Trans: Chí mạng
_______________________
Buổi tối, Sota đến nhà sách và gọi Fuzuki.
"Đợi một chút, tôi sẽ mang ra."
Fuzuki thuần thục mang cuốn truyện tranh đã được đặt từ kho và đưa cho Sota.
"Ồ, đây rồi! Tôi nhận được rồi, cảm ơn nhé!"
Cầm trên tay cuốn truyện tranh có tựa đề "Chúng ta trong đống đổ nát đẫm máu", Sota phấn khích reo lên, còn Fuzuki nhìn cậu với ánh mắt có phần nghi hoặc.
"Cuốn manga đó không phải sở thích của cậu, đúng không?"
Biểu cảm của Sota lập tức dừng lại.
"Tại sao cậu nghĩ thế?"
"Dựa vào danh sách những cuốn tiểu thuyết mà cậu đã đọc và đánh giá là thú vị từ trước đến giờ, tôi có cảm giác như vậy. Tôi nghĩ Shimizu-kun thích những câu chuyện có không khí sáng sủa và cảm giác nhẹ nhàng hơn. Còn bìa của bộ manga này thì trông có vẻ nặng nề và u ám, có thể không hợp với cậu."
"T-thật sao. Khả năng phân tích của cậu thật đáng kinh ngạc...!!"
"Sở thích thường có phần lệch, chỉ cần biết vài cuốn sách mà cậu thích thì không khó lắm đâu."
"Nhưng khi cậu nói vậy... thì quả thực có thể không phải gu của mình lắm."
Phía sau nhân vật chính có đôi mắt như đã chết là một khu tàn tích vô hồn, cùng với bìa truyện được bao phủ bởi máu me. Trước đó, tóm tắt sơ lược mà Hina đã kể cũng không thực sự làm Sota rung động.
"Vậy tại sao cậu lại đọc nó?"
Khi được hỏi một câu đơn giản, Sota trả lời không chút do dự.
"Ừm, vì bạn bè của tớ đang đọc?"
Câu trả lời có một khoảng dừng.
Đôi mắt vốn đã lạnh lùng của Fuzuki giờ lại càng thêm trầm xuống.
(Ơ, mình vừa nói gì lạ à...?)
Khi Sota còn đang nghĩ vậy, lời nói lạnh lùng của Fuzuki phá vỡ bầu không khí.
"Đó là một lý do tẻ nhạt."
Giọng cô nghe như thể thất vọng, cũng có thể là thương hại.
Sota nhận ra rằng lý do lời tiếp theo không thể thốt ra ngay lập tức là vì cậu có phần đồng ý với lời nói của Fuzuki.
Có lẽ Fuzuki không có ác ý gì. Đó chỉ là những lời mà cô nghĩ ra một cách thẳng thắn như thường lệ.
"Vui lòng thanh toán ở kia."
Fuzuki nói như thể không muốn kéo dài cuộc trò chuyện này.
"Được rồi... hẹn gặp lại cậu vào ngày mai."
Trước những lời mà Sota cố gắng gượng ép ra, Fuzuki im lặng.
Sota rời khỏi nhà sách và đi về nhà.
──Đó là một lý do tẻ nhạt.
Những lời đó lạnh lùng như không khí tháng mười một, bám chặt trong đầu cậu không rời.