Sau khi đồ ăn được dọn ra bàn, không có người nào dám ăn trước nếu như Hứa Lương Bình chưa cầm đũa lên.
Cậu Ba rót rượu cho lão một cách kính cẩn. Ông ta nâng ly lên và ra hiệu cho mọi người có mặt rằng mình sẽ thay mặt người anh cả để chúc thọ.
"Hôm nay là tiệc mừng thọ tám mươi của cha, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ. Chúc cha phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn*."
(*) Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn: Phúc như Đông Hải tức là phúc lộc luôn dồi dào như nước ngoài biển đông, thọ tỷ nam sơn gắn liền với điển tích xưa của Trung Quốc, Nam Sơn là nơi mọc rất nhiều trúc, nhiều không thể đếm nổi, bởi vậy, nói thọ tỉ Nam Sơn là sống được nhiều tuổi như là Nam Sơn có nhiều trúc.
Những người ở bàn khác đều nâng ly hướng về Hứa Lương Bình.
Hứa Kiều không cử động, sắc mặt vẫn bình tĩnh như mặt nước không có gợn sóng, cũng không biết là bà ấy đang suy nghĩ gì.
Không cần phải nói, bàn của Hứa Úc Liêm được đặt ở một góc nên không ai chú ý đến. Căn bản những người ở bàn này không quan tâm, họ không thèm để ý đến cha mẹ của mình ở bên kia đang nhìn chằm chằm vào mình. Một người thì đang chơi với con mèo, người kia đang nhìn vào gương để xem mình đã trang điểm đủ đẹp hay chưa.
Hứa Úc Liêm thì thầm vào tai của Hứa Ôn Giảo: "Em có lạnh không? Nhiệt độ ở đây có vẻ hơi thấp."
Phòng ăn có diện tích lớn, bốn phía đều có hệ thống thông gió và hệ thống sưởi được mở nhưng hệ thống giống như là không hoạt động, ở đây lạnh hơn nhiều so với nhiệt độ trong phòng.
Cô sờ lên mu bàn tay của Hứa Ôn Giảo, mềm mại và trơn nhẵn nhưng vẫn lạnh buốt, lạnh đến mức mang lại một cảm giác dị thường.
Quả thực Hứa Ôn Giảo không được khỏe trong người. Dinh thự này nằm trên núi, ban đêm tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ trong nhà hầu như đều giảm mạnh và hơn nữa nàng có dấu hiệu bị cảm vào hai ngày trước. Lúc này, nàng ho hai tiếng, lông mi khẽ run: "Em không sao đâu."
Bộ dáng yếu đuối của Hứa Ôn Giảo thật khiến cho người ta muốn yêu thương. Hứa Úc Liêm cởi áo khoác và đắp lên đùi của nàng. Sau đó cô cầm chiếc bát rỗng của nàng đưa cho người ngồi đối diện mình: "Chị ơi, lấy giúp em một bát canh."
Có một cái nồi đất chứa một món canh tốt cho sức khỏe được làm từ nhiều loại dược liệu, củ cải trắng và thịt dê được đặt ở trước mặt Hứa Lân Vũ. Ăn món này vào mùa đông rất ấm bụng, cô nhận bát canh sau khi đối phương đã múc xong và nhờ người tăng nhiệt độ phòng.
Hứa Úc Liêm nhìn Hứa Ôn Giảo húp một thìa nhỏ canh và khẽ cau mày: "Không có món nào trong đây phù hợp với khẩu vị của em. Hãy chọn những gì mà em có thể ăn được để lót dạ. Chúng ta sẽ về nhà ăn khi mọi việc kết thúc."
Ở đây là địa bàn của Hứa gia. Dù Hứa Úc Liêm rất hiếm khi tiếp xúc với những người ở đây nhưng khi còn nhỏ cô cũng đã từng đến đây rất nhiều lần. Cô nhận biết được một số anh chị em họ. Phải chờ đến khi bữa tiệc tối bắt đầu, cô mới có thể đi ra ngoài giao lưu với một số nam thanh nữ tú trong giới thượng lưu mà mình quen biết.
Hứa Ôn Giảo không quen biết ai ở trong này, chỉ có thể lẻ loi một mình trong những dịp như thế này. Cho dù có hơi khó chịu trong người nhưng nàng vẫn cần cố gắng ở lại đây để tìm hiểu sự thật liên quan đến mẹ của mình.
Hứa Úc Liêm cảm thấy Hứa Ôn Giảo thật đáng thương và vô thức quan tâm đến nàng nhiều hơn.
Nhưng đối với những người khác thì không như vậy.
Đột nhiên, một người con trai ở bàn bên cạnh nhìn sang. Hắn chú ý đến Hứa Ôn Giảo, khi đối phương vừa quay sang nhìn thấy mình, hắn bị sốc đến mức chủ động quay người lại và nói chuyện với nàng: "Người nào đưa cô tới đây? Tại sao cô có thể được ngồi chung bàn với các chị em họ của tôi?"
Người ngoài không liên quan đến gia tộc đương nhiên sẽ không được phép được ngồi ở đây.
Hứa Ôn Giảo nhìn sang, đôi mắt xinh đẹp của nàng hơi nhướng lên, chiếc cổ thiên nga nâng lên, lộ ra một số vết nhéo đỏ tím trông rất rợn người ở trên đó.
Người con trai kia chưa đầy ba mươi tuổi, có thể đoán được người này là anh họ của Hứa Úc Liêm. Hứa Ôn Giảo đảo mắt một cái, đang định nói vài câu cho có lệ thì có người chặn nàng lại.Sắc mặt của Hứa Úc Liêm trở lên tối sầm, cô xen vào: "Người nào đưa đến đây thì có liên quan gì đến anh? Lo ăn phần của mình đi, đừng làm phiền chúng tôi."
Cô sinh ra đã có đôi môi tươi cười, lẽ ra phải có vẻ ngoài thân thiện, nhưng lại thừa hưởng gương mặt và khí chất của Hứa Kiều. Biểu cảm mờ nhạt, cộng thêm trang điểm có phần tinh xảo, ánh mắt giống như một thác nước suối lạnh đổ xuống khiến người ta run lập cập.
Tiết Tuấn Vũ là người anh thứ ba trong các anh em họ của cô và là một tay ăn chơi thứ thiệt. Nhìn vào ánh mắt háo sắc của hắn, có lẽ trong đầu của hắn đang tràn ngập những suy nghĩ kinh tởm.
Hứa Úc Liêm nhìn thấy nụ cười lịch sự của Hứa Ôn Giảo và trong lòng dần mất kiên nhẫn. Chỉ nhìn vẻ bề ngoài cũng không thể nào đoán chính xác được rằng người đó có ổn hay không.
Cảm thấy bị sỉ nhục bởi lời nói của cô, Tiết Tuấn Vũ không nhịn được, bực tức kéo tóc của mình: "Không phải cô ta không có miệng cho nên cô mới nói thay cho người ta hay sao?"
Hứa Ôn Giảo nghe vậy lập tức sửng sốt, lông mày hơi nhíu lại. Nàng không muốn gây rắc rối nhưng trong lòng lại tức giận vì người con trai này dám khinh thường Hứa Úc Liêm.
Mấy người con trai cùng bàn đang uống rượu, nghe thấy tiếng cãi nhau, trên mặt của bọn hắn đều lộ ra vẻ hưng phấn như đang thưởng thức kịch hay.
Cho dù là đã kết hôn hay chưa, thái độ của những người này đối với Hứa Ôn Giảo nhất quán một cách đáng kinh ngạc, tất cả muốn có được người con gái xinh đẹp này.
Chỉ là nhìn thấy quen mắt mà thôi, có một số người chú ý đến những tin tức gần đây của các nàng và cảm thấy nghi hoặc.
Hứa Tư vỗ vỗ vai của Tiết Tuấn Vũ, nháy mắt với hắn: "Không phải là anh không biết tính tình của em gái chúng ta. Nào có ai dám chọc tức em ấy bao giờ?"
Hứa Linh Sam bao che khuyết điểm cho chị em của mình, ngẩng đầu lười biếng nói một câu: "Làm sao mà em ấy có thể so với Hứa Tư được đây? Trêu chọc em gái của chúng ta cùng lắm thì bị chửi vài câu. Em ấy còn đỡ hơn ai kia nóng lòng muốn đạp chân ga tông vào người gây thù chuốc oán với mình và tiễn người ta đi chầu Diêm Vương."
Tháng trước, Hứa Tư cùng con trai của một quan chức cấp cao tranh giành một cô gái. Cả hai hẹn nhau đua xe để phân định thắng bại. Kết quả là Hứa Tư thua cuộc, con trai của giám đốc điều hành cấp cao muốn ôm người đẹp rời đi, Hứa Tư tức giận đến mức đạp chân ga và tông hai người kia đến mức khiến phần đầu xe bị vỡ vụn.
Cô gái kia bị liệt nặng, còn con trai của quan chức cấp cao thì nằm trong bệnh viện và trở thành người thực vật.
Hứa Tư đen mặt khi bị bóc trần việc xấu của mình. Hắn trừng mắt nhìn người chị họ của mình đang công khai vụ bê bối của mình trước mặt mọi người. Hứa Linh Sam không thèm để ý đến thái độ của đối phương, cô ấy tặng cho hắn một cái nhìn cảnh cáo.
"Đó là con gái nuôi của dì chúng ta. Vì thế mọi người phải nói chuyện một cách lịch sự và tử tế." Người cháu trai lớn nhất của Hứa gia ngồi ở giữa nhớ tới thân phận của Hứa Ôn Giảo, cuối cùng cũng lên tiếng.
Anh ta đang mặc một bộ vest được đặt may riêng, mái tóc được chải tỉ mỉ, trong lời nói có chứa hàm ý mỉa mai: "Hơn nữa, không có gì đáng ngạc nhiên khi cô gái này có mối quan hệ kỳ lạ với em gái của chúng ta. Cô ấy được coi như "người nhà" cũng là điều dễ hiểu mà thôi."
Vài ba câu của anh ta càng làm xung đột thêm gay gắt. Mấy người con trai ngồi cùng bàn lập tức nghĩ đến tin tức tai tiếng của Hứa Úc Liêm gây chấn động thành phố A trong một khoảng thời gian dài. Trên mặt của những người con trai này đều lộ ra vẻ kỳ quái, thậm chí có chút chán ghét dành cho các nàng.
Người cháu họ lớn thứ hai trong số đó là Triệu Tử An xoay chuỗi tràng hạt trên tay và nhìn qua nhìn lại Hứa Ôn Giảo. Từ bộ ngực tròn trịa đến vòng eo mảnh khảnh, người con gái này vừa yếu đuối mà cũng vừa rất xinh đẹp.
Bản chất háo sắc của người đàn ông trỗi dậy, hắn lắc đầu bày tỏ sự thương tiếc và nói một cách đầy giả tạo: "Con gái cùng con gái thực sự là hoang đường. Em gái à, âm dương hòa hợp chính là luân thường đạo lý, quay đầu là bờ vẫn còn kịp."
Những người thuộc thế hệ thứ hai giống như bọn họ đều xuất thân từ những gia đình lớn và vẫn còn giữ lối sống theo thời phong kiến. Dù bên ngoài có điên cuồng thế nào đi chăng nữa, cũng có một số cái không nên đụng vào. Chung quy thì họ vẫn phải xây dựng một gia đình truyền thống giống như tổ tiên đã làm. Thật xấu hổ khi nói với mọi người về việc mình là người thích người cùng giới. Chuyện này không ai trong số những người con trai này chấp nhận được. Hơn nữa, Hứa Úc Liêm còn đi yêu người em gái nuôi sống chung một nhà với mình. Người này thật đúng là một người vô liêm sỉ.
Ánh mắt của anh ta không hề che giấu, rất rõ ràng và thô tục.
Người đời nói rằng những người cầu Thần bái Phật đều tận tâm làm nhiều việc thiện, nhưng Hứa Úc Liêm cảm thấy rằng hầu hết những con người này đều là những kẻ có đạo đức giả và lòng tham vô đáy.
"Quỷ tha ma bắt các người." Hứa Úc Liêm thầm mắng một câu, quay sang nhìn Hứa Ôn Giảo.
Đôi mắt của nàng hơi đỏ, gần như sắp khóc. Dáng vẻ yếu đuối của nàng nói cho người khác biết nàng rất dễ bị bắt nạt.
Hứa Úc Liêm cắn nhẹ môi dưới, giống như một con mèo bị cướp mất đồ vật của mình, toàn thân xù lông.
Cô châm chọc hỏi: "Ôn Kiểu, em có nghe thấy tiếng chó sủa không? Ăn không lo ăn, không thể kiềm chế được bản tính thú tính của mình, phải đi sủa những người qua đường để thể hiện sự hiện diện của mình."
Hứa Lệnh Nhĩ tốt tính nói tiếp thêm một câu: "Úc Liêm, em quan tâm đến lũ chó hùa làm gì? Chó ác hại người đừng mong dọa được em Ôn Giảo của chúng ta."
Người càng nhã nhặn thì những lời mắng chửi càng nặng.
Sắc mặt của những người con trai ở bàn đó lập tức tái nhợt. Bọn hắn rất muốn mắng các nàng, nhưng không thể mắng được và chỉ có thể kìm nén sự khó chịu trong lòng.
Hứa Úc Liêm luôn có tính kỳ quặc thậm chí còn không biết giờ phút này mình dễ thương đến thế nào. Cô giống như một đứa trẻ giận dữ và thích ganh đua, cô nhất quyết lôi kéo bạn bè để cổ vũ cho mình.
Biết cô đang bảo vệ mình, Hứa Ôn Giảo che miệng cười lớn.
Nhìn nàng mỉm cười, Hứa Úc Liêm không nói nên lời và trừng mắt nhìn đối phương.
Vậy mà em còn cười được nữa! Cô không nghĩ rằng lại có nhiều người nhận ra Hứa Ôn Giảo như vậy. Lẽ ra cô nên giấu nàng đi và không đưa nàng ra ngoài để thu hút nhiều sự chú ý.
Sắc mặt của Hứa Úc Liêm trong nháy mắt thay đổi, trong cơn tức giận có chút phiền muộn không thể giải thích được.
Cô biết rõ tối nay là một bữa tiệc mừng thọ lớn, nhất cử nhất động đều bị người giám sát, cho nên làm việc gì thì cô cũng cần phải ngó trước ngó sau. Nhìn thấy Hứa Ôn Giảo mỉm cười và chịu đựng những lời chỉ trích bẩn thỉu của người khác, cơn giận trong lòng cô như lửa đốt chảo rán, trong nháy mắt bùng nổ.
Sau khi bị hết người này đến người khác mắng mỏ, những người con trai kia tạm thời im lặng và nhìn chằm chằm Hứa Ôn Giảo. Nàng chỉ là một đứa con gái nuôi không có quan hệ huyết thống, nói không chừng dỗ ngon dỗ ngọt là người đẹp sẽ thuộc về tay của mình.
Nhận thấy những ánh mắt khiến người khác phải khó chịu kia, Hứa Ôn Giảo xoa xoa điểm giữa hai lông mày, cẩn thận cầm khăn giấy chậm rãi lau miệng.
Trong lúc đang ăn, màu son của nàng bị lem khá nhiều. Trong túi trang điểm của nàng có son bóng và một chiếc gương nhỏ, nàng lấy ra để tô son.
Hứa Úc Liêm nghiêng đầu, cô có cảm giác kỳ lạ khi nhìn vào gương mặt trong trẻo và sáng sủa của nàng.
Hứa Ôn Giảo không phải là người thích sử dụng đồ trang điểm. Hành động trang điểm lại của nàng khiến cô cảm thấy kỳ lạ.
Chẳng phải nàng không muốn cho người khác nhìn chằm chằm mình hay sao? Cái này không được bình thường, lông mày của Hứa Úc Liêm khẽ động: "Em không ăn nữa sao? Sau khi thoa xong thì em cần phải chờ một lúc."
"Không sao đâu." Hứa Ôn Giảo nghiêng mặt, son mới thoa lan ra giữa môi nhưng chưa thoa hết, dày ở giữa và mỏng ở hai bên, rất mượt mà.
Nhịp tim của Hứa Úc Liêm nhảy loạn xạ, cô quay mặt đi với lấy tách trà.
Sau đó, có người nào đó hôn lên má của cô một cái.
Tốc độ của Hứa Ôn Giảo rất nhanh, vừa hôn lên má của đối phương một cái là lập tức lui về ngay.
Một dòng điện chạy qua từ đầu đến chân, toàn thân của Hứa Úc Liêm run rẩy.
Cô đưa tay lên sờ mặt của mình, cảm thấy đầu ngón tay có chút ươn ướt. Lớp son bóng còn ướt, để lại dấu môi rõ ràng trên đôi má trắng nõn.
Hứa Lân Vũ kinh ngạc đánh rơi đũa: "Ông trời ơi!"
Những người "anh em họ tốt" của cô mặt mày tái mét như thể họ đã ăn phải thạch tín.
Cô cảm thấy xấu hổ, hóa ra Hứa Ôn Giảo không phải là một con thỏ trắng ngây thơ mà là một con hồ ly tinh ăn thịt người mà không nhả ra xương.
Hứa Linh Sam và Hứa Linh Biệt bắt đầu tranh cãi với nhau về việc Hứa Úc Liêm là người nằm trên hay người nằm dưới. Sau vài giây, cả hai nhanh chóng đạt được thỏa thuận rằng cô là người yếu thế hơn, bất kể là nằm trên hay nằm dưới.
Hứa Lệnh Nhĩ là một người tốt tính và cho rằng việc tặng phong bì đỏ là quá keo kiệt, nên tặng cho các nàng một căn nhà mới thì hơn.
Giờ phút này, người luôn luôn kiêu ngạo và khó gần gũi đã cúi đầu, cố giấu đi hai má nóng bừng của mình.
Không chỉ những người anh chị em họ, mà một số những người lớn tuổi cũng nhìn thấy hành động gây sốc này và thì thầm to nhỏ với nhau.
Dưới cái nhìn của mọi người, cô gái trẻ vừa nhã nhặn vừa lãnh đạm hơi nhướng mày, mím môi dưới rồi thả ra, phát ra một tiếng "bặp" nhẹ nhàng, cảnh tượng này vừa mang lại cho người ta một cảm giác ấm áp, vừa có chút gì đó mơ hồ.
Hứa Úc Liêm xấu hổ đỏ bừng cả mặt, hơi thở trở nên nặng nề hơn. Cô hạ cánh tay xuống, ở nơi không ai có thể nhìn thấy được, cô nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Hứa Ôn Giảo và nhỏ giọng nói: "Ôn Kiểu!"
Mặc dù có vẻ như hơi khó chịu nhưng cô không hề tức giận với nàng.
Lực nắm rất mạnh, làn da mỏng manh của cổ tay lập tức hiện lên một vòng đỏ nhạt.
Hứa Ôn Giảo che miệng ho khan, lông mi ướt đẫm nước mắt, "Đau quá ~ Chị nắm nhẹ thôi."
Nàng dùng lòng bàn tay ấn nhẹ môi dưới, muốn cười nhưng lại cố gắng nhịn: "Cùng lắm thì lần sau em sẽ không hôn chị trước mặt mọi người."
Nàng cố ý tuyên bố chủ quyền, nàng là người phụ nữ của Hứa Úc Liêm, người khác không có quyền tơ tưởng đến nàng.
Nghe nàng nói như vậy, Hứa Úc Liêm đột nhiên buông tay ra.
Cô không bị uy hiếp, mà là bị sốc trước sự vô liêm sỉ của Hứa Ôn Giảo.
Đôi mắt màu nâu sẫm của cô mở to, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, đang định nói gì đó với Hứa Ôn Giảo thì lối vào phòng ăn đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Một thành viên trong gia đình đến muộn.