Người Hầu Của Vương Gia

chương 13: đêm động phòng hoa chúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuy rằng đổi rượu mừng thành rượu trái cây, nhưng Vương gia vẫn không dám uống nhiều. Ngày hôm nay là ngày thành thân nên cả Vương Phủ có thể nhìn thấy đủ loại kiểu dáng những chữ song hỷ màu đỏ, ngay cả đèn lồng cũng dán chữ song hỉ, hoa cỏ cây cối cũng dùng lụa đỏ tô điểm một phen, cửa sổ tân phòng lộ ra ánh nến đỏ chập chờn, đặc biệt ấm áp.

Vương gia đẩy cửa phòng ra thì nhìn thấy Uông Nghĩa Thăng ngồi khoanh chân ở trên giường, hắn ngồi bên cạnh bức màn màu đỏ mặc một thân hồng y lộng lẫy mà hoa mỹ khi nhìn vào lại không có cảm giác chói mắt mà đẹp một cách lặng lẽ. Giữa hai lông mày Uông Nghĩa Thăng thể hiện một dáng vẻ trầm lặng nhưng mà khi hắn nhìn thấy Vương gia thì sự trầm lặng hóa thành ý cười và chờ mong nồng đậm khiến cho Vương gia tim đập thình thịch cảm thấy rượu trái cây trong bụng biến thành ngọn lửa thiêu đốt làm cả người y đều bốc lên dục hỏa.

Vương gia đóng kín cửa, từng bước từng bước đi đến trước mặt Uông Nghĩa Thăng rồi nhìn hắn đến sững sờ, trái tim kịch liệt nhảy lên, vào phòng rồi mà quên luôn phải uống rượu giao bôi.

Uông Nghĩa Thăng cầm bầu rượu lên rót đầy hai ly rượu trái cây, hắn bưng lên một ly đưa cho Vương gia, lúc này Vương gia mới nhớ tới phải uống rượu giao bôi. Uống xong rượu giao bôi, y liền chân chân chính chính cùng Uông Nghĩa Thăng kết làm phu phu, từ nay về sau người này chính là Vương Phi của y.

Vương gia trong lòng có chút ngọt ngào, cùng Uông Nghĩa Thăng uống rượu giao bôi.

Uống xong rượu giao bôi, Vương gia không thể chờ đợi được nữa đem Uông Nghĩa Thăng tha lên giường, y leo lên ngồi ở trên eo Uông Nghĩa Thăng. Đầu mày đuôi mắt giương lên hiện ra ý cười, tròng mắt đen nhánh từ trên cao mà nhìn xuống thân thể của Uông Nghĩa Thăng, khóe miệng cong lên nói: “Uống xong rượu giao bôi ngươi chính là Vương phi của bản vương, bản vương chính là phu quân của ngươi, để xem sau này ngươi làm sao cãi lời bản vương?”

“Vương gia.” Uông Nghĩa Thăng cười nói, nhẹ nhàng nắm lấy tay Vương gia.

“Sai.” Vương gia làm ra vẻ mặt kiêu ngạo, nói:”Gọi bản vương là phu quân.”

Uông Nghĩa Thăng hơi sững sờ, lập tức bất đắc dĩ nở nụ cười: “Vâng, phu quân.”

Hai chữ “Phu quân” khiến lòng hư vinh của Vương gia thỏa mãn tới cực điểm, tính khí giữa hai chân nhẹ nhàng làm phiền vùng eo Uông Nghĩa Thăng, dm thủy chảy ra dần dần đem đũng quần màu hồng nhuộm thành đỏ sậm, Vương gia nhỏ giọng thở: “Cái bụng của Bản vương đã hơn ba tháng, ngày hôm nay lại là ngày bản vương cùng Vương Phi động phòng hoa chúc, đừng tưởng rằng ngươi làm Vương Phi thì có thể đuôi vểnh lên trời mà không hầu hạ bản vương, ngươi là chó hoang của bản vương thì phải yên phận hầu hạ bản vương.”

Uông Nghĩa Thăng bị Vương gia ma sát đến bốc hỏa, hắn mở đai lưng Vương gia ra, chậm rãi mở ra những lớp vải ràng buộc trên bụng, ngón tay mở áo lót lộ ra cái bụng trắng như tuyết hơi nhô lên rồi lấy bàn tay nhẹ nhàng âu yếm cái bụng đã bắt đầu có dấu hiệu chứng tỏ đã hoài thai. Vương gia thoải mái hừ nhẹ, hai đầu v từ từ cương lên, Uông Nghĩa Thăng ngậm một bên đầu v nhẹ nhàng mút liếm, từ khi mang thai thì đầu v cũng trở nên lớn hơn và cực kì mẫn cảm, bình thường không cảm thấy gì bây giờ bị đôi môi hút một cái, bị đầu lưỡi liếm thì có khoái cảm vô hạn từ đầu v truyền đến, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn cảm giác đau nhói kích thích đầu v khiến màu sắc đầu v trở nên càng thêm đỏ hơn.

“A… Bên này cũng phải…” Vương gia đem một bên đầu v khác đưa vào trong miệng Uông Nghĩa Thăng, đầu v kia bị cắn mút trở nên mềm ướt lập tức bị Uông Nghĩa Thăng dùng hai ngón tay kẹp lấy xoa nắn. Một bên đầu v bị mút vào gặm cắn, một bên đầu v bị lôi kéo xoa nắn làm phát sinh ra cảm giác thoải mái sung sướng để hạ thể Vương gia tiết ra càng nhiều nước thẩm thấu vào vải vóc.

Vương gia nhấc mông, để Uông Nghĩa Thăng nhìn thấy chỗ giữa hai chân của y đã trở nên rất là ẩm ướt, vải vóc ướt át dính sát vào hoa huyt dường như muốn cự bổng to lớn bất chấp những lớp vải quần của hai người cắm vào bên trong hoa huyt. Uông Nghĩa Thăng đem bàn tay tiến vào trong quần Vương gia quả nhiên tính khí của Vương gia cứng rồi, dm thủy trơn trợt làm cho hạ thể một mảnh ẩm ướt.

“Sờ nữa sờ phía dưới bản vương … A…”

“Vâng, phu quân.”

Uông Nghĩa Thăng cố ý kêu một tiếng phu quân, Vương gia cả người run lên, giữa hai chân trở nên càng thêm ẩm ướt, quả nhiên hai chữ “Phu quân” có thể làm y tăng thêm khoái cảm.

Ánh mắt Uông Nghĩa Thăng trở nên tối hơn ngón tay chọc lấy hoa môi, nhẹ nhàng ma sát hoa hạch, lại cố ý hỏi: “Phu quân muốn chó hoang làm nơi này sao?”

Phu quân, chó hoang những lời này làm hoa huyt như toả nhiệt, hoa huyt nhẹ nhàng phồng lên rồi co rút lại, tính khí nhỏ xuống niêm dịch. Xác nhận được điều này Uông Nghĩa Thăng quyết định sau này ở trên giường sẽ thường thường sẽ gọi Vương gia là phu quân.

“Cởi xiêm y cho bản vương.” Vương gia cảm thấy phía dưới nóng đến không chịu được, nhiều ngày không có thao làm hai cái huyệt gấp gáp đến sắp không đợi kịp.

Uông Nghĩa Thăng cởi xiêm y Vương gia rồi cởi xiêm y của mình, đem giá y phủ lên cả người trần trụi của Vương gia. Giá y một màu đỏ như lửa làm nổi bật thân thể thon dài trắng nõn của Vương gia, gương mặt tinh xảo không tự chủ toát ra một vẻ cầu hoan quyến rũ, giá y không thể che lại hai khỏa anh đào đỏ hồng trước ngực Vương gia, tính khí cùng với hai cái huyệt đều trêu chọc tầm mắt Uông Nghĩa Thăng.

Vương gia kéo phát quan xuống, tóc đen phủ kín giá y, y đẩy ra hoa môi, đỡ cự bổng để ngay huyệt khẩu, nhìn xuống Uông Nghĩa Thăng, khàn khàn ra lệnh: “Nhìn rõ ràng côn tht của ngươi làm sao thao hoa huyt của bản vương.”

Nói xong, cái mông chậm rãi ép xuống, đại quy đầu đi vào mở rộng huyệt khẩu. hoa huyt nhiều ngày chưa được thao nên Vương gia rốt cục đã thưởng thức khoái cảm khi huyệt khẩu bị cự bổng đâm vào, hoa hạch rõ ràng hưng phấn sung huyết, tính khí kích động tiết ra niêm dịch, Vương gia đem hoa môi mở càng lớn, dm thủy bị quy đầu đẩy ra, làm Vương gia thích thú đến rên rỉ: “A… Ngươi, chó hoang này, côn tht của ngươi vẫn lớn như vậy… A… huyệt của bản vương lại cũng bị ngươi thao đến lỏng ra… ah.. a…”

Uông Nghĩa Thăng sờ sờ tính khí Vương gia đem bao quy đầu hoàn toàn đẩy ra, lộ ra quy đầu to lớn. Hắn lấy ngón tay tinh tế ma sát quy đầu, nói:”Vương gia không thích bị chó hoang thao cho rộng ra sao?”

“Thích … thích … Ah… Nếu như không thích, bản vương làm sao để ngươi… A… Lai giống…” Vương gia không kìm lòng được nói, sau đó lập tức ngồi xuống, quy đầu đi vào nhục đạo căng mịn thẳng tắp đâm sâu đến cùng, chạm chạm vào cái miệng nhỏ dưới đáy, Vương gia nhất thời cả người run lên, không chỉ hoa huyt chảy dm thủy, tính khí cũng run cầm cập phun ra lẫn lộn tinh dịch và niêm dịch.

Vương gia không dám chân chính ngồi hẳn xuống sợ thương tổn đến hài tử. Y chống vào lồng ngực rộng lớn của Uông Nghĩa Thăng mới miễn cưỡng chống đỡ mình không bị run chân mà tiếp tục ngồi xuống. Uông Nghĩa Thăng xoa xoa tính khí của y ngón tay miêu tả hình dạng quy đầu, từng chút một trượct xuống gốc rễ của tính khí. Ngón tay hắn vòng quanh hạ thể không có lông bóng loáng âu yếm từng tất da thịt làm cho hoa môi nơi hoa huyt hoàn toàn mở lớn ra hoa hạch toàn bộ trần trụi lộ hết ra ngoài run rẩy liên tục.

“Ta cũng yêu thích thao Vương gia, Vương gia nhích lên để chó hoang nhìn rõ ràng hoa huyt của Vương gia làm sao thao côn tht của chó hoang.”

Uông Nghĩa Thăng đỉnh lên trên, quy đầu ma sát cái miệng nhỏ, làm cho Vương gia nghẹn ngào một tiếng, nhấc eo lần thứ hai ngồi xuống. Vương gia khoác giá y lên người nhưng giá y chỉ phủ đến trên eo, nên vùng eo hẹp và cái bụng nhô lên lại lộ ra hết sức rõ ràng, tính khí nhếch lên cùng độ cong của bụng hình thành một hình ảnh hết sức mê người. Bàn tay nam nhân thô ráp tràn ngập sức mạnh trái phải đẩy ra hoa môi, khiến cho hình ảnh hoa huyt đang bị thao càng hiện ra rõ ràng, thỉnh thoảng hắn lại dùng ngón tay cái ma sát hoa hạch sung huyết.

“hoa huyt của Vương gia thích chó hoang, thích ăn côn tht của chó hoang, yêu uống tinh dịch của chó hoang.”

Uông Nghĩa Thăng càng nói, hoa huyt của Vương gia càng có cảm giác, nhục đạo co thắt hết sức lợi hại, cái bụng nhô lên lại phập phồng liên tục.

“A… Bản vương là Vương gia cao quý … Ngươi chỉ là chó hoang… A ah… Thật thoải mái… Đẩy đến…ahh a… Đẩy mạnh…” Vương gia phóng đãng đung đưa eo mông, nhục đạo căng lại nuốt cự bổng, để cự bổng càng thêm mãnh liệt ma sát vào nhục đạo, quy đầu liên tục thao cái miệng nhỏ mềm mại, khoái cảm mãnh liệt khiến Vương gia có chút mờ mịt, lớn tiếng rên rỉ, thân thể chập trùng, nhưng theo bản năng vẫn đem một cái tay đặt ở trên bụng.

Bên này dâm đãng dùng hoa huyt phun ra nuốt vào cự bổng, một bên lại bảo vệ cái bụng, tư thái này của Vương gia làm Uông Nghĩa Thăng dâm tính nổi lên, hắn chủ động hướng lên trên va chạm, nghênh hợp với động tác của Vương gia, nói: “Vương gia cao quý nhưng hai huyệt lẽ nào thật sự không thích ăn côn tht của chó hoang, không yêu uống tinh dịch của chó hoang sao? Cái bụng cũng bắt đầu biến lớn.”

Cự bổng to dài tiếp tục đâm vào nhục đạo làm dm thủy tạo ra tiếng nước “Phốc phốc”, Vương gia nhắm mắt lại ngửa eo ra sau, một lần lại một lần đè cái mông xuống, hoa huyt lần lượt nuốt vào cự bổng, nhục đạo hưởng thụ cảm giác khi côn tht toàn bộ hút ra thì như hư không rồi lập tức cắm vào thì sảng khoái, đầu óc mờ mịt theo tốc độ thao lộng càng lúc càng nhanh để y tạm thời không thể suy nghĩ chỉ theo ý của Uông Nghĩa Thăng dâm đãng kêu lên: “Bản vương cao quý nhưng huyệt thích ăn côn tht của chó hoang … Yêu uống tinh dịch của chó hoang… Ah… Cái bụng để ngươi sờ… A…”

Vương gia buông tay ra, đem cái bụng nhô cao ưỡn lên phía trước, dưới đáy hoa huyt bị cự bổng đâm vào vang lên tiếng nước “phốc phốc”, vài giọt dm thủy nhỏ lên trên bụng. Uông Nghĩa Thăng nhìn chằm chằm cái bụng bàn tay lớn hầu như bao trùm hết cái bụng, cảm nhận được rõ ràng dưới bàn tay mình cái bụng nhô cao như tỏa ra nhiệt khí.

“Sau đó lại cho bản vương phối hợp lai giống.. ah… Một kế thừa tước vị của bản vương, một làm đại tướng quân bảo vệ Đại Mậu quốc… A a…” Bàn tay hắn vuốt nhẹ cái bụng khiến Vương gia trực tiếp run chân, Uông Nghĩa Thăng nâng cái mông của y lên, mới không đâm vào sâu nhưng không hề chuẩn bị mà va chạm vào cái miệng nhỏ, khoái cảm mãnh liệt làm Vương gia chảy cả nước bọt, hoa huyt lại tiếp tục chảy ra dm thủy.

“Một hài tử là tốt rồi.” Uông Nghĩa Thăng không cam lòng để Vương gia lại chịu đựng thêm một lần nỗi khổ sinh con, hắn nâng đôi mông Vương gia, hai chân quỳ gối hai bên hạ thân của Vương gia kéo lấy bức màn, một cái tay khác một lần nữa bảo vệ cái bụng. hoa huyt giữa hai chân ướt át mở rộng, để cự bổng thoải mái ra vào muốn cho hoa huyt càng thêm diễm lệ mà mở lớn, thao đến cái miệng nhỏ dưới đáy nhục đạo cũng bắt đầu tê dại co giật.

“A a… Muốn đến… Bản vương muốn đến… A a… Đến… Đến… A a a…” Vương gia hét lên một tiếng bắn tinh, bị thao đến chảy ra nước mắt muốn ngăn cũng không nổi, hai chân run lên, dm thủy phun vào eo của Uông Nghĩa Thăng.

Uông Nghĩa Thăng lại thao thêm hai lần, cấm dục lâu như vậy nên cự bổng của hắn sắp bị nhục đạo của Vương gia kẹp chặt đến sắp nổ tung, lập tức tinh quan mở ra, tinh dịch tích trữ lâu ngày vừa nồng vừa đặc một luồng rồi một luồng bắn vào cái miệng nhỏ, cái miệng nhỏ chịu đựng tinh dịch phun ra lại bắt đầu co giật.

“A a a ——” Vương gia lung tung lôi kéo màn, cuối cùng xụi lơ nằm nhoài trên lồng ngực Uông Nghĩa Thăng, thở hồng hộc đến nghẹn ngào.

Uông Nghĩa Thăng cẩn thận rút cự bổng ra, hôn lên gương mặt tuấn tú đầy nước mắt của Vương gia, quan tâm hỏi: “Cái bụng khó chịu sao?”

“Đồ hỗn trướng…” Vương gia buồn buồn mắng, nhưng lại dán mặt mình vào mặt Uông Nghĩa Thăng cọ xát.

Nghe nói như thế Uông Nghĩa Thăng biết rằng cái bụng của Vương gia không khó chịu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vương gia ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “Trở lại.”

“…”

“hoa huyt không thể lạm dụng, hậu đình hoa có thể đa dụng.”

Vương gia nói xong liền vươn mình chủ động nằm xuống, thân thể trắng nõn nằm thẳng ở trên giường tân hôn trải nệm màu đỏ tươi, giữa hai chân dính đầy tinh dịch, trên mặt biểu hiện tình dục tham lam chưa thoả mãn, hai mắt mịt mù mờ toát ra khát vọng, cả người toả ra cảm giác như ” nhanh lên một chút tới hầu hạ bản vương”.

Điều này khiến người ta làm sao từ chối?

Uông Nghĩa Thăng đau đầu suy nghĩ, tách cái bụng Vương gia ra xa bằng cách để Vương gia ngồi lên đùi hắn. Vương gia ôm cổ của hắn hai chân vòng qua eo hắn, da thịt hai người nóng bỏng thân mật kề sát, ngửi được mùi vị mồ hôi của đối phương.

Uông Nghĩa Thăng ngửi mùi vị trên người Vương gia, hôn vào trán, mặt, chóp mũi, môi và cằm của y rồi từng chút từng chút hôn đến cái bụng. Vương gia xưa nay không biết cái bụng mình sẽ nhạy cảm như vậy, chỉ là bị Uông Nghĩa Thăng ôn nhu hôn vào bụng thì toàn thân nổi lên khoái cảm không ngớt, y không nhịn được rên rỉ, lười biếng thả lỏng thân thể để Uông Nghĩa Thăng hôn môi.

Uông Nghĩa Thăng hôn vô cùng cẩn thận, để Vương gia thoải mái ngón chân đều cuộn lên. Uông Nghĩa Thăng nhẹ nhàng vuốt ve hai bên eo mẫn cảm của Vương gia bàn tay ấm áp ma sát đem lại cảm giác vừa nóng bỏng vừa tê dại. Bàn tay hắn tiếp tục vuốt ve tìm thấy tính khí của Vương gia, hắn nắm chặt tính khí, chậm rãi hôn tính khí, liếm sạch tinh dịch còn lưu lại trên tính khí rồi lại từ đầu chầm chậm hôn đến gốc rễ tính khí, liếm làn da bóng loáng dưới gốc rễ tính khí, từng chút từng chút liếm đến hoa hạch sưng đỏ. Vương gia bị môi lưỡi hắn trêu chọc tinh tế phát ra tiếng rên rỉ linh tinh, giữa hai chân hoa huyt dâm đãng co rút lại, làm chảy ra tinh dịch màu nhũ bạch.

Uông Nghĩa Thăng đẩy ra hoa môi bị thao đến sung huyết, lộ ra bên trong khe hở no đủ, nhưng mà huyệt khẩu bị côn tht thao lại vừa hồng vừa lỏng lỏng lẻo lẻo mở ra, có thể thấy rõ ràng nhục đạo bị thao cũng rất đáng thương. hoa huyt nộn hồng tràn ngập tinh dịch dính dính, tinh dịch theo nhục đạo co rút lại chảy ra ngoài huyệt khẩu làm ướt trắng hội âm và hậu huyệt.

Nhìn thấy dáng vẻ hoa huyt của Vương gia bị chính mình thao Uông Nghĩa Thăng cảm giác phía dưới của mình lại cứng, hắn liếm sạch tinh dịch ở hoa môi và hội âm rồi dùng đầu lưỡi khẽ liếm hậu huyệt liên tục hướng vào phía trong huyệt khẩu căng chặt nhăn nheo.

“A…” Vương gia cả người run lên, cảm giác được đầu lưỡi miêu tả từng nếp uốn nhăn nheo, y theo bản năng nâng cái mông lên, lần thứ hai hướng vào phía trong hậu huyệt, lập tức huyệt khẩu nhăn nheo căng lại nhăn kẹp lấy đầu lưỡi. Hô hấp của Uông Nghĩa Thăng trở nên nóng bỏng đồng thời một tay hắn ma sát hoa huyt, một bên liếm hậu huyệt, một bên ngửi hoa huyt đang tỏa ra mùi vị của dm thủy và tinh dịch vô cùng dâm lãng.

“A…” Vương gia tưởng tượng đến hình ảnh giữa hai chân của mình, y căn bản không chống đỡ được nam nhân cẩn thận kích thích mình như vậy, mười ngón tay y nắm chặt sàn đan, nệm trải giường đỏ hồng dính tinh dịch trở thành màu trắng xám, cơ đùi căng thẳng, cái bụng cũng co rút nhanh càng thêm rõ ràng.

Đầu lưỡi trước hết cảm giác được hậu huyệt mấp máy, Uông Nghĩa Thăng đem đầu lưỡi đâm vào trong hậu huyệt, đầu lưỡi lập tức liếm vào bên trong tràng đạo Vương gia không khỏi nâng cái mông lên, để đầu lưỡi liếm vào thêm càng ngày càng sâu: “A… Tốt liếm rất tốt … chậm thôi … A…”

Đầu lưỡi mô phỏng động tác tính giao đánh cắm vào tràng đạo, cái mông Vương gia càng nhấc càng cao, eo dần dần rời khỏi giường chiếu, gập cong để đầu lưỡi Uông Nghĩa Thăng thao lộng hậu huyệt, bụng dưới hình thành độ cong êm dịu. Uông Nghĩa Thăng rút đầu lưỡi ra, trực tiếp liếm vào vùng eo mẫn cảm của Vương gia, ba ngón tay thì lại cắm vào hậu huyệt mở rộng, chờ hậu huyệt có thể chứa đựng bốn ngón tay hắn mới đỡ cự bổng tiến vào hậu huyệt.

“Ây… Ân a…”

Tràng đạo chật hẹp rốt cục nếm trải cảm giác bị nhồi đầy quen thuộc, tràng bích chậm rãi bị mở rộng cảm giác sung sướng làm cho bắp đùi Vương gia co giật, hoa huyt kích động phun ra một ít tinh dịch, tính khí cứng đến nỗi vểnh lên chạm vào cái bụng, khi cự bổng chạm vào điểm mẫn cảm thì Vương gia cũng không nhịn được nữa lớn tiếng rên rỉ.

“Nơi đó không thể… Ah.. ah a…”

Uông Nghĩa Thăng trước sau lay động phần eo va chạm vào điểm mẫn cảm, Vương gia cả người kịch liệt lay động, nước bọt nhất thời chảy ra khỏi khóe miệng, đôi mắt rưng rưng ngập nước, vẻ mặt thoải mái mà rên rỉ. Quy đầu to lớn hết sức ma sát vào điểm nhạy cảm kia, ngón tay thô to đồng thời xoa nắn hoa huyt đầy đặn, lâu lâu lại tóm chặt hoa hạch lôi kéo.

“Đồ hỗn trướng… A a… Ngươi lại cãi lời bản vương… A a…”

Tính khí bị thao đến bắn tinh. Tinh dịch màu nhũ bạch phun tung toé trên cái bụng hơi gồ lên. Sau khi bắn hết tinh dịch hoa huyt lại bị nam nhân đẩy ra, dm thủy cùng tinh dịch hỗn hợp như tương chảy ra. Vẫn tiếp tục bị thao nên hậu huyệt co giật không ngừng làm cho tràng đạo không ngừng mà co rút lại vẫn ngăn cản không được cự bổng qua lại tiến công.

“A a a ——” Vương gia cuồng loạn vặn vẹo, hai tay lơ đãng kéo lấy một bên giá y đỏ hồng, tóc dài đen nhánh phủ kín giường, trên gương mặt tuấn tú vì trải qua cao trào như tan vỡ, nước mắt chảy xuống thái dương, nước bọt chật vật chảy ra ở khóe miệng.

Nam nhân dùng ngón tay to dài cắm vào trong hoa huyt quấy đảo tinh dịch và dm thủy tạo ra tiếng nước “òm ọp òm ọp” đặc biệt dâm đãng, sau đó ba ngón tay mãnh liệt thao lộng hoa huyt.

“Không… Không muốn… A a a…” khoái cảm mãnh liệt ép tới làm Vương gia thở không nổi, lôi kéo giá y muốn che chắn hạ thể, lại làm cho giá y dính dâm dịch do hoa huyt phun tung toé ra, giá y dính đầy dâm dịch miễn cưỡng che kín cái bụng hơi gồ lên, giá y đỏ như lửa như có như che đậy hạ thể không lông bóng loáng càng nhìn càng dâm mỹ hương diễm. Tính khí không có hai túi tiểu cầu nên không che lấp được hoa huyt vui sướng phồng lên co giật, dâm dịch bị ngón tay thao một hồi cũng chảy ra, hắc tử cự bổng đầy gân xanh đem miệng hậu huyệt thao đến sưng đỏ.

“A… Không xong rồi… Bản vương sẽ bị chó hoang này thao ra nước tiểu… A… Sẽ bắn ra nước tiểu.. ah a…” Vương gia căng lại bụng dưới không để cho mình tè ra quần làm cái bụng nhô lên càng thêm rõ ràng. Tính khí run run không chịu bắn ra tinh dịch nhưng mà khi đâm sâu vào tràng đạo quy đầu một trận tiếp theo một trận mãnh liệt mà thao, không chỉ thao làm cho tràng đạo trở nên mềm xốp mà cách một tầng màng thịt cũng có thể cảm giác được côn tht đang mạnh mẽ thao lộng.

Uông Nghĩa Thăng mất khống chế nhanh chóng cử động, hạ thân va chạm vào cái mông Vương nghe đùng đùng, mồ hôi nóng bỏng chảy thành dòng xuống eo của hắn rồi tiếp tục chảy vào trong vùng lông mao đen dày đặc, cự bổng đâm vào ma sát tràng đạo làm dịch ruột non chảy ra, tràng đạo không ngừng co rút lại như không cho cự bổng rút ra, tràng đạo đè ép quy đầu, như một cái miệng nhỏ liếm mã mắt cùng hành thân.

Hắn một tay đè bắp đùi Vương gia lại, một tay ôn nhu âu yếm cái bụng của Vương gia hơi gồ lên, gầm nhẹ nói: “Chó hoang muốn đem phu quân thao đến bắn ra nước tiểu… Làm nát hậu đình hoa của phu quân… Chó hoang muốn đem cái bụng của phu quân thao đến lớn hơn chút nữa, sinh một tổ chó con hình dáng giống phu quân…”

“A a a ——” Vương gia gào khóc bắn ra nước tiểu, Uông Nghĩa Thăng mãnh liệt đâm sâu vào, tinh dịch không chút lưu tình bắn mạnh vào tràng bích, khoái cảm kích thích khiến Vương gia cả người co giật, hai chân vô lực đạp đạp, tinh dịch cùng nước tiểu lần thứ hai phun đầy lên bụng.

Lúc này, Uông Nghĩa Thăng rút ra cự bổng, chỉ thấy miệng huyệt sưng đỏ tuôn ra tinh dịch sền sệt, hắn đem cự bổng còn dính tinh dịch bôi vào bụng cũng Vương gia, quy đầu chầm chậm phác hoạ ra một chữ “Yêu”. Nhưng va chạm lúc này làm Vương gia lần thứ hai nhẹ nhàng co giật, hai huyệt giữa hai chân co rụt lại một hồi để tinh dịch chảy ra, hoa huyt và hậu huyệt có vẻ sung huyết sưng đỏ lại càng thêm diễm lệ. Đôi cánh mông bị nam nhân va chạm đến đỏ ngầu, gương mặt tuấn tú càng đỏ bừng, nước mắt, nước bọt làm ướt cả tóc và giá y.

Uông Nghĩa Thăng nhìn Vương gia toàn thân mềm nhũn nằm ở trên giá y, giường chiếu một màu đỏ hồng, hai chữ song hỉ cùng với ánh nến đỏ mông lung soi sáng tân phòng cũng làm cho Vương gia thêm vài phần diễm sắc. Trời cho khi y mang thai hài tử của hai người lại càng ngày càng khả ái như thế, tỏ rõ quan hệ của hai người sẽ càng ngày càng sâu.

Uông Nghĩa Thăng vén những sợi dây dính vào mặt Vương gia, cúi người bá đạo hôn lên hai mảnh môi mỏng, tràn ngập độc chiếm muốn đem Vương gia cầm cố ở trong tay của mình.

Một Vương Phi hợp lệ không muốn tuân thủ tam tòng tứ đức, không có một lòng một dạ phụng dưỡng Vương gia của hắn mà là muốn cho Vương gia bất tri bất giác đem cả thân thể và cả tâm của y đều thuộc về hắn người Vương phi này.

—-

Vừa bắt đầu vẫn không có cảm giác cái bụng lớn bao nhiêu, nhưng theo thời gian cái bụng dần dần lớn lên, rốt cuộc cái bụng Vương gia cũng không giấu được, đối với mọi người y tuyên bố Vương Phi có thai nên phải cùng với Vương phi đi biệt viện giải sầu, mãi đến tận khi Vương Phi sinh hài tử mới trở về Vương Phủ.

Ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, Vương gia rất tự giác xem mình như lợn mà trải qua những tháng ngày này. Lúc không muốn ăn không muốn ngủ thì hai người đi tản bộ. Khi rảnh rỗi thì Bàng Phúc chỉ dẫn Uông Nghĩa Thăng xử lý một vài chuyện nên Vương gia cầm một quyển sách ngồi ở bên cạnh, một bên thưởng thức trà, một bên làm bộ đọc sách liếc Uông Nghĩa Thăng đang thỉnh giáo Bàng Phúc. Bàng Phúc không dám bắt tội, lại không dám đối với Vương Phi không cung kính, nhưng vừa nhìn thấy dáng dấp Vương gia mang cái bụng lớn là muốn lệ rơi đầy mặt.

May là bộ tộc Miêu thị cũng không có quy củ là mọi người nhất định phải theo họ Miêu nên không Uông Nghĩa Thăng phải cải danh gọi là Miêu Nghĩa Thăng, vậy thì là từ “Uông một tiếng” đã biến thành “Miêu một tiếng”, đó mới làm Bàng Phúc chân chính phiền muộn.

Uông Nghĩa Thăng cũng từng đi học chữ được mấy năm một ít chữ thường dùng cũng biết không ít, nhưng trình độ biết chữ không bằng bốn nha hoàn bên người Vương, trong cung lễ nghi quy củ, dáng vẻ Vương Phi như thế nào đều bắt đầu phải học lại. Vương gia bây giờ thân thể đặc thù không tiện gặp người, Uông Nghĩa Thăng cũng không thể tùy tiện mà gặp người. Bàng Phúc không chỉ muốn dạy Uông Nghĩa Thăng công việc quản lý Vương Phủ còn muốn dạy dỗ hắn lễ nghi quy củ trong cung. Còn dáng vẻ Vương Phi thì lại do bốn đại nha hoàn giáo dục.

Tĩnh Nguyệt là người đứng đầu trong bốn nha hoàn, từ nhỏ ở bên người Vương gia hầu hạ, vừa vào cung liền được Thái hậu dạy dỗ. Vương gia xuất cung kiến phủ cũng đi theo chứng tỏ Vương gia rất tín nhiệm nàng. Nàng ăn vận xiêm y màu vàng nhạt, ở phía sau Vương gia đi ra, dáng người yểu điệu, bước đi nhỏ liên tục đong đưa làn váy làm thân thể hiện ra tư thái uyển chuyển, dáng vẻ hào phóng vừa thấy liền biết là người gia giáo đàng hoàng. Tĩnh Nguyệt chân thành đi tới trước mặt Vương gia, khẽ khom người.

“Tĩnh Nguyệt thỉnh an Vương gia.”

“Ừm, đứng lên đi.” Vương gia miễn cưỡng nói, y nằm ở trên ghế cong môi cười yếu ớt, chống đỡ mặt nhìn về phía Uông Nghĩa Thăng, đôi mắt hẹp dài đuôi mắt cong lên làm cho cả khuôn mặt tràn ngập mê hoặc, nhưng mà cái bụng đã sớm lớn đến mức rõ ràng, áo bào rộng tay áo lớn đều không che giấu được.

Uông Nghĩa Thăng liếc mắt nhìn Vương gia, lại liếc mắt nhìn Tĩnh Nguyệt đứng dậy lui về phía sau Vương gia, hắn khom lưng kề sát tới bên tai Vương gia nhỏ giọng nói: “Đây là lễ nghi của nữ tử, không thích hợp với ta.”

“Bản vương rõ ràng, ngươi xem một chút là được, không cần học những thứ này…” Vương gia đột nhiên hơi thay đổi sắc mặt ra lệnh Bàng Phúc cùng bốn nha hoàn lui xuống. Chờ bọn họ rời khỏi Vương gia trở tay nắm lấy cổ áo Uông Nghĩa Thăng làm ra vẻ mặt mất hứng nói: “Hắn lại đá bản vương!”

Đối với người thừa kế của mình Vương gia bất mãn chính là tiểu tử quá thích đá người, để bụng y không thoải mái. Y đường đường là Vương gia sao có thể ở trước mặt người khác lộ ra sắc mặt mình bị hài tử đá vào bụng mà sinh ra khó chịu? Chuyện này mà sai lầm lộ ra là mất uy tín Vương gia.

Uông Nghĩa Thăng mặt biến sắc, vội vàng hỏi: “Đau bụng sao?”

Thai nhi đã được chín tháng một lần đá làm Vương gia đau đến sắc mặt trắng bệch, Trịnh thái y nói Vương gia không có chuyện gì Uông Nghĩa Thăng mới an tâm. Đó là khi Vương gia lần thứ nhất sắc mặt trắng xám suy nhược mà nằm ở trên giường, ủy ủy khuất khuất nói cho hắn biết hài tử lại đá y, điều này làm cho hắn tâm càng đau, ngồi ở bên giường không dám rời đi, bất cứ chuyện gì Vương gia muốn hắn đều đáp ứng.

Vương gia nắm chặt cổ áo Uông Nghĩa Thăng tâm ý trong mắt mê hoặc không chỉ không giảm, trái lại càng ngày càng sâu, y nhẹ nhàng liếm liếm vành tai Uông Nghĩa Thăng trầm thấp nói: “Bản vương đã nói, hài tử đá bản vương một lần, bản vương liền cưỡi ngươi một lần.”

“Vương gia, chờ hài tử sinh ra ngươi lại cưỡi ta cũng không muộn.” Uông Nghĩa Thăng khuyên nhủ, tuy rằng Trịnh thái y đã nói chỉ cần động tác không quá kịch liệt, hắn có thể cùng Vương gia hành phòng, nhưng nhìn cái bụng của Vương gia vừa lớn vừa tròn, hắn không dám khi dễ chạm vào Vương gia.

“Không được, bản vương hiện tại liền muốn cưỡi ngươi.” Vương gia nói xong, liền kéo Uông Nghĩa Thăng đi vào phòng ngủ.

Uông Nghĩa Thăng cũng không dám giãy dụa, chỉ lo thương tổn đến Vương gia, theo Vương gia đi vào phòng ngủ. Vương gia đá một cái bay cửa phòng, lại dùng chân đóng cửa lại, cất bước hiên ngang đi đến bên giường, sau khi đem Uông Nghĩa Thăng ném lên giường, cởi bỏ hết xiêm y rộng rãi trên người, Vương gia để thân thể trần truồng đè lên người Uông Nghĩa Thăng.

Cái bụng tròn vo ngăn cách ở giữa hai người, Vương gia dùng hai tay chống hai bên mặt của Uông Nghĩa Thăng tư thế này giảm bớt áp lực lên bụng nhưng cái bụng vẫn chen ở giữa hai người. Y cố ý dùng cái bụng ma sát vào hạ thể của Uông Nghĩa Thăng, cái bụng trắng nõn có thể thấy rõ ràng màu xanh của mạch máu, tính khí hứng thú dán vào cái bụng tròn tròn niêm dịch toàn bộ dính vào đũng quần Uông Nghĩa Thăng.

Vì đang mang thai, đầu v Vương gia so với nam tử bình thường hơi lớn hơn bây giờ trở nên lớn hơn ngón tay út của Uông Nghĩa Thăng, màu sắc đỏ sẫm ở trên lồng ngực phi thường thu hút rất mê người, khiến người nhìn muốn mút vào một ngụm dù có thể không mút ra sữa. Uông Nghĩa Thăng nuốt nước miếng nhìn chằm chằm đầu v sau đó ánh mắt lập tức nhìn về phía nơi khác, có thể Vương gia từ lâu đã biết rõ ràng làm sao dùng thân thể của mình trêu chọc Uông Nghĩa Thăng để càng làm cho ánh mắt Uông Nghĩa Thăng không thể rời khỏi thân thể y.

“Cái bụng của bản vương ma sát cho ngươi thoải mái sao?” Vương gia cúi đầu hỏi, bụng lớn ma sát vị trí nhô lên của Uông Nghĩa Thăng làm đũng quần Uông Nghĩa Thăng như lều vải đỉnh đến càng ngày càng cao, mơ hồ có thể thấy được dấu vết hơi ẩm ướt.

“Vương gia, đừng như vậy.” Uông Nghĩa Thăng vội vã cẩn thận từng li từng tí một nâng đỡ bụng Vương gia, không cho y ma sát mình.

Vương gia di động cái bụng, cái bụng bóng loáng ma sát vào bàn tay lớn của Uông Nghĩa Thăng làm y hết sức thoải mái, y thở gấp di động cái bụng về phía trước, để cho cái bụng mình lướt qua bàn tay hắn làm cho tính khí cũng ma sát với bàn tay rồi lập tức đụng tới hoa môi đầy đặn. Khuôn mặt Vương gia trở nên ửng hồng diễm sắc, Vương gia co rút lại hoa huyt, một luồng dm thủy chảy ra tay Uông Nghĩa Thăng, hoa huyt ẩm ướt cũng làm cho bàn tay của Uông Nghĩa Thăng ướt nhẹp.

Đôi mắt Vương gia đỏ ửng giống như một con mèo nhẹ nhàng hừ hừ nói: “Là không cho bản vương phải không? Vẫn là không cho như vậy phải không?” Vừa nói lại dùng cái bụng ma sát vào đũng quần Uông Nghĩa Thăng.

Nghe hơi thở Vương gia tràn ngập dục vọng cố ý làm tiếng nói trầm thấp khàn khàn làm toàn bộ tinh lực Uông Nghĩa Thăng như dâng trào. Vương gia cố ý để hoa huyt trơn trợt tiết ra dm thủy chảy ra ở trên bàn tay tạo ra dấu ấn sâu sắc xuyên thấu vào trái tim Uông Nghĩa Thăng.

“hoa huyt của Vương gia rất mềm rất ướt, chó hoang cũng muốn dùng côn tht thao huyệt Vương gia, thế nhưng chó hoang sợ thương tổn đến ngươi.” Uông Nghĩa Thăng cắm một ngón tay vào trong hoa huyt, lập tức tìm thấy ngọc thế ở bên trong hoa huyt, ngọc thế cũng nóng hổi vì ảnh hưởng nhiệt độ của Vương gia.

Ngọc thế bị ngón tay đẩy vào trong nên nhục đạo co lại một chút, Vương gia “A” lên một tiếng ra lệnh: “Đem ngọc thế bên trong lấy ra, bản vương yêu thích côn tht của ngươi thao huyệt… Ah.. ah a…”

Uông Nghĩa Thăng cầm lấy sợi dây từng chút từng chút kéo ngọc thế ra, Vương gia dâm đãng rên rỉ theo ngọc thế dần dần thoát ly ra ngoài. Cuối cùng ngọc thế to lớn cũng từ từ được kéo ra ngoài. Bắp đùi Vương gia nhẹ nhàng co giật, hoa môi sung huyết lật ra ngoài cắn vào ngọc thế không chịu buông ra. Uông Nghĩa Thăng vừa nhìn thấy hoa huyt tham lam chảy ra dm thủy kẹp chặt ngọc thế, đặc biệt là nghe được khi ngọc thế hoàn toàn rút ra khỏi hoa huyt phát ra “ ba” một tiếng lưu luyến. Hắn trừng phạt bằng cách ma sát hoa hạch một hồi, vậy mà Vương gia lớn tiếng rên rỉ ngâm nga nhưng vẫn không đạt tới cao trào hoa huyt bỗng nhiên co giật phun ra dm thủy làm ướt cả đũng quần Uông Nghĩa Thăng.

Thấy Vương gia cái bụng lớn như vậy còn dâm đãng đến cực kì, hạ thể Uông Nghĩa Thăng nhất thời cứng đến nỗi đau đớn, cự bổng cương cứng ràng buộc ở trong quần khó chịu đến mức muốn chết. Hắn ném ngọc thế của Vương gia mở khố thằng, móc ra cự bổng liền đâm vào hoa huyt, nhục đạo mấp máy nuốt vào cự bổng hết sức thoải mái, quy đầu ma sát ở trong nhục đạo chặt chẽ không thể tách rời.

Vương gia một tay nâng cái bụng lớn, một tay chống vào lồng ngực của Uông Nghĩa Thăng, hạ thể va chạm khiến thân thể y xóc nảy, cự bổng trong nhục đạo như bị thiêu đốt nóng lên hừng hực, từng trận khoái ý do ma sát va chạm truyền đến, cự bổng sung huyết bành trướng, hắn có thể cảm giác được hoa huyt bị mở rộng mang lại cực khoái vô cùng.

“Biến lớn… A a… Thật là lợi hại… A ân… Huyệt rất trướng… Bị ngươi thao đã tê rần… A… Ah ah… Thật thoải mái…” Một bàn tay như có như không xoa xoa vùng eo mẫn cảm làm nảy sinh từng trận tê dại, eo Vương gia trở nên mềm nhũn, cái bụng tròn trịa thoải mái co rút sao đó lại căng cứng.

Uông Nghĩa Thăng cẩn thận nâng cái bụng Vương gia nhẹ nhàng thay đổi tư thế của hai người. Hắn để cho mình dựa vào đầu giường để Vương gia vịn vào bả vai của hắn ngồi ở trên hạ thân của hắn đung đưa. Hắn cởi áo của mình ra, cái bụng tròn tròn rốt cục đụng vào bụng hắn. Vương gia mở to mắt, đôi mắt ướt át ánh lên bóng hình của hắn, hạ thể thân mật dính sát vào cái bụng cũng làm cho Vương gia cảm thấy khoái cảm mãnh liệt tràn ngập toàn thân.

“Vương gia sau này nếu như có sữa chó hoang cũng muốn nếm thử tư vị sữa của ngươi.” Uông Nghĩa Thăng cúi đầu, đôi môi hướng đầu v thèm muốn.

“A… Cho ngươi hút.. Ngươi muốn hút bao nhiêu bản vương cũng làm cho ngươi.. Ah… a…” đầu v đụng vào đôi môi làm Uông Nghĩa Thăng thở ra nhiệt khí, Vương gia biết vậy nên đầu v tê dại. Uông Nghĩa Thăng chỉ dùng môi ở đầu v trên nhẹ nhàng cọ xát, làm cho đầu v cứng đến phồng lớn như màu trái cây chín đỏ.

Vương gia không chịu được hắn như có như không mà ma sát, cự bổng to lớn hướng lên trên thao vào hoa huyt, Vương gia rên rỉ kéo tóc Uông Nghĩa Thăng cương quyết kéo mặt Uông Nghĩa Thăng lên cao đem đầu v nhét vào trong miệng hắn. đầu v vừa chạm vào trong cổ họng ấm áp thì khoái cảm kỳ dị truyền khắp toàn thân Vương gia, Vương gia không kìm lòng được cái bụng lớn làm phiền Uông Nghĩa Thăng, trong mắt tất cả đều là vẻ quyến rũ.

“A…”

Uông Nghĩa Thăng đỡ lấy eo của Vương gia cẩn thận mà nhào nặn cái mông của Vương gia đã vểnh cao, hạ thể có tiết tấu hướng lên trên va chạm. Mỗi khi cự bổng đi vào hoa huyt, hắn hay dùng âm mao dày đặc ôn nhu ma sát hoa huyt, đem hai mảnh hoa môi ma sát đến sưng đỏ, hoa hạch lộ ra ngoài không chỉ bị âm mao ma sát mà còn bị hạ thể hai người kề sát đè ép. Hạ thể Vương gia không lông bóng loáng nhuộm đầy dục vọng trở nên ửng đỏ, tính khí vạn phần đáng thương chỉ có thể dán vào cái bụng, cũng không có thể tiếp tục như quá khứ lúc bị thao đồng thời cũng ma sát vào cơ bụng Uông Nghĩa Thăng.

Uông Nghĩa Thăng mê luyến xoa xoa cái bụng của Vương gia, cẩn thận thưởng thức đầu v Vương gia ở trong miệng mình. đầu v trở nên mềm mại nhưng dẻo dai bề mặt lưỡi thô ráp quấn lấy toàn bộ đầu v, miệng co rút lại, tham lam muốn từ bên trong hút ra được một chút sữa.

đầu v bị mút vừa trướng lại vừa đau, bởi vì thụ thai cơ ngực đã sớm trở nên mềm xốp, lồng ngực bị nam nhân lôi kéo ra cũng tạo ra độ cong không bình thường, đầu v bị liếm mút cảm giác như những gì bên trong cũng đều bị hút ra làm Vương gia cảm giác cả người dường như không bình thường. Cảm giác quái dị từ ngực tuôn ra, vừa để y khó chịu lại để cho y muốn ngừng mà không được.

“Không… Không muốn hút… A a…” Vương gia đẩy mặt của Uông Nghĩa Thăng ra, Uông Nghĩa Thăng thật vất vả mới giữ lại đầu v ở trong miệng. Hắn rốt cục không chịu nổi cuối cùng dùng sức hút mạnh một cái, bị hút mạnh cả bầu vú nghiêng lệch phun ra sữa tươi.

Vương gia quả thực không thể tin được đây là sữa trong cơ thể mình bắn ra, đột nhiên sửng sốt, sữa tươi phun vào mặt cũng làm Uông Nghĩa Thăng sửng sốt. Hai người bốn mắt đối lập, Vương gia xấu hổ đến đỏ mặt, không chút nghĩ ngợi tát vào mặt hắn. Uông Nghĩa Thăng ý thức được đây là gì, một phát bắt được tay Vương gia tay, mê luyến ngửi hương vị sữa cũng không nồng lắm, đầu lưỡi quý trọng liếm sữa trên đầu v, sau đó mới hé miệng mút vào đầu v, đem sữa vốn không nhiều hút sạch sẻ.

“A… Ngươi, đồ hỗn trướng này … A…” Vương gia gấp gáp thở dốc, sữa bị hút ra làm y có cảm giác như quay cuồng, cũng không thể khống chế được sữa chảy ra, y tức giận mắng:”Bản vương… Muốn hưu… muốn thôi ngươi… ah.. a…”

Uông Nghĩa Thăng chuyển qua đầu v bên kia, trìu mến liếm liếm, khàn khàn nói: “Hài tử cần một nương, mà ta chỉ cần Vương gia, ta yêu Vương gia, đời này chỉ cần Vương gia.”

“A… A. ah…” Trong bụng hài tử thật giống như tán thành Uông Nghĩa Thăng mà đá Vương gia một cước, một cước kia vừa vặn đá vào chính giữa cái bụng, hai người đồng thời cảm thụ sức sống của hài tử, Vương gia cúi đầu trừng cái bụng.

Lúc này, Uông Nghĩa Thăng ngẩng đầu hôn môi Vương gia, trong mắt là một mảnh ấm áp, Vương gia bị đôi mắt của hắn hút hồn, quỷ thần xui khiến nói: “Bản vương cũng yêu ngươi.”

Chưa từng biểu đạt trắng ra như thế này Vương gia chỉ muốn đem câu nói này lập tức thu hồi lại, y tuyệt đối là tẩu hỏa nhập ma, không phải vậy thì không hiểu vì sao y lại nói yêu Uông Nghĩa Thăng? Bản vương chỉ yêu cái “nghiệt rễ” tráng kiện của hắn, bản vương chỉ thích hắn phối giống … Bản vương… Bản vương chỉ hơi có chút yêu tên chó hoang thành thật này.

Vương gia mặt đỏ bừng, tàn nhẫn mà đẩy Uông Nghĩa Thăng ngã qua một bên, giả vờ hung ác mà quát: “Nhìn bản vương làm cái gì? Ngươi.. cẩu nô tài kia!”

Uông Nghĩa Thăng đem mặt mình kề sát mặt Vương gia, cái trán kề sát cái trán, nhẹ giọng nói: “Ta hiện tại không phải là cẩu nô tài của Vương gia mà là Vương phi của Vương gia.”

“Coi như bản vương phong hào là ‘Miểu Vĩ Vương’, ngươi cũng không thể thành Miêu Vương Phi. Ngươi họ Uông, không phải họ Miêu, bản vương cũng không phải họ Miêu, bản vương họ Mậu.”

“Vậy ta chính là Mậu Vương Phi của Vương gia, ta theo họ của phu quân thì làm sao?” Uông Nghĩa Thăng liếm liếm chóp mũi Vương gia cự bổng chầm chậm gây rối hoa huyt của Vương gia.

Vương gia thở ra một tiếng, cái bụng trở nên căng trướng, y đem tay của Uông Nghĩa Thăng kéo đến đặt trên tính khí của mình nói: “Hừ, mặc kệ ngươi họ gì, ngươi đều là Vương Phi của bản vương, hảo hảo hầu hạ bản vương, bản vương ban thưởng cho ngươi, nếu không sau này bản vương làm ngươi không cứng lên được.”

“Vâng, Vương gia.” Vương gia thực sự là nói một đằng làm một nẻo, Uông Nghĩa Thăng ngậm vào vành tai y, đôi môi nóng bỏng triền miên hôn môi lỗ tai và cổ của y. Vương gia ngưỡng cao cái cổ hưởng thụ nụ hôn của Uông Nghĩa Thăng ve vuốt cùng cẩn thận va chạm.

Cái bụng lớn vẫn chưa trở thành gánh nặng cho hai người mà trở thành một loại hưởng thụ thân mật nhất. Hành động xoa xoa, hôn vào cái bụng so với chuyện hoan ái càng thích thú hơn. Hơn nữa Uông Nghĩa Thăng rõ ràng không nỡ thương tổn Vương gia, Vương gia sau cao trào bắn tinh hắn liền rút ra, sau đó nắm chặt cự bổng gân xanh dính đầy dm thủy của Vương gia ma sát vào cái bụng tròn vo tự an ủi, đem tinh dịch nóng bỏng bắn toàn bộ trên cái bụng lớn.

Mặt Vương gia triệt để hồng thấu, nhưng vẫn lấy tay xoa tinh dịch trên bụng, đem tinh dịch bôi vào tính khí, phóng đãng mà tỏ vẻ mình đối với Uông Nghĩa Thăng rất là yêu thương.

Không dám có lòng tham thao Vương gia nhiều hơn, Uông Nghĩa Thăng chỉ có thể áp chế lại nhịp tim đập loạn cào cào, Vương gia nằm nghiêng ngón tay mềm mại vô lực nắm lấy ngón út của hắn, con mắt trừng trừng theo dõi hắn. Uông Nghĩa Thăng trở tay nắm chặt tay Vương gia, hồi lâu mới hồi phục được hô hấp, nằm đối diện với Vương gia.

Vương gia bảo vệ cái bụng cao vót, cách cái bụng tiến đến trước mặt Uông Nghĩa Thăng rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của hắn.

Y cũng không biết mình yêu Uông Nghĩa Thăng từ khi nào, thật giống như thân thể của y trước tiên thích Uông Nghĩa Thăng thao mà sinh ra cực khoái, bị côn tht to lớn nhiều lần đâm xuyên, bị một bàn tay thô ráp âu yếm, bị dùng sức mà ôm ấp, bị thương tiếc mà hôn môi, đều từng chút từng chút ăn mòn thân thể chưa từng trải qua tình dục, để y cam tâm tình nguyện để lộ thân thể, mặc cho đối phương làm chủ thân thể của y, lại khám phá thân thể y từ trong ra ngoài từ cạn đến sâu để y triệt triệt để để thần phục đối phương.

Y để Uông Nghĩa Thăng liếm hạ thể, để hắn ngửi mùi vị khi y phát tình, mút dâm dịch hạ thể tiết ra, cho Uông Nghĩa Thăng nhìn thấy thân thể của y khi y bắn tinh. Rõ ràng Uông Nghĩa Thăng chỉ là một người hầu trong phủ, làm một nam nhân cũng giống những tiện dân khác, nhưng y yêu thích trong mắt hắn tràn đầy mê luyến, càng yêu quý ánh mắt của hắn đơn thuần không lẫn lộn mục đích, thuần túy tuân lệnh y làm y động lòng, đồng ý vểnh cao tính khí, đẩy ra hai huyệt, để nam nhân đê tiện cưỡi trên người y, dùng “nghiệt rễ” to dài giữ lấy thân thể cao quý của y, vì y mà phối hợp gieo giống.

“Hài tử hình dáng sẽ giống ai?” Vương gia giọng khàn khàn hỏi.

“Ta hi vọng hài tử hình dáng sẽ giống ngươi.” Uông Nghĩa Thăng sờ sờ vào cái bụng lớn của Vương gia hắn muốn nhìn dáng dấp của Vương gia khi còn bé, nhất định hài tử sẽ rất đáng yêu mềm giọng gọi cha bắt hắn phải ôm, sẽ học Vương gia làm ra vẻ mặt lãnh ngạo, cũng sẽ như Vương gia khi tinh thần phấn chấn thì nhướng mày nở nụ cười.

“Bản vương muốn một Đại tướng quân.” Vương gia hàm súc nói, bản vương muốn một hài tử dáng dấp giống như ngươi, bản vương dạy nó vũ đao lộng thương, bản vương dạy nó cưỡi ngựa, bản vương dạy nó binh pháp.

“Ồ?” Uông Nghĩa Thăng trước tiên nghi hoặc một hồi, sau đó gật đầu nói: “Vương gia mặc khôi giáp dáng vẻ nhất định rất uy vũ.”

Uông Nghĩa Thăng hiển nhiên không hiểu suy nghĩ của Vương gia, nhưng trong giọng nói vẫn đầy sự khen ngợi làm cho Vương gia cao hứng: “Bản vương sau này sẽ mặc cho ngươi xem.”

“Được.”

Không biết mình đã bị lọt vào cái hố đã đào sẵn, Vương gia lần thứ hai tự chôn mình vào, còn đắc ý mà cọ cọ vào mặt Uông Nghĩa Thăng, không thấy đáy mắt Uông Nghĩa Thăng lộ ra ánh sáng kì dị.

—-

Năm năm sau, cuộc chiến giành lấy ngôi vị hoàng đế Duật quốc của Thái tử cùng Thất hoàng tử kết thúc, ngôi vị hoàng đế rơi vào trong tay Ngũ hoàng tử một người cực kì im lặng ở phía sau. Ở Đại Mậu quốc Xà quý phi sinh ra hoàng trưởng tử, Hoàng Đế long nhan vui vẻ phong hài tử của Xà quý phi là thái tử, sắc phong Xà quý phi là hoàng hậu. Thái hậu tự mình cầu phúc cho thái tử, cả nước miễn thuế ba năm.

Vương gia chắp tay sau lưng, rất uy nghiêm đối với hai hài tử một cao một thấp nói: “Cuộc tranh đoạt hoàng vị của Duật Quốc là một sự nhắc nhở đối với các con. Nếu Duật quốc thái tử cùng Thất hoàng tử liên thủ, trước tiên diệt trừ những hoàng tử khác như vậy ứng cử viên ngôi vị hoàng đế chỉ còn lại hai người bọn họ, cho dù cuối cùng hai người bọn họ tranh cướp đến kịch liệt, ngôi vị hoàng đế cũng sẽ không rơi vào tay người khác, có điều…” Vương gia nghiêm túc nựng một chút vào khuôn mặt nghiêm túc của hai huynh đệ, nói tiếp:”Ngôi vị hoàng đế tuy có được, cũng không phải là duy nhất chỉ một người làm có thể làm một đời. Làm Hoàng Đế là gánh lấy trách nhiệm lo lắng cho tất cả mọi người trong thiên hạ, không cách nào tùy ý xuất cung, không tùy ý rời khỏi kinh thành, không làm Hoàng Đế thì là trời cao biển rộng mặc cho mình ngao du, cao sơn lưu thủy phong thổ cùng hưởng mỹ thực trong thiên hạ.”

Hai huynh đệ đồng thời gật đầu, lão đại có khuôn mặt nhỏ méo mó nhìn về phía đệ đệ, hai huynh đệ cách nhau một tuổi rưỡi nhưng tính tình hoàn toàn không giống. Lão đại tuy rằng tướng mạo cùng Vương gia tám phần tương tự, dung mạo hoàn toàn kế thừa gien ưu tú của hoàng tộc Đại Mậu quốc nhưng thiên tính trầm ổn. Dựa theo lời của Hoàng Đế để hình dung, chính là vẻ bề ngoài giống Vương gia, tính tình bên trong là giống với Uông Nghĩa Thăng.

Lão nhị lại giống Vương gia và cũng giống Uông Nghĩa Thăng đến mấy phần. Lúc không nói lời nào thì giống như đúc vẻ mặt lãnh ngạo của Vương gia, nhưng khi vừa nói chuyện thì tính tình hoạt bát đến mức quá đáng. Còn nhỏ tuổi liền bắt đầu vũ đao lộng thương, nhưng mà vừa nghe Phu tử giảng bài thì ngủ. Phu tử giảng bài vừa kết thúc thì tinh thần hưng phấn dẫn một đám hài tử nhảy nhót tưng bừng, chưa từng yên tĩnh một ngày. Duy nhất có thể doạ người chính là gương mặt trời sinh rất uy nghiêm, quả thực chính là trời sinh làm tướng quân nhưng tính cách lại nghịch ngợm.

Một tiểu vương gia, một tiểu tướng quân, cuối cùng cũng coi như tập hợp một đôi, không uổng công bản vương mỗi ngày cần mẫn nằm ở dưới thân Vương Phi mà trồng trọt.

Ở trước mặt hai hài tử nghiêm phụ Vương gia trong lòng vô cùng kiêu ngạo, nhưng cũng không keo kiệt ở trước mặt hài tử cùng Vương Phi ân ái. Hai hài tử ùng ục ùng ục chuyển mắt, lão đại lôi kéo tay áo Vương gia, lão nhị lôi kéo tay áo Uông Nghĩa Thăng.

“Phụ vương, cha, con muốn ôm một cái.”

“Ta cũng phải ôm một cái.”

Gấu Con, bản vương cũng muốn Vương Phi ôm.

Uông Nghĩa Thăng không để ý tới thỉnh cầu của hai hài tử, trực tiếp ôm lấy Vương gia, chỉ đối với bọn nhỏ nói: “Sau này các con có thể ôm người khác.”

Nói xong ôm Vương gia cất bước đi ra khỏi thư phòng.

Cha lại bất công! Hai hài tử ở trong lòng hô to, sau này bọn họ nhất định cũng phải như vậy tìm một người để bản thân bầu bạn, để cho người khác ước ao ghen tị bọn họ ân ái.

—— Hoàn chính văn ——

Lời cuối sách

Rốt cục đã viết xong.

Tác giả rất thích song tính, vì lẽ đó liền viết song tính, thế nhưng khi viết thì mới phát hiện song tính H viết khó quá a! Càng viết càng ngượng ngùng, nên về sau viết không tới làm ta quá xoắn xuýt.

Hơn nữa ta yêu thích viết sung sướng ngọt văn, vì lẽ đó [ Vương gia cùng người hầu ] cũng chính là một phần phổ thông ngọt văn, có điều khi viết ra thì ta thấy càng làm càng khó.

Mỗi lần đặt tên cho truyện ta đều rất thống khổ, người khác lấy tên không phải có ý thơ thì chính là có ngụ ý, ta một khi chọn tên truyện thì giống như một người trên đường chạy như điên không có điểm dừng, vì lẽ đó liền dứt khoát dùng tư cách, còn có H thì dùng âm thanh ba ba tập hợp thành tên truyện.

(Tên gốc của truyện này là Vương gia cùng người hầu ba ba)

Ta nguyên bản giả thiết Vương gia là nhị hóa thế nhưng đại gia đều nói Vương gia ngạo kiều, ta nhìn trên nhìn dưới nhìn chung quanh cũng không nhìn ra y nơi nào ngạo kiều, chỉ nhìn thấy y rất là nhị hóa.

Ta nguyên bản giả thiết người hầu là trung khuyển, khi viết phát hiện không đúng, người hầu này tựa hồ rất phúc hắc, đem Vương gia ăn đến gắt gao.

Vì lẽ đó đây chính là một phần thoát ra giả thiết ban đầu là Tiểu Bạch văn.

Kỳ thực đại gia nên nhìn ra truyện này có một ít từ ngữ đại diện cho cái gì, tỷ như “Miểu vĩ vương” là “Miêu vĩ vương” hài âm là “Miêu cho ăn uông”, “Uông nghĩa thăng” hài âm là” uông một tiếng”, “Đại mậu quốc” hài âm là “Đại miêu quốc”.

Nhưng có độc giả biểu thị vừa nhìn thấy “Miểu vĩ vương” ba chữ đã nghĩ đến ba chữ: Giây nuy vương.

Ta nhất thời bật cười.

Có độc giả nhìn ra hài âm là “Miêu cho ăn uông”, nhưng ta không thừa nhận, nếu thừa nhận thì diễn biến câu chuyện lại mất hay nhưng tuyệt đối không phải “Giây nuy vương”.

Trước khi đọc đến Phiên ngoại ta trước hết nhắc nhở cho các đại gia một vài điều.

Câu chuyện của phiên ngoại thứ hai có tình tiết người thú, nếu không thích thì bằng hữu cũng đừng nhìn, miễn cho phát sinh việc không tốt.

Vì ta viết như vậy nên nội dung này hạn chế độ tuổi.

Truyện Chữ Hay