Người Hầu Của Quý Ông

chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nam tước Oscar nằm trong bồn lớn tắm màu trắng, ánh nắng hiền hoà chiếu rọi qua cửa sổ thuỷ tinh, khiến hơi nước nóng hầm hập hoá thành thành màn sương lấp lánh ánh vàng. Mái tóc quăn màu nâu thật dài của hắn đã ướt, từng lọn từng lọn dính vào tấm lưng rộng lớn, dòng nước chảy xuôi theo làn da thành từng đợt từng đợt.

Tôi chậm rãi rót nước ấm vào trong bồn tắm, dòng chảy tạo thành những đoá hoa trên mặt nước, thân thể trần trụi của Nam tước như ẩn như hiện.

“Đừng đổ nữa, nước quá nóng.” Nam tước không vui nói.

“Vâng thưa ngài.” Tôi vội vàng buông thùng nước xuống, thấp giọng hỏi ý kiến. “Ngài muốn tôi chà lưng giúp ngài không?”

Nam tước nhíu mày, biểu tình không rõ, hai chúng tôi nhìn nhau trong chốc lát, hắn lại dời tầm mắt trước. “Không cần, không cần.”

Tôi nghĩ có lẽ do nước quá nóng, gương mặt Nam tước đỏ bừng.

Tôi nhìn đồng hồ trên bàn, nhắc nhở. “Thưa ngài, tiệc tối bắt đầu vào lúc sáu giờ, có thể tắm xong bây giờ chưa?”

Nam tước gật gật đầu nói. “Được rồi, nếu không sẽ không kịp.”

Tôi mở một cái khăn lông thật dài, đứng ở sau bồn tắm. Khi Nam tước đứng lên khỏi bồn, tôi từ phía sau dùng tấm khăn bọc lấy thân thể hắn. Không biết có phải do ảo giác hay không, tôi cảm giác thân thể ngài Nam tước cứng lại một chút.

Hắn nhanh chóng bắt lấy hai đầu tấm khăn, bọc lấy chính mình, sau đó nói: “Đi, cậu ra ngoài đi, tôi tự mình làm.”

Tôi cảm thấy kinh ngạc, hắn vừa nãy không yêu cầu tôi hầu hạ hắn tắm rửa, cũng không muốn tôi hầu hạ hắn mặc quần áo. Kiếp trước hắn không phải như vậy, chỉ hận không thể để cho tôi làm hết mọi chuyện. Tôi thẳng thắn thành khẩn với hắn cũng không phải một hai lần. Khi đó tôi rất phản cảm, phải thường xuyên đối mặt với một thân thể nam tính trần trụi như thế. Nhưng hiện tại tôi muốn hỗ trợ, hắn ngược lại không cho tôi làm.

“Vâng, thưa ngài.” Tôi đặt quần áo ở trước mặt hắn rồi nói: “Tôi lui xuống trước.”

Hôm nay lâu đài Bruce rất bận rộn, mùa xã giao đã đến khiến nhóm tiểu thư vui mừng không thôi. Mặc kệ trời đông giá rét bên ngoài, sự náo nhiệt của vũ hội bên trong không có gì có thể ngăn cản được.

Tử tước phu nhân chỉ huy nhóm nữ hầu. “Dời cái này qua bên đó… Phải đổi thảm trải sàn mới… Không cần loại hoa quả này…”

Quản gia Aaron nói với tôi. “Không cần phải hầu hạ ở chỗ Nam tước sao?”

“Đúng vậy, có yêu cầu tôi hỗ trợ gì sao?”

“Đương nhiên, đương nhiên, đã vội vã sắp điên rồi, cậu đi tiếp đãi mấy nhạc sĩ kia một chút đi.” Quản gia phân việc.

Ước chừng ba giờ chiều, tất cả khách khứa đã đến trang viên Momon. Nhóm đàn ông cưỡi những con ngựa cao to, nhóm phụ nữ ngồi trong xe ngựa xa hoa. Tôi làm người hầu, phải luôn đứng yên giữa trời tuyết để nghênh đón những vị khách này. Việc này làm cho tôi vừa lạnh vừa đói, tâm trạng cực kém.

Còn chưa được ăn chút gì, vỗ vỗ bụng, tôi bị gọi đến đại sảnh, hầu hạ nhóm khách quý dùng bữa tối.

Vị phu nhân Sherry từng biểu lộ hứng thú với tôi nhẹ phẩy quạt nói. “Là cậu sao, lần trước hầu hạ rất tốt, lần này cậu cũng đến hầu hạ tôi đi.”

Tôi mỉm cười đứng ở bên người bà ta, ân cần rót rượu gắp thức ăn cho bà, đồng thời cố ý liếc mắt đưa tình với bà ta.

Người đàn bà này mặc dù là goá phụ, nhưng cũng là goá phụ vô cùng có tiền. Con trai của bà ta là Nam tước, có một vùng đất lớn ở quận York này. Tôi không ngại làm tình nhân của bà ta, người đàn bà này có thể giúp tôi đạt được mục đích.

“A!” Phu nhân Sherry không cẩn thận làm cây quạt rơi xuống mặt đất, lúc này bà ta ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái.

Tôi nhìn chăm chú vào bà ta, khóe miệng mỉm cười, quỳ một gối xuống bên chân bà, nhặt cây quạt trên đất lên. Sau đó tôi lại gần, cúi người thì thầm vào tai bà. “Thưa bà, quạt của bà.”

Bà mỉm cười đón lấy, cười khẽ như thiếu nữ mà nhìn chằm tôi, tôi nghe được bà thấp giọng nỉ non. “Cảm ơn cậu.”

Xem đi, bà ta cảm thấy hứng thú với tôi. Trao đổi giữa chúng tôi chỉ giới hạn trong một ánh mắt, một cái mỉm cười, mà chúng tôi lại như thể có một bí mật nhỏ. Đời trước tôi tuyệt đối không dùng loại thủ đoạn này, tôi cho rằng việc này rất tầm thường, tổn hại tôn nghiêm của đàn ông. Mà hiện tại tôi thật sự muốn cảm ơn thượng đế, bởi vì ngài đã ban tặng tôi một tướng mạo tốt như vậy.

Tuy chỉ là việc cỏn con, nhưng mọi người trên bàn cơm đều nhìn thấy. Vẻ mặt bọn họ khác nhau, nhưng đều không phát biểu bất cứ ý kiến gì, giả vờ cái gì cũng không phát hiện. Một bà goá phụ giàu có muốn tìm một người hầu làm tình nhân, thật ra cũng chẳng phải là chuyện gì kinh hãi quá mức. Có đôi khi chủ nhân của người hầu thậm chí sẽ ủng hộ loại hành vi này, sự ưu tú của người hầu sẽ khiến tình nghĩa của hai nhà càng thêm sâu sắc.

Nhưng mà lúc này, phu nhân Tử tước Bruce cũng lộ ra một nụ cười khinh miệt. Bà mở quạt ra, khe khẽ nói nhỏ với người bạn gái bên cạnh, sau đó phát ra tiếng cười khanh khách. Phu nhân Sherry tựa hồ không để ý đếm tầm mắt và bình luận của đám người kia, bà chỉ nhìn cơ thể tôi một cách trắng trợn, sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Sau khi bữa tối kết thúc, các vị khách tụ tập để tham gia vũ hội ở sảnh lớn lầu hai. Đèn chùm pha lê treo trên nóc nhà, còn thắp hàng chục cây nến khác. Ngọn nến trên vách tường cũng phát sáng yêu kiều.

Một số người phụ nữ trở về phòng thay quần áo. Là phụ nữ quý tộc, một ngày họ phải thay hơn bốn bộ quần áo, dùng để ra ngoài, uống trà chiều, dùng bữa tối, dự dạ hội. Thời điểm nhiều hoạt động, có ngày phải đổi hơn mười bộ quần áo.

Trong phòng khiêu vũ, các quý ông quý bà đang nhẹ nhàng nhảy múa trong tiếng đàn du dương. Đây là vũ điệu tập thể, nam nữ đứng thành một hàng, mỗi người đều có bạn nhảy đôi của mình.

Tôi bưng khay, đi xung quanh sàn nhảy. Trên khay là mấy ly rượu đỏ, để cho những vị khách không nhảy uống.

Nam tước Oscar đang nói chuyện với một vài quý ông, sau khi nhìn thấy tôi bưng khay, bỗng nhiên chào tạm biệt với các quý ông đó, rồi đi về phía của tôi.

Hắn cầm lấy một ly rượu đỏ trên khay tôi cầm, giọng điệu vô cùng châm chọc. “Đêm nay cậu cũng thật bận rộn nhỉ.”

Tôi tính trả lời là à, đã bận rộn từ trưa đến giờ, cả bữa tối cũng chưa được ăn đâu, nhưng lời ra miệng lại khiêm tốn. “Có thể làm tròn chức trách là vinh hạnh của tôi, thưa ngài.”

“Hừ.” Hắn phát ra một tiếng cười lạnh bất lịch sự, sau đó sắc mặt khó coi rời đi.

Thật không biết tôi lại đắc tội hắn chỗ nào, tâm tư quý ngài này cũng khó đoán quá đi, tôi không khỏi thở dài.

Tiệc tối kéo dài đến nửa đêm, các vị khách cuối cùng cũng đã mệt, bọn họ được người hầu dẫn về phòng của mình. Trang viên Momon từ trong náo nhiệt dần dần yên tĩnh lại.

Tôi bưng một giá nến dẫn đường cho Nam tước Oscar về phòng. Tôi để ý thấy Nam tước vẫn không thoải mái như cũ, cảm giác không thoải mái này không chỉ biểu hiện trên gương mặt lạnh như băng của hắn, mà càng thể hiện lúc hẳn chỉ nhảy hai điệu nhảy tập thể, mà không vào nhảy ở trong sàn nhảy, còn không nhìn thấy ám chỉ mơ hồ của cô ba Catherine, chỉ đứng trò chuyện với một vài quý ông trong góc nhỏ.

Lò sưởi ở phòng ngủ Nam tước đã được đốt từ sớm, trong phòng vô cùng ấm áp.

Lúc tôi đang muốn đi ra, hắn bỗng nhiên sửa sang lại nơ. “Cậu không hầu hạ tôi nghỉ ngơi sao?”

Tôi sửng sốt một chút, vội vàng tiến lên cởi nơ ra cho Nam tước, sau đó cởi nút áo khoác. Ánh lửa trong phòng rất yếu ớt, tôi cúi đầu tiến sát vào, muốn nhìn rõ hơn một chút.

“Cậu luôn luôn như thế này?” Bên tai vang lên âm thanh khàn khàn của Nam tước. “Bắt lấy tất cả các cơ hội dụ dỗ quý nhân bên người?”

Tay tôi lập tức cứng lại, ngẩng đầu nhìn hắn. Dưới ánh lửa mơ hồ, tròng mắt màu nâu của hắn trở nên tối đen, trong đôi mắt tất cả đều là hình phản chiếu của tôi.

“Với một người lưng còng như tôi, hay loại đàn bà béo phì như heo kia, đều không ngừng xum xoe? Hử?” Bàn tay rộng lớn của hắn bỗng nhiên bắt lấy cổ áo tôi, sau đó chậm rãi tới gần.

Tôi không biết nên phản bác hắn như thế nào, hôm nay tôi thật sự có ý đồ quyến rũ phu nhân Sherry, nhưng nếu nói tôi dụ dỗ hắn thì có chút…

Hắn thấy tôi im lặng, tức giận đẩy tôi ra. “Cút đi đi! Cút khỏi đây đi! Về sau đừng có xuất hiện ở trước mặt tôi! Cậu là đồ thấp hèn dơ bẩn!”

Tôi nghiêng ngả lảo đảo chạy khỏi phòng Nam tước, tựa vào trên tường thở hổn hển. Trong bóng đêm, tôi nhắm chặt hai mắt.

Có lẽ hắn đã thích tôi một lần nữa rồi, nếu không sao lại tức giận như vậy.

Vốn phải rời xa hắn, tôi nghĩ…

“Ngài Nam tước bảo cậu không cần hầu hạ nữa?” Quản gia Aaron hỏi tôi.

“Đúng vậy, tôi làm sai một chuyện, khiến ngài ấy tức giận.” Tôi nói.

“À, cũng không có gì, dù sao cậu cũng chưa được huấn luyện làm người hầu bên cạnh chủ, khiến Nam tước tức giận cũng là chuyện dễ hiểu, tôi sẽ báo với ông chủ. Những nơi Nam tước hay đến gần đây, cậu đừng xuất hiện là được.”

“Vâng, thưa ngài.”

Rời khỏi phòng của quản gia, tôi gặp Betty.

Cô đang bưng một thùng nước, trong tay còn nắm chặt một chiếc khăn lau bẩn thỉu. Cô gái nhỏ vừa thấy tôi đã vội vã đỏ mặt, cả đầu cũng không dám ngẩng lên, như một con thỏ mà vội vàng đi lướt qua.

Đời trước, cô gái này yêu thương tôi trong vô vọng. Cô nói cô ấy yêu tôi, nguyện ý làm tất cả vì tôi. Mà khi đó tôi lại đang đau khổ với tình yêu dành cho tiểu thư Catherine.

Để có được chức vị người hầu cao cấp, thậm chí là quản gia, tôi đã lợi dụng cô ấy rất nhiều lần. Cuối cùng cô bị tôi đổ oan, bị đuổi khỏi trang viên.

Có lẽ tôi trời sinh chính là một người nham hiểm hèn hạ đi.

Người như tôi, tại sao lại xứng đáng để bọn họ trả giá tất cả vì tôi chứ? Vì sao bọn họ lại yêu thương một con người hèn hạ như tôi? Chẳng lẽ là yêu thích bề ngoài này của tôi?

——–

Lời tác giả: Để Chi Phương giải thích một chút ha, ngài Nam tước không có trọng sinh đâu, trọng sinh chỉ có nam chính mà thôi. Về phần lý do thái độ Nam tước bất đồng, kiếp trước Nam tước thích nam chính, cho nên sau khi thu vào tay rồi, tất nhiên sẽ ngoan ngoãn phục tùng nam chính. Còn kiếp này, Nam tước hiểu lầm nam chính của chúng ta cố ý câu dẫn hắn, cho nên thái độ đương nhiên phải cao cao tại thượng rồi. Tôi cảm thấy như vậy rất thú vị, hê hê cho dù không cần miêu tả diễn biến tâm lý Nam tước, nhưng chắc chắnbiết tâm lý ngài ấy sẽ rất phong phú, rất rối rắm.

Băng: Cao cao tại thượng giề, sau này cũng nghe em thương em hết thôi ╮[╯╰]╭

Truyện Chữ Hay