Người Định Hình Tâm Lý

chương 34: sự thật chưa biết (11)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: An Dung Ni

Beta: Queenie_Sk

“Cô nói gì cơ?” Mai Tư Lễ còn tưởng mình nghe nhầm.

“Bây giờ tôi đang trên đường đến biệt thự của anh, đợi tôi đến rồi nói tiếp.” Mộc Thất trả lời ngắn gọn sau đó cúp điện thoại, bắt taxi đến chỗ của Mai Tư Lễ.

Nửa tiếng sau, Mộc Thất đến biệt thự của Mai Tư Lễ, nhấn chuông cổng, vào đến trong nhà mới biết người vừa mở cửa cho cô là Mai Tư Lễ, anh vẫn mặc áo phông cộc tay, quần jean, đội mũ.

Mộc Thất không thấy phụ tá của anh đâu, thuận miệng hỏi: “Tôn Nhất đâu?”

“Đi xem phim rồi.” Mai Tư Lễ chống tay lên ghế sofa, “Cô đến tìm tôi mà.”

"Ừ."

Mai Tư Lễ quan sát vẻ mặt của Mộc Thất, “Lên tầng rồi nói chuyện.”

Mai Tư Lễ đi trước dẫn đường cho Mộc Thất lên tầng hai, đến phòng làm việc của anh, Mộc Thất nhìn qua một lượt, mọi thứ vẫn giống như lần trước.

Mai Tư Lễ mời Mộc Thất ngồi xuống ghế sofa, còn mình thì đứng bên cạnh, “Mộc Thất, cô muốn tôi thôi miên cô?”

“Đúng vậy.”

Mai Tư Lễ khó hiểu, “Chẳng phải trước kia cô ghét thôi miên lắm à? Sao đột nhiên lại muốn tôi thôi miên?”

Mộc Thất kể lại những chuyện đã xảy ra lúc sáng, “Sáng sớm hôm nay, tôi ngồi xe bus đến cục cảnh sát, lúc lên xe là giờ phút, tôi ngủ gật trên xe, khi tỉnh lại thì thấy mình đang ngồi trên chuyến bus đó nhưng là tuyến xe ngược lại, khi đó là giờ phút. Nhưng thực tế thì tôi đã xuống bus giữa đường, sau đó đi taxi đến nhà Hạ Quân, dẫn cô bé ra ngoài, phút sau lại dẫn cô bé về rồi đi xe bus về. Và trong kí ức của tôi lại không hề có những sự việc này.”

Mai Tư Lễ cũng hơi hoang mang, “Vậy là cô đã mất đi kí ức của phút đó?”

“Vấn đề là bây giờ Hạ Quân đang mất tích, tôi cần phải biết phút đó tôi đã dẫn cô bé đi đâu.”

“Tôi hiểu rồi.” Mai Tư Lễ búng tay một cái, “Từ giờ trở đi, cô phải phối hợp với tôi.”

Mộc Thất gật đầu, “Tôi biết.”

“Còn nữa, tôi cũng không dám chắc chắn là lần này mình sẽ thành công đâu.” Vì trước kia anh đã thử thôi miên cô vài lần nhưng đều thất bại. Dù khi đó Mộc Thất không phối hợp đi chăng nữa, nhưng tình huống này lần đầu Mai Tư Lễ gặp phải.

“Không sao.”

Mai Tư Lễ: “Mộc Thất, bây giờ cô nằm xuống ghế sofa, điều chỉnh tư thế sao cho cảm thấy thoải mái nhất.”

Mộc Thất nằm xuống, điều chỉnh tư thế, cô nhìn lên trên, có thể thấy khuôn mặt Mai Tư Lễ đang từ từ tiến vào tầm mắt của cô.

Mai Tư Lễ bê một chiếc ghế nhỏ ở chỗ bàn trà ra cạnh ghế sofa, ngồi lên: “Nhắm mắt lại, đưa tay cho tôi.”

Mộc Thất vừa đưa tay trái ra, lập tức có một đôi tay ấm áp nắm lấy tay cô, anh véo nhẹ một cái: Ừm, cảm giác không tệ.

Mộc Thất cảm giác được động tác của anh, mở mắt ra lườm anh một cái, “Đây cũng là một bước để thôi miên à?”

Mai Tư Lễ mặt dày nhìn thẳng cô, mỉm cười nhắc nhở: “Mộc Thất, nhắm mắt lại, tôi cần cơ thể cô thanh tĩnh lại.”

Mộc Thất nhắm mắt lại, nhưng chuyện này vẫn khiến cô không cảm thấy thoải mái nên khó có thể thả lỏng.

Thấy cô có vẻ khẩn trương, Mai Tư Lễ thấp giọng, “Không sao đâu, cô đang rất an toàn, bây giờ cô cứ thả lỏng người đi.”

Không biết từ bao giờ, trong phòng vang lên một bản nhạc êm dịu, Mộc Thất hít thở sâu, thử thả lỏng người.

“Mộc Thất, tiếp tục thả lỏng.” Tay trái Mai Tư Lễ cầm lấy tay của Mộc Thất, tay phải đặt lên trán cô, “Thả lỏng nữa ra, đừng có đề phòng giọng nói của tôi, cứ đến nơi mà cô thích, nơi mà khiến cô cảm thấy dễ chịu ấy…”

Mai Tư Lễ mất mười phút để khiến Mộc Thất thanh tĩnh lại, vì thần kinh của cô quá căng thẳng, lúc nào cũng trong trạng thái đề phòng, nên mãi đến khi hơi thở của Mộc Thất bắt đầu đều đặn, lực trên cánh tay cô cũng biến mất, Mai Tư Lễ mới đặt tay phải của mình lên tay cô.

Giọng nói của anh vừa chậm rãi, vừa quyến rũ, “Nói tôi nghe xem, cô tên gì?”

“Mộc Thất.”

Mai Tư Lễ nghiêng người, nói bên tai cô, “Mộc Thất, nhớ giọng nói của tôi, bây giờ cô đang ở đâu?”

Mộc Thất nhìn chỗ mình đang đứng, là một hành lang thật dài, hai bên là vách tường màu trắng, dưới chân cô là sàn nhà màu trắng, cô đi chân trần. Nhưng mà đây là đâu? Cô cũng không rõ.

Đợi một lúc không thấy cô đáp lại, Mai Tư Lễ thấy cô chau mày, anh hiểu được ngay cả bản thân Mộc Thất cũng không rõ bây giờ mình đang ở đâu, lại hỏi tiếp: “Nói tôi nghe xem, cô nhìn thấy gì?”

Mộc Thất mở miệng, chầm chậm nói: “Hành lang, là một hành lang màu trắng.”

“Có thể đi về phía trước không?”

“Có.”

“Vậy đi đi.”

Mộc Thất nghe lời chỉ dẫn của Mai Tư Lễ, bước về phía trước, đi một lúc lâu, cô mới phát hiện ra cuối hàng lang có một cánh cửa.

Quan sát vẻ mặt Mộc Thất hơi thay đổi, Mai Tư Lễ lập tức hỏi cô, “Cô thấy gì?”

“Một cánh cửa đang đóng.” Mộc Thất đứng trước cửa, không biết phía sau nó là gì? Nhưng cánh cửa này lại khiến cô cảm thấy có chút yên lòng.

“Cô có muốn mở nó ra không?”

Mộc Thất gật đầu một cái, “Muốn.”

“Đặt tay lên tay nắm cửa, tôi đếm từ một đến ba, khi nào đến ba thì cô mở cửa ra.”

“Ừ.”

Mai Tư Lễ bắt đầu đếm: “Một.”

“Hai.”

“Ba.”

Mộc Thất xoay tay nắm cửa, mở ra cánh cửa ấy, cảm nhận được ánh sáng mặt trời chiếu vào người mình, cô đi vào, thấy mọi thứ trong phòng rồi mới biết bây giờ mình đang ở đâu.

“Mộc Thất, trong phòng cô thấy những gì?”

“Đây là một phòng bệnh, có một chiếc giường, trên giường có một cô gái.” Mộc Thất đến bên mép giường, tay cô gái vẫn còn cắm kim truyền nước, cô chuyển tầm mắt về phía khuôn mặt cô gái thì thấy cô ta đang ngủ.

Mai Tư Lễ lại hỏi tiếp: “Cô gái ấy là ai?”

“Là tôi, tôi khi còn học trung học.” Mộc Thất đưa tay ra định chạm vào người mình năm đó, nhưng sau lưng lại vang lên tiếng bước chân, cô lập tức rút tay về.

Mộc Thất đột nhiên siết chặt tay Mai Tư Lễ, “Mộc Thất, sao thế?”

Cô quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc âu phục đi vào, “Có người tới, là một người đàn ông, cô lập tức đi sang phía bên kia giường, nhường chỗ cho người đàn ông ấy.

“Đừng sợ, anh ta không nhìn thấy được cô, bây giờ cô miêu tả cho tôi xem người đàn ông đó trông thế nào?”

Mộc Thất nhìn lên mặt người đàn ông đó, nhưng khuôn mặt đó dường như bị xóa mờ đi, cô cau mày, “Tôi không thấy rõ khuôn mặt của anh ta.”

“Vậy anh ta đang làm gì?”

“Anh ta đang gọi tên tôi.” Đột nhiên người đàn ông vốn đang nhìn về phía cô của những năm học cấp hai, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cô. Mộc Thất căng thẳng: “Tôi cảm thấy hình như anh ta đang nhìn tôi.” Cô căng thẳng đến mức hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn trước.

Mai Tư Lễ nắm chặt tay cô, an ủi: “Nếu cô thấy sợ thì hãy rời khỏi căn phòng này.”

Mộc Thất quay lại nhìn người bên trong phòng đó lần cuối cùng, sau đó đi về phía cửa.

Cảm thấy Mộc Thất đang dần bình tĩnh lại, Mai Tư Lễ tiếp tục dẫn dắt cô, “Mộc Thất, bây giờ chúng ta trở về lúc sáng hôm nay. Cô ở nhà, chuẩn bị ra cửa.”

Mộc Thất ra khỏi phòng bệnh, trong chớp mắt liền thấy mình đã về đến nhà, trên người cô có đeo một chiếc túi xách, cô đang mở cửa, đi ra ngoài.

“Bây giờ cô muốn đi đâu?”

“Tôi ra bến xe bus bắt xe, xe tới rồi.” Mộc Thất lên xe, ngồi vào một ghế trống ở phía sau, vừa ngồi xuống, cô liền nhắm mắt lại.

Qua một lúc sau, Mai Tư Lễ nhắc cô: “Mộc Thất, cô phải xuống xe rồi.” Một lúc sau Mộc Thất vẫn không đáp lại, “Mộc Thất, cô phải tỉnh dậy, đến chỗ cô cần xuống xe rồi.”

“Ừ, tôi tỉnh rồi.”

“Cô đang ở đâu?”

Cô quay ra cửa sổ, thấy cảnh vật khác lạ, “Tôi đang ngồi ở chuyến xe đi ngược lại, tôi cần xuống xe.”

Đoạn trí nhớ kia lại bị bỏ qua, Mai Tư Lễ không từ bỏ, tiếp tục dẫn dắt. “Mộc Thất, chúng ta quay lại về một tiếng trước được không? Cô ngồi xe taxi đến nhà của Hạ Quân.”

Nhưng Mộc Thất lại lắc đầu, phản kháng, “Không được, tôi không được làm thế.”

Mai Tư Lễ không biết cô đang gặp phải chuyện gì, “Mộc Thất, cô có thể, bây giờ cô phải đi gặp Hạ Quân.”

“Không, không, anh ta nói không được.” Cả người Mộc Thất chìm trong bóng tối, cô ngồi co ro dưới đất, ôm lấy hai đầu gối, bên tai cô văng vẳng giọng nói kia…

“Nói cho tôi biết, ai đã nói không được?”

“Anh ta nói không được.” Cô cảm thấy bóng tối bao trùm xung quanh mình, còn có tiếng xích sắt đang áp sát về phía cô, dần dần chạm vào thân thể cô, trói cả người cô lại.

Mai Tư Lễ mơ hồ cảm thấy mình đã bắt được điểm mấu chốt, anh nắm chặt lấy tay Mộc Thất, định để cô chú ý lại vào giọng nói của mình, “Mộc Thất, giọng nói đó là của người đàn ông cô đã thấy ở bệnh viện sao?”

“Anh ta nói không được.” Một đôi bàn tay thon dài xuất hiện trước mặt cô, từ từ tiến lại gần cô, mà cô thì lại không thể nhúc nhích nổi.

“Bây giờ cô có thể thấy được mặt anh ta không?”

Mộc Thất chỉ vô thức lặp lại câu nói kia, sau đó cảm thấy đôi bàn tay kia đặt lên cổ mình.

“Mộc Thất, anh ta tên là Thôi Hình à?”

“Không được, không được….” Đôi tay kia dần siết chặt lại, bóp lấy cổ cô, khiến cô không thể phát ra bất kì âm thanh nào nữa.

Mộc Thất nắm chặt lấy tay Mai Tư Lễ, vẻ mặt đau khổ, khẽ rên rỉ gì đó.

Thấy tình hình không ổn, Mai Tư Lễ khẩn trương gọi Mộc Thất, “Mộc Thất, không được nghe giọng của ai hết, chỉ nghe tôi thôi, bây giờ tôi muốn cô trở về!”

Mai Tư Lễ tăng âm lượng của mình, anh chỉ sợ Mộc Thất không thể về lại, “Mộc Thất, tôi muốn cô lập tức trở lại, nghe tôi đếm ngược từ ba nhé. Ba… Hai…. Một…”

Mộc Thất mở mắt ra, há miệng thở hổn hển, tay không tự chủ được mà đưa lên sờ sờ cổ mình.

Mai Tư Lễ vỗ vỗ nhẹ vào tay cô, sau đó vuốt tóc cô, “Không sao, không sao.”

Mộc Thất ngồi dậy, Mai Tư Lễ rót cho cô một cốc nước, cô uống một ngụm, giọng hơi khàn khàn, “Có nghe được đoạn trí nhớ lúc đó không?”

Mai Tư Lễ: “Không.”

“Là chưa nghe được? Hay lại bị nhảy qua?” Mộc Thất bất ngờ, nếu đấy là chuyện cô đã làm, thì trong đầu ít nhất cũng phải có chút kí ức gì đó chứ.

Mai Tư Lễ thoải mái đáp: “Có lẽ do tiềm thức của cô quyết định muốn cô đi thăm Hạ Quân, sau đó dẫn cô bé ra ngoài ăn sáng, nhưng bản thân cô lại quên mất. Chuyện này chắc do gần đây cô bị áp lực quá.”

“Vậy anh thấy tôi có vấn đề gì không?”

Mai Tư Lễ nhún vai, mỉm cười với cô, “Không hề, cô thì có thể có vấn đề gì được?”

Mộc Thất cau mày nhìn anh, cô cảm giác được Mai Tư Lễ đang che giấu chuyện gì đó, nhưng anh lại cố ý không nói cho cô thì cô cũng chỉ có thể bỏ qua, cô đứng dậy, cảm ơn anh: “Cảm ơn vì chuyện ngày hôm nay, tôi về trước.”

“Ừ, nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.”

Sau khi Mộc Thất rời đi, Mai Tư Lễ ngồi dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại, vẻ mặt bình thản từ lúc nãy đã thay đổi hoàn toàn, khuôn mặt tuấn tú của anh lúc này chỉ đọng lại sự lo lắng. Anh nhắm mắt lại khoảng một phút, sau đó bật dậy, gọi điện thoại.

Tôn Nhất nghe điện thoại, thấp giọng nói: “Này, ông chủ, em đang xem phim đấy.”

Mai Tư Lễ nói nhanh: “Bây giờ tôi có việc phải đi ra ngoài, cô giúp tôi hủy hết các lịch hẹn trong hai ngày tới.”

“Cái gì cơ?! Ông chủ….” Cô còn chưa nói hết câu thì bên kia đã cúp máy.

Cái quái gì vậy?!

Truyện Chữ Hay