Thạch Gia Hành khẽ cười một tiếng: “Cậu tự biết là được rồi.”
Tịch Triết lập tức giải thích: “Ninh San cũng khổ lắm, một mình ở Ninh Thành, mấy ngày trước còn bị cả nhà bạn trai cũ bắt nạt, Triều Vũ còn tới tìm tôi giúp đỡ.”
“Cậu khỏi phải giải thích với tôi. Tôi mệt lắm rồi, về ngủ một giấc đã. Cơm tối cũng không cần gọi tôi đâu.” Thạch Gia Hành thản nhiên bước đi.
Tịch Triết xoa xoa cằm, lẩm bẩm một câu: “Trúng tà rồi sao!”
Leo núi xong, bọn họ quay về homestay nghỉ ngơi. Ninh San muốn tới phòng đọc sách.
Hứa Bác Diễn cùng Triều Vũ trở về phòng. Có thể là vì vừa tâm sự với Ninh San chuyện trong lòng nên lúc này tâm trạng của Triều Vũ đã khá hơn rất nhiều. Cô ngồi trên sofa viết một bài giới thiệu về homestay.
Hứa Bác Diễn tắm rửa xong đi ra, nhìn cô một cái: “Tịch Triết cho em bao nhiêu tiền quảng cáo hửm?”
Triều Vũ vẫn đang gõ chữ: “Không phải cậu ấy cho chúng ta trải nghiệm miễn phí ở đây hai ngày một đêm sao?”
Hứa Bác Diễn lau mái tóc ướt sũng nước, khóe miệng mỉm cười, nhắc nhở cô: “Hai ngày một đêm, đổi lấy là em phải viết quảng cáo cho nó.” Muốn bóc lột sức lao động miễn phí của cô cũng dễ thật đấy.
Triều Vũ hoảng hốt ngẩng đầu, cẩn thận ngẫm lại một lúc rồi mới sững người nói ra: “Tịch Triết quả là gian thương!”
“Là do em dễ lừa mới đúng.”
Triều Vũ nghiến răng: “Gian thương!”
Hứa Bác Diễn mở chăn ra: “Triều phóng viên, em cứ tiếp tục đi.”
“Anh không định giúp em à?”
“Anh đã nhắc nhở em rồi .” Hứa Bác Diễn vén chăn lên, “Không định nghỉ chút à?”
Triều Vũ liếc anh một cái, tức giận nói: “Em cũng đâu phải đồ ngốc, còn lâu mới trúng kế của cậu ta.”
Trước bữa cơm tối, cô đã viết xong bài review, lại chọn vài tấm ảnh đẹp, ngày mai là có thể đăng được rồi.Bữa tối là BBQ ngoài trời.
Triều Vũ đang chụp ảnh, Tịch Triết bước tới, “Triều Vũ, nghe nói cậu viết xong bài review rồi à?”
Triều Vũ đang loay hoay với chiếc máy ảnh, đột nhiên nhìn thấy anh trong ống kính, trong đầu bỗng lóe lên ý tưởng.”Cậu đừng nhúc nhích —— “
Tịch Triết đứng lại: “Sao thế?”
Triều Vũ nhanh chóng chụp mấy tấm ảnh.
“Đột nhiên phát hiện ra tôi cũng là soái ca à?” Tịch Triết hất cằm lên, mặt kiêu ngạo.
Triều Vũ lướt từng tấm ảnh, mở miệng khen thật lòng: “Soái lắm, rất đẹp trai!” Cô khẽ mỉm cười, “Được rồi, chúng ta mau ăn thôi.”
Tịch Triết được khen, trong lòng vô cùng hài lòng. Tối ấy anh còn đặc biệt quan tâm tới Triều Vũ, tích cực rót đồ uống cho cô rồi lấy thịt nướng cho cô.
Trong đêm tối, khắp sân cỏ đâu đâu cũng có đèn sáng, ánh đèn màu cam ấm áp.
Ninh San lặng lẽ hỏi: “Mày hạ độc với Tịch Triết đấy à? Sao đêm nay cậu ta như nàng tiên ốc bận bịu tay chân vì mày liên tục thế .”
Triều Vũ mím môi cười một tiếng, kể lại mọi chuyện cho cô nàng nghe.
Ninh San bật ngón cái lên: “Tao phục mày.”
“Đừng nói thế. Lát nữa ăn cơm xong tao về sửa lại mấy tấm ảnh rồi sẽ đăng bài.”
“Tao có thể tưởng tượng được sau này sẽ có bao cô nàng xinh đẹp xuất hiện quanh đây.”
Hai người chụm đầu nói cười vui vẻ.
Tịch Triết chăm chỉ vẫn đang nướng cánh gà, bận bịu đến quên cả trời đất.
Hứa Bác Diễn đi tới cầm lấy một chiếc chân gà vừa nướng xong.
Tịch Triết kêu lên: “Đây là em nướng cho Triều Vũ Ninh San mà, anh muốn ăn thì tự đi mà nướng.”
Hứa Bác Diễn trợn mắt nhìn anh: “Triều Vũ là bạn gái anh, Tịch Triết, cậu chiếm dụng thời gian của bạn gái anh viết bài quảng cáo miễn phí cho cậu, làm người phải tích đức cho bản thân.”
Tịch Triết: “… Anh hai, anh cứ lấy chân gà đi, em sẽ nướng tiếp.”
Hứa Bác Diễn khẽ cười một tiếng: “Lần sau không được dùng trò này nữa.”
Tịch Triết: “…”
Sau bữa cơm chiều, Triều Vũ lấy lý do phải viết bản thảo nên trở về phòng nghỉ ngơi.
Hứa Bác Diễn tiện thể đứng dậy theo cô: “Cô ấy viết bài, anh ở bên rót trà cho cô ấy.” nên cũng đi về theo.
Tịch Triết tức giận nói: “Nhiều năm qua, em có thấy anh rót trà cho ai bao gờ.”
Hứa Bác Diễn cười cười: “Giờ lớn rồi đâu phải như xưa. Anh cũng đâu thể để bạn gái anh lao động khổ cực miễn phí cho cậu được.”
Ninh San cố nhịn cười, rõ ràng hai người này đang hợp lại trêu Tịch Triết.”Tôi sẽ dọn cùng cậu.”
Tịch Triết quay đầu nhìn cô: “Triều Vũ và anh trai tôi quả là một đôi hoàn hảo.”
Ninh San thầm nghĩ trong lòng, lát nữa nếu cậu ta đọc được bài review, không chừng sẽ nổi khùng lên mất. Thật ra, Tịch Triết là người khá đơn giản.
Sau khi Triều Vũ về phòng, cô bật máy tính lên, vẫn dùng những hiệu ứng quen thuộc trong Wechat Editor chỉnh sửa lại mấy tấm ảnh. Cô đặt ảnh Tịch Triết ở tấm cuối cùng, ngoài ra còn thêm vào một câu: ‘Nghe nói ông chủ của homestay này vẫn còn đang độc thân.’
Nhờ độ nét của máy chụp, trong tấm ảnh Tịch Triết đẹp trai cứ như tiểu thịt tươi mới nổi vậy.
Cô biên tập xong nội dung bài review, cẩn thận đọc lại một lần nữa, không khỏi mỉm cười.
Hứa Bác Diễn bưng nước tới, đặt bên cạnh cô, anh nhìn thoáng qua: “Ảnh chụp không tệ đâu.”
Triều Vũ nhận ly nước uống một ngụm, vẻ mặt vô cùng gian xảo: “Tịch Triết nhìn cũng đẹp trai phết mà.”
Hứa Bác Diễn buồn bực nói: “Ý anh nói là tấm ảnh chụp đẹp, chứ không nói người trong ảnh.”
Triều Vũ: “….”
Hứa Bác Diễn mỉm cười: “Sắp tới chắc hẳn Tiểu Triết sẽ không cảm thấy cô đơn nữa rồi.”
Triều Vũ vui vẻ: “Em đăng đây.” Nói xong, cô liền nhấn nút đăng.
Tài khoản Wechat công chúng này của cô bình thường đã có hơn mười ngàn lượt theo dõi bài, lúc này, cô chủ động chia sẻ trên tường cá nhân, rồi nhờ bạn bè thân thiết giúp đỡ chia sẻ bài viết.
【 Bạn học cũ mở homestay, tháng tám tới khai trương, cuối bài viết còn có điều rất đặc biệt dành tặng các bạn. 】
Chỉ chốc lát sau, liền có người inbox cho cô.
【 Cầu giới thiệu! Cầu giới thiệu! 】
【 Tháng tám nhất định sẽ tới, tôi rất thích những homestay có phong cách này, còn muốn gặp mặt ông chủ đẹp trai. [ chảy nước dãi ] 】
【 Ông chủ đẹp troai! 】
【 Ông chủ nhìn giống Takashi Kashiwabara [] của Nhật Bản, [ bắn tim ][ bắn tim ] 】
…….
Triều Vũ ôm di động đọc tin nhắn, cười đến chảy cả nước mắt.
Hứa Bác Diễn nhắc nhở cô: “Được rồi, em mà cười thêm là đau bụng đấy.”
Triều Vũ xoa bụng: “Lại có người nói Tịch Triết giống Takashi Kashiwabara ! Giống chỗ nào chứ ?!”
Hứa Bác Diễn không biết nhiều về diễn viên trong nước chứ đừng nói đến là nước ngoài.
“Một tiếng đã có hơn hai nghìn lượt đọc, anh đã thấy sức hấp dẫn của Tịch Triết chưa ?.”
Hứa Bác Diễn vươn tay xoa xoa đầu cô, nhìn chăm chú vào mắt cô: “Được, đăng bài xong rồi, chúng ta nói chuyện khác
đi.” “Chuyện gì?” Cô dần bình tĩnh lại nhưng vẫn vô cùng vui vẻ, dưới ánh đèn lại càng có thể thấy rõ điều đó trên mặt cô.
“Dự án sông Vũ Hoa, ai sẽ chịu trách nhiệm phỏng vấn đưa tin?”
Trong nhất thời nụ cười trên môi Triều Vũ tắt ngóm.
Từ sắc mặt cô Hứa Bác Diễn đã đoán ra gì đó: “Em không nói thì để anh đoán nhé. Là Hiểu Hi à?”
Triều Vũ đành khẽ ừ hử đáp lại lời anh.
Hứa Bác Diễn bỗng cười một cái trào phúng, ánh mắt anh dần thay đổi.
Triều Vũ nắm chặt tay anh: “Là do cấp trên sắp xếp.”
Hứa Bác Diễn cầm ngược lại tay cô, nơi công sở luôn có những chuyện thế này. Anh đã từng gặp phải những chuyện thế này lúc anh vừa tốt nghiệp.”Chuyện này anh sẽ xử lý .”
“Anh định làm gì? Sửa tên Hiểu Hi thành tên em à?” Làm thế không được.
Hứa Bác Diễn mân mê vành tai cô: “Em sẽ làm tốt hơn.” Mấy năm qua trong số những phóng viên mà anh tiếp xúc, cô là người nghiêm túc hơn bất cứ ai. Đối với chuyên ngành của anh, cô cũng rất cố gắng tìm hiểu.
“Anh thật sự muốn làm thế vì em à?” Cô do dự, “Haiz, như thế có được không?”
Hứa Bác Diễn vươn tay dí dí trán cô: “Triều phóng viên, em cần thông minh hơn.”
“Vậy anh có muốn Hiểu Hi đưa tin không? Hiểu Hi rất xinh đẹp lại dịu dàng, rất nhiều đàn ông thích kiểu như cô ấy .” Cô nói không nổi nữa rồi.
Hứa Bác Diễn ừ một tiếng.
Triều Vũ giẫn lẫy, không tin nhìn anh chằm chằm.
Hứa Bác Diễn khoác tay qua vai cô, vì sao gần đây cô lại hay lo được lo mất như thế ?”Chẳng phải em không xinh đẹp, không dịu dàng nhưng anh vẫn thích em thì biết làm sao? Triều Vũ, bất luận là ai tới phỏng vấn, anh vẫn là anh, đó là công việc của anh, anh sẽ phối hợp.” Nếu đã là nhiệm vụ của anh, thì anh sẽ luôn dốc toàn lực để ứng phó.
Triều Vũ gật đầu: “Đúng thế. Lãnh đạo đã sắp xếp như thế, em cũng sẽ làm tốt công việc của em.” Cô gãi gãi lòng bàn tay anh, ánh mắt rầu rĩ, “Em không xinh đẹp thật à?”
Khóe miệng Hứa Bác Diễn cong lên nở nụ cười: “Trong mắt anh em luôn là người đẹp nhất.”
Triều Vũ nghe xong lòng như nở hoa, hôn chụt một cái lên má anh.
“Trời cũng khuya rồi, chúng ta ngủ sớm thôi.”
Hai người nằm xuống chỗ của mình.
Ban đầu Triều Vũ quay mặt ra ngoài, chỉ là cô không ngủ được, cứ trở mình liên tục.”Anh đã ngủ chưa?”
Hứa Bác Diễn đang nằm im, trên người che kín chiếc chăn mỏng.
Triều Vũ vươn tay chạm lên cổ anh, cô nhẹ nhàng nói: “Tối hôm em gặp anh lần đầu ấy, anh mặc bộ đồng phục màu cam, nghe được giọng anh, trong lòng em cứ như bị bóp nghẹt một cái, không biết vì sao em lại muốn nhìn thấy anh mặt một lần.” Tay của cô từ từ trượt xuống, đi tới bụng anh, cô nhìn qua, nơi đó có một vết sẹo.
Tay của cô dừng lại ở vết sẹo, xoa xoa một vòng.
Cả người Hứa Bác Diễn cứng đờ, bụng dưới co giật.
Cô hỏi: “Vết thương này vì sao mà có?”
Hứa Bác Diễn mở mắt ra, nhìn lên trần nhà. Trong bóng tối, mày anh hơi chau lại.”Mùa hè năm ba đại học, tháng bảy ấy mưa rất to. Tình hình ở Lạc Thành nghiêm trong hơn đợt vừa rồi của Ninh Thành rất nhiều, đêm ấy bọn anh phải vác bao cát, ba ngày không chợp mắt, nên lúc ấy tinh thần xa xút vừa ngã thì bị hòn đá rạch trúng bụng.” Lần đó một mình anh ở trong bệnh viện cả tuần lễ.
Khi đó Tịch Triết có gọi điện cho anh, mợ đang đưa cậu ra nước ngoài du lịch, cậu rất muốn anh có thể đi cùng. Chuyện bị thương Hứa Bác Diễn chưa từng kể cho ai nghe, đến nay trong nhà cũng chẳng ai biết anh có vết sẹo này.
“Nhất định là đau lắm?” Giọng cô chua chát.
Hứa Bác Diễn nắm chặt tay cô: “Lúc ấy được tiêm thuốc tê nên anh không có cảm giác gì cả, không đau. Phải khâu tám mũi, vì đang mùa hè nên vết thương khôi phục khá chậm, anh cứ bị nhiễm trùng. Bác sĩ nói, nếu như sâu thêm một phân nữa thì sẽ tổn thương đến lá lách.”
Lòng bàn tay Triều Vũ nóng lên, tay chuyển xuống chút nữa, đột nhiên chạm vào…
Toàn thân Hứa Bác Diễn cứng đờ, máu nóng toàn thân đang mạnh mẽ phi thẳng xuống nơi nào đó.
Trong phòng mở điều hòa hơi lạnh, da thịt vốn cũng có chút cảm giác lạnh lẽo.
Lúc này Triều Vũ đột nhiên cảm thấy nóng rực . Có thể là tối nay ăn nhiều thịt nướng nên giờ đây miệng đắng lưỡi khô. Cô nuốt nước bọt một cái, bỗng nhiên ngồi bật dậy.
Giường khẽ rung một tiếng.
“Em… em muốn uống nước.”
Dứt lời, cả người cô đột nhiên bị đè xuống.
Hứa Bác Diễn nghiến răng, hung dữ mà nói: “Em lại định chạy đấy à?”