Trans: Chí mạng
chap này để mình, mấy chap sau thì...
_____________________
Dưới bầu trời đã chuyển sang màu cam.
"Thật là vui quá!"
Trên đường về từ quán cà phê, khuôn mặt của Sota trông đầy sức sống khi cậu vừa nói vừa duỗi tay.
"Cậu nói quá rồi đó."
Fuzuki, vẫn vô cảm như thường lệ, thở dài nhẹ bên cạnh.
"Không, thật mà! Tiếng ồn xung quanh ấy? Tiếng ồn vừa phải rất dễ chịu và tớ có thể tập trung hơn bình thường!"
"Đó là điểm tuyệt vời của quán cà phê mà. Thật ra thì não của con người hoạt động tốt hơn khi có tiếng ồn vừa phải, vì thế môi trường của quán cà phê rất thích hợp cho việc đọc sách."
"Thật vậy sao!?"
"Đúng vậy. Cái đó được gọi là tiếng ồn trắng, tiếng ồn khoảng 70 decibel thường giúp tập trung hơn. Ngược lại, trong tình trạng không có tiếng ồn trắng, những âm thanh đột ngột như tiếng đồng hồ, tiếng gõ bàn phím, tiếng ho có thể làm gián đoạn sự tập trung."
"Ồ, ra là vậy! Khi không có tiếng ồn nào hoặc có tiếng ồn vừa phải, sự khác biệt sẽ nằm ở chỗ khả năng duy trì sự tập trung khi có âm thanh đột ngột phát sinh."
"Đúng là như vậy."
"Tớ đã hiểu rồi. Ôi, cậu biết nhiều thật đấy."
"Mình đọc được trong sách mà."
Fuzuki với vẻ mặt có chút tự hào, nói ra câu nói quen thuộc của mình.
"Như mọi khi, thật là tuyệt vời, cuốn sách này đúng là thú vị thật."
Khi Sota nói vậy, Fuzuki nhìn lên phía trên bên trái rồi mở miệng nói.
"Nhà văn người Đức Heinrich Mann từng nói: 'Một ngôi nhà không có sách giống như một căn phòng không có cửa sổ’."
"Ừm, ý cậu là..."
Lần đầu tiên, thay vì chờ nghe giải thích của Fuzuki như mọi khi, Sota đã cố gắng tự mình suy nghĩ.
"Nếu không đọc sách, tầm nhìn của bạn sẽ bị hạn hẹp lại, giống như đang ở trong một căn phòng mà bạn không thể nhìn ra bên ngoài phải không?"
Khi Sota nói vậy, Fuzuki tròn mắt ngạc nhiên và gật đầu cảm phục.
"...Đại khái là đúng. Cậu hiểu khá rõ đấy."
"Yeah! Có vẻ như tớ đã biết dùng đầu để suy nghĩ rồi!"
"Đừng có mà tỏ ra tự mãn với chỉ mười cuốn sách đã đọc."
"Ôi trời, nghiêm khắc quá."
Sota cười khổ và nhún vai.
Từ những lời nghiêm khắc, Fuzuki bất ngờ mở lời một cách khiêm tốn.
"Cảm ơn vì đã mời đồ uống và bánh ngọt. Cả hai đều rất ngon."
"Không có gì đâu. Ngược lại, cảm ơn cậu vì đã đi cùng tớ hôm nay! Dù là lần đầu đến quán cà phê nhưng tớ đã rất vui."
"Vậy sao."
Fuzuki cúi xuống để che giấu nụ cười nhẹ và nói.
"Nếu cậu thấy vui thì thật là tốt."
"À này, còn Fuzuki thì sao? Cậu có vui không? Tớ không làm phiền cậu chứ? Cậu ổn chứ?"
"Shimizu-kun thật bất ngờ lại là người tinh tế và lo lắng nhỉ."
"Ừm, bị phát hiện mất rồi."
"Shimizu-kun dễ hiểu quá mà. Nhưng đúng là... "
Fuzuki đặt tay lên cằm và suy nghĩ một chút rồi nói.
"Mình cũng đã rất vui. Âm thanh khi Shimizu-kun lật trang sách, tiếng cậu nhấm nháp đồ uống, và thỉnh thoảng tiếng kêu 'ồ' hoặc 'aa' của cậu... tất cả đều trở thành tiếng ồn trắng tuyệt vời."
"Không biết là nên vui hay buồn vì điều đó... mà tớ thực sự phát ra những tiếng như vậy sao!?"
"Cậu sẽ không nhận ra đâu."
"Ôi không, ngại quá..."
"Dù sao thì..."
Fuzuki nhẹ nhàng đặt tay lên túi đeo vai và tiếp tục nói.
"Được đọc cuốn sách này trong một môi trường tuyệt vời và chia sẻ ngay cảm nhận của mình... đã trở thành một trải nghiệm đọc sách đứng hàng đầu trong cuộc đời mình."
"Nếu tớ đã giúp ích được thì thật tốt! Mà có vẻ như cậu đang đắm chìm trong dư vị của cuốn sách nhỉ."
"Mình nghĩ bản thân sẽ còn suy nghĩ về cuốn sách này thêm vài ngày nữa. Tuy nhiên..."
Fuzuki dừng lại và hạ ánh mắt xuống.
Đôi mắt ẩn sau mái tóc mái như hiện lên một nỗi buồn man mác.
"Sao vậy?"
Khi Sota hỏi, Fuzuki nhìn lên phía trên bên trái rồi mở miệng nói.
"Nhà văn Mỹ, Mark Twain, từng nói: 'Hàng ngàn thiên tài đã chết đi mà không bao giờ được phát hiện. Họ không biết về bản thân mình và cũng không được người khác công nhận.'"
"Ừm... tức là sao?"
"Cuốn sách này không những không thành công mà còn không được tái bản. Nó đã được xuất bản một cách lặng lẽ, không ai để ý đến và dần biến mất khỏi kệ sách. Bây giờ, muốn tìm cũng khó mà thấy được. Một cuốn sách tuyệt vời như vậy... mình cảm thấy rất buồn."
"Hiểu rồi..."
Fuzuki trông có vẻ hơi buồn.
Sota, người chưa từng trải qua cảm giác đau lòng khi thấy cuốn sách mình yêu thích không được ai chú ý, không biết phải nói gì để an ủi.
"...Thật sự thì đó là một cuốn sách tuyệt vời nhỉ."
"Nội dung rất hấp dẫn, nhưng điều khiến mình bị cuốn hút hoàn toàn là lời trăn trối cuối cùng của nhân vật chính."
"Lời trăn trối đó như thế nào vậy?"
Sota hỏi một cách tò mò và thấy Fuzuki mở miệng trong chốc lát rồi lập tức ngậm lại.
"Mình không nói đâu. Như vậy sẽ tiết lộ nội dung mất."
"Nhưng tớ nghĩ cậu đã tiết lộ khá nhiều rồi."
"Những gì mình nói nãy giờ chỉ là bề nổi của câu chuyện thôi... À, rồi mình sẽ cho cậu mượn."
"Ồ, tớ rất mong chờ đấy!"
"Tính cách của nhân vật chính khá khác biệt so với Shimizu-kun... nhưng thỉnh thoảng thay đổi cũng tốt."
"Ý cậu là tớ nên đọc nó, đúng không?"
"Mình không hề nói vậy."
Dù nói vậy nhưng rõ ràng là Fuzuki đã bị bắt bài, cô nhìn đi chỗ khác.
Cử chỉ ngây thơ đó khiến Sota cảm thấy thú vị và bật cười nhẹ.
Có lẽ cảm thấy ngại ngùng khi bị nhìn thấu tâm tư, Fuzuki liền chuyển chủ đề.
"Shimizu-kun, cậu thường đi chơi ở đâu?"
"Ừm, bình thường tớ đi chơi bowling hoặc karaoke..."
"Những trò chơi ở thế giới khác à?"
"Trò chơi trên Trái Đất chứ. Cậu chưa bao giờ thử đi sao?"
"Chưa. Mình không có duyên với những trò chơi của những người hướng ngoại."
"Thế giữa người hướng ngoại và hướng nội có liên quan gì không?"
"...Để mình sửa lại. Mình không có duyên với những trò chơi nhiều người."
"Ờ thì, đúng là..."
Quả thật, đối với học sinh cao trung, việc đi chơi bowling hay karaoke thường là với nhóm bạn.
Fuzuki, người thường bị cô lập ở trường không có nhiều cơ hội để chơi theo nhóm, điều này hoàn toàn có thể hiểu được.
"Ờ thì, cũng chẳng phải là không biết chơi bowling hay karaoke thì có gì đáng lo cả..."
Lời của Sota khiến Fuzuki cười một cách chế giễu.
"Không cần phải lo lắng cho mình đâu. Đây là lựa chọn của mình, mình thích ở một mình."
Fuzuki làm vẻ mặt thản nhiên như thể thực sự không bận tâm đến điều gì.
Thoạt nhìn, có vẻ như cô ấy không có bất kỳ cảm xúc hay cảm xúc thực sự.
Nhưng từ góc nhìn của Sota, người đã bắt đầu hiểu được những thay đổi nhỏ trong biểu cảm của cô sau vài tuần qua, nhận thấy trong đôi mắt của Fuzuki có chút buồn man mác.
Sota đột ngột dừng bước.
"...Shimizu-kun?"
Fuzuki nhíu mày một cách nghi ngờ, Sota vui vẻ nói.
"Được rồi, vậy thì lần sau chúng ta cùng đi nhé!"
Bất chấp cái thở dài như muốn nói "Lại nữa à?" của Fuzuki, Sota tiếp tục.
"Bowling và karaoke, tớ nghĩ đúng là không cần thiết phải chơi, nhưng khi đã thử thì cả hai đều có sự thú vị riêng và cậu sẽ thích chúng! Hơn nữa..."
Fuzuki từ vẻ mặt ngạc nhiên chuyển sang một chút kinh ngạc, Sota dùng ngón cái chỉ vào mình và nói.
"Tớ muốn đi chơi bowling và karaoke với Fuzuki!"
Giọng nói mạnh mẽ của Sota khiến Fuzuki đứng hình, giống như một con robot bị tắt nguồn.
Đôi mắt trong veo của cô chớp chớp đằng sau lớp tóc mái.
(...Có lẽ mình hơi quá đà rồi chăng?)
Ngay khi Sota bắt đầu lo lắng, một giọng nói nhỏ phát ra từ Fuzuki, người đang nhìn xuống.
"…Nếu có dịp, chúng ta đi nhé."
"Hả?"
"Gì mà phản ứng ghê thế?"
"Không, lần trước tớ mời thì bị từ chối thẳng thừng, nên không ngờ lần này lại được phản hồi tích cực như vậy..."
"Nếu không muốn thì không cần đi."
"Không không! Làm ơn đi, tớ rất muốn đi cùng cậu!"
Sota cúi người chín mươi độ, thể hiện sự thành khẩn.
"...Thật sự ổn chứ?"
Cậu ngẩng đầu lên và hỏi một cách dè dặt.
"Lần trước, mình nhận thấy cậu mời mình chỉ vì hứng thú nhất thời nên mình không hứng thú."
"Ừm... Vậy là bị phát hiện rồi..."
"Cậu nghĩ là mình không nhận ra sao? Nhưng lần này, mình cảm nhận được sự chân thành từ cậu. Vì vậy, mình cũng suy nghĩ nghiêm túc về lời mời."
Mặc dù cách nói của Fuzuki vẫn có vẻ sắc bén, nhưng lý do cô đưa ra luôn hợp lý.
Sota có ấn tượng tốt với sự chân thành và sự nguyên tắc của Fuzuki, dù cô không giỏi giao tiếp.
"Cậu đang nghĩ gì đó không hay về mình phải không?"
"Không, không có gì đâu."
"...Thôi được. Nhưng mình nghĩ đi với mình chắc cậu sẽ không vui đâu."
"Không đâu. Vì được đi với Fuzuki mà."
Khi Sota trả lời một cách tự nhiên, khiến Fuzuki phản ứng như thể có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng.
"...Ý cậu là gì?"
"Ý tớ là vậy thôi."
Sota mỉm cười, còn Fuzuki quay mặt đi và nói.
"Mình không hiểu nổi suy nghĩ của những người hướng ngoại."
"Chuyện này chẳng liên quan gì đến người hướng ngoại hay hướng nội đâu."
Dù sao đi nữa, Sota cũng vui vì có cơ hội đi "hẹn hò" với Fuzuki lần nữa.
Trong lòng cậu nhảy múa vì niềm vui đó.
"...Sota?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, khiến niềm vui của Sota bị dập tắt bởi một cảm giác lạnh buốt chạy xuyên qua tim cậu.