Trans: Chí mạng
miss you...
___________________
"...Tớ không nghĩ vậy đâu."
Trước khi nhận ra, Sota đã trả lời như vậy.
Mio nhìn Sota với vẻ ngạc nhiên.
"Hả?"
Yusei không nghĩ rằng mình sẽ bị phản bác nên đã thốt ra một tiếng ngớ ngẩn.
(Bình tĩnh lại nào...)
Cậu kiềm chế cảm xúc đang bùng cháy trong lòng mình.
Luôn giữ trong đầu rằng mình không liên quan gì đến Fuzuki, cậu chọn lời cẩn thận rồi mở miệng nói.
"Fuzuki-san, luôn đọc sách... Có lẽ cuốn sách đó rất quan trọng với cô ấy. Nếu bị người khác chê bai, chắc chắn Fuzuki-san sẽ giận... Chỉ là tớ đoán vậy thôi."
Sota nói thêm với ý trách móc, "Thật sự thì cậu đã đi quá xa rồi đó."
Dù có một chút lo lắng rằng Yusei sẽ nổi giận ngược lại khi nghe những lời này.
Cậu cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng và tim đập thình thịch.
Nhưng Sota cũng có phần lạc quan rằng, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Theo quan điểm của Yusei, vị trí của Sota tuy thấp hơn nhưng không phải là quá thấp.
Nếu không có chuyện gì đặc biệt, Yusei sẽ không muốn xung đột với Sota.
Và dự đoán đó đã đúng.
"Nhưng mà, người hét lên trước là bên kia mà..."
Yusei nói như một đứa trẻ bị trách mắng vì nghịch ngợm mà cãi lại.
Dù vậy, lời của Sota cũng hợp lý nên Yusei không thể phản bác rõ ràng.
"Ừm, nhưng thực ra, tớ cũng nghĩ là cậu đã hơi quá đà."
Hina nói với một nụ cười gượng.
Một sự hỗ trợ bất ngờ.
Vì bản thân cô cũng không thích tranh cãi hay sự ác ý của người khác, nên có lẽ cô cảm thấy giống như Sota.
"Gì chứ, cả Hina cũng đứng về phía Sota à?"
"Không phải là đứng về phía ai, chỉ là với tư cách là một cô gái thôi? Fuzuki-san chắc rất sợ khi phải nói chuyện với con trai, nên khi bị Yusei uy hiếp, chắc cô ấy đã rất sợ. Khi rời khỏi lớp, hình như Fuzuki-san còn khóc một chút nữa."
"Thật sao?"
(Thật sao...)
Tiếng nói của Yusei và tiếng lòng của Sota vang lên cùng lúc.
"Chắc là vậy thôi? Tớ bị nghiện điện thoại nhưng thị lực vẫn rất tốt. Phải cảm ơn trời đất vì điều đó!"
Dù giọng nói vui vẻ của Hina làm không khí dễ chịu hơn, nhưng lòng ngực của Sota vẫn đau thắt lại.
Mio, người đã im lặng quan sát từ đầu, giờ mở miệng nói với Yusei đang lặng thinh.
"Tớ cũng nghĩ rằng việc uy hiếp một cô gái yếu đuối như vậy là không đúng."
"Gì chứ, cả Mio cũng…"
"Nếu va phải nhau thì cả hai chỉ cần nói xin lỗi là xong. Việc trêu chọc trước mặt mọi người hay nói rằng cô ấy không có bạn bè là không đúng với tư cách của một con người."
Lời nói thẳng thắn nhưng đầy mạnh mẽ của Mio khiến Yusei nghẹn lời.
Dù có lòng tự trọng cao ngang đỉnh Everest nhưng Yusei vẫn có phần nào hiểu biết đúng mực của tuổi mình nên không hoàn toàn bác bỏ những lời phê bình liên tiếp từ ba người.
Cuối cùng, cậu ta gãi đầu với vẻ ngượng ngùng.
"Ừ, có lẽ tớ đã nói hơi quá…chỉ là do thói quen thôi."
Khi Yusei vừa nói xong, Hina mỉm cười và vỗ nhẹ lên lưng Yusei.
"Nếu hiểu ra rồi thì tốt! Chúng ta đã là học sinh cao trung rồi. Chuyện gì nhỉ? Cái việc muốn khẳng định mình bằng cách hạ bệ người khác ấy, nên bỏ đi."
Lời nói trưởng thành bất ngờ của Hina khiến Yusei cũng phải thừa nhận, "Ừ, thì cũng đúng," và thở dài một hơi.
"…Tớ sẽ xin lỗi vào lúc thích hợp."
"Ừ, làm vậy đi."
Vừa lúc Hina gật đầu mỉm cười, chuông hết giờ nghỉ trưa vang lên.
Cuối cùng, cả nhóm giải tán trong không khí không còn căng thẳng, mỗi người trở lại chỗ ngồi của mình.
(...Mệt thật.)
Sota thở dài một hơi sâu, cảm nhận mệt mỏi như chì đang bám lấy người mình.
Đồng thời, cậu cảm thấy một cảm giác thành tựu không thể diễn tả được khi lần đầu tiên tự mình phản bác lại.
(Làm được mà...)
Suy nghĩ rằng không thể chống lại Yusei, chỉ có thể đồng tình là một ảo tưởng do chính cậu tạo ra.
Sota nhận ra rằng nếu cậu kiên định với ý chí và suy nghĩ của mình thì đối phương cũng sẽ dễ dàng chấp nhận.
Mặc dù có khoảnh khắc không khí trở nên hơi căng thẳng, nhưng cuối cùng mọi chuyện đã ổn thỏa, nên kết quả là tốt.
"Cậu làm được rồi đấy."
Đột nhiên, từ chỗ ngồi bên cạnh vang lên những lời này.
Mio nhìn cậu với vẻ mặt ngưỡng mộ, giống như khen ngợi một học sinh vừa giải đúng một câu hỏi khó.
"Ừ thì... lần này, tớ cảm thấy có điều gì đó không đúng."
"Ừ, tớ cũng nghĩ vậy."
Sau khi nói xong, Mio tiếp tục.
"Nhưng, tớ khá... không, thật sự rất ngạc nhiên."
"Ngạc nhiên?"
"Tớ cứ tưởng Sota là người không có cái tôi. Không ngờ cậu lại dám nói lại với Yusei."
"Nói tớ không có cái tôi thì hơi quá rồi đấy?"
"Cậu không thể phủ nhận được, đúng không?"
"Cậu nói đúng."
"Tốt lắm."
Mio mỉm cười nhẹ rồi nhanh chóng nghiêm túc lại.
"Vậy tại sao cậu lại nghĩ đến việc phản bác?"
Cơn gió nào đã thổi qua.
Sota trả lời Mio, người đang nhìn cậu với ánh mắt dò hỏi như muốn tìm hiểu
"...Chỉ là, tớ không biết nữa."
Mối quan hệ giữa cậu và Fuzuki.
Nếu cậu giải thích về mối quan hệ mà mình và Fuzuki đã xây dựng trong tháng qua và những thay đổi trong cảm xúc của mình đối với cô ấy, chắc chắn đó sẽ là một câu trả lời thuyết phục.
Nhưng cậu không muốn tiết lộ điều đó cho Mio lúc này.
"Vậy à..."
Không hỏi thêm gì, Mio bắt đầu chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
(...Chẳng có lý do gì lớn lao cả.)
Sota suy nghĩ trong đầu về câu hỏi của Mio.
Cậu đã không thể giúp đỡ Fuzuki khi cô bị Yusei chế giễu và uy hiếp.
Sự phẫn nộ với bản thân vì đã không làm gì, chỉ lo cho bản thân, làm cậu cảm thấy rất tệ.
Việc phản bác Yusei là cách cậu chuộc lỗi bằng tất cả những gì mình có thể làm ở thời điểm hiện tại.
Cậu hiểu rằng điều đó không liên quan gì đến Fuzuki, chỉ là tự thỏa mãn bản thân.
Tay cậu siết chặt chiếc hộp bút.
Với cảm giác khó chịu như một lớp dầu màu xám đang bám quanh cổ họng, giờ học bắt đầu.
Sota nhìn về chỗ ngồi của Fuzuki, nhưng cô ấy vẫn chưa quay lại.
Bất giác, cậu nghĩ rằng có lẽ cô ấy sẽ không trở lại.
Dự đoán đã đúng.
Suốt tiết năm và sáu, Fuzuki không đến lớp.
Không có học sinh nào nhắc đến việc này và giáo viên cũng chỉ lướt qua sự vắng mặt của cô ấy.
Đối với những người trong lớp học này, Fuzuki hoàn toàn như không khí.
Ngoại trừ một người duy nhất là Sota.