Editor: An Dung Ni
Beta: Mạc Y Phi
Sáng sớm một tháng sau, chuông cửa reo, Mai Tư Lễ rời khỏi phòng Mộc Thất, đi mở cửa, ngoài cửa là Cao Đình và những người khác trong đội điều tra đặc biệt.
Cao Đình gật đầu chào hỏi với anh, lo lắng: “Tình hình Mộc Thất sao rồi?”
Mai Tư Lễ tránh người ra cho mọi người vào trong, anh đóng cửa lại, đi sau mọi người, “Không tốt lắm, tâm trạng của cô ấy không hề ổn định chút nào.”
Lục Diệp nhìn khuôn mặt gầy gò hơi tiều tụy của Mai Tư Lễ, “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Hay đưa cô ấy đến bệnh viện?”
Mai Tư Lễ lắc đầu, ho nhẹ một tiếng, “Cô ấy rất bài xích chuyện đi bệnh viện, ở đây có vẻ ổn hơn.” Mộc Thất khi ở bệnh viện đã nhiều lần muốn tự sát. Thật may là lần nào cũng được anh kịp thời phát hiện, sau đó anh liền dẫn cô về nhà, ngày nào cũng ở bên cô. Sau khi về nhà thì Mộc Thất chưa từng cố tự sát lần nào.
“Chúng tôi đến đây là muốn thông báo cho hai người, Thôi Triết nhận tội rồi.”
“Tất cả?”
“Tất cả.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Chúng tôi có thể gặp cô ấy một lát không?”
“Có thể, nhưng tốt nhất là đừng đến gần cô ấy quá.”
“Không sao, chúng tôi đứng ở cửa phòng nhìn một lát thôi.”
Mai Tư Lễ dẫn mọi người đến phòng Mộc Thất, anh nhẹ nhàng vặn nhẹ tay nắm cửa.
Trong phòng rất tối, mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng cửa sổ vẫn được che lại bởi rèm của màu tối, vừa to lại vừa dày, dường như không có chút ánh sáng nào có thể lọt qua được. Lục Diệp đã từng tới nhà Mộc Thất, trước kia không hề có rèm cửa này trong nhà.
“Cô ấy đang vẽ tranh?”
“Ừ, sau khi xuất viện thì ngày nào cũng ngồi vẽ một lúc, trừ lúc ăn cơm, ngủ, thì có một nửa thời gian là ngồi vẽ, nửa còn lại thì ngồi ngẩn người.”
“Không nói chuyện à?”
“Thường thì lúc vẽ xong sẽ ngồi nói chuyện với tôi một lúc, đó là những lúc mà tâm lý cô ấy ổn định nhất.”
Để không quấy rầy Mộc Thất vẽ tranh, mọi người lại đóng cửa lại, rồi lại ngồi nói chuyện ở phòng khách.
“Trước kia tôi chưa hề biết rằng Mặt Liệt cũng biết vẽ.”
“Đúng vậy, có lần ở phòng làm việc, chúng tôi ngồi vẽ chơi với nhau, Mộc Thất vẽ một con thỏ, cuối cùng nhìn y như con chuột vậy.”
Mai Tư Lễ nhìn qua cửa phòng Mộc Thất, “Cô ấy biết, hồi nhỏ cô ấy đã học vẽ rồi.”
“Ồ.”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Ngồi thêm một lát nữa, khi mọi người chuẩn bị rời đi, Lục Diệp đi sau cùng, anh ta đút tay vào túi, hỏi Mai Tư Lễ: “Anh định làm gì?”
“Bây giờ, đối với tôi mà nói, thì cô ấy chính là em gái, tôi phải chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Anh cam tâm?”
Mai Tư Lễ cúi đầu, không trả lời.
Lục Diệp biết anh cũng không thoải mái, vỗ vỗ vai anh, đi về cùng mọi người.
Tiễn người của đội điều tra xong, Mai Tư Lễ đóng cửa lại, lại quay về phòng Mộc Thất. Đẩy cửa đi vào, anh nhẹ chân đến bên cạnh cô, ngồi ở một cái ghế phía sau cô, lẳng lặng nhìn cô vẽ.
Khi Mộc Thất vẽ tranh chính là lúc cô tập trung nhất, cô có thể ngồi yên trên ghế suốt mấy tiếng liền, không nói gì, cũng không làm chuyện gì.
Cô thành thạo dùng bút chì vẽ lên giấy. Bức tranh nào của cô cũng chỉ mang hai màu đen trắng, nội dung mỗi bức một khác. Mai Tư Lễ từng hỏi cô xem cô đang vẽ gì.
“Đó là giấc mơ của em.” Mộc Thất đáp lại.
Giấc mơ nào của cô cũng chỉ có hai màu đen trắng, giống như là một bộ phim đen trắng vậy. Cô vẽ những thứ mà mình nhớ lại được lên giấy. Cô đã vẽ vách đá, vẽ biển, vẽ rừng, vẽ phố, vẽ cả những nơi mà cô chưa từng đi qua... Mặc dù tất cả đều được vẽ bằng hai màu đen trắng, nhưng lại rất có cảm giác bình tĩnh, an yên.
Nhưng Mai Tư Lễ biết, những giấc mơ của cô không hề bình tĩnh yên bình như vậy. Đêm nào cô cũng mơ thấy ác mộng, có hôm nửa đêm cô còn hét lên, cả người toàn là mồ hôi lạnh, nhưng trước giờ cô không bao giờ kể với anh về những cơn ác mộng này.
Mai Tư Lễ ngồi với Mộc Thất hơn một tiếng đồng hồ. Nghe thấy tiếng bút chì được thả vào ống đựng bút, anh ngẩng đầu lên, thấy Mộc Thất đang lấy tranh ra khỏi tấm bảng vẽ.
Cô cầm tranh, xoay người đến trước mặt Mai Tư Lễ, đưa tranh cho anh.
Mai Tư Lễ nhận lấy bức tranh, trên giấy vẽ một quả tim, là một trái tim hoàn chỉnh, Mộc Thất vẽ rất tỉ mỉ. Bên trong quả tim ấy, Mai Tư Lễ thấy có một người, đầu cúi thấp, tóc che mặt, nhưng anh vẫn có thể nhận ra được đây chính là một người con gái, trên người cô ấy có rất nhiều dây xích quấn quanh, từ cổ tay đến tận mũi chân. Trên người cô ấy còn có máu, mặc dù Mộc Thất vẽ tất cả đều bằng màu đen.
Xích sắt còn quấn quanh cả trái tim nữa, nhìn qua có vẻ rất đáng sợ, Mai Tư Lễ nhìn cô gái trong tranh, đang nghĩ xem có phải cô đang vẽ chính mình hay không, thì giọng nói khàn khàn của Mộc Thất vang lên, “Em mơ thấy cô ấy.”
“Hả? Ai?”
“Cô ấy, hôm qua em mơ thấy cô ấy, dáng vẻ của cô ấy giống hệt thế này.” Mộc Thất đưa tay ra chỉ vào người con gái trong tranh, “Cả người cô ấy đều bị xích sắt trói chặt lại, rất khổ sở, thậm chí còn khổ sở hơn cả em. Em đã gọi cô ấy rất nhiều lần, nhưng cô ấy không hề phản ứng lại.”
“Mộc Thất...”
“Sau đó em cúi xuống, thì phát hiện ra hóa ra xích sắt kia đang nằm trong tay em, em đã trói cô ấy lại, là em làm...”
“Mộc Thất, chuyện này không phải do em làm.”
“Là em làm, em không muốn cô ấy xuất hiện, em không muốn để cô ấy thay thế em. Em không muốn biến mất, không muốn không được gặp anh nữa. Do em ích kỉ nên cô ấy mới thành ra như vậy.”
“Không phải là lỗi của em.”
“Trước kia em từng mơ một giấc mơ. Trong mơ, em đứng ở hành lang của một tòa nhà, bên phải có một căn phòng, bên kia là một cái cửa sổ. Trong mơ em mới chỉ có tuổi, mặc váy, nhưng khi bước đi thì em không có tiếng bước chân, cũng không có bóng. Sau đó em đến chỗ cầu thang bộ thì nghe thấy tiếng bước chân từ tầng trên truyền xuống, em bị dọa nên đã chạy xuống tầng dưới, nhưng tiếng bước chân ấy vẫn vang lên sau lưng em, em nghĩ đó là người xấu đang đuổi theo mình. Nhưng em nhầm, đó là cô ấy, chúng em ở cùng một tòa nhà, khi đó cô ấy là thật, em là giả.”
“Em đến tầng một, có rất nhiều tiếng bước chân vang lên quanh em. Khi đó có một người gọi em, dịu dàng đến vậy, quen thuộc đến thế, em nghe theo giọng người đó, nên đã chạy đến chỗ sáng, chỗ đó có một cánh cửa, bên ngoài là ánh sáng, em cứ chạy, chạy mãi ra ngoài. Nhưng cuối cùng, em lại ngã vào trong bóng tối. Khi đó em mới biết, đó là giọng của Thôi Triết, là giọng của ác ma.”
“Trong giấc mơ, phía sau em luôn có một sợi dây, thật ra sợi dây ấy gắn liền với một chiếc chìa khóa. Nếu khi ấy em chạy ngược lại, thì em có thể thoát, nhưng không. Em cứ nghĩ rằng người phía sau muốn chiếm lấy em, nhưng thật ra đó là cô ấy, cô ấy vẫn luôn ở một chỗ với em.”
“Nhưng bây giờ, chính tay em lại nhốt cô ấy lại, nhốt trong tim mình. Em cảm giác được, ý niệm sống của cô ấy rất mạnh, dù đã bị hành hạ nhiều đến như vậy, nhưng sức sống của cô ấy, vẫn mãnh liệt như cũ.”