Edit: An Dung Ni
Beta: Queenie_Sk
“Mộc Thất, đi công viên không?”
Những lời này đã từng có một người nói với cô hồi nhỏ mỗi khi cô không vui. Hôm nay người đó không thể dẫn cô đi nữa, người đứng trước mặt cô nói câu này, thậm chí ngay cả bạn cũng không phải, cảm giác hơi kì lạ.
Nhưng kì lạ hơn, Mộc Thất lại không muốn từ chối.
“Được.” Mộc Thất thả tay nắm cửa, sau đó vào nhà cất túi xách, rồi đi ra ngoài khóa cửa.
Mai Tư Lễ đi bên cạnh Mộc Thất, ấn nút thang máy, bản thân anh cũng không ngờ rằng Mộc Thất sẽ đồng ý lời mời của anh đến công viên. Hay là cô nhận ra anh rồi? Nhưng anh vẫn cho rằng không phải.
Trong lúc Mai Tư Lễ đứng phân vân, thang máy đã mở, Mộc Thất đi vào, thấy Mai Tư Lễ vẫn còn đứng đó ngẩn người, “Không vào à?”
“Có.” Mai Tư Lễ vội vàng đi vào thang máy.
Hai người đến công viên giải trí mới xây cách đây hai năm, là công viên giải trí lớn nhất thành phố S, cách nhà hai người khoảng một giờ lái xe, trên đường đi, Mai Tư Lễ hỏi Mộc Thất, “Đã đến công viên đấy lần nào chưa?”
“Chưa, mấy năm qua tôi không đến công viên lần nào.” Cảnh sát lúc nào cũng bận rộn, nhất là sau khi cha mẹ gặp tai nạn qua đời, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc đi công viên giải trí, vì đã không còn ai đi chơi cùng cô nữa rồi.
Một tiếng sau, xe đến công viên. Vì không phải là ngày cuối tuần hay ngày lễ nên công viên cũng không quá đông. Mai Tư Lễ chủ động đi mua vé vào cửa, sau đó hai người cùng đi vào công viên.
Bên trong ngoài các cặp vợ chồng đưa con đi, còn có các đôi tình nhân, và những nhóm bạn trẻ, nhưng quan hệ của hai người chẳng thuộc loại nào trong số đó. Xung quanh toàn là tiếng cười nói, chỉ có hai người họ lại lúng túng đứng ở cổng vào. Trong mắt người ngoài, hai người lại có vẻ giống như đôi trai gái đang hẹn hò.
“Cô muốn chơi gì?” Mai Tư Lễ từ nhỏ đã không thích đến công viên, số lần anh đến những nơi thế này chơi thậm chí có thể đếm được trên đầu ngón tay. Từ năm sáu tuổi đã theo cha ra nước ngoài, anh chưa từng đến những chỗ thế này bao giờ, cho nên với anh việc đi chơi thế này rất xa lạ.
“Vũ trụ bay.” Mộc Thất lập tức nói ra, đây là trò chơi mà hầu như lần nào đến công viên cô cũng chơi, hơi kích thích một chút, nhưng giải tỏa áp lực rất tốt.
“Vũ… Trụ… Bay…?” Mai Tư Lễ trước giờ chưa từng chơi thử trò này, cũng chưa bao giờ muốn thử, vì anh sợ độ cao, cực kì sợ độ cao. Đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất khiến anh không muốn đến công viên. Ở chỗ này, các trò chơi nếu không phải là xoay vòng vòng trên trời, thì cũng là thả rơi từ trên xuống dưới, trò chơi duy nhất mà anh có thể chơi chỉ có vòng quay ngựa gỗ mà thôi.
Mộc Thất nghe giọng điệu của anh, lại nhớ ra Tôn Nhất từng kể với cô rằng anh sợ độ cao, chơi vũ trụ bay đối với anh có vẻ hơi miễn cưỡng, “Thế anh muốn chơi gì?”
Mai Tư Lễ quay sang nhìn Mộc Thất, nở nụ cười miễn cưỡng, “Không sao, chơi vũ trụ bay đi.”
Vốn dĩ anh muốn dẫn Mộc Thất ra ngoài giải sầu, nên cô muốn chơi cái gì thì cùng cô chơi cái đó, chỉ là trò vũ trụ bay mà thôi, có gì đáng sợ chứ? Nhưng khi anh nhìn thấy trò vũ trụ bay, anh biết mình đã sai rồi, đây là khoảnh khắc đáng sợ nhất trong mấy chục năm cuộc đời của anh mới đúng.
Mai Tư Lễ ngẩng đầu lên nhìn, “Cột này cao bao nhiêu thế?”
“ mét.”
“Ồ.” Mai Tư Lễ nuốt nước bọt, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản.
Mộc Thất vốn lo lắng cho Mai Tư Lễ, nhưng vì trông thấy anh rất bình thản, trong đầu nghĩ, chắc anh chữa được chứng sợ độ cao rồi.
Xếp hàng khoảng phút thì đến lượt hai người, khi nhân viên mở cửa cho hai người vào khu vực trò chơi, Mộc Thất đi trước, Mai Tư Lễ ở phía sau, hít một hơi thật sâu rồi mới nhấc chân đi vào.
Hai người ngồi lên ghế, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, bắt đầu thắt dây an toàn, Mai Tư Lễ còn lén buộc chặt hơn một chút, đảm bảo mình đã được cố định hoàn toàn trên ghế.
“Được rồi, mọi người đã chuẩn bị xong chưa ạ? Trò chơi bắt đầu!” Nhân viên cầm loa nói với các hành khách, nhưng lúc này Mai Tư Lễ hoàn toàn không nghe thấy bất kì âm thanh nào ở bên ngoài, anh thầm nhủ: Không sao, thiết bị ở đây rất an toàn, sẽ không có chuyện gì đâu.
‘Dây an toàn đã buộc chặt rồi, sẽ không bị tuột, mình cũng sẽ không bị hất ra ngoài.’
‘Ừ, mình sẽ không bị văng đi…’
Mặc dù nhân viên đã khởi động thiết bị, nhưng để tạo cảm giác hồi hộp cho các hành khách, vũ trụ bay cũng không đưa lên cao ngay. Mộc Thất rất bình thản, cô quay sang nhìn Mai Tư Lễ, chứng kiến vẻ mặt lúc nào cũng bình thản của anh lúc này đang rất ảm đạm, ánh mắt vô hồn, dường như đã sợ đến mức mất hồn mất vía.
“Mai Tư Lễ, Mai Tư Lễ.” Mộc Thất lo lắng gọi tên anh, Mai Tư Lễ nghe thấy, quay sang phía cô, đang định mở miệng nói chuyện, thì hệ thống trò chơi bắt đầu chuyển động nhanh, chỉ trong nháy mắt anh bị đưa lên trên không trung. Anh trợn to mắt nhìn xuống dưới, chỉ thấy phía người, nhà cửa càng lúc càng thu nhỏ lại, bên tai là tiếng hét chói tai của các hành khách khác, tiếng gió, nhưng cổ họng Mai Tư Lễ như bị nghẹn lại, không thể kêu thành tiếng nổi.
Thiết bị lên đến khoảng giữa, rung lên một cái, rồi lại tiếp tục lên cao, lần này nó lên thẳng đến đỉnh cột.
Anh ở vị trí cách mặt đất m, hai chân hoàn toàn lơ lửng trên bầu trời, anh cảm giác lúc này mình đang khủng hoảng cực độ, bản thân không còn kiềm chế nổi cảm xúc của chính mình, đầu óc trống rỗng, dù cố tự mình thôi miên bản thân cũng không thôi miên nổi.
Vũ trụ bay dừng lại ở vị trí cao nhất trong vài giây, Mộc Thất quay sang quan sát vẻ mặt của Mai Tư Lễ, phát hiện ra sắc mặt anh cực kì kém, cô đưa tay trái ra, đặt lên tay phải của anh, “Mai Tư Lễ, sợ thì hét lên đi.”
Mai Tư Lễ quay sang nhìn cô, cảm thấy trên tay có hơi ấm, anh liền ngửa bàn tay ra nắm chặt lấy tay cô. Mộc Thất cũng không rút tay lại, mặc kệ cho anh nắm lấy.
Mấy giây sau hàng ghế lao xuống dưới.
“A a a a a a a a!” Rốt cuộc Mai Tư Lễ cũng hét ra thành tiếng.
Ở trên cao nâng lên hạ xuống mấy lần, cuối cùng hàng ghế cũng từ từ hạ xuống mặt đất. Khi nhân viên đến giúp các hành khách cởi dây an toàn, Mai Tư Lễ vẫn còn chưa hoàn hồn, tay anh vẫn nắm chặt lấy tay Mộc Thất.
“Xuống đất rồi.” Cô nhìn anh, kiểm tra xem anh còn ổn không.
“À.” Lúc này Mai Tư Lễ mới phát hiện ra mình vẫn còn nắm tay Mộc Thất, anh lập tức buông ra, hai người được tháo dây an toàn, lập tức rời khỏi trò chơi vũ trụ bay.
Ra ngoài, Mai Tư Lễ vẫn nắm chặt lan can, Mộc Thất đứng cạnh anh, “Anh không sao chứ?”
Mai Tư Lễ mạnh miệng nói: “Không sao.” Trừ việc tim đập thình thịch, chân nhũn hết ra, còn cổ họng thì vừa đau vừa rát.
“Nếu sợ thì sao lại còn chơi?”
“Chơi cùng cô.” Mai Tư Lễ quay sang nhìn cô, khuôn mặt vẫn còn vẻ tái nhợt.
Mộc Thất chớp mắt một cái, trong lòng cảm giác vừa kinh ngạc, lại vừa hơi xúc động, cô đi mua chai nước cho Mai Tư Lễ, sau đó lần đầu tiên kể cho người khác nghe về chuyện hồi bé của mình, “Khi tôi lên ba tuổi, cha tôi dẫn tôi đến công viên chơi. Tôi nói muốn chơi vũ trụ bay, khi đó tôi không biết ông sợ độ cao, đúng hơn là cực kì sợ độ cao. Nhưng cuối cùng ông cũng chơi cùng tôi, nhưng mà vừa chơi xong ông liền đứng nôn một lúc lâu. Tính ra bây giờ anh còn bình thường chán.”
“Khi còn nhỏ cô hay đến công viên chơi lắm à?”
Mộc Thất vuốt vuốt cằm: “Ừ, cha tôi rất hay dẫn tôi đi chơi.”
Anh lại hỏi tiếp, “Còn có ai khác không?”
“Lần nào cũng chỉ có cha tôi thôi, mẹ tôi cũng là cảnh sát nên thường không có thời gian để đưa tôi đi chơi.”
Còn có tôi nữa, khi đó mỗi lần cô đi chơi cô đều kéo tôi đi theo mà… Mai Tư Lễ nói thầm trong lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra thành lời… Chẳng lẽ không nhớ gì thật sao? Đột nhiên anh cảm thấy mình dường như đã biến mất khỏi trí nhớ của Mộc Thất, mọi chuyện hồi đó, dường như chỉ có mình anh nhớ rõ… Cảm giác này thật sự rất….
Anh thở dài, cười khổ. Uống một hớp nước để giấu đi tâm trạng của mình rồi quay sang mỉm cười với Mộc Thất, “Còn muốn chơi gì nữa không?”
Mộc Thất suy nghĩ một lát, “Thuyền hải tặc.”
“….” Mai Tư Lễ đau lòng, có lẽ hôm nay anh không thể nghe được yêu cầu chơi vòng quay ngựa gỗ từ Mộc Thất…
Cuối cùng Mai Tư Lễ vẫn không lên chơi thuyền hải tặc với Mộc Thất, vì anh cảm thấy, nếu thật sự chơi trò này, thì chắc chắn mình sẽ nôn hết mọi thứ ra như cha cô năm đó.
Do vậy anh đứng ở ngoài rào, quan sát Mộc Thất ngồi phía trên thuyền.
Sau khi ngồi cố định, Mộc Thất quay sang nhìn ra phía bên ngoài, ở trong đám người Mai Tư Lễ rất nổi bật, dù là chiều cao, tướng mạo hay quần áo. Cô nhìn anh, trong lòng bỗng có một cảm xúc rất lạ, cô đưa tay ra, vẫy vẫy với anh.
Khi còn bé, mỗi lần cha đứng bên ngoài đợi cô chơi trò chơi, cô đều vẫy tay với ông như vậy. Lúc này Mộc Thất nhìn Mai Tư Lễ, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, khi đó bên cạnh cha, dường như….
Thấy Mộc Thất vẫy tay với anh, Mai Tư Lễ sững sờ, vì rất giống như hồi còn bé, mỗi lần Mộc Thất kéo anh đi công viên chơi, khi cô chơi ngựa gỗ, anh chê đó là trò con gái nên chỉ đứng bên ngoài xem, mỗi lần Mộc Thất đi qua người anh, đều vẫy vẫy tay, sau đó la lên: “Đồ nhạt nhẽo!”
Khi Mai Tư Lễ đưa tay lên vẫy lại với cô, anh cũng thầm quyết định, dù Mộc Thất không nhớ mình đi chăng nữa, sau này anh vẫn sẽ từ từ bước vào cuộc sống của cô một lần nữa.
Chơi thêm trò tàu siêu tốc và đĩa quay lớn, hai người mới rời khỏi công viên.
Một tiếng sau, về đến nhà, tâm trạng của Mộc Thất khá hơn trước rất nhiều, cô cũng không bài xích Mai Tư Lễ như trước nữa, “Hôm nay cảm ơn anh.”
Mai Tư Lễ cười nói, “Không sao, hàng xóm mà.”
Mộc Thất gật đầu với anh, “Ừ, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Anh thầm nói thêm, "Bé lùn."
“Tiểu Thất.”
Vừa về đến nhà, Mộc Thất đã thấy Thôi Hình mặc âu phục ngồi ở nhà mình, cô ngạc nhiên, “Anh Thôi Hình, anh đi công tác về rồi sao?”
“Ừ, em vừa đi đâu về à?” Giọng nói của Thôi Hình rất dịu dàng, khiến người nghe cảm thấy rất dễ chịu.
Mộc Thất trả lời: “Vâng, đi công viên.”
“Khi còn bé anh vẫn hay dẫn em đi công viên, giờ lớn rồi sao vẫn còn thích đến đó thế?”
“Thật ra thì… Do người khác rủ em đi đấy chứ.” Ánh mắt Mộc Thất rất lạnh lùng, “Một người rất phiền phức.”
Buổi tối Mai Tư Lễ định đi ra ngoài ăn cơm tối, vừa đi đến chỗ tủ để giày, chuẩn bị mở cửa thì bên ngoài có tiếng của Mộc Thất.
“Tạm biệt, anh Thôi Hình đi về cẩn thận nhé.”
Mai Tư Lễ đứng yên đó, tay vẫn đặt hờ lên tay nắm cửa, chờ nhà đối diện đóng cửa lại.
Anh chau mày, nhìn cửa rồi lẩm bẩm: “Thôi Hình?”