Editor: An Dung Ni
Beta: Queenie_Sk
Bầu không khí tại đội điều tra đặc biệt cực kỳ nặng nề, sau khi nhận được điện thoại của Cao Đình, mọi người lập tức dẹp bữa liên hoan sang một bên, vội vàng trở về cục cảnh sát.
“Đội trưởng, Vân Kiệt có chuyện thật sao?”
Cao Đình đến phòng làm việc trước mọi người, lúc mọi người đến, anh ta đang ngồi kiểm tra video giám sát khu nhà của Tưởng Vân Kiệt.
Cao Đình nghiêm mặt, “Mọi người đọc tờ giấy trên bàn đi, có vẻ là do tên bắt cóc để lại.”
Tờ giấy Cao Đình nhặt được ở nhà Tưởng Vân Kiệt đã được cho vào túi vật chứng, Hề Thiên Tường cầm lên, đọc to cho cả đội cùng nghe:
“Gửi đội điều tra đặc biệt:
Tưởng Vân Kiệt – người trong đội các anh giờ đang ở trong tay tôi, nếu muốn anh ta có thể bình an trở về thì hãy đi điều tra lại vụ án nữ sinh viên đại học Minh Khải ngã xuống hồ. Không điều tra rõ ràng thì đó là do cảnh sát các anh không làm tròn trách nhiệm của mình. Tôi cho các anh ba ngày để đổi hung thủ lấy Tưởng Vân Kiệt.”
“In trên giấy A, không có chữ kí.”
Tất cả mọi người đều nhìn qua tờ giấy một lần, cuối cùng đến tay Cố Mi, “Tôi đi kiểm tra xem trên giấy có dấu vân tay nào không.”
Tôn Đống lo lắng đến mức cuống hết lên, mặt mày đỏ lựng, “Ý tên bắt cóc là gì? Lại dám bắt cóc cảnh sát!”
Đây là lần đầu tiên họ gặp phải vụ án như thế này, nạn nhân bị bắt cóc lại là đồng đội của họ, cảm giác này thật sự rất tệ, tệ đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Vẻ mặt Lục Diệp cũng rất nghiêm túc, “Rất rõ ràng, tên bắt cóc không cần tiền chuộc, mà muốn chúng ta điều tra vụ án cho anh ta.”
“Dù là lý do đó đi chăng nữa thì cũng thể dùng cách bắt cóc người ta như thế này chứ. Vân Kiệt sẽ không sao đúng không? Chẳng biết cậu ta sẽ bị đối xử thế nào nữa.” Tôn Đống càng nghĩ càng thấy lo lắng.
Mọi người đều thở dài, đây chính là điều mà mọi người không dám nghĩ đến, hơn nữa còn thời hạn chỉ có ba ngày…
Hề Thiên Tường nghĩ ra một vấn đề, “Mà vụ án đó… chúng ta vẫn phải điều tra chứ, vì sao tên bắt cóc kia lại chọn chúng ta?”
“Rất khó nói.” Cao Đình lắc đầu, rồi tiếp lời: “Tôi kiểm tra video giám sát, camera ở khu nhà không bật, nên cũng không ghi lại được hình ảnh những người ra vào khu nhà của Vân Kiệt.”
“Hay là bây giờ chúng ta cứ đi tra án theo yêu cầu của tên bắt cóc đi. Chỉ vì một vụ án mà liều mình đi bắt cóc cảnh sát, có lẽ đây là người nhà hoặc người yêu của nạn nhân.” Mộc Thất đang nói, điện thoại di động của cô rung lên, có một tin nhắn đến: "Mộc Thất, tôi đến cửa rồi."
Mộc Thất đặt điện thoại xuống, đi ra cửa nhìn, không có ai. Chỉ thấy có ánh sáng điện thoại di động lóe ra, nghĩ đến người nào đó, cô đành phải đi theo ánh sáng màn hình di động.
Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, cô gái đang cầm điện thoại di động rút vội tay về. Cô ấy mặc cảnh phục, vóc người nhỏ bé, thậm chí còn lùn hơn Mộc Thất cm, tóc mái của cô ấy dài gần che hết mắt, cô ấy cúi đầu, dùng mũi chân vẽ vòng tròn dưới đất.
“Tần Tiểu Mễ.” Mộc Thất đến cửa, phát hiện ra cô ấy: “Vào đi.”
Cô gái tên Tần Tiểu Mễ gật đầu một cái, đi theo Mộc Thất vào phòng làm việc, những người trong phòng thấy Mộc Thất trở về phòng, cũng quay đầu nhìn sang. Tôn Đống trông thấy có một cô gái đi vào, theo phản xạ lập tức lùi lại một bước.
Mộc Thất dẫn Tần Tiểu Mễ vào phòng, giới thiệu với mọi người: “Đội trưởng, tôi gọi một người bạn đến giúp chúng ta, Tần Tiểu Mễ - công tác ở phòng hồ sơ, cô ấy cũng là kỹ thuật viên.”
Cao Đình hơi ngạc nhiên, “Ừ, vậy thì làm phiền cô.”
Trừ Mộc Thất, những người còn lại đều nhìn Tần Tiểu Mễ … Trong cục cảnh sát có người này à? Sao không có chút ấn tượng gì thế nhỉ?
Tần Tiểu Mễ cũng chỉ gật đầu với mọi người, nhìn về phía Mộc Thất, Mộc Thất hiểu ý, chỉ chỉ về chỗ ngồi của Tưởng Vân Kiệt.
Cô ấy không nói lời nào, đi đến chỗ của Tưởng Vân Kiệt, ngồi xuống, đầu tiên là quan sát máy tính, rồi nhanh chóng gõ gõ bàn phím, lúc ngẩng đầu lên bắt gặp mọi người đều đang nhìn mình. Cô ấy lặng lẽ cầm điện thoại ra, nhấn nhấn mấy cái, rồi giơ màn hình điện thoại trước mặt mọi người.
Cao Đình đứng gần cô ấy nhất, thấy trên màn hình có dòng chữ: Điều tra cái gì?
Vài giây yên lặng.
Đây là lần đầu tiên họ gặp một người thế này.
Cao Đình vẫn là người phản ứng lại nhanh nhất, dịu dàng nói với cô ấy: “À… Điều tra vụ án nữ sinh viên đại học Minh Khải ngã xuống hồ nửa năm trước.”
Nhận được chỉ thị, Tần Tiểu Mễ lập tức tập trung vào máy tính, mười ngón tay liên tục gõ phím.
Lục Diệp ngồi cạnh Mộc Thất, đụng nhẹ vào cánh tay cô, “Bị sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là không thích lên tiếng nói chuyện thôi.”
Lục Diệp gật đầu, tỏ vẻ hiểu, thì ra là lười.
Mộc Thất nhìn vẻ mặt Lục Diệp cũng đủ biết là anh ta đang hiểu lầm. Tần Tiểu Mễ không thích nói chuyện không phải vì lười, mà vì cô ấy nói lắp. Sau này vì lý do gì đó, vốn dĩ chỉ ít nói, giờ lại thành ra im hẳn, chỉ dùng điện thoại di động để giao tiếp với người khác. Cũng chính vì vậy mà bị điều xuống phòng hồ sơ. Mộc Thất quen cô ấy ở phòng hồ sơ, sau khi hai người thành bạn, cô hay nhờ Tần Tiểu Mễ tra tài liệu, qua chuyện lần này, cô muốn giúp Tần Tiểu Mễ quay về công việc cũ.
Một lúc sau, Tần Tiểu Mễ dừng tay, sau đó chỉ chỉ vào màn hình máy tính, tỏ vẻ là mình điều tra ra được rồi.
Đội điều tra đặc biệt lần này đã quen với cách giao tiếp đặc biệt của Tần Tiểu Mễ, kéo nhau đến trước màn hình máy tính xem kết quả.
Cao Đình đọc báo cáo của vụ án đó lên: “Vụ án xảy ra vào ngày tháng năm ngoái, nạn nhân tên là Trần Mộng, sinh viên năm hai khóa Tiếng Anh đại học Minh Khải. Sáng sớm ngày , nạn nhân được phát hiện ra đã tử vong ở hồ bơi của trường, thời gian tử vong được xác định là khoảng - giờ đêm ngày tháng . Cảnh sát đã điều tra, kết quả cuối cùng là nạn nhân rơi xuống nước chết đuối, là cái chết ngoài ý muốn.”
Tôn Đống nghi ngờ: “Nếu là cái chết ngoài ý muốn thì lấy đâu ra hung thủ?”
Mộc Thất: “Đêm khuya ngã xuống hồ nước ở trường rồi chết đuối thì đúng là có chút kì lạ. Người thân của nạn nhân không chấp nhận kết quả điều tra này cũng là chuyện bình thường.”
Tôn Đống nghe lời Mộc Thất nói xong gật đầu, sau đó lại thắc mắc, “Nhưng tại sao nửa năm sau mới điều tra? Nếu thấy có vấn đề thì phải nói ra ngay lúc đó chứ, sao lại đợi đến tận giờ?”
Lục Diệp gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, “Có lẽ anh ta mới phát hiện ra điều gì đó đủ để khiến anh ta tin rằng cái chết của Trần Mộng không phải là chuyện ngoài ý muốn.”
Tiếng gõ mặt bàn dường như khiến Tần Tiểu Mễ chú ý, cô ấy nhìn tay Lục Diệp, sau đó lại ngồi gõ chữ trên điện thoại.
Mấy giây sau, Mộc Thất nhận được tin nhắn từ Tần Tiểu Mễ: “Mật mã Morse?”