Diệp Sơ Khanh bị một tiếng “cục cưng” của Trần Thiệu làm cho suýt sặc.
Đứng sững sờ tại chỗ một lúc lâu không phản ứng, cho đến khi Trần lão gia tử bên cạnh nói: “Được, các cháu mau về đi, Sơ Khanh có thai, nên nghỉ ngơi sớm một chút, hôn lễ ngày mai còn rất bận bịu đấy.”
Diệp Sơ Khanh ‘ồ’ một tiếng, lúc này mới vòng qua Khâu Dao đi về phía Trần Thiệu.
Vì diễn trọn vở diễn này, Trần Thiệu còn đưa tay về phía cô, Diệp Sơ Khanh có chút hồi hộp khó hiểu, nhìn chằm chằm vào bàn tay kia hồi lâu, thời điểm định nắm lấy, Khâu Dao chạy ngang qua chen vào.
“Anh Trần Thiệu, lâu rồi em mới được gặp anh, sao anh lại về sớm như vậy.”
Diệp Sơ Khanh trơ mắt nhìn bàn tay kia nâng lên ấn trên vai Khâu Dao, kéo sang bên cạnh, nói: “Bởi vì ngày mai ông đây kết hôn rồi.”
Diệp Sơ Khanh: “…”
Cuối cùng cô vẫn không nhịn được, trực tiếp cười thành tiếng, không chừa chút mặt mũi nào cho cô em họ này.
Trần Thiệu cũng không ngại, đẩy Khâu Dao ra sau đó dắt tay Diệp Sơ Khanh, tiếp tục diễn kịch: “Em yêu, có mệt không?”
“… Không mệt.”
Hai người cùng chào tạm biệt mọi người, vừa đóng cửa, Diệp Sơ Khanh đã vội vàng buông tay Trần Thiệu, vạch rõ ranh giới.
Trần Thiệu khẽ xùy một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô, trêu ghẹo: “Không phải vừa nãy khi ở bên trong nói anh ngày ngày quấn lấy em sao, bây giờ ngược lại là phủi sạch sẽ.”
“Tôi nói anh dính tôi, cũng đâu phải tôi dính anh.” Diệp Sơ Khanh lập tức nói.
“Ừm.” Trần Thiệu gật đầu một cái, kéo tay cô dắt tay một lần nữa, “Vậy thì anh dính em.”
“?” Diệp Sơ Khanh kinh hãi, quá không biết xấu hổ, “Chẳng còn ai thì anh diễn cái gì!”
Lúc này đã tới cạnh xe, Trần Thiệu cười một tiếng rồi buông lỏng tay Diệp Sơ Khanh, hai người lên xe.
Trên đường rất ồn ào, thời điểm cuộc sống về đêm bắt đầu, khi đi du học Diệp Sơ Khanh đường đường là một công chúa nhỏ của hộp đêm, bây giờ phong thủy luân chuyển cũng phải về nhà sớm.
Diệp Sơ Khanh nhìn chằm chằm ngoài cửa xe một hồi, vơ lấy điện thoại nhìn thì thấy Trần Điệp gửi tin nhắn tới.
[Trần Điệp: Khâu Dao đã làm gì?]
“…”
Diệp Sơ Khanh không trả lời, cất điện thoại, ngừng một lát, lại nghĩ tới vẻ mặt kia của Khâu Dao, không nhịn được lại cười thành tiếng.
Đèn đỏ, Trần Thiệu dừng xe, hỏi: “Cười gì?”
“Anh như vậy, tại sao Khâu Dao kia còn thích anh?” Diệp Sơ Khanh hỏi, “Còn mở miệng là anh Trần Thiệu, cất giấu tâm tư gì với anh nhỉ.”
“Quan tâm cô ta làm gì, một đứa ngu đần.”
Diệp Sơ Khanh liếc mắt: “Vừa rồi còn hỏi hai chúng ta có phải kết hôn vì có con hay không kìa, con nhóc này nhìn điên điên khùng khùng, sẽ không chạy đi nói bậy bạ với ông nội anh chứ?”
Ngược lại, Trần Thiệu rất thản nhiên, trấn an cô: “Không sao, nếu tính kỹ thì em điên hơn cô ta nhiều, cô ta sao có thể đấu lại em.”
“…”
Lái xe về nhà, ngày mai là hôn lễ, sáng sớm phải tới khách sạn chuẩn bị trang điểm thay váy cưới, cũng may sau khi đại sư chỉ điểm có thể tự chọn giờ lành, liền dời lại hai giờ, không cần dậy quá sớm.
Váy cưới đã đưa tới, dù chưa lộ bụng nhưng để đảm bảo, váy cưới vẫn chọn kiểu cao eo như cũ.
Trước đã từng thử một lần, bây giờ đang bày ở một góc, Diệp Sơ Khanh nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng tầm mắt dần rơi xuống chậu cây ở chính giữa bàn trà.
Bên trên còn có một quẻ xăm “Phúc lành nhân đôi” được cắm ngay ngắn.
“Anh tới đây.” Diệp Sơ Khanh túm tay anh lại.
Trần Thiệu đang muốn đổi giày thì bị cô kéo tới trước ghế salon, Diệp Sơ Khanh chỉ quẻ xăm nói: “Tới đây, anh dập đầu vái một cái đi.”
Trần Thiệu: “… Cái gì?”
“Ngày mai là hôn lễ, để quẻ xăm này phù hộ cho chúng ta một chút.”
“Đã sớm nói với em, em cầu nó, không bằng cầu anh.” Trần Thiệu nhướng mày, tựa vào ghế salon, “Ngày mai sẽ kết hôn với anh, em rất căng thẳng?”
Diệp Sơ Khanh sao có thể thừa nhận, một chút cũng không muốn rơi xuống hạ phong: “Tôi có cái gì phải căng thẳng, chẳng qua tôi muốn đảm bảo chắc chắn mà thôi.”
Trần Thiệu nhìn cô không lên tiếng.
Diệp Sơ Khanh dừng lại mấy giây, sau đó gật đầu một cái, bỗng nói: “Được, vậy trước hết chúng ta lập quy tắc đi, sau ngày mai cũng coi như mọi người đều biết chúng ta kết hôn, sau này cũng phải giữ mặt mũi cho nhau, giống như Khâu Dao cũng thôi đi, dù gì vẫn là em họ của anh, nhưng không thể có những người đàn bà khác ngu ngốc như vậy, còn nếu anh thật sự muốn ném mặt của tôi đi thì ——”
Dừng lại chốc lát, cô rất chân thành nói ra câu sau cùng: “Tôi nhất định sẽ giết chết anh.”
Trần Thiệu im lặng hai giây, Diệp Sơ Khanh liền phát tác: “Anh sẽ không cảm thấy yêu cầu này rất khó thực hiện chứ?”
“Không phải.” Trần Thiệu nói, “Chẳng qua anh cho rằng, những lời như này hẳn là anh nên nói với em.”
“…”
Được rồi, nghĩ kỹ một chút, bên người Trần Thiệu hình như vẫn luôn trong sạch, ngược lại bản thân cô từng mượn cớ nói thích tiểu thịt tươi mấy lần rồi.
Diệp Sơ Khanh tự biết đuối lý, bỏ lại một câu “Dù sao anh hay tôi đều vậy” liền xoay người lên tầng.
Bởi vì ngày mai là hôn lễ, đêm nay Diệp Sơ Khanh ngủ không ngon lắm, mơ lung tung lộn xộn, thấy quẻ xăm “Phúc lành nhân đôi” mấy lần, cứ như “gậy Như Ý” vậy.
Tình cảm ba mẹ cô rất tốt, ban đầu Hoàng Thịnh là ảnh hậu trẻ tuổi nhất, nhưng từ rất sớm đã lui khỏi màn ảnh gả cho ba cô, về sau mới bắt đầu xử lý công việc đạo diễn.
Thật ra đạo diễn là một công việc rất cực khổ, rất nhiều nam đạo diễn cũng không chịu đựng được, khi đó Hoàng Thịnh dù là trong giới giải trí hay là gả vào nhà giàu thì cũng đều là kiểu mười ngón tay không dính nước xuân điển hình, nhưng khi công tác thì chẳng khác nào người cuồng công việc.
Diệp Sơ Khanh ở trong gia đình như vậy nên quá trình trưởng thành rất yên ổn, tính cách tương đối giống Hoàng Thịnh.
Ngày thường vòng quan hệ cũng rất rộng, từng nói chuyện yêu đương mấy lần, chẳng qua không biết vì cô hấp dẫn tra nam hay gì, yêu xong cuối cùng vẫn luôn là không bệnh mà chết.
Từ nhỏ đến lớn bất kể trong phương diện nào cô đều vượt trội hơn so với các bạn nữ cùng lứa, từ dung mạo gia thế đến thành tích sự nghiệp đều tốt, đã hình thành thói quen được người khác nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, thậm chí là ghen tỵ, tính tình hiếu thắng, cũng vô cùng để ý mặt mũi, không thể tưởng tượng nổi nếu hôn nhân thật sự xảy ra vấn đề nào đó, những lời giễu cợt kia sẽ khó nghe bao nhiêu.
Hơn nữa quan hệ giữa cô và Trần Thiệu…
Một người là tổng giám đốc Nhất Minh, một người là chủ tịch đại hội ngành điện ảnh, coi như sau này thật sự tách ra thì cũng không tránh khỏi trường hợp gặp mặt trong công việc.
Đêm trước hôn lễ, Diệp Sơ Khanh bắt đầu ảo tưởng mấy chuyện sau ly hôn.
Cô tỉnh dậy, lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Trần Điệp.
Đoạn thời gian Trần Điệp và Văn Lương chia tay đó tương tự với tình cảnh hiện tại của cô, trong công việc cũng không tránh khỏi gặp mặt, cô muốn học hỏi kinh nghiệm trước thời hạn.
Cho đến khi nghe được giọng nói nửa mơ nửa tỉnh của Trần Điệp, cô mới bừng tỉnh phục hồi tinh thần —— bây giờ mấy giờ rồi?
Cô xem đồng hồ báo thức, rạng sáng.
“Có chuyện gì?” Trần Điệp hỏi.
Diệp Sơ Khanh còn chưa kịp nói chuyện, đầu bên kia lại truyền tới một tiếng động nhỏ, đại khái Văn Lương đang hỏi, sau đó Trần Điệp đáp một câu “Là Sơ Khanh”, một đợt âm thanh ồn ào vang lên.
Trần Điệp đẩy cửa đi tới ban công: “Sao muộn như vậy chị còn gọi cho em, không phải ngày mai còn phải dậy sớm sao? À, không đúng, là hôm nay.”
“Chị hơi căng thẳng.” Diệp Sơ Khanh tựa đầu vào giường nói.
“Tại sao?” Trần Điệp dừng một chút, “Bởi vì hôn lễ?”
“Ừ, em nói xem, sắp kết hôn rồi, bây giờ chị lại nằm mơ mình và Trần Thiệu ly hôn, có phải quá xui xẻo không?”
Lúc trước Trần Điệp biết được chuyện bọn họ bị Hoàng Thịnh kéo đi cầu thần bái phật từ chỗ Trần Thiệu, nghe xong bật cười: “Chị đừng nghĩ bậy.”
“Em xem đám thiên kim kia nhìn chị khó chịu biết bao, nếu sau này Trần Thiệu xuất quỹ gì đó, chẳng phải chị cũng không còn mặt mũi ra cửa à, hơn nữa còn thường xuyên gặp mặt trong công việc.”
“… Em cảm thấy, hẳn là anh ấy không phải người như vậy.” Trần Điệp làm người xem nên sáng suốt, “Chị là một người thông minh, nếu cảm thấy anh ấy như vậy cũng sẽ không đồng ý kết hôn.”
Diệp Sơ Khanh cũng cảm thấy mình bị giấc mơ kia quấy nhiễu nên thần trí không rõ.
Không tiếp tục tối khuya còn hành hạ Trần Điệp, nhanh chóng để cô ấy nghỉ ngơi.
Chẳng qua cô vẫn không ngủ được như cũ, ngồi trên giường một hồi liền dứt khoát xuống tầng.
Lấy một lon nước trái cây vị đào cô mua lúc trước từ trong tủ, tựa người bên bàn uống từng ngụm từng ngụm.
Uống xong nửa lon, cô lại cảm thấy đói.
Cho tới bây giờ cô và Trần Thiệu chưa từng dùng bữa trong nhà tân hôn, nhưng các loại dụng cụ trong phòng bếp đều đầy đủ hết, ngay cả lò nướng cũng có, dì quản gia mỗi tuần tới hai chuyến, sẽ giúp bọn họ bổ sung nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.
Khá tốt, Diệp Sơ Khanh kéo cửa tủ lạnh, nguyên liệu nấu ăn bên trong vẫn còn mới.
Trước đây khi đi du học cô từng học qua, lấy một túi mì sợi và một quả trứng gà, đổ nước vào nồi, bật bếp.
Rất nhanh, mùi thơm bay ra, cô càng cảm thấy đói.
Nhìn bông hoa trứng và mì sợi trôi nổi trong nồi, cô không tiếng động nuốt nước miếng, cùng lúc đó, một giọng nói vang lên bên cạnh ——
“Đã muộn rồi, em đang làm gì thế?”
Ngay cả đèn cô cũng không bật, đột nhiên nghe được âm thanh sợ suýt nữa thì hất bay cái nồi, vừa nghiêng đầu thì thấy Trần Thiệu đứng tựa cạnh cửa, mặc đồ ngủ, có thể là bị đánh thức, chân mày nhíu lại.
Cô chớp chớp mắt: “Cảm thấy hơi đói.”
Trần Thiệu đứng đó một hồi, từ đầu đến cuối chân mày đều nhíu lại, không biết là bị phiền hay là khó chịu khi thức dậy.
Diệp Sơ Khanh quay đầu lại, cúi đầu nhìn vào trong nồi: “Anh đi ngủ trước đi, tôi ăn xong sẽ lên.”
Trần Thiệu không để ý lời cô nói, tự ý tiến lên, rút đôi đũa trong tay cô, rũ mi mắt, bởi vì bị đánh thức nên giọng hơi khàn khàn: “Để anh.”
Anh cầm đũa khuấy tan trứng, lại lười biếng ngáp một cái.
Không hiểu sao một chút cảm giác tâm phiền ý loạn của Diệp Sơ Khanh tiêu tan đi rất nhiều, đứng cạnh anh, sau khi cô mang dép thì lùn hơn Trần Thiệu một cái đầu, có thể ngửi được mùi sữa tắm trên người anh.
Rất dễ ngửi, mùi hương mát lạnh.
Diệp Sơ Khanh không nhịn được hít một hơi, lại hít hít thêm một hơi.
Trần Thiệu chú ý tới, nhìn cô, cuối cùng mắt cũng mở to hơn chút, trêu ghẹo: “Đói đến mức này?”
“…”
Diệp Sơ Khanh lập tức dừng động tác hít.
Nếu như bị người này phát hiện cô ngửi mùi trên cơ thể anh, có khi sẽ nhắc đi nhắc lại tận mấy ngày.
Mì rất nhanh đã được nấu chín, Trần Thiệu kéo cô ra một chút, lấy một chiếc bát trong chạn, cầm đũa gắp mì vào bát, sau đó đổ nước mì vào.
Lúc này Diệp Sơ Khanh mới hỏi một câu: “Anh muốn ăn không?”
“Không ăn.”
Trần Thiệu rút thêm một đôi đũa sạch nữa, bưng bát mì lên, lúc đi ra ngoài còn cố tình nhìn cô một cái.
Diệp Sơ Khanh đọc hiểu ý trong mắt anh: Ai phiền toái giống em chứ.
“…”
Chẳng qua cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay, cô cũng không dỗi ngược lại, lúc cô nấu mì không thấy gì, nấu xong lại tràn đầy một bát, còn không quên cầm thêm một bộ bát đũa mới đi đến phòng khách.
(Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn. Cre: hatdaoquatao.)
“Anh thật sự không ăn à, nhiêu đây chắc chắn tôi ăn không hết, anh cùng ăn một chút đi.” Diệp Sơ Khanh nói.
Trần Thiệu: “Giờ này ai không ngủ còn đi ăn mì?”
“… Vậy anh ngủ trước đi.”
Trần Thiệu đại khái là tiêu biểu cho lời nói trước sau không đồng nhất, tuy miệng nói nhưng người cũng đã kéo chiếc ghế đối diện cô ra rồi ngồi xuống, sau đó chia bát mì thành hai nửa, mỗi người một bát.
Lát sau, anh vào bếp lấy chai rượu trong tủ lạnh ra, nghiêm túc ăn bữa khuya.
Diệp Sơ Khanh lật chiếc ly đang úp bên cạnh: “Rót cho tôi một ít.”
Động tác Trần Thiệu hơi dừng, nhìn cô.
Diệp Sơ Khanh cũng nhanh chóng phản ứng, tiếp tục uống nước đào bên cạnh: “Ồ, tôi quên mất mình đang mang thai.”
Anh cười một tiếng: “Mang thai là cảm giác gì?”
“Lúc không nôn thì không thấy gì, tôi thường xuyên quên mình đã mang thai, có lẽ tới hai tháng bụng lớn sẽ không quên.” Diệp Sơ Khanh hào phóng nói.
Từ đầu đến cuối bọn họ không mở đèn, bàn ăn dựa vào tường, ánh trăng rơi xuống, cũng không tính là quá mờ.
Trần Thiệu ăn mau, rất nhanh đã giải quyết bát mì kia, mà cái miệng nhỏ của Diệp Sơ Khanh vẫn ăn từng miếng từng miếng nhỏ.
Trần Thiệu dựa vào lưng ghế, vừa uống rượu vừa nhìn cô ăn, một lúc lâu sau mới hỏi: “Em còn chưa ngủ sao?”
“Ngủ rồi, bị ác mộng làm tỉnh.”
“Ác mộng gì?”
Diệp Sơ Khanh nhạt nhẽo nói: “Là loại ác mộng anh xuất quỹ xong bị tôi giết.”
“… Trong đầu em đang nghĩ cái gì.” Trần Thiệu nhíu mày, lại cười đùa nói, “Quẻ phúc lành nhân đôi còn thờ ở trong nhà kìa, nếu anh dám xuất quỹ thì đại sư kia cũng sẽ không tha cho anh.”
Diệp Sơ Khanh bị anh chọc cười: “Không phải anh không tin sao?”
“Ai bảo em không tin anh mà muốn tin lời của đại sư gì gì đó.”
“Vậy tôi có thể tin anh ư?” Diệp Sơ Khanh hỏi.
Trần Thiệu dừng một chút, dựa vào lưng ghế, giương mắt nhìn cô chốc lát, sau đó cười tự tiến cử: “Anh cảm thấy có thể.”
Có lẽ bởi vì những lời này, cũng có lẽ bởi vì bát mì này, trái tim Diệp Sơ Khanh dần lắng xuống, cùng Trần Thiệu bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn mì.
Căn phòng lớn an tĩnh lại, bầu không khí cũng dần trở nên quỷ dị.
Chỉ còn lại âm thanh rất nhỏ của ăn mì uống rượu, qua hồi lâu, Diệp Sơ Khanh ăn mì xong, đẩy bát mì về phía trước, ngẩng đầu liền thấy yết hầu Trần Thiệu khẽ động, nuốt ngụm rượu xuống.
“Anh uống ít thôi.” Cô không nhịn được nói.
“Hửm?”
“Bây giờ tôi nhìn thấy rượu liền có phản xạ có điều kiện, làm hỏng chuyện.”
Trần Thiệu: “Vừa nãy em còn muốn uống cùng anh đấy.”
“Không phải là tôi ngủ mơ sao, rất lâu rồi tôi chưa uống rượu, uống vào y như trở thành con người khác, tôi uống say rất dễ làm mấy loại chuyện khốn nạn.”
“Ừm.” Trần Thiệu gật đầu một cái, “Rất rất khốn nạn.”
“…”
Bọn họ cũng không biết đây là cái kiểu tình thú tân hôn gì, rạng sáng trước hôn lễ nấu mì trứng, lại hiếm khi có lần ngồi xuống trò chuyện hài hòa.
Nhưng cuối cùng Diệp Sơ Khanh cũng buồn ngủ.
Cô duỗi người: “Rửa bát thôi, nên đi ngủ rồi.”
“Để anh.” Trần Thiệu cầm lấy hai chiếc bát, “Em đi ngủ trước đi.”
Diệp Sơ Khanh cậy sủng mà kiêu, cũng không có gánh nặng gì trong lòng, nói tiếng cảm ơn rồi kéo dép lê đi thẳng lên tầng.
Trần Thiệu cầm bát đũa đi vào phòng bếp, đây là lần đầu anh làm chuyện này, nhưng rửa bát cũng không phải chuyện gì khó, rất nhanh đã làm xong.
Rửa tay.
Trần Thiệu rũ mắt nhìn cái bệ hồi lâu, lại nhớ tới câu nói vừa rồi của Diệp Sơ Khanh —— tôi uống say rất dễ làm mấy loại chuyện khốn nạn.
Anh khẽ cười một tiếng.
Bị chuyện này phá một hồi, hôm sau hai người suýt nữa vì không rời giường nổi mà cùng bỏ lỡ hôn lễ của mình.
Hôn lễ tổ chức ở khách sạn, hai nhà mời rất nhiều khách, toàn bộ tầng chóp đều là phòng tiệc.
Ngược lại với Trần Thiệu đơn giản, chỉ cần đổi âu phục là xong, Diệp Sơ Khanh còn phải trang điểm đổi váy cưới phức tạp, may mắn tránh được việc chào đón khách khứa.
Trần Điệp là người đầu tiên vào phòng hóa trang thăm cô.
“Chị còn căng thẳng à?” Bởi vì cú điện thoại đêm qua, Trần Điệp cố ý tới hỏi.
Diệp Sơ Khanh cũng cảm thấy mình thật kỳ lạ: “À, bây giờ một chút căng thẳng cũng không có.”
Thợ trang điểm tăng thêm tốc độ, cuối cùng vẫn kịp chuẩn bị xong trước giờ lành nửa tiếng.
Trang điểm mặc váy cưới xong xuôi, váy cưới dài xòe rộng, không cần vì lừa gạt chuyện mang thai mà phải tiếp tục đi giày cao gót, chỉ cần mang đôi giày đế bằng.
Nhàn rỗi nhàm chán, Trần Điệp và cô cùng nhau ra ngoài.
Bên ngoài là hành lang, đi vào trong nữa mới là phòng tiệc, Diệp Sơ Khanh thừa dịp rảnh rỗi, cũng không định vào phòng tiếp khách, chỉ ra ngoài hóng mát một chút.
Chẳng qua vừa bước ra, thấy Trần Thiệu đứng ở cửa cách đó không xa, trước mặt có một người kéo tay anh kích động nói gì đó.
Diệp Sơ Khanh: “…”
Là dì lần trước muốn tác hợp cho hai người bọn họ, đang mặt đầy phấn khởi cảm thấy mình là bà mai nói chuyện với Trần Thiệu.
Diệp Sơ Khanh ra ngoài hóng mát hai phút, có thể thấy Trần Thiệu muốn chết bao nhiêu.
Sau khi ‘bà mai’ kia rời đi, thiếu nữ punk Khâu Dao cũng tới.
Đây là lần đầu Trần Điệp thấy cô ta, hơi để ý một chút, hạ giọng nói với Diệp Sơ Khanh: “Trần Thiệu có thể chịu được cô em gái này?”
“Không chịu nổi, còn nói cô ta ngu đần.”
“… Không ngoài dự đoán.”
Khâu Dao và Trần Thiệu không chú ý tới xó xỉnh bên này đang quan sát hai người.
Mặt Trần Thiệu mất kiên nhẫn, thiếu nữ punk lôi kéo cánh tay Trần Thiệu: “Chị dâu của em đâu?”
“Cô tìm cô ấy làm gì?”
“Không phải chị ấy nói anh dính chị ấy sao, em kiểm tra anh đó có biết không?”
Hôm nay Trần Thiệu bộc phát kỹ thuật diễn, mắt không chớp rút tay mình ra: “Tôi thích cô ấy còn cần cô kiểm duyệt à?”
Trần Điệp: “…”
Diệp Sơ Khanh: “…”
Trong góc, Trần Điệp nghiêng đầu nhìn qua, mặt đầy chế nhạo: “Tình huống này của các người là thế nào?”
Diệp Sơ Khanh: “Ban tổ chức đại hội điện ảnh tụi chị thiếu anh của em một tượng vàng Oscar.”
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Thiệu: Tôi khẽ meo meo thú nhận một bí mật rồi có ai nhận ra chưa?