu bình tĩnh đáp.
“Vậy sao gương mặt nhỏ của em lại đỏ bừng thế?” Diêm Tiêu Tiêu liếc nhìn phòng làm việc của Dương Viêm trên lầu, rồi ngó ngó Diệp Tiểu Nhu, tim cô ấy chợt rung lên. Vừa thấy ánh mắt này của Diêm Tiêu Tiêu, Diệp Tiểu Nhu lập tức biết cô ấy sẽ không hỏi vấn đề đứng đắn gì, vội nói lảng qua việc khác: “Tiêu Ngũ đi rồi à?”
“Chưa, đang hút thuốc với lão Mã ở cửa ấy.”
Diệp Tiểu Nhu nhìn ra cửa, quả nhiên đã thấy hai người lão Mã và Tiêu Ngũ đang ngồi xổm ở cửa hút thuốc. Bộ dạng kia, tư thế kia, giống hệt hai thần giữ cửa.
Bác sĩ Hứa hấp tấp cầm hộp dụng cụ y tế đến, Tiêu Ngũ cũng theo vào.
Bác sĩ Hứa thấy một cô gái lạ, không khỏi tò mò hỏi một câu: “Chưa từng gặp cô, mới nhận việc à?”
Diệp Tiểu Nhu cởi nút cổ áo, ngẩng cổ để anh ta xem vết thương của mình: “Bác sĩ Hứa, anh từng gặp tôi rồi, tầm một tháng trước, lúc anh tới đây xử lý vết thương cho sếp...”
Bác sĩ Hứa mù mờ: “Thế sao? Khi ấy hình như tôi không thấy cô...” Lẽ ra một cô gái xinh đẹp như vậy, bất cứ ai gặp lần đầu cũng sẽ có ấn tượng sâu sắc mới phải.
Hơn nữa, Diệp Tiểu Nhu không chỉ xinh đẹp, mà điều khiến người khác khó quên nhất chính là khí chất độc nhất vô nhị của cô. Một cô gái nhỏ hơn hai mươi tuổi với ngoại hình xuất chúng, có thể sở hữu phong thái đặc biệt như thế, quả thực là lần đầu tiên anh ta gặp.
Diệp Tiểu Nhu kể: “Hôm ấy tôi ngồi xổm ở cửa, làm thần giữ cửa giống lão Mã.”
Bác sĩ Hứa nhớ lại, nghĩ thầm mẹ nó, đây không phải lao động nhập cư ngày đó sao? Thế nào mà vài ngày không gặp, Dương Viêm đã thầu dự án giúp người ta thay đổi lớn như vậy rồi?
“À, cô là người đánh lén ông chủ Dương, làm vết thương của anh ấy rách ra tiếp đúng không?”
Diệp Tiểu Nhu: “...”
Mặc dù thời gian kia Dương Viêm bị thương, nhưng anh chưa từng tỏ ra mình bị thương, hằng ngày vẫn mặc áo sơ mi sạch sẽ gọn gàng, làm việc bình thường, lái xe bình thường, nên chẳng mấy chốc mọi người cũng không chú ý tới chuyện này nữa. Nhưng vừa nghe bác sĩ Hứa nói thế, Diệp Tiểu Nhu bỗng phát hiện, thật ra ngày đó cô đánh không hề nhẹ. Nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ kéo cô đến bệnh viện, đòi cô trả mấy chục nghìn tiền thuốc men và phí bồi thường trong thời gian không thể làm việc.
“Thật sự không ngờ luôn, một cô gái nhỏ yếu đuối như cô còn có thể đánh ông chủ Dương tới mức vậy.” Bác sĩ Hứa chắc là người lắm lời, anh ta vừa đổi thuốc cho Diệp Tiểu Nhu vừa lảm nhảm không ngớt: “Nhưng vốn dĩ vết thương của anh ấy cũng không nhẹ, tôi vừa nhìn đã biết do vũ khí sắc nhọn gây nên, còn rất sâu nữa. Tôi đã khâu cho anh ấy mấy mũi, anh ấy thì hay rồi, không đợi tôi đến đã tự mình cắt chỉ. Cũng không biết có làm theo dặn dò của tôi mà bôi thuốc không đây? Tuy anh ấy là một người đàn ông trưởng thành không sợ để lại sẹo, nhưng không để lại sẹo vẫn tốt hơn để lại sẹo đúng không?”
“Tôi còn tưởng… không nghiêm trọng lắm.” Diệp Tiểu Nhu nghe vậy, cảm giác không thoải mái ngày càng trĩu nặng trong lòng hơn: “Anh bảo vết thương của anh ấy do vũ khí sắc nhọn gây ra, nên anh ấy đã bị người khác dùng vũ khí sắc nhọn tấn công, phải không?”
“Chắc vậy, nhưng tôi cũng không dám hỏi nguyên nhân, đây là chuyện cá nhân của ông chủ Dương, có hỏi anh ấy cũng không kể đâu.” Bác sĩ Hứa đổi thuốc cho cô xong, lúc đứng dậy thu dọn nói: “Nhưng cô đúng là người to gan nhất tôi từng thấy, đánh anh ấy bị thương như thế mà vẫn bình yên vô sự, lần đầu tôi gặp luôn đó.” Dứt lời, anh ta đè thấp giọng ẩn ý nhắc Diệp Tiểu Nhu: “Fan não tàn của ông chủ Dương cũng không ít, nếu chuyện này lộ ra, cô nên cẩn thận nhé.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Chuyện này thì tôi không sợ.” Diệp Tiểu Nhu cười nhẹ: “Ai muốn tới thì cứ để họ tới, tôi không yếu như vậy.”
Cô có thể thừa nhận ngày đó lợi dụng bóng tối để “đánh úp” Dương Viêm là lỗi của mình, nhưng nếu người ngoài lấy chuyện này nhằm chỉ trích cô, vậy chắc chắn cô sẽ không nhượng bộ. Dù sao đây cũng là việc giữa cô và Dương Viêm, không liên quan tới người khác.
Trên đường sang Cục Cảnh sát, Tiêu Ngũ lái xe, Dương Viêm và Diệp Tiểu Nhu ngồi ở ghế sau.
Diệp Tiểu Nhu ngồi thẳng tắp, trong đầu không ngừng nghĩ về lời bác sĩ Hứa nói, cô không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn Dương Viêm. Từ trước đến nay, Dương Viêm không hề thích đến Cục Cảnh sát, anh nhàm chán quan sát cảnh ngoài cửa sổ, dường như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Tiểu Nhu, anh quay đầu nhìn cô.
Diệp Tiểu Nhu lập tức quay đầu lại, ngồi thẳng lưng lên.
“Đúng rồi, Tiểu Nhu, cô ăn sáng chưa?” Tiêu Ngũ chợt hỏi: “Muốn đi ăn sáng trước không?”
“Tôi ăn rồi.” Diệp Tiểu Nhu nhỏ giọng đáp: “Buổi sáng ăn cháo ngon lắm.”
“Vậy ư?” Tiêu Ngũ nói: “Trước cửa Cục Cảnh sát có một tiệm cháo ăn cũng rất ngon, nếu cô thích, lần sau dẫn cô qua nếm thử nhé.”
Mới nói xong, Tiêu Ngũ lập tức cảm giác có một ánh mắt lạnh lẽo phía sau, anh ta nhìn gương chiếu hậu, Dương Viêm đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, Diệp Tiểu Nhu cúi đầu xem điện thoại, không ai nhìn anh ta sao? Do anh ta quá nhạy cảm rồi à?
Tới Cục Cảnh sát, Tiêu Ngũ vừa dừng xe, Dương Viêm đã xuống xe trước.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Ngũ, anh vòng sang bên kia, mở cửa xe cho Diệp Tiểu Nhu.
Tiêu Ngũ xuống xe trong khó hiểu, thấy Dương Viêm không vội để Diệp Tiểu Nhu xuống xe, anh chỉ khom người đỡ cửa xe, cúi đầu nói gì đó với cô.
Nhìn từ xa, người đàn ông đỡ cửa xe, tư thế khom người cúi đầu trông như đang che chở cô gái trong xe, thân hình cao lớn kia tạo thành một hàng rào bảo vệ, ngăn cách tất cả lại bên ngoài.
Góc nghiêng của anh điềm tĩnh mà điển trai, không người nào nghe được anh nói gì với Diệp Tiểu Nhu.
Tiêu Ngũ đứng nhìn từ xa, lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Chưa đầy hai hơi thuốc, Diệp Tiểu Nhu đã rời xe, đi bên cạnh Dương Viêm.
Thực chất, Dương Viêm chỉ nói với cô hai câu.
Câu đầu tiên: “Còn căng thẳng không?”
Diệp Tiểu Nhu lắc đầu: “Không, sẽ không đâu.”
Dương Viêm gật đầu, nói câu thứ hai: “Cô có thể thoát khỏi trạng thái chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào. Chỉ cần tôi còn ở đây, sẽ không ai làm gì được cô.”
Lúc Dương Viêm thẳng lưng định đi, Diệp Tiểu Nhu bỗng bắt lấy tay áo anh, Dương Viêm quay đầu nhìn: “Sao thế?”
Diệp Tiểu Nhu vội rút tay về, lắc đầu: “Không có gì, chỉ muốn nói với anh, từ trước tới nay tôi chưa từng sợ.”
Dương Viêm gật đầu: “Ừ, vậy đi thôi.”
Thật ra bóng ma tâm lý của cô với Cục Cảnh sát đã giảm đi nhiều, từ sau khi tới đây cùng Dương Viêm, cô cũng không sợ nữa.
Vụ án Trần Giai Vỹ và vụ án Thẩm Trạch khác hẳn nhau. Vụ án Thẩm Trạch dính dáng đến nhiều án mạng, rắc rối chồng chéo, thời gian cũng tương đối dài. Còn vụ án Trần Giai Vỹ đơn giản hơn, theo đánh giá của người ngoài, đây chẳng qua chỉ là một kẻ tâm thần phân liệt bắt cóc một cô gái, còn muốn tiến hành livestream hành hạ nạn nhân tới chết trước mặt nhiều người. Quan trọng nhất, cuối cùng nghi phạm đã bị cảnh sát bắt, không thực hiện được livestream, nên trong mắt họ, vụ án này cũng chẳng lớn gì mấy.
Nhưng chỉ có người thực sự tham gia điều tra vụ án này mới biết mức độ phức tạp của nó, không thể dùng đôi ba câu là có thể rõ ràng.
Điều đáng buồn là nạn nhân Triệu Hy Văn. Mặc dù cứu được rồi, nhưng cô ấy đã phải chịu không ít tra tấn, dẫn tới tình trạng tinh thần không hề lạc quan.
“Trên người cô ấy có dấu vết bị đánh đập, còn suy dinh dưỡng, có lẽ mấy ngày mất tích không được ăn uống.”
“Bọn bắt cóc không chỉ hành hạ cô ấy về thể xác mà còn đày đọa về tinh thần. Vào thời điểm được cứu, ý thức cô ấy cũng không còn tỉnh táo.”
Sau khi nghe tổng kết tình hình vụ án, Tiêu Ngũ nói: “Theo như chúng tôi được biết, chính nhân cách phụ của Trần Giai Vỹ đã thực hiện vụ bắt cóc này. Bọn tôi phân tích hành vi phạm tội của hắn, hắn thông qua livestream để thu tiền thưởng và thỏa mãn kh0ái cảm trên tinh thần. Căn cứ vào việc điều tra hiện trường, chắc hẳn một mình hắn đã lên kế hoạch và thực hiện.”
“Bọn tôi cũng phân tích quỹ đạo hành vi của Trần Giai Vỹ, phát hiện hắn bắt đầu chuẩn bị dụng cụ bắt cóc từ bảy ngày trước, còn mua lượng lớn thùng. Hắn lợi dụng việc hàng xóm trên lầu nhà nạn nhân chuyển đi nhằm đánh lừa mọi người, hắn trà trộn vào nhân viên của công ty chuyển nhà để đưa nạn nhân hôn mê ra ngoài, sau đó nhiều lần đón taxi tới lui hai nơi. Mặt khác, bọn tôi cũng phát hiện địa chỉ web đen đã bị xóa trên máy tính trong căn trọ của hắn.”
Dương Viêm hỏi: “Có đầy đủ chứng cứ chứng minh không có đồng phạm không?”
“Dựa vào kết quả điều tra trước mắt thì...”
“Hôm qua, khi Trần Giai Vỹ ở Cục Cảnh sát, anh còn nhớ hắn nói gì không?”
Mọi người nhìn nhau.
Tiêu Ngũ trầm giọng trả lời: “Hắn bảo, dù hắn không thể rời khỏi Cục Cảnh sát, vẫn sẽ có người thay hắn hoàn thành livestream. Tôi suy đoán, có lẽ người hắn nói chính là tên treo thưởng dưới bản xem trước livestream trên web đen kia. Chắc hẳn kẻ này vẫn luôn chờ Trần Giai Vỹ thực hiện livestream. Nhưng khi khám nghiệm hiện trường, ngoại trừ Trần Giai Vỹ, chúng tôi không phát hiện dấu vết tồn tại của người khác.”
“Triệu Hy Văn có thể nói không?”
“Cũng có thể, nhưng... hình như cô ấy bị rối loạn sau chấn thương, không còn nhớ mình là ai.”
“Không phải cô ấy không nhớ mình là ai.” Diệp Tiểu Nhu ngồi cạnh Dương Viêm bỗng lên tiếng: “Cô ấy nghĩ mình là người khác, đúng không?”
Một cảnh sát nữ kinh ngạc nhìn cô: “Cô, sao cô biết?”
Tiêu Ngũ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Cảnh sát nữ trả lời: “Là như vậy, Đội trưởng Tiêu, tôi vừa nhận được tin từ đồng nghiệp bên bệnh viện, còn chưa kịp báo cáo. Sau khi Triệu Hy Văn tỉnh lại, vẫn luôn nhấn mạnh bản thân... bản thân tên Dương Tuyết Phi.”
“Gì cơ?!” Ai nấy đều kinh hãi không thôi.
“Tại sao, sao cô ấy lại nói mình là Dương Tuyết Phi?”
“Chúng ta đã điều tra, Triệu Hy Văn và Trần Giai Vỹ không có quan hệ gì cả, cũng chưa từng gặp mặt mà…”
“Không phải Dương Tuyết Phi là bạn gái do Trần Giai Vỹ phân liệt ra sao? Chẳng lẽ Triệu Hy Văn cũng vậy?”
Tiêu Ngũ phức tạp nhìn về phía Diệp Tiểu Nhu.
Diệp Tiểu Nhu vẫn rất bình tĩnh: “Khi nhân cách phụ của Trần Giai Vỹ khống chế tôi, hắn đã nói một câu bên tai tôi, là...”
- Cô thật sự thích hợp hơn cô ấy.
“Lúc điều tra án mất tích của Triệu Hy Văn, không biết mọi người có nhận ra không, tất cả khía cạnh của Triệu Hy Văn đều có phần tương tự ‘Dương Tuyết Phi’.” Diệp Tiểu Nhu điềm tĩnh nói: “Cũng không phải Trần Giai Vỹ lựa chọn Triệu Hy Văn, mà hắn đang lựa chọn một người phù hợp với bạn gái trong ảo tưởng của nhân cách chính “Trần Giai Vỹ”. Cũng đồng nghĩa, hắn muốn biến Triệu Hy Văn thành ‘Dương Tuyết Phi’ thực sự.”
“Nhưng hắn muốn giết Dương Tuyết Phi mà, tại sao hắn lại muốn giết bạn gái của mình chứ?” Cảnh sát nữ hỏi.
“Hắn mà cô nói, là nhân cách chính hay nhân cách phụ của Trần Giai Vỹ? Nếu là nhân cách chính của Trần Giai Vỹ, tất nhiên cậu ta sẽ không làm chuyện này. Còn về hắn, nhân cách phụ của Trần Giai Vỹ, cũng là người thực hiện hành vi phạm tội thực sự, thì hắn sẽ làm. Hắn không chỉ muốn giết Dương Tuyết Phi, còn muốn hoàn toàn loại bỏ Trần Giai Vỹ khỏi cơ thể.”
Có lẽ vụ án do bệnh nhân tâm thần gây nên không thuộc sở trường của họ, nhóm cảnh sát nghe mà vẻ mặt mơ màng.
Diệp Tiểu Nhu đứng dậy cầm bút, viết lên bảng, lần lượt là Trần Giai Vỹ A, Trần Giai Vỹ B, Dương Tuyết Phi C, Triệu Hy Văn.
“A là nhân cách chính của Trần Giai Vỹ, B là nhân cách phụ, Dương Tuyết Phi là nhân cách thứ ba xuất phát từ chứng hoang tưởng. Trước hết, mong mọi người hiểu rõ, các nhân cách khác nhau của bệnh nhân rối loạn đa nhân cách sẽ có đặc điểm tính cách riêng biệt, chúng ta có thể coi họ thành nhiều người khác nhau. Nghi phạm B, người làm loạn trong Cục Cảnh sát ngày ấy, vốn chỉ là nhân cách phụ, nhưng vào ngày nọ, hắn không cam lòng chỉ làm một nhân cách phụ nữa, hắn muốn chiếm toàn bộ cơ thể. Đồng nghĩa rằng hắn phải loại bỏ cả A lẫn C cùng lúc. C là bạn gái của A, C luôn theo phe A, B bèn nghĩ ra một biện pháp. Hắn tìm một Triệu Hy Văn giống nhân cách C, lợi dụng thuốc hướng thần* và bạo hành tinh thần, khiến Triệu Hy Văn tạm quên đi nhân cách của bản thân, tưởng mình là C. Kế tiếp, B nhân cơ hội làm trò trước mặt mọi người, hành hạ Dương Tuyết Phi tới chết, quá trình tra tấn mất mạng này sẽ được livestream trước sự chứng kiến của công chúng. A không thể không biết chuyện, huống hồ với tính cách của A, một khi biết được C bị loại bỏ hoàn toàn, ý chí của cậu ta sẽ chìm trong tuyệt vọng. Và cứ thế, B sẽ hoàn toàn đạt được mục đích, trở thành Trần Giai Vỹ thực sự.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
*Thuốc hướng thần: Chứa dược chất k1ch thích hoặc ức chế thần kinh gây nên tình trạng ảo giác. Nếu lạm dụng có thể dẫn tới tình trạng nghiện đối với người dùng.
“Nhưng tại sao hắn không thẳng tay loại bỏ nhân cách Dương Tuyết Phi?”
“Vì Dương Tuyết Phi nhận ra hắn muốn giết mình, cô ấy đã nhanh chóng trốn đi. Từ khi cô ấy biết một nhân cách khác muốn loại bỏ mình thì chưa từng xuất hiện. Đây cũng là lý do nhân cách chính của Trần Giai Vỹ cứ nghĩ bạn gái mình bị hại nên không ngừng xin giúp đỡ.”
Hóa ra là thế...
Cứ như vậy, họ xâu chuỗi tất cả các manh mối, vụ án cũng được sáng tỏ.
Thực chất cũng không phức tạp lắm, nói trắng ra, cũng chỉ là một bệnh nhân đa nhân cách vì muốn thỏa mãn d*c vọng của mình mà thực hiện một vụ bắt cóc dã man.
“Vậy Triệu Hy Văn, cô ấy... còn có thể nhớ ra mình là ai không?”
Diệp Tiểu Nhu trả lời: “Trí nhớ của con người sẽ tạm thời bị xáo trộn, nhưng sẽ không biến mất, những chuyện không nhớ rõ cũng chỉ bị che giấu sâu trong tiềm thức thôi. Điều trị một thời gian, chắc hẳn không lâu sau Triệu Hy Văn sẽ khôi phục lại bình thường.”
Nhưng cô không nói một chuyện, dù Triệu Hy Văn bình phục, bóng ma tâm lý cũng sẽ không biến mất. Khả năng cao nó còn có thể theo cô ấy suốt cả đời, nên cô ấy cần kiên nhẫn điều trị tâm lý thời gian dài. Đối với bản thân cô ấy và người nhà, việc này là một thử thách cần nhiều thời gian.
“Còn một vấn đề nữa, tại sao khi Trần Giai Vỹ bắt cóc con tin lại muốn gặp Thẩm Trạch? Rốt cuộc vụ án này có liên quan đến Thẩm Trạch không? Khi chúng tôi thẩm vấn, nhân cách chính của Trần Giai Vỹ vẫn tỏ vẻ mình không biết gì, cứ nghĩ Thẩm Trạch đã sát hại bạn gái của mình. Vậy tại sao khi thấy Thẩm Trạch, nhân cách phụ kia lại đột nhiên nổi điên?”
Diệp Tiểu Nhu nhìn thoáng qua Dương Viêm, Dương Viêm như cảm nhận được ánh mắt của cô, lên tiếng: “Sau khi Dương Tuyết Phi biến mất không rõ nguyên do, trong tiềm thức Trần Giai Vỹ, vì muốn chứng tỏ Dương Tuyết Phi thật sự tồn tại, cậu ta đành dùng một cách thức cực đoan để chứng minh Dương Tuyết Phi đã chết. Cậu ta dùng tới cách này cũng vì đã chịu ảnh hưởng từ nhân cách phụ. Còn nhân cách phụ của cậu ta cũng lợi dụng điểm này, dựa theo suy nghĩ của nhân cách chính, tạo ra một hình mẫu không phải Thẩm Trạch mà lại tương đương với Thẩm Trạch. Do đó đối với nghi phạm, Thẩm Trạch chính là một hình mẫu, hắn muốn tận mắt nhìn xem hình mẫu này thế nào.”
“Ngay khi thấy Thẩm Trạch, rõ ràng hắn đã thất vọng.” Diệp Tiểu Nhu thản nhiên cười, mang theo vài phần châm chọc: “Vì hắn phát hiện, kẻ mà hắn tự cho là ác quỷ cao cấp nhất đã trở thành một tên phế vật. Từ đó, vọng tưởng muốn trở thành một Thẩm Trạch mới của hắn đã hoàn toàn tan biến, nên hắn mới phát điên.”
Đây cũng là lý do nhân cách phụ của Trần Giai Vỹ dùng “SZ” làm biệt danh của mình như một vật biểu tượng.
Bởi vì sự xuất hiện của Thẩm Trạch đã vừa vặn “chiếu sáng” cho con đường hắn muốn đi.
Một con đường phạm tội đầy u tối.
“Mọi người có thể xem việc này như một loạt suy nghĩ bất thường do một kẻ điên ảo tưởng nên.”
Quả thực đây không phải lý luận mà người bình thường có thể nghĩ ra... Thảo nào kẻ điên lại là kẻ điên, người bình thường không thể hiểu nổi.
Đoán chừng Thẩm Trạch cũng không ngờ, hắn sẽ trở thành hình mẫu tội phạm của một bệnh nhân tâm thần phân liệt.
“Trần Giai Vỹ” không phải Thẩm Trạch, cũng không muốn trở thành Thẩm Trạch, chỉ có điều, bản chất của loài người luôn hướng về kẻ mạnh, tội phạm cũng vậy. Với Trần Giai Vỹ hèn nhát, cậu ta sẽ xuất hiện nhân cách phụ mạnh hơn.
Trong mắt “Trần Giai Vỹ”, Thẩm Trạch cũng là một tên tội phạm mạnh hơn. Đây cũng là nguyên nhân nhiều kẻ sát nhân hàng loạt trong lịch sử có vô số fan một cách khó hiểu, tâm lý kỳ lạ của đám người hâm mộ đó, người bình thường khó lòng hiểu được.
Một thành viên chưa gặp Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Cô là chuyên gia Tâm thần học sao? Hay là bác sĩ tâm lý?”
“Không phải.” Diệp Tiểu Nhu dừng một chút, bình thản trả lời: “Nhưng tôi là người từng được chuyên gia Tâm thần học điều trị, cũng đã gặp nhiều kẻ điên, tất nhiên cũng hiểu biết một ít. Tôi không có trình độ chuyên môn, nhưng có giấy chứng nhận không mắc chướng ngại về tinh thần, cô muốn xem không?”
Khi cô nói, trên mặt không hề lộ ra chút tự ti hoặc xấu hổ nào, cô chỉ thẳng thắn điềm tĩnh, cộng thêm dung mạo xinh đẹp hòa với khí chất thiếu niên công minh, vẻ bộc trực mộc mạc này đã khiến cô trở nên vô cùng rực rỡ.
Người hỏi câu kia lập tức bị bảy tám bàn chân không biết của ai tấn công dưới bàn, chỉ đành đỏ mặt chịu đau.
Thậm chí còn bị lãnh đạo cấp trên trừng mắt nhìn.
Nói giỡn chứ, mặc dù Dương Viêm là chuyên gia tư vấn luôn xa cách không với tới, chỉ mỗi Tiêu Ngũ và Cục trưởng Châu mới có thể gặp mặt, nhưng Diệp Tiểu Nhu cũng là nữ thần mới của toàn bộ đồng chí nam trong Đội Cảnh sát hình sự bọn họ đấy!
Chưa kể, cô còn giúp họ điều tra hai vụ án mạng nghiêm trọng mà họ đã phải vò đầu bứt tai không biết bao nhiêu đêm vẫn không thể nghĩ ra. Và điều mấu chốt, cô còn trẻ như vậy, bình dị gần gũi như thế (so với ông chủ Dương), quan trọng nhất là cô còn độc thân đó.
Cho nên khi vừa chấm dứt cuộc họp, Tiêu Ngũ định đứng dậy nói chuyện với Diệp Tiểu Nhu, đã thấy Diệp Tiểu Nhu bị vây quanh.
Tiêu Ngũ: “?”
“Ừ thì, em gái Tiểu Nhu ơi, hoa lần trước chúng tôi tặng cô, cô thích không?”
“Em gái cái đầu anh, ai là em gái anh, phải gọi cô Diệp!”
“Cô Diệp, chắc cô còn chưa ăn cơm trưa nhỉ, cô muốn đến nhà ăn của Cục Cảnh sát chúng tôi ăn thử không?”
Diệp Tiểu Nhu không để ý tới ai, cô nhìn quanh, một cảnh sát nữ nói: “Chắc anh Dương được lãnh đạo Cục Cảnh sát tỉnh của bọn tôi mời uống trà rồi.”
Diệp Tiểu Nhu sững người, Dương Viêm đi rồi? Sao không nói với cô tiếng nào?
Thấy Diệp Tiểu Nhu bị một đám đàn ông cao lớn vây quanh, Tiêu Ngũ định hét lớn một tiếng thì Cục trưởng Châu đã bước tới từ sau. Nhìn Cục trưởng Châu đến, mọi người lập tức giải tán.
Cục trưởng Châu mời Diệp Tiểu Nhu sang phòng làm việc.
Dương Viêm mới đối phó xong một vị lãnh đạo, nhìn lại, đã không thấy Diệp Tiểu Nhu đâu, anh bèn xoay người đi đến hành lang.
“Tiêu Ngũ!”
Tiêu Ngũ vừa nghe, thầm nói hỏng bét, Dương Viêm chưa từng gọi tên anh ta lớn tiếng như thế, cũng vì đã động vào tâm can của anh sao?
“Người đâu?”
Tiêu Ngũ vội giải thích: “Ở phòng làm việc của Cục trưởng Châu, anh hãy nghe tôi nói, Cục trưởng Châu ông ấy không...”
Dương Viêm im lặng, sầm mặt xoay người tiến về phía phòng làm việc của Cục trưởng Châu, Tiêu Ngũ hấp tấp đuổi theo: “Anh, cái người này, gấp gì chứ, cũng đâu có cướp người của anh, Cục trưởng Châu ông ấy chỉ...”
Dương Viêm đột ngột xoay người, duỗi tay ra, dùng sức ấn Tiêu Ngũ lên vách tường.
Tiêu Ngũ trở tay không kịp, phịch một tiếng đụng vào tường, ngạc nhiên nhìn anh: “Dương Viêm, anh...”
Chỉ lần này, Tiêu Ngũ biết Dương Viêm không nói đùa.
Anh thật sự tức giận.
Đây là lần đầu tiên, Tiêu Ngũ chứng kiến một mặt thô bạo như vậy của người đàn ông này.