Tiễn Trần Thiết Lâm về, Hề Thiên Tường và Mộc Thất cùng trở lại phòng làm việc.
“Sao rồi?” Vừa thấy hai người đi vào, Cố Mi lập tức hỏi thăm.
Hề Thiên Tường khoanh hai tay trước ngực, sau đó dựa vào bàn, “Cha Trần Mộng nói vài hôm trước khi cô ta gặp chuyện có nhận được một bưu kiện, người gửi là La Diễm Hoa, bắt đầu từ hôm đó trở đi, cô ta luôn trong trạng thái bất an.”
“Lại là La Diễm Hoa? Gửi đồ cho Trần Mộng, sau khi Trần Mộng chết lại còn lên diễn đàn thừa nhận mình đã giết chết cô ta nữa. Chẳng lẽ là vong linh báo thù?” Tôn Đống suy đoán, đây đâu phải là vụ án mạng, là phim kinh dị thì có.
Mộc Thất ngồi trên ghế, hai tay chống cằm, ngáp một cái: “Không có chuyện vong linh báo thù đâu. Có người mượn chuyện của La Diễm Hoa để dọa Trần Mộng thôi.”
“Trần Mộng sau khi mở gói đồ ra lại cảm thấy hoảng sợ, chẳng lẽ…”
Hề Thiên Tường gật đầu một cái, rồi kéo một tấm bảng trắng ra, vừa nói vừa viết, “Cái chết của La Diễm Hoa có vẻ không đơn giản chút nào. Chúng ta thử đặt giả thiết nếu Trần Mộng đã ra tay sát hại La Diễm Hoa ở khu du lịch kia, và chuyện này bị một người nữa biết được. Người này lấy danh nghĩa của La Diễm Hoa gửi đồ cho Trần Mộng, khiến cô ta hoảng sợ một thời gian dài. Rồi vào một buổi tối nào đó, người kia hẹn Trần Mộng ra ngoài, dọa cô ta ngã xuống hồ chết đuối. Người đó để lại bình luận đã được mã hóa ở diễn đàn, tuyên bố là mình đã giết Trần Mộng. Tuy nhiên vấn đề ở đây chính là người ấy nhắn lại với mục đích gì? Trần Mộng đã chết, vậy lời nhắn này gửi đến ai?”
Tôn Đống gãi đầu, suy nghĩ một lát: “Chẳng lẽ năm ấy hung thủ giết chết La Diễm Hoa không chỉ có một mình Trần Mộng; đừng quên, khi đó ở hiện trường vẫn còn hai người nữa, Chu Phong và Lý Nhã. Nếu khi ấy có ba người tham gia vào việc giết người, bọn họ cùng nhau ngụy tạo thành cái chết ngoài ý muốn, nhưng chuyện này bị người thứ tư biết. Người đó muốn báo thù cho La Diễm Hoa, nên gửi đồ cho Trần Mộng, hẹn cô ta ra ngoài để dọa chết, sau đó lưu lại bình luận trên diễn đàn để Chu Phong và Lý Nhã đọc được, ngụ ý: "Tao đã giết Trần Mộng, tiếp theo là đến đứa mày.”
“Sao càng nghe tôi lại càng cảm thấy bạn trai cũ đáng nghi thế nhỉ? Có khi người bắt cóc Tưởng Vân Kiệt là anh ta cũng nên.” Cố Mi đến chỗ bảng trắng, viết một chữ BOSS trên đầu chữ người yêu cũ.
“Tin tức trên diễn đàn đã bị mã hóa lại, nên tin tức này nhất định là gửi đến ai đó có thể giải được loại mật mã này.”
Tần Tiểu Mễ chọc chọc tay Mộc Thất, thấy cô nhìn sang, lập tức chỉ vào máy tính: “Bọn họ đều trong hội mật mã.”
Tôn Đống tiến đến nhìn: “A, cả bốn người này đều trong hội mật mã, nên xác suất Chu Phong và Lý Nhã có thể hiểu tin tức này rất lớn.”
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Mộc Thất: “Và xác suất họ có thể viết ra tin này cũng rất lớn.”
“Mộc Thất, ý cô là…”
“Chúng ta sắp xếp lại manh mối về ‘người kia’ một chút đi.” Mộc Thất đứng dậy đến chỗ bảng trắng, viết viết: “Một, hắn biết cái chết của La Diễm Hoa không phải là một sự cố ngoài ý muốn, thậm chí còn biết rất rõ hung thủ là Trần Mộng. Hai, gần giờ rồi mà Trần Mộng còn xuất hiện ở sân trường, vậy chúng ta thử đoán xem hung thủ đã hẹn cô ta ra ngoài thế nào? Chúng ta đã kiểm tra lịch sử cuộc gọi và tin nhắn của Trần Mộng, không có vấn đề gì. Mà cô ta bắt đầu có những biểu hiện bất thường sau khi trở về phòng ngủ, vậy tức là cô ta đã thấy gì đó trong phòng ngủ. Ba, nếu như mật mã kia là để cho Chu Phong và Lý Nhã đọc, vậy tức là hắn chắc chắn họ sẽ nhìn thấy bình luận đó. Bốn, người bình luận câu này cũng biết về mật mã.” Viết những câu này xong, cô bỏ bút xuống, xoay người nhìn những người trong phòng, “Mọi người thấy có bao nhiêu người phù hợp với điều kiện này?”
Cao Đình và Lục Diệp vừa trở về sau chuyến đi tìm bạn trai cũ của Trần Mộng, “Có một tin tốt là chúng ta có thể loại bớt một nghi phạm rồi, bạn trai cũ của La Diễm Hoa và Trần Mộng bị gãy chân rồi, giờ vẫn còn đang nằm viện. Chúng tôi cũng hỏi thử bác sĩ, bị như vậy rồi thì không thể nào khiêng một người đàn ông trưởng thành từ tầng bốn xuống tầng một được.”
Cố Mi gật đầu: “Gãy xương rồi mà còn đi bắt cóc người khác thì đúng là liều chết.”
Cao Đình nói tiếp: “Theo lời anh ta, hồi cấp hai anh ta và Trần Mộng yêu nhau khoảng một năm, sau đó anh ta đá Trần Mộng. Lên đại học thì yêu đương với La Diễm Hoa, nhưng khi đó anh ta không biết chuyện La Diễm Hoa và Trần Mộng là bạn. Hai người yêu nhau một thời gian, cảm thấy không hợp nên bên nữ yêu cầu chia tay. Sau đó anh ta cũng không có bạn gái mới, hôm Trần Mộng chết, anh ta còn đang ở phòng thí nghiệm làm thí nghiệm với bạn. Bạn bè anh ta cũng xác nhận là anh ta nói thật. Hơn nữa anh ta cũng không có động cơ gây án. Vì vậy hai vụ án này hoàn toàn không liên quan gì tới anh ta.”
Mọi người nhìn những điều kiện mà Mộc Thất viết lên bảng trắng, Lục Diệp suy ra: “Chu Phong và Lý Nhã.”
Tôn Đống nghi ngờ: “Hai người họ? Chẳng phải giả thiết bên trên có nói, bình luận ấy là viết cho hai người học đọc sao?”
Lục Diệp miễn cưỡng nhìn sang phía anh ta, “Ý tôi là một trong hai người, cậu không cảm thấy thế sao? Hai người họ phù hợp tất cả mọi điều kiện trên, họ chứng kiến hoặc cũng có thể đã tham gia vào vụ mưu sát ấy. Hai người họ ở chung một phòng với Trần Mộng, nên hoàn toàn có thể để lại một tờ giấy ghi lời nhắn trên bàn. Một trong hai người bình luận trên diễn đàn, rồi giả bộ như vô tình nhìn thấy, kéo người còn lại đọc cùng là được. Vậy là hoàn toàn có thể tạo ra cảnh tượng rằng ngoài bốn người bọn họ vẫn còn một người khác nữa muốn báo thù.”
Thù lớn thật… Cố Mi lắc đầu một cái, lên tiếng hỏi: “Vậy Tưởng Vân Kiệt cũng là do một trong hai người họ bắt cóc à?”
Mộc Thất lắc đầu, “Không biết, nhưng dù là ai trong hai người họ thì cũng không muốn để cảnh sát điều tra lại chuyện này.”
Tôn Đống: “Thế nhưng chúng ta không có bằng chứng xác thực nào, chỉ suy luận không như vậy cũng chẳng có ích gì.”
“Vì thế nên cần phải gọi hai người họ đến đây một lần nữa.”
Lần này, Mộc Thất đề nghị thẩm vấn hai người họ cùng nhau, hơn nữa còn là do cô một mình thẩm vấn.
Khi Mộc Thất đi vào phòng thẩm vấn, thấy biểu cảm của hai người vẫn giống như buổi chiều hôm trước, Lý Nhã ổn định, Chu Phong khẩn trương, cô đóng cửa lại, đến trước bàn, kéo ghế ra ngồi lên.
Đặt túi văn kiện sang một bên, sau đó chắp tay lên bàn, lạnh lùng lên tiếng: “Xin lỗi, lại làm phiền hai người phải đến đây một lần nữa, vẫn là chuyện liên quan đến vụ án của La Diễm Hoa và Trần Mộng.”
Lý Nhã thoải mái thay đổi tư thế ngồi, “Những chuyện liên quan đến hai người họ chúng tôi đều khai hết ra rồi.”
Mộc Thất không đáp lời cô ta mà nói thẳng vào vấn đề chính: “Mấy ngày trước khi chết, Trần Mộng có nhận được một bưu kiện, người gửi là La Diễm Hoa, hai người có biết chuyện này không?”
Ánh mắt Lý Nhã hơi thay đổi, cô ta cao giọng: “Làm sao có khả năng đó chứ? Khi đó Diễm Hoa qua đời mấy tháng rồi, không thể gửi đồ cho Trần Mộng được!”
Mộc Thất vẫn chầm chậm hỏi, “Đúng vậy, cho nên đã có ai đó mượn tên của La Diễm Hoa để gửi bưu kiện cho Trần Mộng, sau khi nhận được bưu kiện, Trần Mộng cảm thấy rất sợ hãi, các cô nói xem tại sao?”
Chu Phong nhỏ giọng đáp: “Tự nhiên nhận được bưu kiện từ người chết, tất nhiên là phải sợ rồi.”
Mộc Thất nhìn về phía Chu Phong, “Chỉ sợ chuyện này không chỉ đơn giản vậy thôi, đêm các cô đi du lịch, đã xảy ra chuyện gì?”
“Chúng tôi ngủ.” Lý Nhã nhanh chóng trả lời.
“Nên hai người đều không nhìn thấy Trần Mộng đẩy La Diễm Hoa xuống sông?”
Vấn đề của Mộc Thất khiến Lý Nhã hốt hoảng, cô ta lập tức phản bác: “Cô đang nói gì? Cái chết của Diễm Hoa là chuyện ngoài ý muốn, không phải do Trần Mộng giết, lúc đó cô ấy cũng đang ngủ.”
“Hai người không ngủ chung lều với cô ấy, vậy sao lại có thể khẳng định chắc chắn rằng La Diễm Hoa và Trần Mộng không đi ra ngoài cùng nhau? Hơn nữa…” Mộc Thất ngừng lại một lát, chầm chậm gõ ngón trỏ xuống bàn, “Trần Mộng đã thừa nhận. Chúng tôi mới phát hiện ra, cô ấy có viết một lá thư xám hối bí mật, trong đó cô ấy thừa nhận mình đã giết hại La Diễm Hoa. Còn các cô…”
Phòng thẩm vấn kế bên, những đội viên khác đều chăm chú quan sát tình huống thẩm vấn, Tần Tiểu Mễ nghe thấy Mộc Thất nhắc đến thư, suy nghĩ một chút, hình như họ đâu có phát hiện ra bức thư nào đâu? Nhẹ giọng: “Thư?”
Lục Diệp chậc chậc hai tiếng, “Làm gì có đâu, con nhóc mặt liệt này nó tự bịa ra đấy.”
“Ồ!” Tần Tiểu Mễ hiểu ra, thì ra là như vậy, Mộc Thất thật lợi hại!
Cố Mi quay sang nhìn ánh mắt sùng bái của Tần Tiểu Mễ nhìn Mộc Thất, cười một cái rồi quay đầu lại xem tiếp: “Chỉ có Mộc Thất mới làm được việc nói dối không chớp mắt này thôi. Nhưng cũng chỉ được mỗi lúc thẩm vấn, bình thường nó vừa nói dối một câu, chúng tôi đều nhận ra.”
Tần Tiểu Mễ nghiêng đầu ngẫm nghĩ: Thật tốt! Thật ra vì quan hệ giữa mọi người rất tốt nên mới có thể phát hiện ra.
Bên trong phòng thẩm vấn, sau khi nghe Mộc Thất nói, Lý Nhã suýt nữa nhảy cẫng lên, “Cô ấy chết rồi!”
Hiển nhiên, chiêu của Mộc Thất có tác dụng.
Vì vậy cô tiếp tục nói dối: “La Diễm Hoa sao? Xem ra Trần Mộng viết đúng sự thật. Các cô đã cùng nhau ngụy tạo hiện trường giả cái chết ngoài ý muốn của La Diễm Hoa.”
Lý Nhã giải thích: “Trần Mộng không cố ý muốn giết La Diễm Hoa, cô ấy chỉ vô tình.”
“Trong luật pháp, đối với mạng sống của con người không có hai chữ vô tình.” Vẻ mặt Mộc Thất đột nhiên trở nên lạnh lùng, nghiêm túc, khí thế hoàn toàn áp chế người đối diện. “Trong buổi thẩm vấn lúc chiều, hai người đã che giấu rất nhiều chuyện, cho nên tôi hi vọng, từ bây giờ trở đi hai người không nói dối thêm một câu nào nữa, từ giờ trở đi hai người thay phiên nhau trả lời, bắt đầu từ cô.” Mộc Thất chỉ vào Chu Phong.
Sau đó cô bắt đầu thẩm vấn: “Chuyện Trần Mộng nhận được bưu kiện, hai người có biết không?”
Chu Phong: “Có biết.”
“Trong đó có gì?”
Lý Nhã: “Bên trong là đồ của La Diễm Hoa và một tờ giấy. Người kia nói hắn biết chuyện Trần Mộng giết La Diễm Hoa, còn biết chúng tôi đã giúp cô ấy che giấu chuyện này, sau đó viết những chuyện mà Trần Mộng và chúng tôi cần phải làm, chuyện gì cũng có, chúng tôi đều phải nghe lời hắn.”
“Vậy ngày tháng , hôm Trần Mộng tử vong, Trần Mộng có nhận được thứ gì không?”
Chu Phong: “Có, là một tờ giấy. Trần Mộng tan học về phòng kí túc thì thấy. Trên đó viết lời yêu cầu Trần Mộng cầm theo điện thoại di động đến khu nhà , nói là cô ấy nhất định phải đi, nếu không thì hắn ta sẽ công khai chuyện cô ấy giết người.”
“Vậy còn hai người, có nhận được gì không?” Những câu hỏi của Mộc Thất đều rất đơn giản, nhưng từng chút, từng chút dẫn dắt hai người đó nói ra sự thật.
Lý Nhã: “Có, cũng là tờ giấy, hắn không cho chúng tôi đi theo, cũng không cho chúng tôi báo cảnh sát, nếu không thì sẽ giết chúng tôi.”
“Sau khi Trần Mộng chết, có người bình luận ở diễn đàn, là một chuỗi mã, các cô có thấy không?”
Chu Phong: “Thấy, trên đó viết, ‘Trần Mộng là do tôi giết’. Chúng tôi biết là hắn không nói đùa, hắn đã giết người thật.”
Mộc Thất hỏi đến vấn đề quan trọng nhất: “Làm thế nào hai người biết được?”
Lý Nhã: “À, là Chu Phong thấy khi lướt diễn đàn.”
Mộc Thất đột nhiên cười khẽ, sau đó quay đầu sang phía bên trái, “Cảm giác khống chế hai người rất vui!”
Lý Nhã nghe xong ngẩn người: “Hả? Cô …”
Mộc Thất trực tiếp ngắt lời cô ta, nghiêm khắc: “Vấn đề này đến lượt Chu Phong trả lời.”
Chu Phong cắn môi, nhẹ giọng hỏi lại: “Câu này của cô là có ý gì?”
Từ đầu đến cuối Mộc Thất vẫn nhìn Chu Phong ở phía bên trái: “Nắm được điểm yếu của Trần Mộng, đe dọa cô ấy, sau đó dàn cảnh có một người muốn báo thù cho La Diễm Hoa, rồi từ đó khống chế Trần Mộng và Lý Nhã, những chuyện này chẳng phải là đều do cô làm ư?”
Lúc này Lý Nhã ngồi bên cạnh cô ta bắt đầu nổi đóa: “Cô đang nói nhăng nói cuội gì thế? Chuyện này liên quan gì đến Chu Phong?”
Mộc Thất vẫn bình tĩnh, đưa ra bằng chứng: “Chúng tôi đã kiểm tra điện thoại của Trần Mộng, trong danh sách cuộc gọi nhỡ có ghi lại, vào lúc giờ tối ngày tháng , Chu Phong đã gọi điện cho Trần Mộng.”
Chu Phong cúi đầu, “Đúng vậy, là tôi lo cho cô ấy.”
“Không phải vì lo lắng, cô để lại giấy nhắn, dặn Trần Mộng nhất định phải mang điện thoại di động là để gọi điện cho cô ấy. Trước đó cô đã lén đổi tiếng chuông điện thoại di động của Trần Mộng. Khi cô gọi đến, nhạc chuông không phải là tiếng thường ngày Trần Mộng hay dùng, mà là một đoạn ghi âm.” Mộc Thất lấy một chiếc điện thoại trong túi áo ra, là điện thoại của Trần Mộng, sau đó ấn mấy cái, bật đoạn ghi âm kia lên.
“Trần Mộng… Trần Mộng… Tớ ở dưới nước thật khó chịu… Cậu quay đầu lại nhìn tớ một cái đi…. A... A… A… A…” Giọng nói khàn khàn đã qua xử lý, nghe qua cảm giác rất đáng sợ.
Mộc Thất bật đoạn ghi âm này xong, lại nhìn về phía Lý Nhã, “Lý Nhã, cô có cảm thấy giọng nói này quen thuộc không? Không à? Vậy nghe lại lần nữa nhé.” Lần này Mộc Thất ra hiệu, Tần Tiểu Mễ ở phòng bên cạnh lập tức bật một đoạn âm thanh lên.
Vẫn là lời thoại như vừa nãy, nhưng đã được xử lý loại bỏ phần tạp âm và chế độ bóp giọng, trở về trạng thái ban đầu vốn có của nó.
Nghe thấy giọng nói cực kì quen thuộc này, Lý Nhã trợn to hai mắt, hoảng sợ quay sang nhìn Chu Phong bên cạnh, “Cậu… Cậu… sao có thể được?”
Vừa rồi khi nghe hai đoạn ghi âm, Chu Phong vẫn luôn im lặng cúi gằm đầu xuống. Lúc này cô ta mới ngẩng đầu lên, không hoảng hốt, không trốn tránh, cô ta thẳng thắn đối diện với hai người, cô ta nhếch môi lên cười, “Sao tôi lại không thể? Mấy người có thể thì sao tôi lại không?”
Lúc này Lý Nhã mới thực sự tin vào chứng cứ mà Mộc Thất đưa ra, “Thật sự là mày? Mày đã hại chết Trần Mộng?!”
Giọng Chu Phong lạnh xuống, “Đáng đời, ai bảo nó ghen tị với La Diễm Hoa? Ghen tị đến mức phát điên lên. Ha… ha… Thật buồn cười, vì một thằng đàn ông, mà chuyện gì nó cũng có thể làm ra được.”
Mộc Thất tỉnh táo, lạnh lùng lên tiếng, “Cô làm chuyện này cũng nhiều lần rồi nhỉ?"
Chu Phong quay sang nhìn Mộc Thất, nghịch ngợm nghẹo đầu, “Không có, tôi chỉ để cho chúng nó nhìn thấy nội tâm của mình thôi. Thứ nội tâm dơ bẩn.”
“Mày! Mày!” Lý Nhã không thể chấp nhận sự thật này, bắt đầu nổi điên lên, lập tức nắm lấy cổ áo của Chu Phong, kéo cả người cô ta đứng thẳng lên, bản thân vì quá giận dữ nên cũng không nói được hết câu.
“Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của chúng mày khi đó thật vui. Nhất là mày. Mày không thể tưởng tượng nổi chuyện này vui đến mức nào đâu. Ha… ha… ha…” Chu Phong nhìn qua có vẻ rất dữ tợn nhưng lại đang cười rất vui vẻ, cô ta ngẩng đầu lên cười lớn, dường như phát điên lên rồi. “Ha… ha… ha.”
“Con điên! Con điên này!” Lý Nhã tát cô ta một cái, Tôn Đống và Cao Đình cùng xông vào phòng, tách hai người ra.
“Chu Phong, mày sẽ chết không được tử tế!” Dù bị kéo ra ngoài, nhưng Lý Nhã vẫn cố quay lại mắng người. Chu Phong ngồi bệt dưới đất, trên mặt là nụ cười chiến thắng, cô ta chuyển tầm mắt, nhìn thẳng vào mắt Mộc Thất, đến nỗi có thể thấy bên trong đôi mắt đen nhanh ấy phản chiếu hình ảnh của mình, sau đó cô ta nghe thấy tiếng Mộc Thất cười, mỉa mai: “Cho rằng mình khống chế được người khác à? Tiếc thật đấy, từ nay về sau, số mệnh của chính cô, cô cũng không thể tự nắm giữ nữa rồi.” Mộc Thất nhìn cô ta một cái cuối cùng, xoay người đi ra ngoài.
~~~ Lời của tác giả: Vụ án này sắp kết thúc rồi, nhưng quyển này vẫn chưa hết, mấy người đoán đúng rồi đấy, vụ án này chỉ là khai vị thôi, vụ án chính bây giờ mới bắt đầu.
Tiếp theo là chuyện về nam chính khụ mọi người nói là nam chính quá mờ nhạt, toàn hỏi xem nam chính ở đâu các thứ, phần đầu vì chủ yếu nói về các vụ án, nam chính thì không phải cảnh sát, cũng không phải cố vấn, nên không thể tham gia điều tra được, về sau sẽ tốt hơn, nam chính sẽ dính lấy nữ chính như kẹo cao su vậy!
Cuối cùng, đừng quên những gì tôi viết ở văn án nhé, nữ chính có vấn đề thật đấy.