Edit: An Dung Ni
Beta: Queenie_Sk
Mộc Thất đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn cảnh tượng đang xảy ra trong phòng: các cảnh sát đi qua đi lại, cha mẹ đang đau lòng vì con gái đang mất tích, thậm chí người mẹ còn vừa khóc vừa quỳ xuống cầu xin Cao Đình nhanh chóng tìm ra con gái họ, người chồng vốn định kéo vợ mình lên, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể ôm lấy cô ta rồi cùng khóc.
“Gia Gia của tôi! Ôi!”
Bên tai cô chỉ toàn là tiếng khóc lóc của hai người, từng tiếng, từng tiếng như những nhát búa gõ vào tim cô. Cô che tim mình lại, nghĩ đến những người cha, người mẹ năm đó, con cái họ đã bị mai táng dưới bùn đất, họ đã từng đau buồn, bất lực đến nhường nào, nửa đêm nằm mơ toàn thấy bóng dáng con mình, nhưng lại không biết đứa trẻ ấy giờ đang ở đâu, bị đối xử thế nào? Họ vừa muốn có được tin tức của con mình, nhưng lại sợ, sợ rằng mình sẽ nhận lại thi thể lạnh ngắt của đứa bé.
Tại sao?
Tại sao lại phải lựa chọn những đứa trẻ yếu ớt, vô tội ấy?
Tại sao?
Tại sao nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa bắt được hắn?
Tại sao?
Tại sao không trực tiếp tới bắt cô? Mà lại phải tra tấn cô bằng phương thức tàn nhẫn này?
“Mộc Thất.” Một người đàn ông cao lớn bước đến trước mặt cô, chặn lại tầm mắt cô, đồng thời cắt ngang dòng suy nghĩ miên man trong đầu cô.
Mộc Thất ngẩng đầu lên, thấy Hề Thiên Tường đang cau mày, cô biết anh ta đang lo lắng, cô lắc đầu: “Đội phó, tôi không sao.”
Hề Thiên Tường thở dài, “Bây giờ trên mặt cô viết rõ hai chữ không ổn kìa.” Anh ta đưa tay ra vỗ vỗ vai Mộc Thất hai cái, “Mộc Thất, nhớ kĩ, đứa bé bị bắt cóc không phải là lỗi của cô, cũng không hề liên quan gì đến cô, bản thân cô cũng chỉ là một nạn nhân mà thôi.”
Mộc Thất im lặng cúi đầu, cô biết, nhưng cô không thể ngừng suy nghĩ được.
Trừ việc lo lắng, cô còn rất bất lực, không biết phải làm sao. Trước khi bắt cóc đứa bé, Trần Vũ còn cố ý đứng dưới cửa sổ nhà cô, hơn nữa điều châm chọc nhất, đó là chính hắn đã báo cảnh sát. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, trước khi cảnh sát tới, hắn đã bắt cóc một đứa bé và còn thành công trốn thoát. Không hoảng hốt, không hoảng loạn, rất thành thạo. Hắn đang dùng cách này để cười vào mặt cảnh sát các cô.
Nhìn xem, tao tự đến tận nơi, nhưng chúng mày vẫn không bắt nổi tao đó thôi.
Sau khi hỏi xong cha mẹ của đứa bé, Cao Đình xoa xoa mi tâm đến chỗ hai người, Hề Thiên Tường thấy anh ta tới, liền hỏi: “Sao rồi?”
Cao Đình nói, “Ăn tối xong, đứa bé xin phép xuống tầng chơi, ngay vườn hoa dưới nhà. Bình thường mọi ngày đúng giờ đứa bé sẽ về nhà, nhưng hôm nay đến tận giờ hai người vẫn không thấy bé về, lập tức đi xuống tìm, nhưng chỉ thấy mấy đứa trẻ chơi cùng cô bé, đám trẻ nói Gia Gia đã đi theo một ông chú đội mũ.”
“Vậy là dụ bắt.” Lục Diệp lên tiếng, “Nhanh thật đấy.”
Vẫn là dụ bắt, Mộc Thất nói, “Theo cách gây án trước kia của hắn, ngày mai hắn sẽ gọi cho cha mẹ của đứa bé, sau đó yêu cầu họ làm việc gì đó. Hắn hưởng thụ quá trình khống chế người khác, còn nữa, hắn rất giỏi ngụy trang.” Có một khoảng thời gian rất dài trước kia, Mộc Thất đã bị biểu hiện của hắn khi bắt cô lừa gạt. Khi đó, cô cho rằng hắn là một tên tâm thần, tinh thần không ổn định. Điều này cũng khiến cho cảnh sát điều tra vụ án này gặp không ít khó khăn. Trên thực tế, hắn là một kẻ rất khôn khéo, giỏi thao túng người khác, thuộc nhóm tội phạm trí tuệ cao, đây cũng chính là lí do vì sao nhiều năm như vậy mà hắn vẫn chưa bị bắt.
Cao Đình gật đầu đồng ý, “Cho nên đêm nay tôi và Tôn Đống sẽ ở lại đây, nếu nhận được điện thoại của Trần Vũ, chúng tôi sẽ lập tức điều tra xem hắn gọi điện thoại từ đâu.” Nói xong, anh ta lại lo lắng nhìn về phía Mộc Thất, “Cô cũng về nghỉ ngơi đi, có cần tôi điều một nữ cảnh sát ở với cô đêm nay không?”
Mộc Thất lắc đầu, “Không cần đâu đội trưởng.”
Thứ nhất là quá phiền, thứ hai là thật sự không cần phải làm vậy. Cô biết, ít nhất là trong đêm nay, Trần Vũ sẽ không quay lại khu nhà này nữa.
Hề Thiên Tường và Lục Diệp cũng dặn dò cô phải cẩn thận.
Mặc dù cùng một khu chung cư, nhưng Cao Đình vẫn đưa Mộc Thất đến tận cửa nhà rồi mới rời đi.
Mộc Thất lấy chìa khóa ra mở cửa, đèn phòng vẫn sáng, cô đổi dép đi vào nhà, trông thấy Mai Tư Lễ đang ngồi đọc sách trên sa lông.
“Anh vẫn chưa đi?”
Sau khi nhận được điện thoại, cô và Lục Diệp đều chạy vội đến nhà cô bé bị bắt cóc, cô cũng không để ý đến Mai Tư Lễ, nhưng đinh ninh rằng anh sẽ rời đi. Nào ngờ anh vẫn còn trong nhà mình.
Mai Tư Lễ xoay người lại, tựa tay lên thành ghế sa lông, “Tối nay loạn như vậy, tôi không yên tâm.”
Mộc Thất chắc chắn: “Hôm nay hắn sẽ không trở lại đâu.”
Biết cô sẽ nói vậy nên Mai Tư Lễ cũng chuẩn bị sẵn lý do, “Thật ra thì lúc nãy ra ngoài tôi quên mang chìa khóa.”
Mộc Thất tin là thật, cô nói ngay: “Lục Diệp biết cạy khóa cửa đấy.”
Anh biết, anh cũng biết cạy khóa, nhưng Mai Tư Lễ vẫn giả vờ đáng thương, than thở, “Hầy, tôi không có nhà để về.”
Có lẽ vì tối nay xảy ra nhiều chuyện, cuối cùng Mộc Thất cũng mềm lòng, “Vậy anh ngủ phòng cho khách đi, chăn gối trong phòng đó đều là đồ mới cả đấy.”
“Cảm ơn.” Mai Tư Lễ đạt được mục đích của mình nên rất vui vẻ.
Mộc Thất dẫn Mai Tư Lễ đến phòng cho khách, “Tôi về phòng mình đây, anh ngủ sớm đi.” Nói xong liền xoay người rời đi, cô tắt đèn lớn trong phòng khách, chỉ bật một chiếc đèn treo tường, sau đó về phòng mình, đóng cửa lại.
Mộc Thất xem tài liệu đến rạng sáng mới chợp mắt một chút. Khi đồng hồ báo thức vang lên, cô rửa mặt, thay quần áo, ra khỏi phòng ngủ thì ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong nhà. Cô đến chỗ bàn ăn, phát hiện trên bàn có để sẵn đồ ăn sáng, là đồ mua bên ngoài, có cháo và bánh bao được để trong hộp giữ ấm, còn có một cốc giữ nhiệt đựng sữa đậu nành, bên ngoài cốc giữ nhiệt còn dán một tờ giấy ghi chú.
“Nhất định phải ăn sáng đấy nhé ~~~~~ Mai.”
Nét chữ rất phóng khoáng.
Cô sờ sờ bữa sáng, vẫn còn ấm, lại quay đầu sang nhìn tấm ảnh chụp chung với cha mẹ. Sau khi cha mẹ qua đời, đây là lần đầu tiên cô được người khác mua đồ ăn sáng về tận nhà, cảm giác….
Cô lắc lắc đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, vứt hộp đựng thức ăn vào thùng rác, sau đó rót sữa đậu nành ra cốc, bắt đầu ăn bữa sáng. Đang ăn, đột nhiên Mộc Thất bỏ bánh bao xuống, nghiêng đầu ra nhìn cánh cửa nhà mình, cô mới nghĩ ra một chuyện, bữa sáng này được mua ở bên ngoài về, vậy tức là Mai Tư Lễ đã đi ra ngoài, sau đó lại quay lại. Vậy anh mở cửa kiểu gì?
Chìa khóa duy nhất của căn nhà này được để trong phòng cô, mà cô lại có thói quen khóa cửa phòng ngủ lại. Vậy không có chìa khóa thì anh ra ra vào vào bằng cách nào? Ừ, chắc chắn là cạy khóa rồi.
Cô cầm bánh bao lên, ăn tiếp, quả nhiên, trên đời này có một số chuyện không nên nghĩ quá sâu thì hơn.
Ăn sáng xong, cô đi xe bus đến Cục cảnh sát. Sau vụ mất trí nhớ lần trước, Mộc Thất không dám nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe nữa, cô chỉ sợ chuyện lần trước lại tái diễn.
Đến văn phòng, như thường lệ, Cao Đình vẫn là người đến đầu tiên, Mộc Thất tiến vào, cúi đầu chào: “Chào buổi sáng, đội trưởng.”
“Chào buổi sáng, cô ăn sáng chưa?” Cao Đình nhìn hai vành mắt đen xì của cô, xem ra cô lại thức đêm.
“Tôi ăn rồi.”
Cao Đình hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Một lát sau các thành viên khác của đội điều tra đặc biệt cũng dần dần đến đủ, trừ Tôn Đống – người đang làm nhiệm vụ ở nhà Gia Gia.
Một tiếng sau, điện thoại của văn phòng vang lên, Tôn Đống gọi về.
“Đội trưởng, có người gọi điện thoại đến nhà của Gia Gia, gọi bằng điện thoại di động, số là …”
Cao Đình quay sang nhắc Tưởng Vân Kiệt: “Vân Kiệt, chuẩn bị xong chưa?”
Tưởng Vân Kiệt mở lớn hai mắt, ngón tay đặt sẵn lên bàn phím, “Ok, đội trưởng.”
Thấy Tưởng Vân Kiệt đã chuẩn bị xong, Cao Đình lập tức nói với Tôn Đống: “Nói cha mẹ cô bé nghe máy đi, nhớ rõ là phải cố gắng kéo dài thời gian.”
“Vâng! Anh Vương, anh nghe điện thoại đi.”
Cha của cô bé hơi khẩn trương, nhấn nút nghe.
“Hu hu hu…. Cha ơi, hu hu hu… Mẹ ơi…” Vừa bắt máy, tiếng khóc của cô bé lập tức vang lên.
Nghe giọng con mình, mẹ cô bé đang đứng bên cạnh lập tức lao đến bên điện thoại, khóc nức nở: “Gia Gia, Gia Gia, con ơi.”
Cha của đứa bé mở miệng cầu xin: “Tôi van anh, tôi cầu xin anh, làm ơn hãy trả lại đứa bé cho vợ chồng tôi. Tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh.”
Nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng khóc của đứa trẻ, cuộc gọi kéo dài chừng giây, sau đó bên kia cúp máy. Từ đầu đến cuối, Trần Vũ không nói bất kì lời nào, cuộc gọi đầu tiên cứ thế kết thúc.
Hề Thiên Tường: “Tưởng Vân Kiệt, sao rồi?”
Tưởng Vân Kiệt vỗ bàn: “Trời ạ, thời gian quá ngắn, hơn nữa đây còn là số điện thoại dùng một lần, không thể theo dõi được.”
Mộc Thất khẳng định: “Hắn sẽ gọi lại.”
Cô nói đúng, một tiếng sau, lại có một cuộc điện thoại, cũng giống như lần đầu tiên, vẫn chỉ có tiếng khóc của trẻ con, nhưng lần này cuộc gọi đã rút ngắn lại, chỉ còn giây.
Hai tiếng sau, lại có cuộc gọi, nội dung vẫn như cũ, nhưng chỉ kéo dài giây.
Bốn tiếng sau đó, vẫn là tiếng khóc trẻ con, thời gian cuộc gọi lại rút ngắn chỉ còn giây.
Cao Đình bắt đầu thấy đau đầu, “Khoảng cách giữa các cuộc gọi càng ngày càng dài, nhưng thời gian cuộc gọi lại ngày càng ngắn.”
Mộc Thất đã rất quen với tư duy của hung thủ, “Hắn cố ý làm vậy để hành hạ cha mẹ cô bé.” Thời gian trôi qua càng lâu, cha mẹ đứa bé sẽ càng đau khổ, họ có thể nghe được tiếng của đứa bé, nhưng thời gian lại càng lúc càng ngắn. Điều này sẽ khiến cha mẹ của đứa bé hoàn toàn suy sụp nếu không được nghe tiếng của nó nữa. Đây chính là mục đích của Trần Vũ, đối tượng hắn muốn hành hạ không chỉ là đứa bé, mà còn là cha mẹ của nó.
Khoảng năm phút sau chuông điện thoại lại vang lên. Cha mẹ đứa bé vội vã nghe máy, “Alo, Gia Gia, Gia Gia.”
Thế nhưng lần này đầu dây bên kia lại vang lên giọng của một người đàn ông trung niên.
“Đứa trẻ nói nhiều như vậy giờ cũng mệt rồi. Chúng ta vào chủ đề chính đi.”