Trans: Chí mạng
Suy... mai pj vẫn top 1 thì end luôn nhỉ...
____________________
"Tôi đã nói rồi phải không? Tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ yêu cầu nào về việc đến trường."
"Cậu đã nói rồi."
"Có cần phải nói lại lần nữa không? Hãy để tôi yên. Tôi muốn ở một mình. Khi tiếp xúc với người khác, mọi thứ chỉ trở nên tồi tệ hơn."
Từ giọng điệu sắc bén của Fuzuki, cậu có thể cảm nhận được ý chí không thể lay chuyển của cô.
Sự từ chối mạnh mẽ đến mức dường như sẽ bị bật lại nếu chạm vào.
Dù gần như bị áp đảo, nhưng Sota cố không để lộ sự dao động và tiếp tục nói.
"Đã một tháng rưỡi kể từ khi tớ bắt đầu nói chuyện tử tế với Fuzuki đúng không?"
"...Thế thì sao?"
"Tớ nghĩ chúng ta đã làm nhiều việc cùng nhau. Cậu đã giới thiệu nhiều sách cho tớ, chúng ta đã đọc sách cùng nhau ở phòng chuẩn bị sách, đọc sách ở quán cà phê... Dù tớ nghĩ chúng ta chỉ toàn đọc sách thôi, nhưng hôm nay thật sự là lần đầu tiên chơi bowling."
"Vậy thì sao chứ?"
"Cậu đã thấy vui đúng không?"
Fuzuki nín thở.
"Tớ thì cảm thấy rất vui. Dù thế nào đi nữa, tớ cũng nghĩ rằng Fuzuki đã thấy vui khi dành thời gian với tớ. Ít nhất thì đó là những gì tớ thấy."
Đôi mắt của Fuzuki khẽ lay động. Dường như cô ngay lập tức hiểu được ý định của Sota.
"Vui thì sao?"
Cố gắng kiềm chế sự dao động, Fuzuki trừng mắt nhìn Sota.
"Nếu cậu nghĩ rằng việc thuyết phục tôi bằng cách nói rằng sẽ vui hơn khi ở cùng người khác, nên chúng ta hãy ở cùng nhau, thì vô ích thôi. Đúng là tháng vừa qua, có nhiều điều mới mẻ và có những lúc tôi cảm thấy vui. Nhưng sau tất cả, tôi đã quyết định rằng... tôi muốn ở một mình."
"Quyết định đó không thể thay đổi sao?"
"Trừ khi có điều gì đó cực kỳ quan trọng."
"Việc một người bạn như tớ chân thành yêu cầu không phải là điều cực kỳ quan trọng sao?"
Sota nhìn chằm chằm vào mặt Fuzuki và hỏi.
"... Dù cậu có yêu cầu, cũng vô ích thôi. Và hơn nữa... tôi và Shimizu-kun không phải là bạn bè."
"Ơ..."
Câu trả lời này thật bất ngờ khiến Sota không thể không để lộ sự ngạc nhiên.
"Lần trước cậu đã không phủ nhận khi tớ nói chúng ta là bạn bè."
"Lần trước tôi đã nói vậy, nhưng sau khi suy nghĩ lại, tôi nhận ra điều đó không đúng."
"Nghe cậu nói điều này trực tiếp thật sự làm tớ tổn thương đấy."
"Không có lý do gì để che giấu sự thật. Và còn..."
Fuzuki nhìn xuống với sự bối rối trong mắt rồi nói.
"Ngay từ đầu... Tôi không cần bạn bè."
"Điều đó không đúng."
Lời phản đối bật ra ngay lập tức.
"Làm sao cậu biết điều đó không đúng?"
Giọng nói của Fuzuki chứa đầy sự giận dữ.
"Bởi vì tớ biết."
"...Biết gì?"
Giọng Fuzuki trở nên thấp.
"Fuzuki... thật sự muốn có bạn bè đến mức không thể chịu nổi."
Fuzuki đột ngột đứng dậy.
"Cậu thì biết gì về tôi chứ...!!"
Giọng nói bình tĩnh lúc trước, giờ đã chuyển sang tức giận.
"Bạn bè chỉ là phiền toái! Lúc nào cũng phải suy nghĩ về lợi ích cá nhân, phải xem xét cảm xúc của người khác, phải thực hiện trách nhiệm trong mối quan hệ bạn bè, phải dành thời gian ít ỏi của mình... Mối quan hệ phiền toái như vậy, tôi không cần."
Những lời nhanh chóng được thốt ra.
Nhưng với Sota, tất cả chỉ là những lời ngụy biện được Fuzuki bịa ra để tránh đối diện với cảm xúc thực sự của bản thân.
Sota chắc chắn rằng lời nhận định của mình đã chạm đến điểm yếu của Fuzuki.
Cũng giống như ngày hôm nọ, cậu đã cảm thấy tức giận không lối thoát khi Mio chỉ ra bản chất thực sự của mình.
Fuzuki thở hổn hển, trừng mắt nhìn Sota và nói.
"Cậu đã hiểu rồi chứ? Tôi nhắc lại, tôi không cần bạn bè..."
"Mặt Trăng của Sa Mạc."
Sota thì thầm, khiến Fuzuki ngay lập tức ngưng lời.
Với đầu óc nhanh nhạy của mình, Fuzuki ngay lập tức nhận ra một khả năng, và biểu cảm đầy giận dữ của cô nhanh chóng chuyển thành sự kinh ngạc.