Editor: An Dung Ni
Beta: Queenie_Sk
Liệu lưỡi dao sắc bén trên tay có đâm trúng về phía kẻ thù không? Hay lại đâm ngược lại chính chúng ta?
“Này, nhức đầu chết mất.” Tiền Ngụy vừa bị bạn lôi ra ngoài uống vài ly lảo đảo đi về nhà mình. Anh ta đưa tay vào túi tìm chìa khóa, lục lọi một lúc lâu mới nhận ra mình tìm nhầm túi, liền lầm bầm chửi thề vài câu mới đổi tay lại, lấy chìa khóa nhà ra.
Mãi mới tìm ra chìa khóa nhà, nhưng lại không thể tra được chìa vào ổ khóa, Tiền Ngụy đau đầu, anh ta dùng sức đâm đâm chọc chọc mãi mới mở nổi cửa.
Anh ta thay giầy, vịn tường lảo đảo đi vào nhà, đến phòng khách anh ta sờ đến công tắc đèn, đang định bật đèn lên.
Sau lưng dường như có tiếng động gì đó, nhưng anh ta chưa kịp quay lại, đã bị đánh mạnh vào đầu. Anh ta rên lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất.
Người đàn ông đứng sau anh ta thả cây gậy trên tay xuống, bật đèn lên, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt hắn, chính là người mà Cao Đình đang truy tìm – Quách Thủ Nghiệp.
Hắn ngồi xổm xuống, kéo chân Tiền Ngụy đến phòng vệ sinh, sau đó ném anh ta vào bồn tắm. Quách Thủ Nghiệp mở nước lạnh, dùng vòi hoa sen phun nước vào người Tiền Ngụy, đến khi cả người anh ta ướt đẫm, hắn vẫn để vòi ở chế độ nước lớn nhất, rồi bắt đầu xịt mạnh lên cả người Tiền Ngụy, từ đầu đến chân.
Quách Thủ Nghiệp không thể chịu được mùi rượu trên người Tiền Ngụy. Hắn không thể bắt đầu nghi thức như thế này được. Nhưng hắn không nghĩ đến việc Tiền Ngụy bị nước dội đến mức tỉnh rượu.
Tiền Ngụy cảm nhận được nước lạnh đang phun lên người mình, sau đó còn cảm nhận được ánh đèn. Anh ta cố gắng mở mắt ra, mơ hồ thấy được một người đàn ông đang cầm vòi hoa sen, phun nước lên người mình. Anh ta nhớ lại vừa nãy, đã có người đánh ngất mình, trực giác mách bảo anh ta rằng người trước mắt không phải là người tốt, anh ta phải chạy đi.
Anh ta nắm chặt tay lại, giả vờ vẫn bất tỉnh, sau khi đầu óc tỉnh táo hơn một chút, anh ta chống tay phải vào bồn tắm, ngồi dậy rồi dùng tay trái đánh mạnh về phía đối phương.
Quách Thủ Nghiệp không hề phòng bị, rên lên, ngã ngửa về sau. Nhân cơ hội này, Tiền Ngụy nhảy vọt ra khỏi bồn tắm, nhưng sau đó anh ta lại ngã uỵch xuống đất.
Dù đầu đang nặng trịch, vết thương sau gáy cũng đau nhói, nhưng anh ta vẫn không bỏ cuộc, bản năng sinh tồn trong người anh ta trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết, Tiền Ngụy vịn tường đứng dậy, sau đó lảo đảo đi ra ngoài.
Thế nhưng một đòn vừa rồi của anh ta cũng không đủ mạnh đến đánh ngất Quách Thủ Nghiệp. Chỉ ít phút sau, hắn từ từ bò dậy.
Một người đang say, lại mới bị đánh vào đầu hiển nhiên là không thể đi quá xa. Quách Thủ Nghiệp nhanh chóng bắt được anh ta ở cửa ra vào.
Lần này hắn không dùng gậy đánh ngất anh ta nữa. Mà dùng dao đâm mạnh vào đùi phải của Tiền Ngụy, đâm vào, rút ra, sau đó lại đâm vào.
Tiền Ngụy đau đến mức quỳ sụp xuống đất: “Cứu mạng! Cứu!!!!”
Quách Thủ Nghiệp dùng dây trói tay, nhét giẻ vào miệng anh ta, sau đó kéo chân anh ta vào phòng khách, đặt anh ta ngồi lên ghế mà hắn đã chuẩn bị từ trước.
“Tội nhân, hãy nhận sự trừng phạt của Thần đi!”
Tiếng hét của Tiền Ngụy kinh động đến hàng xóm, sau khi gõ cửa nhưng không thấy ai đáp lại, mọi người đều cho rằng xảy ra chuyện rồi, lập tức báo cảnh sát.
Tưởng Vân Kiệt phát hiện có người gọi điện báo cảnh sát liền gọi điện cho Cao Đình: “Đội trưởng! Khu chung cư Công Dịch tòa nhà có người báo cảnh sát, nói căn hộ có tiếng hét, chủ nhà tên là Tiền Ngụy, là người trong danh sách.”
“Quách Thủ Nghiệp đang ở đấy.” Cao Đình lập tức thông báo cho các đội viên khác.
Đội cảnh sát nhanh chóng tập hợp chạy đến khu chung cư Công Dịch. Cao Đình và Mộc Thất đang ở gần đó nên lái xe đến nơi đầu tiên.
Xe cảnh sát nhanh chóng phong tỏa hiện trường. Tiếng còi xe cảnh sát kinh động đến Quách Thủ Nghiệp trên tầng, hắn lao đến bên cửa sổ, kéo rèm nhìn xuống, thấy dưới tầng toàn là xe cảnh sát.
“Họ đến ngăn cản tôi sao? Không, không thể, tôi phải hoàn thành sứ mệnh.” Quách Thủ Nghiệp đi đi lại lại, lầm bầm.
“Quách Thủ Nghiệp, mau mở cửa, chúng tôi biết anh đang bên trong. Lập tức thả con tin ra. Nếu anh có điều kiện gì thì có thể nói ra, đôi bên cùng thương lượng!” Cao Đình, Mộc Thất và đội cảnh sát đã đến cửa, nhưng chưa xác định được tình trạng của Tiền Ngụy nên không ai dám tùy ý hành động, chỉ có thể thuyết phục Quách Thủ Nghiệp tự mình mở cửa.
Bị người khác quấy rầy, Quách Thủ Nghiệp tức giận hét lên: “Điều kiện duy nhất của tôi chính là mấy người đi hết đi.”
Cao Đình tiếp tục thương lượng: “Chúng tôi sẽ rời đi, nhưng anh cũng phải đi ra.”
Quách Thủ Nghiệp cầm dao dí vào người Tiền Ngụy, “Không, không, tôi còn chưa làm xong việc của mình. Đây là sứ mệnh của tôi. Tôi nhất định phải làm cho xong.”
Đây là một câu nói rất quái dị, nhưng Mộc Thất lại cảm thấy mình sắp hiểu được Quách Thủ Nghiệp, cô bám vào những lời này để đặt câu hỏi cho hắn: “Quách Thủ Nghiệp, ai đã giao sứ mệnh này cho anh?”
Đột nhiên hắn giang hai tay ra, tỏ vẻ thành kính nhìn lên trên, “Thần, là vị thần vĩ đại. Người đã giao sứ mệnh này cho tôi, để tôi đi trừng phạt những kẻ tội nhân bị ma quỷ mê hoặc. Mấy người không ngăn nổi tôi đâu. Thần đã ban sức mạnh cho tôi rồi.”
Những cảnh viên bên ngoài sau khi nghe lời hắn liền nhìn nhau, sau đó chỉ chỉ vào đầu: Thần kinh có vấn đề?
Mộc Thất lại cúi đầu nghĩ điều gì đó, “Xem ra có vẻ nghiêm trọng hơn phán đoán của tôi rất nhiều." Sau đó cô ngẩng đầu lên, nói với Cao Đình, “Đội trưởng, tôi biết phải làm thế nào rồi.”