Trans: Chí mạng
__________________
Giờ nghỉ trưa.
Sota cùng với Hina và Yusei đã ghé qua căng tin để quyết định bữa trưa của mình.
Mio thì không có mặt vì có công việc của hội học sinh.
Thực đơn ở căng tin trường này có chất lượng rất cao, nghe nói cũng có không ít người quyết định thi vào trường vì điều này.
Sota gọi một phần cơm gà teriyaki với ít cơm hơn bình thường để không làm lãng phí lượng calo đã tiêu hao trong buổi chạy sáng nay.
Khi nhìn sang bên cạnh, cậu thấy Yusei đang gọi một phần katsudon và miso ramen, khiến cậu không khỏi ngậm ngùi vì sự khác biệt trong quá trình trao đổi chất từ khi sinh ra. Nhưng tất nhiên cậu không thể hiện điều này trên mặt hay lời nói.
"Ê này, cậu đã xem video Tokyo On Air hôm qua chưa?" [note60393]
Hina hỏi Yusei trong khi trước mặt là đĩa mì Ý Spaghetti Mentaiko .
"Tất nhiên rồi! Là tin tức về chuyện hẹn hò của Tecchin và Yumarin chứ gì?"
"Đúng là Yusei! Cậu theo dõi kỹ thật đấy! Thực lòng cậu nghĩ sao?"
"Chà, tớ là fan của Yumarin mà. Dù tớ có thích Tokyo On Air đến đâu, việc cô ấy hẹn hò với anh chàng Tecchin lăng nhăng thật sự khiến tớ sốc đấy."
"Hiểu mà! Yumarin luôn thể hiện hình ảnh trong sáng, nên cá nhân tớ mong cô ấy sẽ cặp với anh chàng đeo kính tròn nghiêm túc và âm thầm hỗ trợ phía sau. Cậu cũng nghĩ thế phải không, Sota?"
Bất ngờ bị hỏi, Sota vội nuốt miếng gà trong miệng rồi đáp lại.
"Đúng thế! Tớ cũng muốn thấy hai người đó đi hẹn hò tại Disneyland..." [note60394]
"Tuyệt thật đấy! Chết tiệt... nhưng giờ không thể thấy nữa rồi..."
Sota thở phào nhẹ nhõm khi nhận được sự đồng tình từ Yusei.
Sau khi trở về từ nhà sách ngày hôm qua, cậu nhận được thông báo về việc Tokyo On Air đã đăng video mới và vội vàng xem ngay.
Có thể theo kịp chủ đề vào những thời điểm như thế này và có một cuộc trò chuyện phù hợp với không khí của tình huống là rất quan trọng để duy trì các mối quan hệ.
…Thực tế, cá nhân cậu không thấy video của Tokyo On Air thú vị lắm, nhưng cậu quyết định giấu điều này trong lòng.
"Để tớ đi lấy nước. Lấy cho hai cậu luôn nhé?"
Sota đứng dậy và chỉ vào cốc của Yusei đã cạn.
"Ồ, cảm ơn. Nhờ cậu đấy."
"Yeah! Cảm ơn nhé, So-chan!"
"Được thôi."
Cậu khéo léo cầm ba chiếc cốc và đi về phía máy nước.
Khi đang lấy nước, cậu nghe thấy cuộc trò chuyện của hai nữ sinh lớp trên, có lẽ là học sinh năm hai, từ bàn phía sau.
"…Này này, cậu thấy học sinh năm nhất ngồi ở bàn kia không?" [note60395]
"Ừ, đúng rồi, đó là Otori-kun! Thật sự đẹp trai phải không?"
"Hiểu mà! Trông như người mẫu ấy! Nhưng cô gái ngồi cùng cậu ấy cũng rất dễ thương đúng không?"
"Himemiya-chan ấy! Tớ theo dõi Instagram của cô ấy, cô ấy đăng những món mỹ phẩm và quần áo rất phong cách, rất hữu ích đấy! Cô ấy có khoảng sáu trăm nghìn người theo dõi!"
"Sáu trăm nghìn! Thật đáng kinh ngạc! Là tài khoản nào vậy? Cho tớ xem với!"
"À, để tớ xem…"
Sota cảm thấy tự hào đến mức không kìm nén được.
Bàn mà cậu ngồi được những người xung quanh coi là "những người tuyệt vời."
Khi đi cùng với Yusei và Himemiya, cậu nhận được rất nhiều ánh mắt chú ý.
Cảm giác ưu việt này là đặc quyền của nhóm đứng đầu lớp, không, có thể nói là của cả khối.
So với thời sơ trung, khi cậu không thể hòa mình hoàn toàn vào nhóm "hướng nội" hay "hướng ngoại," việc cậu kết thân được với những người hướng ngoại ngay từ khi vào trường là rất tốt.
Cậu đã muốn có một cuộc sống học đường thật nổi bật ở cao trung!
Vì vậy, cậu đã chăm chút cho tóc và trang phục, rèn luyện kỹ năng giao tiếp và cơ thể, và có thể nói rằng những nỗ lực đó là rất đáng giá.
Dù vẫn còn thua kém so với Yusei, Hina hay Mio, nhưng cá nhân cậu nghĩ mình cũng khá là ngầu, có lẽ vậy.
Sota nghĩ về những điều này trong lòng khi quay lại chỗ ngồi.
"Đây này."
"Cảm ơn!"
"Cảm ơn nhé!"
Cậu đặt các cốc nước trước mặt hai người và ngồi xuống.
Ngay lúc đó, Yusei gợi ý.
"Sau giờ học hôm nay đi karaoke không? Vừa hay cũng vừa kết thúc kỳ thi rồi!"
Hina phản ứng ngay lập tức với đề xuất của Yusei.
"Tuyệt vời!! Karaoke! Đã lâu lắm rồi tớ mới lại có cơ hội để giọng ca idol của mình bùng cháy đây!"
"Lại là BBS chứ gì, đúng không?"
"Đúng vậy! Tuần trước vừa ra bài hát mới, tớ đã luyện tập ở nhà nên rất muốn hát."
"Thế thì vui đây! Tớ sẽ rủ thêm vài người nữa!"
"Ồ, tuyệt quá! Cùng làm bầu không khí náo nhiệt nào! Tất nhiên là So-chan cũng sẽ đến phải không?"
Hina hỏi một cách tự nhiên, khiến Sota trong lòng cười khổ (Hôm nay à...).
(Mình đã định về nhà chơi game mới rồi mà...)
Thực ra, Sota là kiểu người thích ở nhà chơi game hoặc đọc truyện tranh hơn là ra ngoài vui chơi.
Nhưng cậu không thể nói như vậy được.
Với hình ảnh một người bạn luôn không từ chối lời mời và luôn hòa đồng, cậu phải tạo ra nụ cười và trả lời như thế này:
"Tất nhiên rồi! Tớ sẽ đi! Tớ cũng đã luyện tập vài bài hát và rất muốn đi karaoke."
"Đúng là thế mới được chứ!"
"So-chan hát hay lắm, tớ rất mong chờ!"
"Không không, người đạt 98 điểm trên máy chấm điểm karaoke còn nói gì nữa chứ..."
Khi Sota nói chen vào, tự nhiên cả nhóm cười rộ lên.
Sota cũng cười theo.
Cậu làm ngơ cảm giác khó chịu nho nhỏ trong lòng.