Xưa nay Reo ta đây không bao giờ làm chuyện lỗ vốn.
Vậy nên, muốn hồi sinh, chỉ cần cô ấy đáp ứng một điều kiện!
*
**
Tôi thật ra không biết chỗ đó là chỗ nào, nhưng mà giờ tôi quen có mỗi cậu ta ở đây, nên tôi quyết như kẹo cao su bám dính lấy Jiro, ra sức gật gật đầu.
Tôi cứ tưởng Jiro đi theo đường "hàng không" ngoài ban công kia, ai ngờ cậu đi xuyên mấy dãy phòng trong cung của mình, tới một cái cửa cao gần 3 mét hình bán nguyệt, cậu dùng một động tác chạm vào mặt cửa, nơi có một khung như chiếc gương soi, chiếc cửa rục rịch bật mở. Đập vào mắt tôi là một đại sảnh tựa như một sân bóng đá trải thảm nhung đỏ sang trọng. Trên tường trang trí bằng những hoa văn ẩn hiện trang nhã và treo nhiều tranh vẽ treo dọc trên hành lang, tranh nào cũng có hình ảnh chuyển động, có bức tranh tĩnh vật bên cửa sổ còn thấy được gió rung rinh màn cửa, còn tranh vẽ con vật oai dũng còn thấy nó đang gầm rú. Tôi dừng lại trước một bức tranh mỹ nhân chơi một loại nhạc cụ nửa giống tỳ bà, nửa giống vĩ cầm, mỹ nhân đó còn hỏi tôi muốn chơi bài nhạc nào.
Jiro quay đầu nhìn tôi đứng tần ngần trước bức tranh, phì cười:
- Đi thôi nào!
Dọc đường di chuyển, có rất nhiều người chạm mặt Jiro, họ đều khom người đưa tay phải đặt lên ngực trái hết sức cung kính. Tôi dựa theo trang phục của họ để đánh giá, có lẽ họ là người phục vụ trong hoàng gia. Trang phục của họ có kiểu áo vạt chéo điển hình, tầng tầng lớp lớp thướt tha, ống tay áo của người hoạt động nhiều thì bo gọn gàng như tay áo măng sét, hoặc sẽ rộng và dài kiểu như của Reo, trên trang phục có viền nhiều hoa văn thổ cẩm nhưng không mang theo ánh sáng lấp lánh thần tiên như đồ của Hoàng tử, Công chúa. Tôi đoán thứ khác biệt nằm ở chất liệu vải mang trang phục. Thời tiết ở đây rất lạnh thì phải, mọi người đều mặc rất nhiều lớp áo. Mũ, viền áo đều đính lông các màu khác nhau. Đặc trưng nhất là từ kiến trúc trang trí lẫn trang phục đều mang màu sắc trầm, nhưng phối màu hài hòa giữa những gam màu nóng và lạnh, phổ biến là các màu đen, đỏ vàng nâu, trắng ngà, xanh tím.
Tôi thấy đại sảnh rộng dài, trần và tường đều có những vân họa tiết như thạch nhũ trong núi đá vôi tạo ra, hòa cùng sắc đèn ngà vàng mờ ảo long lanh. Chúng tôi băng qua một khúc cua, chỗ đó có một khoảng lớn giống như "bãi đáp trực thăng" trong phòng Jiro, có một trụ cao tỏa ra ánh sáng xanh lam và đỏ cam cao như một ngọn lửa bất diệt bùng cháy tận mười mấy mét.
Rốt cuộc cũng đi tới Y sư viện. Đó là một cung lớn, phía ngoài có mái vòm, trên đỉnh đầu giăng những dải lụa nhiều màu. Chúng tôi đi sâu vào bên trong, qua khỏi cổng Y sư viện là một khu vườn lớn được bao bọc bằng một lớp kính đàn hồi trong suốt, bên trong đó có khá nhiều loại cây cỏ hoa lá kì lạ nhiều màu sắc, có loại sáng lấp lánh, có loại còn cử động chạy nhảy giống như sống trong một thủy cung cá. Có mấy cây chạy loạn đập người vào lồ ng kính mái vòm rồi bật ngửa ra sau hết sức buồn cười.
Jiro nói Y sư viện chỉ là cơ quan nghiên cứu y khoa riêng của Hoàng cung, không phải một cơ quan quản lý nhà nước như Bộ Y tế ở thế giới của tôi. Nhưng hầu hết tinh anh trong ngành y khoa lại nằm ở Y sư viện, nơi đây cũng có một thư viện y khoa lớn nhất cả nước, là nơi không phải ai cũng có quyền tiếp cận.Jiro đi rất nhẹ nhàng, không muốn gây quá nhiều chú ý. Tôi thấy có một dãy vạc lộp bộp sôi, màu xanh lục, màu đỏ, màu vàng, giống như mấy vạc thuốc của phù thủy trong phim. Y sư nâng hai tay, các vạc thuốc nước bay lên cao rồi hòa trộn màu sắc vào nhau, đẹp như pháo hoa nổ trên không trung, rồi lại rơi xuống một vạc trống không, bùng nở màu sắc.
Một ông già tóc dài xù xù màu trắng, mặc một chiếc áo dài màu nâu có những họa tiết thổ cẩm màu vàng đan xen trên thân áo, vẻ mặt có nét thông tuệ, hiền từ, cúi đầu hành lễ với Jiro:
- Chào ngài, Hoàng tử Jiro!
Jiro cúi đầu đáp lễ, theo ông ấy vào một buồng, trên chiếc bàn trắng như một khối băng, ông ta soạn một lọ thuốc có thân bầu như một quả cà na, màu xanh lục. Jiro ngồi yên, đưa bàn tay trái bị thương cho ông ấy kiểm tra. Lớp băng quấn vừa mở ra, tôi kinh ngạc nhìn những khớp của đốt ngón tay Jiro đều bị toác ra hết sức kinh dị, nhìn rõ từng khớp xương một lẫn da thịt và mạch máu nhầy nhụa. Lớp da trên cái mấu của bốn ngón tay trái, trừ ngón cái đều bị một vật sắc nhọn cắt ra, giống như đôi mắt bị khoét nhìn chòng chọc vào tôi. Lão y sư chấm thuốc từ lọ thuốc màu xanh lấp lánh, thoáng có những hạt li ti như kim tuyến, rắc lên vết thương. Bột thuốc đổ vào vết thương khiến cho mặt Jiro nhíu lại, tái xanh. Còn ông lão y sư chỉ thở dài:
- Hoàng tử, vết thương lại trở nặng rồi! Cậu nên hạn chế sử dụng máu linh hồn của mình.
Jiro cụp mắt, dường như rất đau, đến cả hai vai đều run lên. Tôi đặt tay mình lên vai cậu, con người tóc trắng đó ngẩng mặt nhìn tôi, đáy mắt thoáng ấm áp cong cong ánh cười.
Băng bó vết thương xong, Jiro bảo là muốn vào thư viện của Y sư viện một chút, lão y sư ôn tồn gật đầu, chỉ dặn đối với dãy sách cấm thuật về y khoa chỉ được cung cấp mật khẩu khi có phê duyệt từ Quỷ vương.
Jiro gật gù như đã hiểu. Lão y sư liền đi đến một cái tủ lớn màu đỏ tía, ông đưa tay mở ra ánh sáng màu vàng, nguyên cửa tủ xê dịch, lộ ra một ngưỡng cửa lớn, rồi mời Jiro bước vào. Tôi bám theo Jiro, bước vào trong. Ở bên trong là một tháp chất đầy sách, ngay chỗ ngưỡng cửa hoàn toàn không có lối đi xuống, giống như một cái lồ ng chim khổng lồ chất đầy cơ man là sách cao bằng ba tầng lầu, leo lét ánh đèn mù mờ. Jiro tung cánh, cặp cánh đen lấp lánh sắc xanh ngọc bích đập đập rồi bay vòng quanh tìm sách. Lúc trong ảo cảnh do nhìn sơ một lần, tôi cứ tưởng cánh của Jiro đen như cánh quạ, ai ngờ nó còn có màu xanh ngọc nhè nhẹ tỏa sáng, thần tiên không khác cánh của Ahmya là bao.
Thư viện này chỉ dành cho thể loại biết bay tra cứu, còn tôi đứng bất lực ở ngay ngưỡng cửa, sau lưng chiếc tủ đã đóng lại, tôi ngơ ngác nhìn Jiro lượn qua lượn lại hết sức tao nhã, cậu đưa tay vẫy vẫy, mấy cuốn sách trên gáy đều có một đôi cánh nhỏ rất đáng yêu, chúng theo động tác vẫy của Jiro tự động bay khỏi kệ, từ trên đỉnh cao chót vót hay dưới đáy sâu tối om cũng có mấy quyển sách đập cánh bay lên. Mấy quyển sách bay vòng quanh Jiro, cậu bay giữa trung tâm tháp, cách tôi tầm 4 mét. Quyển sách nào cậu đọc nó sẽ ngoan ngoãn mở ra lơ lửng theo cậu, còn những quyển kia xếp thành vòng tròn. Một ngọn đèn mọc cánh tự động bay đến chỗ cậu soi tỏ. Tôi nhìn gương mặt yêu nghiệt kia qua ánh đèn soi rọi càng thêm bắt mắt, chỉ có thể ngậm ngùi thở dài.
Tôi nhảy xuống đó có sao không nhỉ?
Quá buồn chán, tôi nhích chân ra ngoài để căng mắt xem bên dưới mù mờ có gì, ai ngờ chỗ này vẫn tuân theo định luật Newton, thế là tôi bị kéo theo lực hút, sảy chân, ngã chổng cổ xuống dưới, cảm giác không khác nhảy lầu tự sát là bao.
Jiro nghe tiếng hét kinh hồn của tôi lập tức buông đống sách, đập cánh rượt theo tôi, khi tôi cảm thấy mình như sắp đáp tới đáy thành mới phát hiện dưới đây toàn thạch nhũ mọc ngược, cái nào cái nấy như là chông nhọn hoắc mọc tua tủa, từ đáy lòng tôi gào lên: Thôi xong thật rồi!
Trong lúc tôi còn chưa hiểu gì thì một vòng tay kéo tôi lại giữ trong lòng, từ từ lấy đà bay lên. Mặt Jiro rất căng thẳng, thoáng đau đớn, tôi an toàn trong vòng tay Jiro, thoáng nghĩ thầm nếu đôi cánh này mà bằng xương thịt thật thì có lẽ sẽ bị gãy đôi vì vận tốc lao người rồi bật lên nhanh như chớp của cậu. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì mấy âm thanh rầm rầm vang lên, hóa ra đống sách mà Jiro đang đọc vừa rồi không có ai giữ lấy nữa, lập tức như chim xụi cánh rớt ầm ầm xuống hầm chông kia, bị mấy mũi nhọn xiên thủng hết mấy cuốn, cũng may không cuốn nào đập trúng Jiro.
- Quên dặn cậu, thư viện này được thiết kế rất cẩn mật, dù là linh hồn nếu rớt xuống bãi chông phía dưới cũng sẽ tan xác.
Tôi nuốt nước bọt cái ực, thầm khen mình mạng lớn.
Phía trên có âm thanh cửa mở, lão y sư đứng ở trên cao, hỏi vọng:
- Hoàng tử, ngài không sao chứ?
- Không sao! Ta không cẩn thận thôi! - Jiro đập cánh bay dần lên, một tay ôm theo tôi, một tay với lấy vẫy vẫy mấy cuốn sách đang dính chặt vào mấy ngọn chông.
Mấy cuốn sách nhúc nhích rồi bay khỏi mũi chông, vết rách liền lại như chưa có gì xảy ra. Lão y sư lại ra ngoài rồi.
- Miyuki, bay thử tôi xem! - Jiro chợt nới lỏng tay, nhìn tôi rồi ra lệnh.
- Bay hả? Sao mà bay được? - Tôi khổ sở nhìn cậu, tôi làm gì có cánh như cậu ta mà bay chứ!
- Cậu đang ở dạng nguyên hồn Quỷ tộc, triệu hồi cánh còn dễ hơn cả lúc có thân xác thật. Hãy nghĩ về đôi cánh của mình, tin rằng cậu có thể bay, đôi cánh trong tiềm thức của cậu sẽ xuất hiện! - Jiro vừa nói vừa xoay tôi đối diện cậu, giữ hai cổ tay tôi.
Tôi nhìn đôi cánh bay bay hết sức vĩ đại của Jiro, than thầm chuyện khó nhằn đây rồi. Nhưng chợt nghĩ đến việc một u hồn đi bộ hết sức mỏi mòn, tôi lại muốn có cặp cánh để bay lượn cho thoải mái. Tôi gật đầu nhắm mắt, cố gắng tưởng tượng ra đôi cánh màu đen thui của mình, rồi mở mắt ra, vẫn thấy mình đang phải giữ trên không nhờ sức của Jiro.
Tôi cố tập trung mấy lần, Jiro giống như dắt tay em bé tập đi, trong không gian này chẳng khác gì cái bể bơi của cậu, ma đầu cứ dắt tôi bay qua bay lại từ Đông sang Tây, tuyệt nhiên vẫn không thể giúp tôi mọc được cặp cánh của mình.
Chả lẽ tư chất của Châu Hạ Anh ta kém cỏi vậy hả?
- Là Miyuki, cậu nên tập quen cái tên này!
- Này, vừa nói không đọc suy nghĩ tôi nữa, lại đọc rồi kìa! - Tôi đang bực dọc lại kiếm cớ hạch sách.
Jiro giả vờ gật gật đầu, phì cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc mọc cánh của tôi, lại cười tủm tỉm.
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu của tôi phát ra một tiếng cười vang vọng hết sức ma quái, tôi ngẩng đầu, thấy bóng áo đỏ rực rỡ bay là là xuống không khác gì một con ma nữ lượn vòng quanh. Trời ơi hồ ly Reo! Sao hắn ta lại xuất hiện ở chỗ này!
- Ha ha, dạy như em cho tới ngày băng ở vịnh Svart Vann tan hết cũng chưa bay được, ha ha ha! - Thái tử Reo vừa bay lượn vòng quanh bằng đôi cánh đen óng ánh sắc đỏ như chim phượng hoàng, giọng nói trêu ghẹo sảng khoái.
- Anh.. - Jiro vẫn giữ tư thế nắm chặt tay tôi, còn Reo cứ bay vòng tròn quay quanh bọn tôi làm tôi dù không bị rối loạn tiền đình nhưng vẫn chóng mặt hết sức.
- Hí hí hí! - Giọng cười nham nhở đó vẫn vang lên, hồ ly Reo rốt cuộc cũng chịu ngừng lại.
Lúc này tôi nhìn kĩ, hóa ra mắt Reo đeo Âm nhãn, hắn ta có thể thấy được tôi, hèn gì lại nói năng như vậy. Đôi mắt đen huyền kia trở thành màu xanh lam, càng làm cho vẻ ma mị tăng lên mấy phần. Reo dừng trước mặt tôi, nở một nụ cười xinh đẹp, đôi cánh lả lướt vỗ nhẹ, anh ta làm một động tác cung kính đưa tay phải đặt lên ngực trái hơi cúi đầu chào tôi:
- Công chúa Miyuki, hoan nghênh cô đã trở về với Quỷ tộc! - Dừng một hơi, anh ta lại cất lời - Đúng là cốt cách như ngọc, làm cho hoàng tộc ta nở mày nở mặt!
Vẻ xảo quyệt này rõ ràng là đoán được chuyện Jiro giấu tôi trong cung từ đầu, còn trực tiếp đòi Âm nhãn của Ahmya để tự đi tìm tôi, chả có mấy phần bất ngờ. Chỉ trách hai đứa ngốc Jiro và Ahmya che giấu quá vụng về. Mà tôi nghĩ lại chuyện tôi không thể hồi hồn cũng là chuyện tương đối lớn, nếu cứ che giấu vậy cũng không phải là cách, chi bằng cứ để thêm ít nhiều người biết để cùng tìm cách thì thỏa đáng hơn.
- Xin chào, Thái tử Reo. - Hai tay tôi đang bị Jiro nắm giữ, chỉ có thể gật đầu đáp trả.
Reo khẽ xùy một cái, bàn tay tóm lấy eo tôi, bay lướt lên, vừa bay lên cao vừa nói:
- Em cứ sợ cô ta ngã thì chả bao giờ cô ấy bay được đâu! - Thoáng chốc hắn đưa tôi lên tận nóc của tháp, còn chút nữa là đụng trần nhà, Jiro sốt ruột bay theo lên cao.
- Anh tính dạy kiểu gì?
- Đơn giản mà, nhìn đi!
Reo nháy mắt bí ẩn, cong môi cười nũng nịu, bằng động tác hết sức sang trọng, hắn ta cứ thế buông tay tôi ra, cho tôi rơi tự do từ đỉnh tháp xuống, so với chỗ tôi đứng lúc nãy là cao hơn gấp đôi.
Yaaaaaaaaaa, con hồ ly khốn kiếp kia! Bà làm ma cũng không tha cho mi!
Tôi thấy Jiro hốt hoảng định bay xuống chụp lấy tôi thì bị Reo kéo lại, tôi chỉ còn bất lực la hét vừa nhìn bản thân rơi xuống. Chết rồi! Lần này thì thành nhím thật rồi!
Tôi liếc nhìn những mũi chông nhọn hoắc càng lúc càng gần, sống lưng lạnh toát, cả tai cũng ù đi, thoáng chốc tôi nghe một âm thanh rít dài, như một tần số lạ lùng xẹt ngang qua tai. Rồi giống như mọi thứ từ tốc độ nhanh vùn vụt trở thành ngưng trệ. Tôi thấy mình như trôi ở một không gian chân không, hai bàn tay bất lực cố níu lấy vạt áo đỏ của Reo, chỉ thấy hai anh em kia mỗi lúc một trôi xa mình. Tôi cố gượng dậy nhưng vô lực, cả thân người cứ vậy rơi dần, chỉ thấy chậm dần, dường như mũi chân tôi đã chạm phải mũi nhọn của chông, âm thanh tần số chói tai kia vẫn ù ù. Bỗng nhiên mọi thứ như vũ bão xẹt qua tâm trí, không gian vỡ vụn, cứ ngỡ cả thân mình bị hàng số chông xiên thủng, ngờ đâu có một lực cực mạnh giật ngược tôi lên, giống như vận động viên nhảy dù bung dù bị giật ngược vậy. Tôi dùng sức bẩy người lên, càng lúc càng cao, né càng xa đám chông càng tốt, âm thanh chói tai cũng biến mất.Hai anh em nhà kia cũng bay dần xuống, thấy tôi thoát chết trong gang tấc, tên Reo chết tiệt che miệng cười khoái trá, đắc ý bảo:
- Thấy không, cứ ném con bé xuống là tự khắc nó bay lên được thôi!
Lòng tôi bừng bừng lửa giận, chỉ hận muốn xé xác hắn ra. Dám lôi tính mạng của bà đây ra đùa như thế hả? Có nhân tính không vậy?
- Miyuki à, cậu đừng chất vấn nhân tính của Quỷ tộc được không? Đó là một phạm trù khá là triết học, không dễ lí giải đâu! - Jiro tủm tỉm cười, thấy tôi bình an vô sự còn đang tung cánh rượt anh trai của mình bay vòng vèo.
Reo bay rất nhanh, lượn lại giỏi, căn bản tôi không phải đối thủ của hắn. Tôi vừa mọc được đôi cánh, giữ thăng bằng còn chưa ổn định, chỉ có thể cố gắng lửng lơ, không thể linh hoạt lượn vòng vòng như tên điên kia.
Tôi nghiêng đầu ra sau nhìn cặp cánh của mình, hóa ra nó cũng màu đen nhưng lại mang theo tia sáng màu trắng, lấp lánh như những hoa tuyết nhỏ tỏa ra. Đôi cánh ánh sáng mọc trên vai tôi, nhẹ nhàng nâng tôi lên cao.
- Em định tìm cách đưa Công chúa về xác à? Anh đã bảo em rồi cứ chế thuốc từ Tảo Hồi Hồn là xong mà, cần gì vào đây lục lọi sách cổ! - Reo bám lấy cổ của em trai mình, tung tăng lượn quanh. Tôi thầm nghĩ có ông anh bẩn tính như Reo, có khi nào lúc nhỏ Jiro cũng bị ném từ trên cao xuống rồi biết bay không?
"Hic, thực sự là vậy!" - Jiro truyền âm tới não tôi bằng giọng rất đau thương.
Ba chúng tôi bay trong tòa tháp, nhìn hệt như mấy con cá ba đuôi đủ màu lượn qua lượn lại trong bể nước. Jiro nghe anh mình vui vẻ như vậy liền khịt mũi:
- Anh định qua quỳ dưới chân tên khốn Itsuki hôn chân hắn để xin Tảo Hồi Hồn hay định hy sinh thân mình quyến rũ hắn?
Reo cau mày, cả cau mày cũng đẹp đến chim sa cá lặn, thần bí thả hơi nói rằng:
- Việc lấy Tảo Hồi Hồn thế nào là chuyện của anh! Miễn sao anh lấy được thì thôi!
Trong lòng tôi chưa kịp khấp khởi vui mừng được bao lâu thì cánh môi đỏ mọng kia lại mở lời:
- Nhưng mà xưa nay Reo ta đây không bao giờ làm chuyện lỗ vốn. Vậy nên, muốn hồi sinh, chỉ cần cô ấy đáp ứng một điều kiện! - Vừa nói, đôi mắt xanh lam yểu điệu như yêu tinh khẽ liếc nhẹ tôi.
- Điều kiện gì chứ? - Cả tôi và Jiro đồng thanh hỏi.
Reo lại che miệng cười duyên dáng, trong ánh mắt thoáng có vẻ gian xảo của loài hồ ly:
- Hi hi, đơn giản lắm ấy mà, hai đứa em đính hôn, anh lập tức thân chinh Ngư tộc xin Tảo Hồi Hồn!
Tôi tưởng đâu tiếng cánh đập lớn quá nên làm tai tôi lùng bùng, ai ngờ tôi không nghe nhầm. Khoan, ai đính hôn với ai cơ?