Hai tiếng sau, Triều Vũ mới truyền nước xong.
Y tá rút tiêm ra cho cô, rồi để cô giữ chặt miếng bông cầm máu. Cô vẫn nghĩ mình là gián nhỏ đập chẳng chết, nhưng không ngờ ốm cái là lại yếu thế này. Để anh cõng cô đi dưới trời mưa suốt bốn mươi phút, thật ra cô rất đau lòng.
Hứa Bác Diễn nhìn cô một cái, thấy mặt cô xanh xao, tinh thần mệt mỏi .
Triều Vũ ngáp một cái, vừa mệt vừa buồn ngủ. Cô nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng rồi. Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hứa Bác Diễn: “Anh có định về không?”
Hứa Bác Diễn ngẩng đầu quan sát bầu trời đêm: “Đi thôi.”
Bên ngoài trời vẫn đang mưa tí tách tí tách .
Cô nói: “Đêm thế này chắc không có xe đâu.”
Anh mím môi: “Ừm.”
Triều Vũ lắc lắc hai chân: “Nếu không chúng ta đừng về nữa, ngay bên cạnh có nhà nghỉ, chúng ta thuê phòng đi.”
Thuê phòng…
Ánh mắt Hứa Bác Diễn đờ ra, anh quay sang nhìn cô, có vẻ đang cân nhắc lời cô: “Em muốn thuê phòng thật à?”
Triều Vũ cắn lưỡi: “Ý của em là, chúng ta nghỉ ngơi ở nhà nghỉ bên cạnh. Sáng mai rồi về.” Cô nhìn hai chân anh, “Giày của anh cũng ướt sũng rồi.”
Hai người sang nhà nghỉ bên cạnh, đó là một nhà nghỉ bình thường, do người dân tự xây rồi cải tạo thành nhà nghỉ.
Ông chủ đang ngủ gật trước quầy lễ tân, trong đại sảnh chỉ có âm thanh phát ra từ chiếc TV đang chiếu bộ phim truyền hình nào đó.
Hứa Bác Diễn gõ bàn một cái: “Ông chủ, tôi muốn thuê hai phòng.”
Ông chủ giật mình bừng tỉnh: “Chúng tôi không còn phòng nữa, chỉ còn duy nhất một phòng ở tầng hai. Phòng giường lớn.”
Triều Vũ hỏi: “Tầng một thì sao?”
“Ngập hết rồi, không ở được.” Ông chủ lôi chìa khóa phòng ra đặt trên bàn, “ tệ một đêm, cọc tệ trước đã.”
Hứa Bác Diễn đưa ba trăm tệ cho ông: “Sáng mai tính tiền. Mang thêm cho tôi một bộ chăn gối.” Anh cầm lấy chìa khoá, dẫn Triều Vũ lên lầu.
Khi mở cánh cửa kia ra, trong không khí phả ra một mùi nấm mốc đập ngay vào mặt.
Căn phòng không rộng, có kê một chiếc giường lớn mét tám, một chiếc tủ sách, một phòng tắm.
Triều Vũ nhíu mày, che mũi ho mấy lần thì mới quen dần được.
Hứa Bác Diễn nhìn xung quanh một lượt, cũng tạm, có thể ở lại một đêm.
Ông chủ đưa chăn gối tới.
Triều Vũ hỏi, “Có máy sấy không chú?”
“Trong ngăn kéo ở chiếc tủ đầu giường.”
Rồi tiện tay ông đóng cửa lại.
Hứa Bác Diễn ngồi bên mép giường, “Em ngủ đi.”
Triều Vũ lắc đầu: “Em không mệt, anh ngủ đi.” Cô ngồi xuống ghế.
Hứa Bác Diễn cởi giày, thay đôi dép lê nam màu xanh.
Triều Vũ nhìn chằm chằm quần anh: “Anh có muốn cởi quần không.” Nói xong cô mới nhận ra có điều gì đó không ổn, “Ý của em là, quần của anh cũng đang ướt, nên sấy một chút.”
Hứa Bác Diễn chớp mắt mấy cái: “Tôi mặc cũng vẫn sấy được mà.”
Triều Vũ: “…” Cô thật sự là hồ đồ rồi.
Hứa Bác Diễn giật giật khóe miệng: “Lên ngủ đi.” anh chỉ vào bộ chăn gối, “Ngủ đi. Tôi không buồn ngủ.” Biết cô hiện giờ đang rất mệt nên anh cũng không nói thêm gì nữa.
Cô lắc đầu, kiên trì nói: “Anh ngủ đi.”
Hứa Bác Diễn chau mày, tính tình cô thế nào anh cũng biết, bướng vô cùng. Nếu như anh không ngủ, cô nhất định sẽ khó chịu trong lòng. Cuối cùng anh đành vén chăn lên: “Tôi ngủ bên này.”
Triều Vũ không nghĩ lại tiến triển nhanh đến thế, cô bóp mấy ngón tay, trong lòng oán thầm, quan hệ vẫn chưa xác định, đã đến ngay bước ngủ chung giường rồi.
Hứa Bác Diễn cởi áo khoác, bên trong anh mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng.
Triều Vũ không khỏi mở to mắt mà nhìn, ánh mắt lướt một lượt trên người anh. Cô âm thầm liếm môi. Hôm qua cô có sờ thử rồi, dù cách nhau một lớp áo nhưng vẫn cảm nhận được sự rắn chắc của cơ ngực kia.
Hứa Bác Diễn ngước mắt thấy cô kinh ngạc đứng ở đó nhìn mình, anh nhíu mày: “Nhìn đủ chưa?”
Mặt Triều Vũ đỏ bừng.
Hứa Bác Diễn đột nhiên đi về phía cô, anh dừng lại trước mặt cô: “Muốn sờ sao? Hửm?” Giọng nói anh cao vút.
Triều Vũ nuốt nước bọt ực một cái: “Sao cơ?”
“Không phải em muốn sờ thử à?”
Triều Vũ lui về sau một bước: “Đâu có.”
Hứa Bác Diễn tiến lại gần cô: “Thật à? Vừa rồi trên đường tới bệnh viện, em cứ hôn cổ tôi mãi thôi.”
Triều Vũ: “… Vừa rồi em không có ý thức.”
Hứa Bác Diễn từ từ rướn người về phía cô, Triều Vũ từng chút từng chút lùi người lại.
Cô sắp không có đường lui nữa rồi: “Hứa Bác Diễn, Hứa đội trưởng, thầy Hứa —— “
“Gọi nữa đi?” Hứa Bác Diễn nheo mắt lại.
Triều Vũ vô cùng khẩn trương, hai tay vội vàng nắm chặt chiếc áo ba lỗ của anh. Chiếc áo ba lỗ mỏng tanh nằm gọn trong tay cô, cô mau chóng vội vàng thả tay ra.
Hứa Bác Diễn cười một tiếng, vươn tay đưa qua đầu cô, mở toang cánh cửa sổ thủy tinh phía sau.”Khó chịu quá, mở cửa cho thoáng khí thôi.”
Triều Vũ: “… Thật là đáng ghét.”
Hứa Bác Diễn nằm lên giường. Cái giường này chắc hẳn đã dùng nhiều năm rồi, anh mới chỉ ngả người xuống giường đã rung lên thế này.
Rồi anh vươn tay tắt chiếc đèn đầu giường.
Triều Vũ ấm ức cởi giày, chui vào chăn của mình. Cô không nhúc nhích, nhắm mắt lại, nghe tiếng thở đều đều của anh.
Cơn buồn ngủ dần kéo tới. Trước khi ngủ say Triều Vũ còn dặn anh: “Hứa đội, anh nhớ phải đặt đồng hồ báo thức nhé. Buổi sáng ngày mai chúng ta sẽ về sớm.”
Hứa Bác Diễn giật giật chăn rồi ậm ừ một tiếng.
Ngoài cửa sổ mưa dần nhỏ lại, cùng với tiếng mưa rơi, Hứa Bác Diễn lúc tỉnh lúc mơ.
Vì khá mệt nên Triều Vũ ngủ rất say, đến nửa đêm cô từ từ di chuyển, hai tay hai chân gác hết lên người Hứa Bác Diễn, miệng cô dán ngay phía sau lưng anh.
Hứa Bác Diễn mới ngủ được một tiếng, lúc này anh đột nhiên tỉnh táo hẳn.
Triều Vũ như đứa trẻ con ôm chặt lấy anh, một chân còn đặt ngang trên đùi anh.
Hứa Bác Diễn dần quay người lại muốn đẩy ra cô. Nhưng khi anh vừa khẽ động, cô đã thuận thế chui tọt vào lòng anh. Tư thế này của cô khiến anh chẳng thể cọ quậy người được.
Được, hay lắm, cô đang coi anh như gối ôm đấy à?
Cơ thể anh vốn đã nóng, lúc này khi hai người dính sát vào nhau, người anh lại càng nóng hơn. Trên đầu mũi anh tràn ngập mùi hương thơm thoang thoảng, là mùi dầu gội từ tóc cô, rất dễ chịu.
Thời gian dần trôi qua, luồng nhiệt trên người anh liên tục lao thẳng xuống phía dưới, nơi nào đó tư từ cứng dậy.
Đồ đáng ghét này quả thực biết tra tấn người khác mà.
Ngủ một giấc đến sáng thì trời có hơi lạnh. Triều Vũ vừa cựa quậy người thì bỗng phát hiện mình đang ôm một thứ rất mềm mại. Cô từ từ mở mắt ra, kinh ngạc đến mức suýt thì hét lên.
Cô liền vội vàng buông anh ra, chân tay luống cuống, suýt chút nữa thì lăn từ trên giường xuống đất.
Triều Vũ nhìn lại bản thân, cô che mặt. Biết tướng ngủ của mình không ngoan, nhưng không ngờ đêm qua cô lại chủ động nhào vào lòng anh thế này.
Hứa Bác Diễn còn đang ngủ say. Cô cẩn thận từng chút vươn người qua người anh nhìn chiếc đồng hồ ở đầu giường, hơn năm giờ sáng, vẫn còn sớm.
Triều Vũ ngồi bên cạnh giường, ngắm anh ngủ một lúc lâu, ánh mắt lại chuyển qua lồng ngực của anh ngay bên dưới. Cô duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc một cái rồi lại vội vàng rút tay về.
Lúc đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, Triều Vũ bỗng nhìn xuống đôi giày của anh, đôi giày kia còn chưa khô. Tối hôm qua khi anh cõng cô tới bệnh viện, đôi giày ấy đã ướt sũng nước và bùn bẩn.
Cô cầm lấy đôi giày của anh, còn cả máy sấy, trốn vào phòng vệ sinh.
Hứa Bác Diễn đã tỉnh giấc từ sớm. Tiếng máy sấy kêu ong ong, anh cũng chẳng phải heo, sao có thể không nghe thấy gì được.
Triều Vũ làm khô giày của anh xong mới ra ngoài, thấy anh vẫn chưa tỉnh, liền lầm bầm một câu, anh ngủ như heo vậy. May mà không đặt niềm tin vào anh, không thì hôm nay nhất định sẽ đến muộn.
“Hứa Bác Diễn ——” cô gọi tên anh, “Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi kìa.”
Đáng tiếc hôm nay không có mặt trời.
Hứa Bác Diễn đứng dậy, mặc quần áo. Giày vừa sấy xong, đi vào chân cũng có cảm giác ấm áp, rất dễ chịu.
Hai người cùng về khách sạn.
Cả đêm qua Trình Hiểu Hi ngủ không ngon, cô cứ một mực chờ bọn họ quay về.
Cho đến khi Triều Vũ trở về, cô mới thở phào nhẹ nhõm.”Triều Vũ, cậu sao rồi? Hết sốt chưa?”
“Tôi đỡ nhiều rồi. Đã để cậu phải lo lắng rồi.”
Trình Hiểu Hi gật gật đầu: “Không sao là tốt rồi. Chỉ vất vả cho Hứa đội .”
margin-bottom: .em; text-align: justify;">Triều Vũ nhìn anh, Trình Hiểu Hi dịu dàng nói mấy câu với Hứa Bác Diễn, nhưng sao sắc mặt của anh vẫn lạnh nhạt như thế. Triều Vũ nghĩ thầm, có phải tất cả đàn ông đều thích những cô nàng thông minh nhỏ nhẹ như Trình Hiểu Hi không nhỉ ?.
Ba người đều có suy tư của riêng mình.
Hứa Bác Diễn giật giật khóe miệng: “Tôi về trước.” Anh đưa túi thuốc Triều Vũ, “Mỗi ngày một liều.”
Triều Vũ nhận thuốc: “Em biết rồi. Lát nữa em vẫn sẽ đi học.”
Hứa Bác Diễn liếc cô một cái: “Tùy em.”
Triều Vũ thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ anh sẽ đuổi mình về.
Sáng nay thầy Lý vội vàng chạy tới, sắc mặt lo lắng, anh tới thương lượng với Hứa Bác Diễn chuyện quan trọng.
Thầy Lý: “Hai hôm nay lượng mưa quá lớn, tôi vẫn luôn lo lắng. Đại học D bên cạnh đã thành biển nước mênh mông , hiện giờ những sinh viên chưa về đang bắt cá.”
Hứa Bác Diễn trầm tư một lát: “Hôm nay kết thúc chương trình học, lớp huấn luyện tạm dừng.”
Thầy Lý thở phào một hơi, anh thật sự rất sợ người đàn ông nguyên tắc này muốn tiếp tục lớp huấn luyện.”Để tôi đi gọi xe, buổi chiều sẽ đưa các em ấy về thành phố.”
Hứa Bác Diễn gật đầu: “Tôi sẽ không về.” Anh chau mày, “Đại học D cần phải thoát nước.” Trường học vẫn còn sinh viên, mưa thế này mà đi lại, sợ là sẽ xảy ra chuyện.
Thầy Lý nói: “May mà đang hè nên sinh viên đã nghỉ gần hết rồi. Được, để tôi đi đặt xe ngay.”
Cơn mưa này vốn không có dấu hiệu dừng lại.
Sáng hôm nay vừa đúng lúc là tiết của Hứa Bác Diễn, anh đang chia sẻ cùng mọi người , nếu gặp phải cơn mưa to thì phải lưu ý những điểm nào.
“Năm ngoái, tôi ở Lạc Thành, mưa to mười ngày liên tục, lúc ấy phần lớn những con đường gần Hồ Đông ngập lụt nghiêm trọng do mưa lớn, nước ngập lên tới eo của người lớn. Có đứa trẻ bởi vì vô ý mà rơi xuống nước ——” anh bỗng dừng lời.
Triều Vũ ngồi hàng trước, tay chân vẫn đang lạnh, cô đột nhiên lên tiếng đặt câu hỏi: “Sau đó thì sao? Đứa bé ấy sao rồi?”
“Các thành viên của đội cứu hộ và mọi người xung quanh đều không phát hiện ra, đợi đến lúc nhận ra, vớt được đứa trẻ đó lên, thì tim cậu bé đã không còn đập nữa rồi.”
Tất cả mọi người im lặng, ai ai cũng cảm thấy tiếc thương cho sinh mệnh của đứa trẻ.
Hứa Bác Diễn nuốt nước bọt một cái: “Mà lúc đó tôi đang ở một con đường khác để tu sửa đường cống ngầm bị tắc.” Lúc ấy anh đã nghĩ, nếu như anh có thể nhanh tay hơn thì dòng nước sẽ được thông, nước cũng sẽ rút xuống, còn đứa trẻ ấy có thể sẽ không phải chết như vậy.
Triều Vũ lạnh cả người, ánh mắt nặng nề mà nhìn anh: “Anh đã cố gắng hết sức rồi.”
“Đúng vậy.” Đám người ngồi dưới phụ họa.
Hứa Bác Diễn nắm thật chặt tay thành nắm đấm: “Cho nên, hôm nay tôi muốn nhắc nhở các bạn đang ngồi đây, nếu gặp phải mưa lớn, nhất là đi qua những đoạn ngập lụt. Đầu tiên các bạn phải biết bơi, thứ hai là phải nhìn thật rõ đường đi, những cống ngầm gần đó là mối nguy hiểm tiềm ẩn, một khi thấy có vấn đề thì đừng hành động một mình.”
Đám người mặt mày ai ai cũng nghiêm nghị.
Lúc này thầy Lý vội vàng chạy vào phòng học, vẻ mặt bối rối: “Hứa đội, đoạn đường phía trước đang bị lún, các tòa nhà lớn đang có dấu hiệu bị nghiêng. Lãnh đạo nhà trường vừa mới tuyên bố, tất cả mọi người lập tức sơ tán.”
Sắc mặt Hứa Bác Diễn trầm xuống: “Mọi người phải bình tĩnh, thầy Lý đã sắp xếp xe xong rồi, mọi người đi theo thầy ấy. Lần này lớp huấn luyện kết thúc tại đây. Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ xin ý kiến cấp trên tổ chức lại cho mọi người.”
“Hứa đội, chúng em không đi, chúng em muốn ở lại hỗ trợ.” Mấy nam sinh phía sau đứng lên.
Hứa Bác Diễn: “Đội cứu hộ đã tới rồi.”
“Chúng em ở lại, sẽ không gây thêm phiền phức cho các anh. Hứa đội, xin thầy tin tưởng bọn em.”
Hứa Bác Diễn im lặng mấy giây rồi mới nói: “Nữ sinh rút lui, nam sinh ở lại.”
Mọi người ngay ngắn trật tự theo nhau xuống lầu. Triều Vũ ở lại cuối cùng, cô vẫn đang chìm đắm trong câu chuyện anh kể vừa rồi. Cô hiểu, anh đang hối hận, anh đang tự trách bản thân mình.
Cô đi tới trước mặt anh, mở miệng nói: “Hứa đội, em không về.”
Hứa Bác Diễn nhíu mày: “Hiện giờ tôi không có thời gian nói chuyện với em, em lên xe ngay lập tức cho tôi.”
Triều Vũ cười, đó là một nụ cười rất rạng rỡ.
Mùa đông năm nào đó một huyện ngoại ô bị lún đường, cô là người đầu tiên tới hiện trường. Trên đường chợt có cuộc gọi của mẹ Triều.
“Tiểu Vũ, đừng đi. Nguy hiểm lắm con.”
Năm ngoái Ninh Thành mưa to, những khu vực lân cận sông Trường Giang được báo động đỏ. Rất nhiều đơn vị đã tự phát động phong trào tìm người tình nguyện tới chi viện cho khu vực này. Em họ cô cũng xung phong ra trận. Sau này dì cô biết chuyện đã làm ầm lên, không cho phép thằng bé đi. Nhưng cậu chàng vẫn vô cùng nhiệt huyết, kiên quyết xin đi .
Động tới người nhà thì ai ai cũng sẽ ích kỷ, ai ai cũng sẽ nghĩ tới gia đình mình trước tiên. Chẳng ai lại muốn người thân của mình phải lâm vào tình cảnh khó khăn cả.
Như là giờ phút này.
Triều Vũ liếm liếm khóe môi: “Anh ở lại, em cũng sẽ ở lại.”
Hứa Bác Diễn lạnh lùng nhìn cô, nhận ra sự kiên trì trong ánh mắt kia, anh biết mình không thể ngăn cô được.
Triều Vũ giữ chặt tay anh: “Em là một phóng viên. Đây là nhiệm vụ của em.”
Hứa Bác Diễn nhếch khóe miệng : “Vây em phải biết tự bảo vệ bản thân đấy.”
Cô nhìn anh cong khóe môi. Anh rất hiểu cô mà, không phải sao?