Sáng sớm thứ năm, ở một khu vui chơi mới vừa hoạt động, một cậu bé đội nón len màu xanh đen kéo tay mẹ mình vội vã đi vào bên trong.
Mẹ cậu bé nhắc nhở: “Tiểu Thiên, chậm một chút.”
Cậu bé chỉ dùng sức đẩy mẹ mình, “Mẹ ơi nhanh lên đi, con muốn chơi vòng quay ngựa gỗ.”
Mẹ cậu nói: “Biết rồi, sẽ dẫn con đi chơi mà.”
Cậu bé hé miệng nhỏ nhắn cười với mẹ, “Mẹ ơi, khó khăn lắm mới có được một ngày để đi chơi, con muốn hôm nay sẽ chơi hết tất cả các trò ở đây.”
Mẹ cậu bất đắc dĩ cười nói: “Được, hôm nay cho con làm chủ.”
Bởi vì đang trong thời gian làm việc và vừa mới mở cửa nên hiện tại du khách đến đây không nhiều, ở vòng quay ngựa gỗ ngoại trừ nhân viên đang làm việc thì không có người khác.
Cậu bé hưng phấn chạy đến, nhờ sự giúp đỡ của mẹ mà leo lên một con ngựa gỗ màu trắng, hai tay bé nắm lấy hai tay nắm trên ngựa gỗ, xem ra bé rất hài lòng.
Nhân viên nhanh chóng mở chốt khởi động, thiết bị chậm rãi chuyển động, ngựa gỗ cứ nhấp nhô lên xuống, cậu bé một tay giữ tay nắm, tay kia thì vỗ mông ngựa hô: “Hey, hey!”
Mẹ bé ở bên ngoài dùng máy chụp hình chụp cho bé, rồi lại nhắc nhở bé chú ý an toàn.
Vòng xoay ngựa gỗ chuyển đến bên kia thì cậu bé đột nhiên chỉ vào chỗ ở cách đó không xa: “Mẹ ơi, bong bóng kia, bên kia có rất nhiều bong bóng đẹp.”
Mẹ cậu bé buông máy chụp hình xuống, xoay người nhìn lại quả nhiên ở bức tường bên kia có rất nhiều bong bóng đủ màu sắc nhìn rất đẹp.
Sau khi chơi vòng quay ngựa gỗ cậu bé nhảy xuống kéo tay mẹ mình nhõng nhẽo: “Mẹ ơi, con muốn có bong bóng đó, muốn có nhiều bong bóng.”
Mẹ bé bất đắc dĩ nói: “Bên đó mẹ không lấy được.”
Cậu bé không nghe theo, ở một bên hô: “Mẹ, con muốn bong bóng! Con muốn có bong bóng.”
Mẹ cậu bé bị cậu bé nhõng nhẽo không có cách nào khác là hỏi nhân viên ở vòng quay ngựa gỗ, “Anh ơi, thật ngại quá, cho hỏi sao bên đó có nhiều bong bóng vậy?”
“Ôi chao, bong bóng bên kia sao? Tôi còn mới biết đó.” Nhân viên có chút bất ngờ, sờ sờ đầu, “Kỳ quái, bên kia còn đang thi công, ở đâu ra nhiều bong bóng như vậy.”
Cậu bé: “Con muốn có bong bóng.”
Nhân viên thấy cậu bé bĩu môi trông có vẻ rất mong muốn, sờ đầu bé rồi nói: “Anh bạn nhỏ muốn có bong bóng sao, đừng gấp, chú qua đó nhìn xem sao.”
Cậu bé mỉm cười nói: “Cảm ơn chú.”
Bức tường không quá cao, nhân viên đó giẫm lên một tảng đá ở gần đó, đưa đầu nhìn bên trong.
“Aaaa!”
Trong vòng tròn bong bóng rực rỡ, một cậu bé an tĩnh năm đó, trên cổ cậu bé thắt một chiếc nơi bươm bướm bằng dây ruy băng đỏ thẫm, một tay của bé thì cột hai cái bong bóng, một hồng nhạt, một xanh nhạt.
Chờ tổ pháp chứng kết thúc công việc, Đội Điều Tra Đặc Biệt mới bước vào hiện trường.
Mỗi quả bong bóng chung quanh cậu bé đều được dùng dây cột vào một viên đá nhỏ, những viên đá này cũng được xếp dựa theo hình dáng của cậu bé, một trong một ngoài ở dưới đất, từ trên nhìn xuống giống như là những thứ này đang ôm lấy những quả bong bóng.
Lam Tiêu Nhã cởi dây trói của cậu bé ra kiểm tra rồi nói: “Cậu bé này bị sợi dây siết chết, thời gian tử vong là khoảng đến giờ sáng.”
Triệu Cường ở bên cạnh tức giận nói: “Lại có thể ra tay với một cậu bé như vậy, đúng là súc sinh.”
Tần Uyên hỏi cảnh sát bên cạnh: “Người báo án là ai?”
Cảnh sát đó đáp: “Là nhân viên của khu vui chơi, đang ở bên đó.”
Nhân viên đó lúc này còn chưa bình tĩnh được, thân thể vẫn còn run rẩy.
Anh ta nói với Tần Uyên về quá trình tìm thấy thi thể, “Có một bé trai và mẹ chơi vòng quay ngựa gỗ, sau đó cậu bé nói bên kia có nhiều bong bóng nên muốn tôi đi xem thử xem có lấy được không, kết quả, vừa đến thì liền thấy thi thể của cậu bé kia, thật, thật là đáng sợ, thật sự rất đáng sợ.”
Tần Uyên lại hỏi: “Bên đó là chỗ nào?”
Nhân viên thành thật trả lời anh: “Nơi đó là do khu vui chơi của chúng tôi định xây thêm một khu vực nữa.”
Tần Uyên: “Nơi đó không có quản lý sao?”
Anh ta lắc đầu: “Không có, còn chưa có chuẩn bị làm.”
Từ chỗ quản lý quay lại Trần Mặc cũng xác nhận nhân viên này nói đúng, camera gần nhất cũng không thể nào quay đến chỗ tranh vẽ kia.
“Sai.” Mộc Cửu đứng bên cạnh thi thể cậu bé nhìn một lát, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Còn một người nữa.”
Triệu Cường sửng sốt một chút, bĩu môi nói: “Cái gì?”
“Phải còn một người nữa.” Mộc Cửu vừa nói vừa cuối đầu nhìn trên đất vừa đi, Triệu Cường cũng mơ màng theo sát Mộc Cửu, đi một đoạn, Mộc Cửu đột nhiên ngừng lại.
Ở bên chân cô có một sợ dây ruy băng đỏ, bên trên sợi dây còn có chút bùn đất.
Mộc Cửu nhìn sợi dây ruy băng đỏ đó nói: “Ở chỗ này.”
Dùng xẻng để đào bùn đất lên, thi thể một cô bé từ từ xuất hiện trước mắt mọi người, một đầu khác của sợ dây ruy băng đỏ kia được thắt trên cổ của cô bé.
Lam Tiêu Nhã đang chuẩn bị về để kiểm tra thi thể thì nghe tin tức nên cũng đi đến, thấy từ trong hố có thi thể một cô bé được đặt trên đất, đau lòng nói: “Sao lại thêm một đứa bé nữa?”
Mắt thấy toàn bộ quá trình Mộc Cửu tìm được thi thể, trên mặt Triệu Cường thể hiện sự khiếp sợ, nếu không tận mắt chứng kiến anh cũng không tin được, “Em gái Mộc Cửu, sao cô biết còn một đứa bé nữa?”
“Do tay của cậu bé.” Mộc Cửu giải thích: “Bốn ngón tay trên bàn tay của cậu bé cong lên, lòng bàn tay hướng xuống dưới, cánh tay cách thân thể một khoảng cách lớn giống như là đang nắm lấy tay của người nào đó, tay kia của bé có hai quả bóng, mà số bóng chung quanh bé cũng là số chẵn, nên tôi đoán còn một đứa bé nữa.”
Triệu Cường tức giận nắm tóc, “Tên hung thủ này thích số chẵn sao? Đến giết cũng giết hai đứa bé! Kháo, thật đúng là biến thái.”
Lam Tiêu Nhã kiểm tra một chút, thở dài nói: “Giống như cậu bé kia, bị hung thủ dùng dây siết chết.”
Quay lại cục cảnh sát, Lam Tiêu Nhã vội vàng đến phòng pháp y, những người khác trong Đội Điều Tra Đặc Biệt đến phòng họp nghiên cứu vụ án.
Hồng Mi giới thiệu cho họ biết tư liệu cơ bản của người bị hại: “Cậu bé đó tên Từ Tuệ Dật, năm nay tám tuổi, theo mẹ cậu bé nói, lúc tan học mẹ cậu bé có việc, nên đến trễ một chút, tới trường học thì cậu bé đã đi rồi, nhưng khi về nhà, người nhà tìm rất lâu cũng không thấy nên đã báo cảnh sát. Cô bé tên là Ngô Duyệt, năm nay sáu tuổi, chiều hôm qua chơi trong tiểu khu sau đó bị mất tích, người nhà cũng đã báo cảnh sát.”
Tần Uyên hỏi: “Thời gian cụ thể hai bé mất tích là khi nào?”
Hồng Mi nói: “Mẹ cậu bé đến trường lúc giờ phút, chắc là Từ Tuệ Dật mất tích trong khoảng giờ đến giờ phút. Còn Ngô Duyệt thì chơi đùa cùng bạn bè, ba mẹ bé nói khoảng giờ thì phát hiện không thấy bé nữa. Mà từ tiểu khu nhà Ngô Duyệt đến trường học của Từ Tuệ Dật mất khoảng phút.”
Tần Uyên suy nghĩ chút rồi nói: “Nên hung thủ đã bắt cóc Ngô Duyệt trước sau đó đến trường bắt cóc Từ Tuệ Dật. Hai đứa bé đó có quen biết nhau không?”
Hồng Mi lắc đầu, “Không biết, tôi đã hỏi người nhà của hai bé, họ nói hai đứa hoàn toàn không biết nhau.”
Trần Mặc phân tích: “Lúc đó Ngô Duyệt đang chơi cùng bạn bè, bên cạnh cũng có người lớn, nhưng lúc hung thủ muốn dẫn cô bé đi thì cô bé cũng không kêu to, một là cô bé cũng không cảm thấy nguy hiểm, hai là hung thủ hành động rất nhanh, không để cô bé có thể phản kháng.”
Tần Uyên gật đầu: “Còn camera ở trường học thì sao?”
Thạch Nguyên Phỉ nói: “Ừ, lúc giờ , camera quay được Từ Tuệ Dật một mình rời đi, bên cạnh không có ai.”
Triệu Cường vuốt cằm nói: “Xem ra hung thủ chờ bé rời khỏi trường học mới ra tay.”
Trần Mặc: “Mang theo một đứa bé, bắt cóc một bé nữa, hung thủ có thể có xe.”
Đường Dật nhỏ giọng nói: “Từ Tuệ Dật đã tám tuổi, cũng có khả năng nhận thức vấn đề rồi.”
Tần Uyên: “Chứng tỏ nhìn qua tên hung thủ này sẽ không khiến cho trẻ em thấy bị đe dọa.”
Lúc này Lam Tiêu Nhã cầm báo cáo đi đến, “Đã có kết quả nghiệm thi, ngoại trừ vết thương trên cổ, trên người hai bé không có bất kỳ vết thương nào khác, chứng tỏ hung thủ không ngược đãi họ, không bị xâm phạm, không có dấu vết bị xâm phạm, trong cơ thể cũng không có thuốc, hơn nữa trước khi chết, hung thủ còn cho họ ăn rồi, là hamburger.”
Tần Uyên: “Hai bé bị mang đến nơi cũng không hẻo lánh lắm, trẻ con khi chống đối nhất định sẽ có người qua đường phát hiện. Nên hai bé có thể tự nguyện đi cùng hung thủ có thể trước đây hai bé đã từng gặp hung thủ. Thạch Đầu và Trần Mặc điều tra camera những khu vực gần tiểu khu và trường học, để ý xem có người nào cố ý tiếp cận hai bé không. Chị Mi và Đường Dật đi tìm ba mẹ hai bé hỏi thăm xem có phát hiện đối tượng nào khả nghi hay không.”
Triệu Cường cầm ví tiền ra ngoài nói, “Được rồi, đừng lo về cơm trưa, cứ giao cho tôi.”
Sau khi mọi người rời đi, Tần Uyên phát hiện Mộc Cửu cứ nhìn ảnh chụp hiện trường vụ án, “Mộc Cửu sao khi nãy không nói, đang nghĩ gì à?”
Mắt Mộc Cửu không rời ảnh chụp, nói: “Hung thủ đặt chung quanh cậu bé toàn là bong bóng mà cô bé bị chôn ở cách đó không xa, em cảm giác đây là một loại nghi thức gì đó, nhưng bây giờ em không biết nó nói lên điều gì.”
Thạch Nguyên Phỉ đang ở trong phòng làm việc đột nhiên ló đầu vào nói: “Em gái Mộc Cửu, bảo vệ nói có người ở trước cục cảnh sát tìm cô, nói là em trai của cô.”
Mộc Cửu mở to mắt, nhìn Ngôn Luật và một thanh niên ở phía sau cậu, đứng ở trước cửa nói: “Em đến đây làm gì.”
“Bắt hung thủ.” Ngôn Luật nhìn cô cười khiêu khích, “Vì hung thủ này đã chọc đến tôi.”