Đêm trước hôm giao thừa.
Những năm trước, đêm trước hôm giao thừa luôn là dịp họp mặt thường niên của Zhike cho nên năm nay không có gì bất ngờ. Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo không có tâm trạng để tham dự. Các nàng để cho Trương Viên Chi giải quyết ổn thỏa công việc này khi xảy ra những trường hợp như vậy. Những dịp như thế này thường chỉ mang tính hình thức, sự có mặt hay vắng mặt của các nàng không có ảnh hưởng gì mấy đến công ty.
Màn hình máy tính đang mở, trong màn hình xuất hiện hàng chục khuôn mặt. Họ đang họp video để thảo luận về tiến trình của cuộc họp thường niên vào ngày mai.
Hứa Úc Liêm lơ đãng lắng nghe, tự hỏi tại sao với tư cách là tổng giám đốc điều hành của công ty, mình vẫn cần xem lại những chuyện như vậy. Không dễ dàng gì để có thể sắp xếp thời gian nghỉ ngơi và làm việc của Hứa Ôn Giảo, cô vừa mới dỗ dành đối phương đi ngủ xong là lập tức chạy đến phòng làm việc để tham gia cuộc họp.
Cô không muốn lãng phí thời gian nghe những người này tranh cãi. Nhóm nhạc thần tượng được mời biểu diễn vào ngày mai là nghệ sĩ của công ty đối thủ. Thật không biết tên ngu ngốc nào đã đưa ra quyết định này. Chẳng lẽ không sợ sẽ trở thành trò cười cho cả cái ngành này vào năm sau hay sao?
Hứa Úc Liêm tháo nắp bút ra và đóng lại. Sau khi lập lại hành động này vài lần, cô nói một cách uể oải: "Chẳng phải chúng ta cũng có thực tập sinh ở bộ phận điện ảnh và truyền hình sao? Sẽ thật tuyệt vời nếu chúng ta để họ lên diễn chung với các đàn anh đàn chị cùng ngành hay sao? Thất bại không có gì đáng xấu hổ cả và chúng ta có thể cười nhạo đối thủ nếu thành công. Những nghệ sĩ kia đều nằm trong các tìm kiếm thịnh hành. Nếu chúng ta sử dụng sự nổi tiếng của người khác để tạo động lực cho các thực tập sinh của mình, họ cũng sẽ kiếm được tiền và không có gì đáng lo ngại."
Những lời đề nghị gay gắt và dứt khoát của cô đã được mọi người trong nhóm tổ chức họp thường niên nhất trí khen ngợi. Sau đó có người lập tức gọi điện cho đồng nghiệp ở bộ phận PR. Nghe thấy giọng nói chửi bới của đối phương, người kia mỉm cười xin lỗi nhưng vẫn tiếp tục triển khai kế hoạch của công ty.
"Còn có chuyện gì nữa không?" Hứa Úc Liêm dùng bút gõ gõ bàn, không giấu được vẻ thiếu kiên nhẫn.
Không ai chú ý đến cô, các nhân viên bắt đầu nói về việc sắp xếp quy trình tiếp theo. Hứa Úc Liêm dựa lưng vào ghế và xoa xoa lông mày một cách mệt mỏi.
Cộc cộc.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Cửa phòng làm việc không có khóa, Hứa Úc Liêm nhìn sang và nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Hứa Ôn Giảo. Nàng mặc bộ đồ ngủ mỏng, mặt mày giống như một lớp mưa và sương mù, mờ mịt và u ám.
Nàng bước tới bàn làm việc: "Chị ơi, chị chưa đi ngủ sao?"Âm thanh của nàng không lớn, nhưng micro của máy tính rất tốt và những người trên màn hình đều nghe thấy câu hỏi của Hứa Ôn Giảo. Các nhân viên hiểu ý nhau mà im lặng ngay lập tức và hàng chục cặp mắt đáng thương đang nhìn chằm chằm Hứa Úc Liêm. Họ đều muốn biết tình hình sức khỏe của Hứa Ôn Giảo như thế nào, nàng đã đỡ hơn hay chưa.
Hứa Úc Liêm bị nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy lo sợ, với vẻ mặt vừa dịu dàng vừa có chút lạnh lùng, cô nhẹ nhàng nói: "Chị sắp đi ngủ rồi, chị còn có một số việc phải làm."
Cô trừng mắt nhìn cấp dưới chột dạ trên màn hình, sau đó mỉm cười với Hứa Ôn Giảo: "Sao em lại thức rồi? Lần sau đi ngoài phải nhớ mặc áo khoác vào."
Các nhân viên đều kêu gào trong lòng khi nhìn thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của cô giống như một diễn viên chuyên nghiệp vậy.
Hứa Ôn Giảo chào họ trước và trò chuyện ngắn gọn. Những người này nói nhiều đến mức Hứa Úc Liêm nhức đầu khó chịu, cô lạnh lùng nói: "Ồn ào! Tại sao lại không bàn tán những chuyện này trên sân khấu vào ngày mai?"
Cô còn chưa nói xong, đùi của cô chợt có sức nặng. Trong phút chốc, Hứa Ôn Giảo đã ngồi trong lòng cô, một mùi thơm ngào ngạt và ấm áp như hoa lan xộc vào mũi của cô. Nàng nhẹ nhàng nói: "Chị thật hung dữ."
Hứa Ôn Giảo có mùi thơm nhàn nhạt, lông mi đen rũ xuống, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng thanh tú và khí chất mềm mại thanh nhã. Người đẹp ở ngay trước mặt kích thích đến thị giác của người nhìn.
Hứa Úc Liêm thậm chí còn không nghe thấy nàng nói gì, tim của cô như ngừng đập vài nhịp và mặt đột nhiên đỏ bừng. Cô không biết nên tắt màn hình hay ôm chặt Hứa Ôn Giảo trước.
Cô giơ tay đầu hàng, cuối cùng cũng từ bỏ phản kháng, ôm lấy eo của Hứa Ôn Giảo, xấu hổ đỏ bừng cả mặt và thì thầm vào tai của nàng: "Kiểu Kiểu, mọi người đang nhìn chúng ta."
Mấy ngày nay, cô và Hứa Ôn Giảo tiếp xúc thân thể với nhau rất nhiều nhưng nàng cũng không bạo dạn như vậy. Cô cho rằng đối phương đang bị bệnh nên cũng không có ý kiến gì. Nhưng ôm chặt nàng như vậy, cô cũng không biết cấp dưới sẽ nghĩ gì về mình nữa.
Hứa Úc Liêm vẫn không biết rằng kể từ khi cô làm việc tại nhà vì Hứa Ôn Giảo, hầu hết mọi người trong công ty đều cho rằng cô và nàng là một đôi. Nếu không phải bây giờ thì sớm muộn các nàng cũng sẽ về với nhau mà thôi, và bây giờ họ không khác gì tán tỉnh lẫn nhau trước mặt mọi người.
"Chị không muốn ôm em à?" Hứa Ôn Giảo ngồi nghiêng người trong lòng cô, ôm lấy vai và cổ của cô, tủi thân chớp chớp mắt, "Bọn họ không thể nhìn sao?"
Hứa Ôn Giảo mím môi khi nói, hai má phồng lên trông có vẻ hơi hờn dỗi, và nàng cũng không phải không nhận ra mọi người đang nhìn mình. Hứa Úc Liêm vô cùng lo lắng giống như các nàng bị đưa tới pháp trường vì tội lén lút yêu đương.
Mọi người nghe xong không dám lên tiếng, trong lòng đều đang gào khóc. Đều là người một nhà cả, không có gì là không thể nhìn, cùng lắm thì trả phí để xem phim lãng mạn vậy.
Hứa Úc Liêm:!!!
Hứa Ôn Giảo đáng yêu đến nỗi bây giờ cô không thể làm gì nàng. Cô không thể hung dữ mắng nàng và cũng không dám làm nàng không vui. Sau khi biết cả hai đã quen biết nhau từ khi mới sinh ra, Hứa Úc Liêm luôn cảm thấy trong lòng có chút gì đó khó tả.
Những mối bận tâm và suy nghĩ vướng mắc đã có lời giải đáp. Cô có thể dùng những năm tháng đó để lấp đầy khoảng trống do sự ra đi của Hứa Ôn Giảo để lại mà không nói một lời từ biệt. Cô không thể quay trở về quá khứ để thay đổi mở đầu nhưng có thể bắt đầu từ bây giờ để viết nên một kết thúc tốt đẹp.
Hứa Úc Liêm ôm người lên trên để Hứa Ôn Giảo ngồi thoải mái hơn chút. Cô lười biếng nói một câu: "Chị sẽ nói chuyện với họ thêm vài lời nữa rồi tắt video và đi ngủ với em."
"Không sao, chị cứ tiếp tục làm việc đi, em không quấy rầy chị." Hứa Ôn Giảo lặng lẽ dựa vào trong ngực của cô, dùng ngón tay chọt nhẹ vào cà vạt của đối phương.
Hứa Úc Liêm mặc quần áo hàng ngày ở nhà, nhưng chúng đều mang phong cách trang trọng. Trong phòng đang bật máy sưởi nên không lạnh chút nào, cô đang mặc áo sơ mi trắng cổ bướm màu đen, trông rất trang nghiêm và lịch sự.
Có lẽ là vì Hứa Ôn Giảo ở trước mặt cô, vừa rồi cô chỉ nghe được một từ trong ba câu. Những người chỉ muốn tan làm sớm đặc biệt tích cực tham gia thảo luận và điều này đã tạo ra một bầu không khí giống như một cuộc họp tổng kết thường niên.
Bỗng nhiên cà vạt của Hứa Úc Liêm được cởi ra, cô liếc nhìn nàng, bắt đầu nói lắp bắp và không còn trôi chảy như lúc đầu.
Hứa Ôn Giảo thắt cà vạt và quấn nó quanh cổ tay trắng nõn của mình. Màu đen của vải tương phản với màu trắng của làn da, mặc dù hai tay của nàng đang bị trói lại nhưng vẻ mặt lại hờ hững và lười biếng, như thể nàng chỉ đang chơi một trò chơi vui vẻ của riêng mình.
Hứa Úc Liêm mất tập trung bởi những liên tưởng trong đầu của mình. Cô nghĩ bị trói lại không phải Hứa Ôn Giảo mà là cô mới đúng. Nếu không thì tại sao cổ họng của cô giống bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, hơi thở nặng nề của cô phả vào mặt của nàng.
Cô nhìn chằm chằm vào Hứa Ôn Giảo không có chút phản ứng nào. Nàng mặc bộ đồ ngủ mỏng và cơ thể mềm mại của nàng áp sát vào ngực của cô. Hứa Ôn Giảo cảm thấy khó hiểu mà ngước lên nhìn và đập vào mắt của nàng là một đôi mắt ẩm ướt. Nàng khịt mũi khe khẽ: "Hử?"
Trong lòng Hứa Úc Liêm run lên, cô bấm chuột phải để kết thúc sớm cuộc họp không liên quan này. Camera tắt và màn hình chuyển sang màu đen, mọi người đều bối rối nhìn vào dòng chữ nhỏ nhắc nhở và bị buộc rời khỏi phòng họp.
"Chị xong chưa?" Mặc dù Hứa Ôn Giảo hoàn toàn không quan tâm đến công việc của người kia, nhưng nàng lập tức nhận ra rằng cô đã tắt màn hình.
Vẻ mặt của Hứa Úc Liêm rất khó coi và không thể nào đoán được cô đang suy nghĩ cái gì.
Hứa Ôn Giảo thờ ơ kéo cà vạt, nghĩ cách tìm cớ để ở trong vòng tay của Hứa Úc Liêm thêm một chút. Bệnh tật sẽ nhanh biến mất thôi, nàng muốn ngồi như vậy chứ không muốn đứng dậy khỏi người của đối phương. Cơ thể của Hứa Úc Liêm vừa mềm mại vừa ấm áp, nàng không muốn xuống chút nào.
Hứa Úc Liêm đột nhiên cúi đầu, ngửi cổ của nàng, động tác rất nhẹ nhàng, mang theo cảm giác thăm dò mãnh liệt.
Hứa Ôn Giảo đảo mắt, nhưng cũng không có tránh né, ngược lại nghiêng người đưa cổ hướng về phía môi của cô, giống như thầm lặng mời gọi.
Hứa Úc Liêm choáng váng, cổ họng đột nhiên nghẹn lại. Cô từ từ đưa tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của Hứa Ôn Giảo. Cô muốn làm cái gì đó nhưng không thể.
"Em ngứa." Hứa Ôn Giảo hừ nhẹ trong ngực của cô, nàng ấn vào mạch đập trên cổ tay của Hứa Úc Liêm và từ từ nhếch môi lên, "Nhịp tim của chị nhanh quá."
"Chị ơi, chị đang nghĩ gì vậy?" Giọng điệu của nàng rất mơ hồ, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
Hứa Úc Liêm hơi nâng cằm lên, cô tiến tới hôn lên đôi mắt mang vẻ đượm buồn của Hứa Ôn Giảo, lời nói nhẹ nhàng như trong mơ.
"Em có thể đừng quá đau buồn vì những chuyện đã qua được không?"