Editor: Hachonie
Trong bóng tối, ai sẽ là người dẫn ta đến ánh sáng.
Trong căn phòng mờ tối, một cô gái trẻ đầu bị băng bó chậm rãi mở mắt, cô cảm giác mình đang nằm trên ghế sô pha, trong căn phòng yên tĩnh, không nghe được âm thanh nào.
Nhớ lại lúc trước khi mình bị ngất đi, cô ngồi yên một chỗ không dám động đậy, một lúc lâu mới gọi tên của bạn mình: “Chu Chu! Diệu Khả! Lệ Phỉ!”, giọng của cô run run, gọi nhiều lần cũng không có ai trả lời, dường như trong phòng chỉ có một mình cô.
Cả người cô run rẩy, căn phóng tối đen không có một tia sáng, cô cũng không biết đây có phải là căn phòng lúc đầu mình ở không, trong căn phòng có gì cũng không biết.
Đấu tranh rất lâu, cô cố gắng lấy can đảm từ từ đứng lên, tiến về phía trước, vừa đi vừa gọi tên bạn của mình. Đi được vài bước thì cô bị vấp phải thứ gì đó, cô ngã trên mặt đất, không dám bước đi nữa sau đó thăm dò trên mặt đất, sự khủng hoảng bất lực lan tỏa toàn thân, cô run rẩy bò về phía trước.
Cô tìm kiếm ở phía trước, thì đụng phải vách tường, cô vịn vách tường chậm rãi đứng lên, trên tay như chạm vào thứ gì đó ẩm ướt, có mùi đặc biệt, không biết là của ai, cũng không muốn đoán là ai, nhưng cảm giác trên tay rất rõ ràng, vẫy ra cũng không được.
Nước mắt theo gương mặt của cô chảy xuống, cô che miệng tiếp tục bước về phía trước, liền đụng phải tay nắm cửa, cô mau chóng vặn tay nắm, nhưng không được, cô dùng cơ thể để đẩy cửa cũng không có tác dụng, cánh cửa đã bị khóa chết, cô bật khóc, ngoài cửa không có chút động tĩnh nào.
Cô dường như đang ở sát bờ vực thẳm lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng cô biết mình không thể ngồi chờ chết, nhất định sẽ có cách, cô tiếp tục sờ soạng bên cạnh, thì ấn phải công tắc đèn.
Căn phòng tối đột nhiên sáng lên, ánh đèn sáng làm mờ mắt cô, cuối cùng cô cũng thấy được toàn bộ căn phòng, sự tự tin của cô liền tan vỡ, không khống chế được, cô sợ hãi ngồi trên đất, nhìn tay phải của mình, cố sức lau xuống đất, lau mãi không sạch.
Chữ “SOS” đỏ tươi trên tường trắng tuyết, phía dưới chữ còn có chất lỏng chậm rãi chảy xuống, một dấu tay được in lên rõ ràng.
“A a a a a a a!”
Triệu Cường bịt tai lui về sau vài bước, nhìn Đường Dật đang hoảng hồn nói: “Bạn nhỏ Đường Dật làm gì vậy, chỉ đập bàn một cái thôi có cần kêu thảm như vậy không?”
Đường Dật xoa xoa ngực, đem bìa quyển sách cho Triệu Cường xem: “Anh Cường à, tôi đang đọc tiểu thuyết kinh dị mà.”
“Gan nhỏ vậy mà cũng đọc tiểu thuyết kinh dị.” Triệu Cường nhìn sơ qua quyển sách, “Thoát khỏi mật thất, đây là trò chơi mà tôi thường chơi trên máy tính mà.”
Đường Dật gật đầu: “Sách này lấy bối cảnh là mật thất, nếu trong thời gian quy định mà không thể thoát khỏi một căn phòng thì một người sẽ bị chết, hơn nữa còn chết rất thảm.”
Lam Tiêu Nhã đang sửa sang đồ nghe đến mật thất cũng thích thú chạy đến, “Mật thất! Tôi cũng rất thích chơi trò thoát khỏi mật thất, tôi có vé trò chơi này dành cho bốn người, hay là cuối tuần chúng ta cùng nhau đi chơi đi.”
“Mộc Cửu ơi!” Lam Tiêu Nhã kéo Mộc Cửu sang bên cạnh choàng tay lên vai cô, “Tôi đã có đội hình hoàn hảo rồi, Đường Dật, Mộc Cửu còn có tôi và Triệu Cường, có hai thiên tài ở trong đội, chắc chắn chúng ta có thể thoát khỏi mật thất nhanh nhất.”
“Thêm tôi vào làm gì?” Triệu Cường chỉ vào mình, ở đây có hai thiên tài rồi, bọn họ tùy ý dùng chút chất sám là có thể phá giải hết mật thất.
Lam Tiêu Nhã vỗ vai anh, như đang giao nhiệm vụ quan trong, “Lỡ như cần người xung phong đi trước, cần sức mạnh và vân vân, hơn nữa có cậu tôi sẽ không bị xem là ngốc.”
Triệu Cường không nói gì, không ngờ anh chỉ có thể làm nền cho người khác.
Lúc này Tần Uyên đi đến, “Tiêu Nhã, buổi tối cô rảnh không? Dẫn Mộc Cửu đi mua chút đồ đi.”
“Được” Lam Tiêu Nhã liền đáp ứng, “Đúng rồi, đội trưởng, có được bao cơm chiều luôn không?”
Tần Uyên gật đầu
“Tôi cũng đi nữa được không?” Triệu Cường cũng muốn đến chung vui.
Mộc Cửu mặt không đổi mở miệng: “Anh đến trả tiền?”
Triệu Cường tức giận nói: “Tôi đi theo đội trưởng!”
Cuối cùng vẫn là bốn người cùng đi, bốn người ăn cơm chiều gần trung tâm thương mại, rồi đi mua quần áo cho Mộc Cửu.
Mộc Cửu mang theo rất ít đồ, từ đầu Tần Uyên cũng không biết nhưng càng ngày trời càng lạnh, Mộc Cửu còn mặc áo tay ngắn hỏi ra mới biết cô chỉ đem theo vài cái áo tay ngắn, mà tất cả hành lý cũng chỉ có nhiêu đó.
Đặc biệt là chuyện xảy ra đêm qua, anh là một đội trưởng đội Điều Tra Đặc Biệt mà buổi tối phải chạy ra siêu thị mua món đồ đó, mà thủ phạm gây ra thì làm như không liên quan đến mình, đội trưởng Tần nghĩ lại liền cảm thấy khó chịu.
Bốn người đi chung mà người hưng phấn nhất là Lam Tiêu Nhã, tuy bình thường cô không chú trọng việc ăn mặc trang điểm nhưng lại rất thích chọn đồ cho người khác, bình thường thì không có đối tượng nhưng hiện tại hai mắt Lam Tiêu Nhã sáng rực nhìn Mộc Cứu, xoa xoa tay, hôm nay cô nhất định sẽ làm cho Mộc Cửu trở thành một búp bê xinh đẹp!
Toàn bộ quá trình Mộc Cửu đều phối hợp theo, Lam Tiêu Nhã phụ trách chọn đồ, cô thử vài bộ quần áo theo ý Lam Tiêu Nhã, Triệu Cường lúc đầu cũng muốn khen vài câu, nhưng nhìn sắc mặt đội trưởng nhà mình thì không dám mở miệng nói câu nào.
Cuối củng Tần Uyên không chịu được, lên tiếng ngăn lại: “Tiêu Nhã, cô ấy hai mươi tuổi, là cảnh sát, không phải nữ sinh.”
Lam Tiêu Nhã thấy mình có chút hơi quá, cười nói: “A, xin lỗi, nhưng em gái Mộc Cửu mặc như vậy rất hợp.”
Trong lòng Triệu Cường gật đầu mạnh mẽ.
Cuối cùng cũng chọn được vài bộ phù hợp, khi tính tiền, Tấn Uyên rút thẻ trong ví ra trả tiền, Triệu Cường kinh ngạc nói: “Đội trưởng, anh trả tất cả à?” Trong lòng nghĩ đội trưởng đối với Mộc Cửu thật tốt.
“Đây là thẻ của Mộc Cửu.” Tân Uyên bấm mật khẩu.
Triệu Cường ngạc nhiên, quay lại nhìn Mộc cửu: “Ôi! Mộc Cửu cô lấy thẻ đưa cho đội trưởng giữ, hai người có phải đã…”
“Ngừng! Đừng nghĩ nhiều.” Tần Uyên biết nếu Triệu Cường nói tiếp thì chẳng có lời gì tốt đẹp, kịp thời ngăn lại, “Cô ấy không biết dùng nên tôi giữ giùm cô ấy.”
Mua xong quần áo, Lam Tiêu Nhã hỏi: “Đội trưởng còn muốn mua gì không?”
Tần Uyên nghĩ đến chuyện đêm qua, nhưng lại không tiện nói, nhìn Mộc Cửu nói: “Cô nói với cô ấy đi.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Mộc Cửu đờ đẫn.
Tần Uyên ấn vào thái dương, nghiến răng nói: “Cái mà đêm qua tôi đi mua cho cô đó.”
Mộc Cửu nghĩ đến: “À, băng vệ sinh’”
“…”
Cô phải mau chóng thoát khỏi phòng này, cô gái trẻ sợ hãi nghĩ như vậy, cô phát hiện mình đang ở trong mật thất còn bạn bè thì lại không thấy.
Cô nhặt tờ giấy rơi trên mặt đất, trên tờ giấy mấy chữ: “Em yêu của tôi, muốn ra ngoài sao? Bạn em đang chờ em cứu đó, mạng sống của họ đều ở trong tay em, thoát khỏi căn phòng này, tôi tin tưởng ở em.” Nước mắt không kiềm chế được rơi xuống, cô nhanh chóng lau đi, hiện tại cô không thể khóc, cô nhất định phải nghĩ cách thoát ra.
Cửa bị khóa, cô nhất định phải tìm được chìa khóa, chỉ cần thoát khỏi nơi này, cô có thể đi báo cảnh sát, có thể tìm được bạn cô.
Sau khi tự an ủi mình, tâm trạng cô đã bình tĩnh, bắt đầu tìm kiếm manh mối trong phòng, trên thanh gỗ trong tủ có đặt hai chiếc hộp khóa mã nhỏ, rất có thể chìa khóa cũng ở ngay trong này, vậy thì cô cần hai cái mật mã, một cái ba chữ số, một cái bốn chữ số.
Lúc trước cùng bạn bè đi chơi mật thất nên cô cũng biết một chút, bốn chữ số mật mã là ngày sinh nhật, trên giá sách có mấy quyển sách, cô tìm được một cái như chứng minh thư giả.
“” Cô nhanh chóng chỉnh số trên khóa, nhưng ngoài dự đoán cửa khóa không mở được!
Người kia đã sửa mật mã
Trong lòng cô có cảm giác như bị người ta hắt một xô nước lạnh vào mặt, nếu mật mã này không đúng vậy hắn sẽ dùng mật mã nào?
Ngồi suy nghĩ một chút không hiểu sao cô lại thử sinh nhật của chính mình.
Lạch cạch, khóa mở ra.
Cảm giác lạnh lẽo truyền từ lòng bàn chân lên khắp toàn thân, vì sao lại là sinh nhật của cô, hôm nay cô cũng không mang theo chứng minh thư, sao người kia lại biết sinh nhật cô.
Cô quay đầu, nhìn vào chiếc gương đến vách tường có ba chữ SOS đỏ tươi đang chảy xuống, cảm thấy thật kỳ lạ. Trong phòng rõ ràng chỉ có một mình cô, nhưng cô có cảm giác đang bị ai đó nhìn, cuối cùng thì người đó là ai? Người đó có biết cô không? Làm vậy với mục đích gì?
Cô không muốn nghĩ nhiều nữa, lấy chìa khóa mở rương nhỏ ra.
Bên trong có một chìa khóa, cô không tin vào mắt mình thậm chí còn nghĩ đây là chìa khóa giả, vì còn một mật mã chưa giải, sao chìa khóa lại xuất hiện dễ như vậy.
Tất cả việc này có chút không hợp lý, nhưng lúc này cô không thể nghĩ nhiều như vậy, cô nhanh chóng cầm chìa khóa cho vào ổ khóa cửa ra vào.
Răng rắc, chìa khóa là thật, cửa mở ra.
Cô kích động kéo cửa chuẩn bị chạy ra, thì cảnh tượng trước mặt khiến cô bất động tại chỗ.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, cả người phát run, cô thở dốc, thật lâu mới mở miệng gọi: “Lệ, Lệ Phỉ.”
“Lệ Phỉ! A a a a!” Hành lang tăm tối chỉ có tiếng khóc, tiếng la của cô gái, không ai có thể nghe được.
“Em yêu của tôi, trò chơi chỉ mới bắt đầu, hãy tận hưởng đi.”