Trans: Crit
Cảm ơn mn rất nhiều...
__________________
"À mà này, Fuzuki không tham gia giờ thể dục à?"
Sota hỏi khi nhìn thấy tư thế của Fuzuki đang cuộn tròn người lại và nhấm nháp từng chút ca cao, gợi nhớ đến cảnh trong giờ thể dục trước đây.
Fuzuki đặt lon ca cao lên bàn, nhìn lên góc trên bên trái rồi mở miệng nói.
''Họa sĩ người Pháp, Renoir đã từng nói: ‘Cuộc sống đầy rẫy những điều khó chịu. Vì vậy, không cần tạo thêm những thứ khó chịu nữa’."
"Ừm... ý cậu là cậu không thích thể dục đúng không?"
"Đúng vậy. Tôi dùng mọi lý do để tham gia ở mức tối thiểu mà không bị trượt môn."
"Cậu thật thẳng thắn."
"Dành thời gian cho những thứ mình không giỏi là không hiệu quả. Còn Shimizu-kun, có vẻ giỏi vận động nhỉ?"
"Tớ khá giỏi việc vận động cơ thể. Hồi sơ trung tớ có tham gia câu lạc bộ thể thao. Bây giờ thì tớ vẫn chạy bộ ba, bốn lần mỗi tuần."
"Ra là chạy bộ."
"Cậu có vẻ không hứng thú nhỉ?"
"Không hứng thú."
"Trả lời ngay lập tức!"
"Nhưng tôi nghĩ điều đó rất tuyệt vời. Đó là khả năng tôi không có."
"Ồ, vậy có phải cậu đã thấy tớ chơi bóng rổ không!?"
"Tôi đã thấy cảnh cậu mắc lỗi khi sắp thắng và đội bị thua ngược."
"Đó là cảnh tệ nhất!"
"Nhưng tôi cũng thấy những cảnh cậu chơi tốt. Tôi nghĩ điệu nhảy trong phim Ấn Độ cũng giống như thế."
"Đó là lời khen sao?"
"Ừ, tất nhiên. Tôi không thể làm được những động tác như vậy."
Fuzuki nói với vẻ tự giễu.
Biểu cảm đó trông vừa như ghen tị, vừa như đã từ bỏ.
"Ừ thì, ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu của mình mà. Cậu không cần thiết phải giỏi thể dục đâu. Fuzuki giỏi học hành mà."
"Tôi đã từng nói về điểm số của mình bao giờ chưa?"
"Tên cậu thường xuyên xuất hiện trên bảng danh sách học sinh có điểm xuất sắc."
"À, ra là vậy..."
Fuzuki khẽ gật đầu như thể đã hiểu.
Tại trường cao trung Togami, một trong những trường dự bị hàng đầu của tỉnh, có truyền thống dán danh sách năm mươi học sinh có điểm xuất sắc nhất lên khu vực rộng trước nhà thi đấu để vinh danh.
"Cậu quan sát kỹ nhỉ."
"Những người bạn của tớ như Hina và Yusei đều nằm trong nhóm học sinh xuất sắc. Đặc biệt là Yusei luôn đứng trong top đầu nên tên của Fuzuki cũng thường xuyên xuất hiện."
"Tôi chưa bao giờ rớt khỏi top năm trong các bài kiểm tra."
"Thật đáng nể..."
Hina dù nhìn vậy nhưng cũng nằm trong top 20, còn Mio thậm chí còn cạnh tranh vị trí top đầu với Fuzuki và Yuki.
Thành tích hiện tại của Sota đang dao động quanh vị trí 30.
So với toàn bộ học sinh, đó là một vị trí khá cao, nhưng so với nhóm bạn thân thì lại là vị trí bét, một thực tế đáng buồn.
"Nếu không lười biếng việc học trước và ôn lại bài, thì không có vấn đề nào là không giải được cả."
"Khỉ thật... Nếu không có môn quốc ngữ thì việc vào top một chữ số không phải là giấc mơ!"
"Tệ đến mức nào cơ chứ?"
"Nếu vẽ biểu đồ trạng thái, phần của môn quốc ngữ sẽ bị lõm sâu vào."
"Quốc ngữ là môn dễ kiếm điểm nhất đấy."
"Đó là bởi vì cậu đọc nhiều sách mà. À, đúng rồi."
Ngay lúc đó, Sota nghĩ ra một ý tưởng và lấy ra quyển sách bài tập quốc ngữ từ trong cặp của mình.
Sau đó, cậu đứng lên và nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh Fuzuki.
"Có chuyện gì vậy?"
"Kỳ thi cuối kỳ sắp tới rồi, nên cậu dạy tớ cách làm bài tập quốc ngữ nhé!"
"Gì cơ?"
"Ồ, ánh mắt cậu như nhìn thấy con gián vậy."
"Không phải cậu vừa nói đã hiểu được bài giảng môn quốc ngữ rồi sao?"
"Hiểu thì hiểu, nhưng tớ không có nói là sẽ đạt 100 điểm!"
"Cậu có biết không? Bài quốc ngữ khác với toán học và các môn khác, cần phải đọc đoạn văn nên không dễ giải quyết đâu."
"Ồ, vậy là lĩnh vực sở trường của cậu?"
"Sao trong tình huống này mà cậu lại nhìn tôi đầy hy vọng như vậy?"
Fuzuki thở dài một cái rồi lạnh lùng nói.
"Tự học đi. Tại sao tôi phải giúp cậu chứ?"
"Ugh, nghiêm khắc quá."
Fuzuki cầm cuốn sách bìa mềm đang úp xuống lên, tỏ vẻ như không quan tâm.
Thật đúng là không còn chỗ nào để bám vào.
(Chà, cũng phải thôi…)
Dù trời đất có dung hòa vạn vật sinh sôi thì Fuzuki, người dành phần lớn thời gian hàng ngày để đọc sách, chắc chắn sẽ không dành thời gian để dạy cậu học quốc ngữ
Sota đành chấp nhận và quay trở về chỗ ngồi của mình.
"…Nhưng mà."
Fuzuki thì thầm trong khi vẫn dán mắt vào cuốn sách.
"Nếu có vấn đề gì thật sự không hiểu, tôi cũng không ngại cùng suy nghĩ với cậu."
"!!"
Sota quay lại ngay lập tức.
Trước lời nói quý giá của Fuzuki, vẻ mặt của Sota bừng sáng.
"Cảm ơn Fuzuki-sensei!!"
"Xin đừng gọi tôi là sensei, nghe ngại lắm."
Sota ngồi xuống bên cạnh Fuzuki, người có đôi má ửng hồng nhẹ nhàng.
"Ngay lập tức, bài này đây..."
"Tôi đã nói là chỉ khi có vấn đề thật sự không hiểu thôi mà…"
Nói là vậy nhưng Fuzuki lại đặt cuốn sách xuống và nhìn vào cuốn sách bài tập mà Sota đưa ra.
(Ôi, gần quá...)
Khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của cô che kín tầm nhìn của cậu.
Từ phần gáy trắng mịn không tì vết toát ra một vẻ quyến rũ kỳ lạ, kèm theo hương thơm ngọt ngào thoang thoảng khiến tim cậu đập loạn nhịp.
"À, bài này à. Tôi đã giải rồi nên có thể giải thích được."
"Quả là Fuzuki-sensei!"
"Nếu tiếp tục gọi tôi là sensei thì tôi sẽ không dạy cậu nữa đâu."
"Tớ xin lỗi, Fuzuki-san!"
"Thật là... Vậy thì, về bài này..."
Fuzuki bắt đầu giải thích, giống như một gia sư đang dạy cho một học sinh kém.
Với những lời giải thích tận tình và chi tiết, Sota nhanh chóng hiểu được những phần trước đây không hiểu.
(Dù thế nào đi nữa, Fuzuki thật ra là một người rất chu đáo... dù cô ấy không thành thật chút nào.)
"Chẳng phải cậu đang nghĩ điều gì bất lịch sự sao?"
"Không, không có gì đâu?"
"Tại sao cậu lại nói lắp bắp vậy?"
Mặc dù họ chỉ trao đổi bình thường nhưng Sota đã nhờ Fuzuki-sensei dạy cho mình một lúc.
Trong quá trình đó, cậu nghĩ:
(Thật sự... rất thoải mái.)
Thời gian ở bên Fuzuki đơn giản là rất vui vẻ.
Khác hẳn với những lúc ở bên nhóm bạn thân, khi mà cậu luôn có cảm giác căng thẳng nào đó, không khí giữa cậu và Fuzuki lại rất đỗi yên bình.
(Mình mong là khoảng thời gian này sẽ kéo dài mãi...) [note60605]
Cậu thật sự mong muốn điều đó từ tận đáy lòng.
Và rồi, ngay sau khi cậu nghĩ như vậy.
Một sự việc đã xảy ra.