Bệnh viện.
Hứa Bác Diễn gọi điện cho Tịch Triết trước. Anh không thể phân thân nên giờ chẳng ttới đó được. Tịch Triết vừa nghe liền hiểu ngay, còn nói anh cứ yên tâm, mọi chuyện ở đây cậu sẽ lo được hết.
Trước khi Triều Vũ tới cũng gọi điện trước cho Tịch Triết, anh dịu dàng đáp, “Cậu đừng quá lo lắng, bà cũng đã tỉnh rồi. Ừm tôi vẫn đang ở đây. Phòng tòa số nhé.” Cúp điện thoại, anh thở nhẹ một hơi.
Sau khi quay về phòng bệnh, bà cụ liền hỏi, “Anh hai con gọi tới à?”
Tịch Triết cười hì hì một tiếng, “Là Triều Vũ, biết bà nằm viện, cậu ấy lo lắng gần chết, nên muốn tới thăm bà.”
Bà cụ nhíu mày, “Bà đã bảo mấy đứa đừng có nói lung tung rồi, sao tự nhiên lại nói với con bé . Lớn thế rồi mà chẳng để bà bớt lo chút nào. Dìu bà ngồi dậy đi.”
“Nội à, bà cứ nằm im đừng nhúc nhích .”
“Không chết được đâu. Cháu đi gọi y tá, tháo cái bình oxy này ra cho bà.”
Tịch Triết không còn cách nào, đành phải tìm y tá tới. Y tá vô cùng hoảng hốt, “Bà không thể làm thế được.”
Tịch Triết khẽ cắn môi, “Tháo ra đi, nếu có chuyện gì tôi sẽ bấm chuông.”
Bà cụ kiên quyết muốn ngồi dậy, sau một trận vật lộn ngồi dậy thì thở hồng hộc .
Tịch Triết sợ sẽ có chuyện rắc rối liền hỏi bà, “Nội à, trong lòng bà nghĩ thế nào?”
“Cái gì?” Bà cụ giả vờ hồ đồ.
“Thì chuyện của anh hai và Triều Vũ đó?”
Bà cụ cười ha ha: “Cái thằng chó con của bà, lại muốn hỏi dò bà cơ đấy.”
Tịch Triết gãi gãi đầu, “Khó lắm ông anh trai lớn tuổi mới kiếm được người yêu, con biết bà sẽ không nhẫn tâm đâu mà.”
Bà cụ im lặng, bà không muốn làm người xấu. Thế nhưng nỗi đau trong lòng thì nín nhịn thế nào? Vừa nhìn thấy Triều Vũ, bà lại chẳng thể nào quên được Tịch Khê.
Chuyện đó bà sẽ không thể quên được.
Trừ phi là sau này không gặp mặt cô nữa.
Tịch Triết nắm chặt tay bà cụ, “Triều Vũ lát nữa sẽ tới thăm bà, bà —— “
“Được rồi, bà hiểu con muốn nói gì. Bà ăn thịt con bé hay sao mà con phải lo?” Bà cụ vỗ vỗ tay anh an ủi, “Con cũng không khiến bà bớt lo , cả ngày chơi bời bên ngoài. Lúc nào mới ổn định được? Chờ đến lúc bà xuất viện, sẽ nói với mẹ con sắp xếp cho con đi xem mắt.”
“Con có người mình thích rồi mà.” Tịch Triết nói thầm.
“Con bé là ai? Quê ở đâu?”
“Là con thích người ta, nhưng người ta không có ý với con.” Hai hôm nay Tịch Triết gọi cho Ninh San liên tục, nhưng lần nào cô cũng khéo léo dời câu chuyện sang chủ đề khác, lấy mọi lý do để từ chối lời tỏ tình của anh.
“Ui, vậy sao còn không theo đuổi người ta? Nếu con đã thích thì phải bày tỏ thẳng thắn. Nếu như người ta thật sự không thích con, cũng đừng làm khó cô ấy.”
Tịch Triết: “Bà yên tâm đi.”
Hai bà cháu nói chuyện một lúc, Triều Vũ và Trình Hiểu Hi liền đi vào. Triều Vũ cầm trong tay bó hoa, Trình Hiểu Hi xách theo lẵng hoa quả.
Tịch Triết nhìn hình ảnh này chỉ muốn cười. Nếu ở thời cổ đại, hai cô nàng này hoàn toàn có thể trở thành Nga Hoàng và Nữ Anh [] đấy chứ.
[] Nga Hoàng và Nữ Anh là con gái của Đế Nghiêu Y Kỳ Phòng Huân và cùng là vợ của Đế Thuấn Diêu Trọng Hoa. Khi chồng qua đời, hai bà thương khóc chồng ngồi cạnh mộ bên bờ sông Tương khóc ròng rã suốt ngày đêm. Chỗ nước mắt của bà rơi xuống mọc ra bụi trúc nên người đời gọi luôn đó là Tương phi trúc (湘妃竹). Sau khi khóc than thì Nga Hoàng cùng Nữ Anh đều trầm mình xuống sông để tuẫn tiết theo chồng.
Bà cụ nói “Hai đứa mau ngồi đi. Tiểu Triết đi pha nước cho hai bạn đi con.”
Trình Hiểu Hi trả lời: “Không cần phiền thế đâu ạ, cháu không khát. Bà ngoại, sức khỏe bà thế nào rồi ạ? Hôm qua con nghe ba con nói bà nhập viện, bọn họ đều rất lo lắng cho bà.”
“Để mọi người phải lo lắng rồi, chỉ là bệnh cũ thôi.” Bà cười, vẻ mặt ôn hòa.”Hiểu Hi con càng ngày càng xinh ra đấy.”
“Đâu có, là vì lâu lắm bà không gặp con thôi ạ .”
Bà cụ nhìn sang bên cạnh cô: “Triều Vũ —— “
Triều Vũ nuốt nước bọt một cái, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Bà cụ càng hòa nhã với cô, lòng cô lại càng khó chịu, như bị kim đâm, đau nhói từng cơn.
Triều Vũ gật gật đầu, nhìn về phía bà cụ: “Bà ngoại, cháu đến muộn rồi.”
Bà cụ xua xua tay: “Vốn bà cũng không định nói cho các con biết, sợ rằng sẽ khiến con lo lắng.”
Tịch Triết thuật lại lời bác sĩ nói một lần, “Được rồi, mọi người đừng đau lòng hay lo lắng nữa, bác sĩ cũng đã nói chỉ cần sau này không để bà kích động là được rồi.”
Trình Hiểu Hi ôn hòa nói: “Bà ngoại, bà nhất định phải kiểm soát được tâm trạng mình, mọi chuyện cũng nên nghĩ thoáng chút.”
Bà cụ vui vẻ cười hớn hở: “Nghe con bé này nói đi, nghe có như bà cụ non không chứ ?. Được rồi, mấy đứa về đi. Bà mệt rồi, muốn ngủ một giấc . Tiểu Triết thay bà tiễn hai đứa về nhé.”
Tịch Triết đưa hai người ra đến ngoài cửa, Triều Vũ mở miệng nói: “Tịch Triết, tôi có vài lời muốn nói với cậu.”
Trình Hiểu Hi mỉm cười: “Vậy tôi về trước nhé.”
Đợi sau khi cô đi, Tịch Triết mới hỏi: “Sao hai người lại đi cùng nhau?”
Triều Vũ bình tĩnh nói: “Sáng nay tôi mới biết chuyện bà ngoại nằm viện từ chỗ
cô ấy.” Tịch Triết đột nhiên cảm thấy bất lực.
“Biết chuyện từ ai không quan trọng.” Cô cười cười, “Bà ngoại là vì tôi mới đột nhiên lên cơn đau tim phải vào viện.” Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng chất chứa đầy đau thương. Tịch Triết chưa từng thấy cô như thế lần nào, bởi trong ấn tượng của anh, Triều Vũ luôn cười rạng rỡ, cô như đóa hướng dương nở rộ, tràn ngập sức sống.
“Cậu nghĩ nhiều làm gì. Bà già rồi, có bệnh cũng là điều bình thường.”
Triều Vũ nhìn anh một cái, “Tôi biết. Anh ấy không muốn nói với tôi là sợ tôi tự trách mình. Tôi hiểu mà.”
“Nếu cậu đã biết thì đừng nghĩ nhiều nữa . Chuyện ấy chỉ còn là quá khứ thôi .”
“Nhưng con người sao có thể tuỳ tiện vứt bỏ quá khứ được?” Cô xoa xoa lồng ngực mình, “Nơi này có quá khứ mà tất cả chúng tôi đều không thể quên được.”
“Triều Vũ!” Tịch Triết nghiêm mặt nói, “Tôi nghĩ là mọi chuyện đều đã qua rồi. Quyết định của bác cả tôi không hề sai.”
Triều Vũ im lặng, ánh mắt sâu sa nhìn ra phía xa. Cuối chân trời nhuộm một màu xanh thẫm, đã bao lâu rồi cô chưa từng thấy bầu trời xanh thế này. Cô cười cười, “Được rồi, tôi về trước đây.”
“Tí nữa tan làm anh hai sẽ qua đây, cậu không chờ anh ấy à?”
“Chắc không được đâu, tôi còn chút việc làm chưa xong.”
Tịch Triết dõi theo bóng lưng cô dần biến mất phía xa, luôn cảm thấy hôm nay Triều Vũ có gì đó không bình thường, trong đôi mắt kia tràn ngập đau thương, lại có vẻ quyết tâm. Một cơn gió thổi qua, anh đột nhiên giật mình một cái , chợt nghĩ gì đó rồi cuối cùng vẫn gọi cho Hứa Bác Diễn một cuộc, cậu muốn nhắc nhở anh Triều Vũ có gì đó rất lạ, nhưng gọi mấy cuộc thì bên phía Hứa Bác Diễn cứ báo máy bận mãi.
Tịch Triết bực mình thầm mắng một câu: “Mẹ nó!”
Triều Vũ về toà soạn trước, sau khi làm xong mọi việc, cô lại tới tìm Cao chủ nhiệm.
Đã qua thời gian tan làm, lúc này trong phòng vô cùng yên tĩnh. Trong văn phòng có một chiếc đồng hồ quả lắc, kim đồng hồ dao động qua lại phát ra tiếng vang tích tắc .
Cao chủ nhiệm cầm trong tay tờ danh sách, ông đã nhìn nó rất lâu rồi.
Triều Vũ hắng giọng.
Cao chủ nhiệm đẩy kính mắt, trầm ngâm nói: “Mấy năm trước, tất cả mọi người đều không ai muốn đi, vì vậy thời gian đăng ký được kéo dài, Cuộc sống bên Châu Phi khó khăn, lại thêm vào tình hình chính trị không ổn định, nên không ai muốn đi. Giờ thì tốt rồi, có những người trẻ như các cô chủ động xin đi.”
Sắc mặt Triều Vũ bình tĩnh: “Không phải anh thường nới, chúng ta là người đưa tin tức nên không thể sợ khổ. Chẳng phải bọn em chỉ tuân theo lời dạy của anh thôi à.”
Cao chủ nhiệm bật cười: “Triều Vũ vẫn đang bất bình vì dự án lần trước đấy à?”
“Không đâu.”
“Không có là được rồi. Thế giới này vốn là như thế đấy. Đơn này của cô tôi sẽ nhận, cô cứ về suy nghĩ kỹ lại đi. Còn chưa tới ngày hết hạn đâu.”
Triều Vũ khẽ cắn môi: “Chủ nhiệm, em đã nghĩ kỹ rồi.” giọng điệu cô rất kiên quyết.
“Người nhà cô thì sao? Cô đã nói với bọn họ chưa?” Cao chủ nhiệm lắc đầu, “Cô cũng biết rồi đấy, sang bên đó, trong một năm tới muốn xin về thăm nhà cũng rất khó. Ở nơi đó cô gặp phải chuyện gì, cũng không ai dám chắc được.”
“Em biết ạ. Chủ nhiệm, không phải em đi, cũng sẽ có một đồng nghiệp khác đi. Ai đi cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Cao chủ nhiệm nghẹn lời, ông khoát khoát tay, “Cô về trước đi.”
“Vâng.” Lúc nãy trên đường quay về tòa soạn cô đã nghĩ kỹ rồi.