Người Điều Khiển Tâm Lý

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Hachonie

Quá tự kiêu thường sẽ làm tê liệt thần kinh của chúng ta.

Các thành viên của đội Điều Tra Đặc Biệt trở về cục cảnh sát, Tần Uyên và Trần Mặc lấy khẩu cung của Trần Vĩnh Niên, Triệu Cường cùng Hồng Mi thì lấy khẩu cung của người đàn ông làm náo loạn hiện trường, Thạch Nguyên Phỉ với Đường Dật ở văn phòng sắp xếp lại hồ sơ vụ án, còn lại Lam Tiêu Nhã và Mộc Cửu ở phòng pháp y vừa ăn bánh ngọt vừa tán gẫu.

Lam Tiêu Nhã nghẹn họng nhìn trân trối Mộc Cửu trong nháy mắt đã ăn hết hai miếng bánh ngọt: “Mộc Cửu à, em quả thực xứng với cái danh “thánh ăn” nha, nhưng mà cũng phải nói, em là người duy nhất dám vào phòng pháp y ăn đó.”

Mộc Cửu lại bỏ thêm miếng bánh vào miệng, nhìn những dụng cụ xung quanh căn phòng, khen ngợi: “Nơi này tốt lắm.”

Lam Tiêu Nhã thấy Mộc Cửu bên khóe miệng bị dính bơ, vẻ mặt không chút thay đổi còn nghiêm túc ngồi ăn bánh ngọt, nhịn không được vẻ mặt háo sắc, vươn tay xoa mặt cô: “A a a, Mộc Cửu thật ngốc nhưng rất đáng yêu.”

Một màn này bị Triệu Cường và Hồng Mi vừa lấy lời khai phạm nhân ra thấy được, Triệu Cường làm vẻ mặt thương tiếc nói với Lam Tiêu Nhã: “Chị à, chị làm ơn nhẹ tay giùm đi, em ấy chỉ là con nít thôi.” Vừa nói xong thấy Lam Tiêu Nhã biến sắc, liền chạy nhanh đến trốn sau lưng Hồng Mi.

Lam Tiêu Nhã đang muốn nổi giận, Mộc Cửu một bên mở miệng nói: “Tôi không phải con nít, làm sai rồi trốn sau lưng người lớn mới là con nít.”

“Phốc.” Hồng Mi cùng Lam Tiêu Nhã phụt cười.

Triệu Cường bị châm chọc nóng nảy giơ chân, “Tôi nói nè em gái Mộc Cửu, sao cô luôn nhắm vào tôi vậy?”

Mộc Cửu ra vẻ thần bí mở miệng: “Anh làm tôi nhớ đến một người.”

“Ai vậy?” Triệu Cường mở miệng, lòng có chút bất an.

“Một người đã chết.”

“…” Anh chỉ biết!

Nhìn thấy biểu cảm của Triệu Cường, Hồng Mi che miệng cười nhẹ, còn Lam Tiêu Nhã lại không khách khí mà cười thật to.

Mộc Cửu cúi đầu xuống, bóng râm che mất làm cho người ta không nhìn được vẻ mặt của cô.

Đường Dật chạy đến nhìn thấy cảnh này cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn mở miệng nói: “Đội trường bảo mọi người quay về phòng họp.”

“Đội trưởng, thai phụ kia bị hoảng sợ nhưng thân thể không có vấn đề gì, đứa nhỏ trong bụng cũng không sao. Nhưng tôi cùng chị Mi lấy khẩu cung người làm náo loạn hiện trường thì hắn kiên quyết nói mình bị người khác uy hiếp, có một người đàn ông cầm dao để sau lưng hắn, nếu hắn không làm theo lời người đó thì sẽ giết chết hắn, mọi người nói xem lời hắn nói có thể tin sao? Tôi nghĩ hắn chỉ nói dối để trốn tội.”

Thạch Nguyên Phỉ tiếp lời: “Cũng không nhất thiết là hắn nói dối, nói không chừng người đàn ông cầm dao uy hiếp hắn chính là tòng phạm của Trần Vĩnh Niên, chẳng phải trong điện thoại của Trần Vĩnh Niên có tin nhắn cảnh báo sao, chỉ tiếc là tôi không thể điều tra được số di động là của người nào.”

Triệu Cường buồn lòng: “Đã hơn nửa ngày rồi mà lại không thể kết án.”

Lúc này đột nhiên Mộc Cửu mở miệng: “Hắn không có tòng phạm, có thể đó chỉ là trò đùa của một người thôi.”

“Trò đùa? Việc này thiếu chút nữa đã làm chết một mạng người.” Triệu Cường nghe xong liền tức giận.

“Hắn có thể nhắn tin cảnh báo cho Trần Vĩnh Niên trước khi chúng ta tìm ra hắn, chứng minh hắn đã sớm biết Trần Vĩnh Niên là hung thủ, việc này chỉ có hai khả năng, một là hắn thông qua manh mối của chúng ta tìm ra được Trần Vĩnh Niên, hai là hắn đã nhìn thấy hung thủ bắt cóc nạn nhân hoặc hắn thấy được quá trình bỏ xác.

Đường Dật nhớ lại nói: “Vụ án đầu là do hai người nhặt ve chai phát hiện, vụ thứ hai thì do một cảnh sát trong đội Điều Tra Ma Túy phát hiện.”

Tần Uyên nghiêm túc nói: “Là ai trong đội Điều Tra Ma Túy.”

Hồng Mi lật tư liệu nói: “Là Lí Thiên Bằng, đội trưởng nghi ngờ hắn.”

“Khoan đã, Lí Thiên Bằng có phải là người lúc trước muốn vào đội của chúng ta nhưng lại bị từ chối?” Triệu Cường dường như nghĩ được việc gì đó, tròng mắt chuyển động, đột nhiên vỗ bàn, “Tôi nhớ rồi, lúc tôi ở hiện trường thứ nhất có nhìn thấy hắn, hắn còn đến chào hỏi tôi.”

Lời nói của Triệu Cường càng thêm chứng thực phán đoán của Tần Uyên, anh lạnh lùng nói: “Một cảnh sát điều tra ma túy có thể xuất hiện ở nơi nào, Thạch Đầu, điều tra xem hôm nay hắn ở nhà hay ở cục cảnh sát.”

Không lâu sau, Thạch Nguyên Phỉ, xuất hiện ở phòng họp, “Đội trưởng hôm nay hắn không ở trong cục.”

Tần Uyên quyết định thật nhanh, “Đi, đến nhà hắn.”

Đến dưới lầu nhà Lí Thiên Bằng, Tần Uyên bảo Triệu Cường và Trần Mặc ở trong xe, anh cùng Mộc Cửu cùng nhau lên lầu.

Triệu Cường không dám phản đối ý kiến của đội trưởng, chờ Tần Uyên và Mộc Cửu vào tòa nhà thì ở bên cạnh Trần Mặc nói: “Anh nói xem sao chúng ta chỉ có thể ngồi chờ trong xe.”

So với Triệu Cường thì Trần Mặc thản nhiên hơn nhiều: “Họ phải đi nói chuyện khách sáo, chúng ta đi chung cũng vô dụng.”

Triệu Cường không chút suy nghĩ nói: “Vậy thì sao chứ, tôi cũng biết nói chuyện khách sáo mà.”

“Có thể nói chuyện khách sáo nhưng không có đầu óc cũng không được.” Mặt Trần Mặc không chút thay đổi nói ra những lời này, ngữ khí giống như là nói sự thật.

“…” Triệu Cường cảm thấy bị đả kích sâu sắc, trong một ngày mà hai lần bị nói là không có đầu óc.

Lí Thiên Bằng ở trong nhà nhìn màn hình thấy Tần Uyên ở dưới lầu, còn có cô gái nghe nói là vừa mới tới, nhất thời trong lòng có chút bất an, lúc này mà đội trưởng đội Điều Tra Đặc Biệt đột nhiên đến tìm, không lẽ họ đã phát hiện ra điều gì, hắn suy nghĩ vài giây rồi quyết định vẫn mở cửa cho họ, thời gian họ lên lầu, Lí Thiên Bằng nghĩ lại việc mình làm, thấy mình không hề để lại dấu vết và sơ hở nào, cho nên khi mở cửa hắn đã khôi phục lại bình tĩnh.

“Đội trưởng Tần, sao anh lại đến đây, có việc gì cần tìm tôi sao?” Lí Thiên Bằng có chút kinh ngạc hỏi, thì nhìn thấy cô gái, sau lưng là Tần Uyên có vẻ mặt không tốt.

Mộc Cửu vươn tay, mặt không chút thay đổi tự giới thiệu: “Xin chào, anh là Lí Thiên Bằng phải không? Tôi là Mộc Cửu của đội Điều Tra Đặc Biệt.”

Lí Thiên Bằng chỉ biết Mộc Cửu vừa mới vào đội điều tra đặc biệt được vài ngày, ngoài ra không biết gì nữa. Hắn nhìn cô cùng các đội viên khác thì cảm thấy đây chỉ là một cô gái ốm yếu, rốt cuộc có tài cán gì mà được vào đội Điều Tra Đặc Biệt. Bây giờ tiếp xúc cô lại cảm thấy thật quái lạ, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh kia, Lí Thiên Bằng không thể diễn tả được loại cảm giác này, nhưng hắn vẫn bắt tay, “A, xin chào, vào trong ngồi đi.”

Lí Thiên Bằng dẫn họ vào phòng khách ngồi, sau đó đi pha hai chén trà, thấy bộ dạng xa cách của Tần Uyên, vẻ mặt bình tĩnh không nói lời nào, hắn nghĩ thầm Tần Uyên có tiếng là người tính tình khó chịu, nhưng hắn chưa bao giờ thấy bộ dạng này nên trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng không hỏi gì, chờ bọn họ nói ra mục đích đến đây.

Mộc Cửu cầm chén trà lên ngửi, sau đó để lại trên bàn, lúc này mới mở miệng nói: “Là như vầy, chắc cảnh sát Lí cũng biết hung thủ Trần Vĩnh Niên của vụ án phải không?”

Trong lòng Lí Thiên Bằng có chút hỗn loạn, tay không ngừng ma sát lên chén trà, nhưng vẫn trấn tĩnh nói: “A, biết chứ, là người đã giết hai thai phụ phải không?”

Mộc Cửu: “Đúng vậy, sáng nay chúng tôi đã bắt được hung thủ nhưng chúng tôi nghi ngờ hắn có tòng phạm.”

“Ý của cô là còn có một hung thủ nữa?” Lí Thiên Bằng cẩn thận hỏi: “Căn cứ vào đâu?”

“Trần Vĩnh Niên là người bệnh, chúng tôi cho rằng nếu hắn gây án một mình sẽ rất khó khăn nên khả năng hắn có tòng phạm là rất cao.”

Lí Thiên Bằng yên lòng, trong lòng hiện lên sự khinh thường, nghĩ thầm, hóa ra đội Điều Tra Đặc Biệt chỉ có thế, “Vậy mọi người đến tìm tôi vì…”

Mộc Cửu đoán không sai, khóe miệng Lí Thiên Bằng hơi nhếch lên, sau đó hạ mắt nói: “Cảnh sát Lí là người phát hiện ra nạn nhân thứ hai, có thể đó là lúc hung thủ vừa mới bỏ xác, cho nên phiền cảnh sát Lí nhớ lại một chút xem có nhìn thấy xe màu trắng của hung thủ không.” Mộc Cửu lấy từ trong bao ra bức ảnh để lên bàn.

Lí Thiên Bằng giả vờ nhìn lướt qua rồi hướng Mộc Cửu lắc đầu: “Tiếc quá, không có, lúc đó tôi không nhìn thấy chiếc xe nào ở đó.”

“Thật không dám giấu, đội Điều Tra Đặc Biệt chúng tôi gặp phải vấn đề, nên muốn đến nghe ý kiến của cảnh sát Lí về việc này.”

“Nghe ý kiến của tôi.” Lí Thiên bằng theo bản năng nhìn sang Tần Uyên, thấy sắc mặt hắn ngày càng kém, nghĩ đến đúng là mất mặt.

Mặt Mộc Cửu không chút thay đổi nói: “Tôi nghe nói cảnh sát Lí là người phát hiện ra thi thể, từ chỗ cục trưởng tôi cũng có nghe ông ấy khen ngợi anh, hơn nữa lúc trước cảnh sát Lí hình như cũng muốn vào đội Điều Tra Đặc Biệt.”

Lí Thiên Bằng cười thẩm trong lòng, trên mặt lại khiêm tốn nói: “Đúng vậy như tiếc rằng tôi không có đủ năng lực, đội trưởng Tần cũng không vừa ý tôi.”

“Không có đâu, con người cũng có lúc nhìn lầm, chắc cảnh sát Lí không ngại góp ý để chúng tôi mau chóng kết thúc vụ án.” Mộc Cửu vừa mới nói xong chợt nghe Tần Uyên ngồi bên cạnh hừ lạnh một tiếng.

“Nói thật tôi cảm thấy khả năng hung thủ có tòng phạm là không lớn, nạn nhân là thai phụ thì cũng như quần thể yếu đuối, hung thủ dù có bệnh nhưng cũng là một người đàn ông trưởng thành, lấy một thanh gỗ đánh lén phía sau nạn nhân thì hoàn toàn có thể khống chế nạn nhân.”

“Dùng cây gỗ? Sao không phải là cây sắt hay cây búa?”

Lí Thiên Bằng hoảng hốt, cảm thấy đã nói ra đều không nên nói, trong lòng căng thẳng, buông chén trà, vội vàng giải thích: “Việc này, tôi nghĩ là dùng cây gỗ đánh sẽ không làm nạn nhân chết ngay lập tức.”

“Cảnh sát Lí làm sao biết được hung thủ chỉ muốn làm nạn nhân hôn mê mà không phải đánh chết nạn nhân.”

Trong lòng Lí Thiên Bằng hỗn loạn, “Ý tôi không phải…”

Mộc Cửu hít một hơi, liếc nhìn Tần Uyên bên cạnh: “Chắc chắn là hắn.”

“Cái, cái gì?”

“Lí Thiên Bằng rõ ràng anh nhìn thấy hung thủ bỏ xác lần đầu, anh sớm biết hung thủ là ai, chẳng những không báo cáo, trái lại còn báo tin cho hung thủ, ở bệnh viên uy hiếp người dân gây náo loạn. Tất cả đều do anh làm.”

“Đội trưởng Tần, anh nói đi đâu vậy, sao tôi có thể làm vậy…”

Tần Uyên khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn hắn, “Tên của hung thủ đến bây giờ còn chưa công khai, trừ người của đội Điều Tra Đặc Biệt thì không ai biết, Lí Thiên Bằng làm sao anh biết được?”

Trên trán Lí Thiên Bằng đầy mồ hôi, chỉ vào Mộc Cửu: “Không phải, là do cô ấy nói.”

Mộc Cửu giương mắt nhìn hắn: “Tôi nói là Trần Vĩnh Niên của vụ án , tôi không hề nói là vụ án nào.”

Tần Uyên cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Trần Vĩnh Niên khai là có một chiếc xe con màu trắng, mà chiếc xe mà chúng tôi cho anh xem hình là chiếc xe màu trắng có rèm che, anh chưa xem hình đã vội vàng phủ nhận, cho nên rõ ràng là anh đã từng nhìn thấy xe của hung thủ. Chi tiết của vụ án cũng không được công khai, anh lại biết hung thủ dùng cây gỗ đánh hôn mê thai phụ.”

Tần Uyên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lí Thiên Bằng: “Cảnh sát Lí nhiêu đó chứng cứ đã đủ chưa?”

Truyện Chữ Hay