Diệp Sơ Khanh còn chưa kịp làm gì, tiểu idol bên cạnh càng không biết làm sao, hoàn toàn không biết những người trước mắt này đang nói tới cái gì.
Chẳng qua bên này một người là chủ tịch, một người là Ảnh hậu, cũng không tới phiên cậu mở miệng giải thích gì đó.
Vì vậy yên lặng trong chốc lát, bên cạnh vang lên một giọng nói, là Trần Thiệu: “Lục Vân Xuyên.”
Cuối cùng bầu không khí lúng túng trước mắt tiểu idol cũng được hóa giải, nhanh chân đến cạnh Trần Thiệu: “Trần tổng.”
“Cậu đi lên đi.” Trần Thiệu hơi hất cằm về phía thang máy.
Lục Vân Xuyên gật đầu, lại nhẹ giọng lên tiếng chào, vội vội vàng vàng tránh xa khu thị phi này.
Cậu ta rời đi, nhưng Trần Thiệu xuất hiện vào lúc này càng làm rối lên, Diệp Sơ Khanh bị vùi lấp vào Tu La tràng sâu hơn một tầng.
(Ý chỉ cái hố chết chóc giữa Asuras, dùng để mô tả chiến trường bi thảm, sau này nó được mở rộng với nghĩa “một người chiến đấu tuyệt vọng trong một tình huống khó khăn”)
Tiểu thịt tươi bị “ma đuổi” bỏ cô lại mà chạy, đối tượng kết hôn đang mặt đầy hài hước nhìn cô, nhìn qua cũng không có ý định nhúng tay cứu cô.
Càng tuyệt hơn chính là, tiểu thịt tươi bị chính đối tượng kết hôn đuổi đi.
“Ầy, thế này là thế nào, sao lại bỏ đi rồi?” Chị em plastic nghi ngờ nói.
Diệp Sơ Khanh lớn từng này, đây là lần đầu gặp phải cục diện này, giải quyết không nổi, không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu nhìn về phía Trần Thiệu, không tiếng động cầu giúp đỡ.
Từ trong mắt cô, Trần Thiệu có thể đọc ra một hàng chữ —— còn ngớ ra đó làm gì, mẹ nó mau cứu tôi.
Vô cùng lẽ thẳng khí hùng.
Trần Thiệu cười nhẹ, lười biếng giơ tay lên ôm vai cô, động tác thân mật, nhưng ngoài miệng vẫn đứng đắn khách sáo: “Thật trùng hợp, chủ tịch Diệp và em gái tôi cũng tới chơi à?”
Diệp Sơ Khanh: “…”
Rốt cuộc người này muốn làm gì!!!
Nhiều người như vậy, Diệp Sơ Khanh không thể làm gì khác hơn là một bên trừng anh, một bên mặt không đổi sắc nói: “Đúng vậy, Trần tổng cũng tới chơi sao?”
Anh cười: “Tôi nào có nhàn nhã như chủ tịch Diệp, chỉ là tan làm đúng lúc đụng phải người công ty tôi muốn qua đây, thuận đường đưa cậu ấy tới đây một chuyến, không ngờ lại gặp chủ tịch Diệp ở bên ngoài thế này.”
“Sao nào?” Anh nhướng mày, cười cười nhìn về phía Diệp Sơ Khanh, “Hình như vừa nãy tôi nghe rằng, chủ tịch Diệp vừa ý người của công ty tôi?”
“…”
Cô đã nhìn ra, người này đang đả kích trả thù!
Tốt xấu gì bây giờ tôi cũng đang mang thai con của anh đấy! Lòng dạ quá hẹp hòi!!
Trần Thiệu khoan thai nói: “Chẳng qua trong hợp đồng của bọn họ quy định rõ ràng, mấy năm trước khi xuất đạo không thể yêu đương, sợ phải làm chủ tịch Diệp thất vọng rồi.”
Trần Điệp bị hai người này làm cho bối rối, càng không cần nói đến mấy chị em plastic không rõ nội tình.
Rõ ràng lần trước Trần Thiệu dẫn Diệp Sơ Khanh say rượu về, quan hệ hai người vẫn rất thân thiết, còn từng cho rằng Trần Thiệu theo đuổi Diệp Sơ Khanh, sao bây giờ lại thành vậy rồi?
Chẳng lẽ vì yêu sinh hận?
“Nếu chủ tịch Diệp thật sự thiếu đàn ông, đừng theo đuổi người công ty tôi.” Trần Thiệu hơi nghiêng đầu, nhìn cô, khẽ cười, chân thành đề nghị, “Không bằng theo đuổi ông chủ của bọn họ.”
“…?”
Diệp Sơ Khanh nhìn chằm chằm Trần Thiệu một hồi.
Với ánh mắt kén chọn của cô, gương mặt này của Trần Thiệu không tồi, nếu không cô cũng không hạ được quyết định đồng ý kết hôn, dẫu sao đi nữa cũng không thể để đứa bé chịu khổ, nếu cha ruột rất xấu thì sinh ra cũng thật đáng thương.
Từ nhỏ Trần Thiệu đã lớn lên ở đại gia tộc Trần gia, trên người có thể nhìn ra được quý khí nhưng không rập khuôn, còn có mấy phần tùy tính, lộ ra vài phần cà lơ phất phơ.
Chỉ là lời nói vừa rồi thật chọc người khác chán ghét.
Người này chính là ỷ vào bây giờ Diệp Sơ Khanh không thể giải thích với mọi người chuyện mình mang thai, nhân cơ hội chiếm tiện nghi.
Vừa khéo nghề nghiệp của Diệp Sơ Khanh cũng thuộc ngành điện ảnh, loại chuyện diễn xuất này chưa ăn thịt heo cũng đã thấy trên trăm con heo chạy.
Trần Điệp sợ hai người gây gổ động đến bào thai trong bụng Diệp Sơ Khanh, đang muốn kéo bọn họ ra ngoài thì ngay sau đó Diệp Sơ Khanh ôm eo Trần Thiệu, ngước cằm cười mập mờ với anh.
Mắt ngọc mày ngài, cười một tiếng liền kinh tâm động phách, mặc cho cô cười có chút không thiện ý.
Mí mắt Trần Thiệu giật giật, cảm giác không ổn ập đến.
“Kìa Trần tổng, nếu tôi thật sự muốn theo đuổi anh, anh có đồng ý không?” Diệp Sơ Khanh nhẹ giọng hỏi.
Trần Thiệu: “…”
“Nếu thế thì chúng ta đi trước thôi.” Diệp Sơ Khanh và Trần Thiệu nói lời tạm biệt với chị em plastic, sau đó sát đến bên tai Trần Thiệu, cố ý đè giọng nói nhẹ nhất có thể, giống như yêu nghiệt, “Đi thôi Trần tổng, tới nhà anh hay nhà tôi?”
Cho đến khi hai người rời đi, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Ơ sao lại về cùng nhau rồi?
Bây giờ theo đuổi đàn ông đơn giản như vậy à?
Vừa rồi không phải còn mập mờ với tiểu thịt tươi sao? Quay đầu liền trêu chọc ông chủ của tiểu thịt tươi??
Cuộc sống của các cô thật đúng là không thú vị, mỗi ngày nói đến cũng chỉ là thức ăn ngon nhãn hiệu nổi tiếng và đàn ông, hoặc không thì là drama trong ngành, cuối cùng phần lớn cũng chỉ có thể lập gia đình theo an bài của người nhà, cả đời sung túc, không khỏi nhàm chán.
Cho nên bọn họ mới âm thầm bài xích Diệp Sơ Khanh.
Diệp Sơ Khanh quá bất đồng với đại đa số những người trong cái vòng quan hệ này, lúc đi học thành tích ưu tú dị thường, chi phí do nhà nước cung cấp đi du học trường nổi tiếng thế giới, vòng giao thiệp vô cùng rộng, ngay cả sự nghiệp cũng có thể gánh được một câu tuổi trẻ tài cao.
Dù biết cô không giống người khác, nhưng tùy tiện chọn đàn ông cùng nhau về nhà cũng quá mức rồi!?
Về phần Trần Thiệu.
Các cô đã sớm nghe nói di chúc của Trần lão gia tử định giao vị trí người đứng đầu cả tập đoàn của Trần thị cho anh, tương lai oai phong vô hạn.
Người đàn ông này muốn ngủ là có thể ngủ??
Mấy chị em plastic đơn thuần người người đều kinh hãi, không biết nên cảm khái là thủ đoạn của Diệp Sơ Khanh lợi hại, hay là đời sống cá nhân của Trần Thiệu hỗn loạn.
Từ trước đến nay cũng không nghe nói Trần Thiệu là hoa hoa công tử mà?
Có người không nhịn được hỏi Trần Điệp: “Anh của cô có quan hệ thế nào với Diệp Sơ Khanh vậy?”
Trần Điệp: “…”
Cô đoán được tâm tư của Diệp Sơ Khanh, vì vậy không nói hai lời bình tĩnh bán đứng Trần Thiệu, trả lời: “Anh tôi thích chị ấy từ lâu rồi.”
Mọi người xôn xao, tuy ghen tị với Diệp Sơ Khanh nhưng câu trả lời hôm nay vẫn nằm trong dự đoán.
Trời tối nhá nhem, vừa qua lập xuân, thời tiết vẫn còn se lạnh, màn đêm cũng xám xịt, ngay cả vì sao trên trời cũng ảm đạm.
Hai người vừa xuống dưới liền thấy Văn Lương tới đón Trần Điệp.
Diệp Sơ Khanh lên tiếng chào hỏi: “Cô ấy ở bên trong đó.”
Văn Lương gật đầu, cũng không hàn huyện với bọn họ, đi thẳng vào tòa cao ốc.
Cùng lúc đó, điện thoại Diệp Sơ Khanh rung lên, nhận được tin nhắn ngắn của Trần Điệp: [Đã giải quyết.]
Cô nhìn tin nhắn kia một lúc, cuối cùng không nhịn được bật cười, quả nhiên là thần giao cách cảm, quá ăn ý.
Vừa ra ngoài Trần Thiệu liền buông bả vai cô ra, nghe tiếng thì cụp mắt nhìn cô, nhướng mày: “Sao thế?”
“À, không có gì, chẳng qua là cảm thấy anh có một cô em gái rất ngoan mà thôi.”
Diệp Sơ Khanh nói.
Anh nghiêng đầu: “Huh?”
“Bây giờ đám người bên trong kia đều cho rằng anh khổ khổ cực cực theo đuổi tôi đã lâu, hôm nay rốt cuộc cũng như ý nguyện ôm mỹ nhân về nhà.” Diệp Sơ Khanh nhún vai, gài bẫy người cũng vô cùng thản nhiên, “Ít nhất bây giờ phát thiệp mời hôn lễ, các cô ấy cũng không quá giật mình.”
Trần Thiệu nghe cô nói xong mới kịp ngộ ra đằng sau Trần Điệp đã nói những gì.
Với tình tính của cô em gái tiện nghi này anh cũng không coi là bất ngờ, không giống như Diệp Sơ Khanh để ý ai theo đuổi ai, dù sao giấy kết hôn cũng đã đem về nhà.
Anh cười nhạo một tiếng: “Cố ý gài tôi?”
“Sao có thể gọi là gài chứ.” Cô nghiêm mặt nhìn anh, “Đây không phải nhờ phúc Trần tổng bày ra, còn tôi thuận thế tùy cơ ứng biến à?”
Trần Thiệu nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc của cô trong chớp mắt vừa nãy, cười nhẹ thành tiếng, tựa như không đếm xỉa hỏi: “Em và Lục Vân Xuyên là thế nào?”
“Ai?”
Trần Thiệu nhắc nhở, “Tiểu thịt tươi em coi trọng.”
“…”
Diệp Sơ Khanh phục rồi, vừa thoát ra từ đống người phiền phức kia, sao Trần Thiệu còn phải hỏi cô cái vấn đề giả dối hư ảo kia nữa chứ.
Nhưng nghĩ lại, dù gì bây giờ họ cũng là quan hệ vợ chồng, quan tâm mình một chút vẫn phải có.
“Nếu tôi nói ngay cả tên cậu ta tôi cũng không biết, anh tin không?”
Anh nhướng mày, tỏ ý cô nói tiếp.
Phong thủy luân chuyển, Diệp Sơ Khanh còn nhớ lần đầu bọn họ gặp nhau còn tranh cãi không dứt vì chuyện hạng mục, nay lại muốn giao phó sự trong sạch của mình cho Trần Thiệu.
Cô cũng giải thích luôn chuyện trong bữa tiệc sinh nhật lần trước cho Trần Thiệu: “Cho nên cái người đó của công ty anh, gọi là Lục Vân Xuyên đúng không, vừa nãy cậu ta đi tới cạnh tôi, nên các cô ấy cho rằng đó là tiểu minh tinh tôi nói lần trước.”
Cô nói nói, trong giọng nói dính chút kiêu ngạo: “Dù gì thì tôi cũng là chủ tịch hội Điện ảnh, đại mỹ nữ trong tay có nguồn tài nguyên, cũng không biết các cô ấy có cái gì hay mà phất cờ gióng trống, ngược lại cho rằng Lục Vân Xuyên bị ức hiếp không bằng, nếu tôi thật sự nói một tiếng, không biết có bao nhiêu người tự nguyện tới xếp hàng đâu.”
Trần Thiệu hơi nhíu mày, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu cô, hờ hững tiếp lời cô: “Nếu thật sự có người tới xếp hàng, dù em có tài nguyên cũng không thể cứu được những người đó.”
“Hả?”
Trần Thiệu: “Đoạt vợ của ông chủ mình, lại muốn ăn cơm trong cái giới này à.”
“…”
Hồi lâu sau Diệp Sơ Khanh cũng không lên tiếng, hai người sóng vai đi tới gara, Trần Thiệu mở cửa xe mới nghiêng đầu nhìn cô.
Cũng không biết vì sao, mặt cô đột nhiên ửng đỏ, rõ ràng vừa nãy còn êm đẹp nói lời phong lưu.
Trần Thiệu đứng bất động trước xe, nhìn cô.
Chú ý tới tầm mắt anh, lúc này Diệp Sơ Khanh mới giật giật mí mắt, nâng mắt nhìn anh, rặng đỏ trên mặt lan tràn đến tận lỗ tai, một lúc lâu mới mở miệng, hùng hùng hổ hổ: “Anh có biết xấu hổ hay không!”
Trần Thiệu:?
“Ai là vợ anh!”
Đầu Trần Thiệu đầy dấu chấm hỏi.
Anh không thể hiểu nổi điểm chú ý của Diệp Sơ Khanh.
Có lúc lời nói ra chẳng khác gì mấy tên đàn ông phong lưu mê gái, ví như vừa rồi còn tự mình khoe khoang có không ít tiểu thịt tươi chờ cô lâm hạnh.
Bây giờ lại bị một từ “vợ” làm cho mặt mày đỏ bừng.
“Không phải.” Trần Thiệu bị cô chọc cười, “Hay em hỏi bé con trong bụng một chút xem ai là vợ tôi?”
Diệp Sơ Khanh càng giận, lập tức lấm lét nhìn ngó xung quanh một vòng, chắc chắn không người mới nói: “Vậy anh lớn tiếng một chút, để tất cả mọi người ở đây đều thấy niềm vui làm cha của anh.”
“…”
Ngồi trên xe.
Diệp Sơ Khanh mò được một cái đệm kê dưới eo.
Rõ ràng mới mang thai chỉ hơn một tháng, chẳng lộ bụng chút nào, tung tăng chạy bộ cũng chẳng bị hạn chế, không biết có phải nguyên nhân tâm lý hay không, mỗi lần đứng lâu xong cô đều cảm thấy đau hông.
Trần Thiệu để ý động tác bóp eo của cô: “Sao thế?”
“Đau hông.” Diệp Sơ Khanh nhích về phía sau, “Mang thai thật đúng là không phải chuyện người thường có thể tiếp nhận.”
“Em đây mệt mỏi không phải vì mang thai, chơi từ sớm đến tối muộn không mệt mới lạ.” Trần Thiệu oán cô một câu.
Diệp Sơ Khanh lập tức bất mãn ngước mắt, đây còn là người sao???
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng người lại lập tức tháo dây an toàn, anh nghiêng người tới gần, đưa tay đè lên hông cô, ngón tay dùng sức: “Như vậy có mạnh lắm không?”
Tư thế này, hai người dựa vào nhau rất gần, hơi thở của Trần Thiệu vừa vặn phả vào cổ cô.
Bọn họ trừ hai lần uống rượu làm bậy ra, vẫn luôn duy trì thái độ tương kính như tân, đột nhiên anh như vậy khiến Diệp Sơ Khanh không được tự nhiên.
(Người xưa vẫn nói “Tương kính như tân” tức là vợ chồng phải luôn cư xử với nhau như khách.)
“… Tạm được.” Diệp Sơ Khanh hưởng thụ một hồi, sau đó vỗ lên tay anh, “Được rồi, anh lái xe đi.”
Trần Thiệu lái xe rời khỏi gara.
Bởi vì công việc của hai người đều rất bận rộn, đột ngột kết hôn cũng không có nhu cầu mua cái gì mà thế giới chung nhàn nhã thơ mộng, ưu tiên việc thuận tiện, nhà tân hôn mua ở trung tâm thành phố.
“Nếu em mệt thì nghỉ sớm một chút.” Trần Thiệu nói.
Diệp Sơ Khanh đá rơi giày, thay dép mềm, cảm giác bắp chân như được giải phóng: “Ờ.”
Hai người không chung phòng ngủ, chia phòng ở cách vách.
Chẳng qua lúc Diệp Sơ Khanh muốn lên tầng, chuông di động bỗng vang lên, Hoàng Thịnh call video tới.
Cô dừng chân, nghe máy: “Alo, mẹ, sao muộn thế này rồi mẹ còn gọi vậy?”
Trần Thiệu nghe vậy cũng tới xem.
Hoàng Thịnh: “Không có gì, hỏi chút xem gần đây con thế nào rồi, nôn nghén có nghiêm trọng hơn không?”
“Gần đây không có, khá ổn, vừa nãy con còn đi chơi với Trần Điệp một hồi đấy, không bị ảnh hưởng.”
“Bây giờ con không như trước kia, đừng chạy loạn bên ngoài như vậy, nếu ngã bệnh thì người nếm mùi đau khổ là con chứ chẳng ai vào đây đâu.” Hoàng Thịnh cau mày dạy dỗ, lại hỏi, “A Thiệu có ở đó không?”
Từ sau khi kết hôn, Hoàng Thịnh liền đổi lời học theo Trần lão gia tử gọi A Thiệu, rõ ràng cũng chỉ mới quen biết không lâu mà.
“Có ở đây.”
Diệp Sơ Khanh dựa vào ghế salon, đổi chiều camera điện thoại, “Đây, anh ấy vừa đón con về.”
Trần Thiệu cũng rất có lễ, đưa ly nước ấm vừa rót cho Diệp Sơ Khanh, nhìn về phía camera chào hỏi: “Mẹ, chúng con đều rất tốt.”
Trước đó một giờ, hai người vẫn còn trong tiết mục Tu La tràng, lúc này lắc mình một cái lại diễn tuồng vợ chồng son ân ân ái ái.
Hàn huyên với Hoàng Thịnh một hồi thì cúp máy.
Kết thúc thời khắc ân ái mỗi ngày, Diệp Sơ Khanh phủi mông một cái liền lên tầng, đúng chuẩn vô tình vô nghĩa.
Tuy Trần Thiệu và Diệp Sơ Khanh ở chung, nhưng đa số thời gian đều không quấy rầy nhau, bởi phải giấu giếm sự thật kết hôn, trong nhà ngay cả một người giúp việc cũng không mời.
Buổi sáng, lúc Trần Thiệu thức dậy đi làm, Diệp Sơ Khanh vẫn còn ngủ.
Công việc của cô thuộc dạng bận rộn thì vô cùng bận rộn, đoạn thời gian trước mới kết thúc buổi trao giải Điện ảnh và Truyền hình mỗi năm một lần, lúc này là thời điểm rảnh rỗi.
Trần Thiệu rửa mặt xong, hai phần bữa sáng vừa đặt cũng đến, anh xách một phần vào thẳng phòng ngủ của Diệp Sơ Khanh.
“Bữa sáng…”
Lời anh ngừng giữa chừng, nhìn Diệp Sơ Khanh nằm nghiêng trên giường, một cái chân dài duỗi ra gác lên chăn, áo ngủ bị dồn lên, lộ ra một mảnh eo trắng như tuyết.
Yết hầu Trần Thiệu khẽ động, mới sáng sớm đã thấy cảnh tượng này có chút hành hạ người.
Anh ho nhẹ một tiếng, tiến lên đặt bữa sáng của cô ở đầu giường: “Để đây cho em, nhớ ăn.”
Diệp Sơ Khanh tiếp nhận mấy thứ như đồ ăn này rất tự nhiên, cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, dẫu sao trong bụng cũng đang có đứa nhỏ của Trần Thiệu, cậy con mà kiêu.
Trần Thiệu không ở lại lâu, ăn xong bữa sáng ở phòng khách thì đi thẳng đến công ty.
Anh còn chưa tiếp nhận tập đoàn Trần thị khổng lồ, tạm thời có thể tìm chút thanh nhàn ở giải trí Nhất Minh.
Anh nhắm hai mắt, trong đầu hiện lên cảnh được lần đầu cùng cô.
Da thịt người phụ nữ trắng nõn, môi đỏ mọng, mặt ửng đỏ vì men rượu, mi đen run rẩy, giống như con bướm muốn giương cánh bay lên, dây váy trên đầu vai dần trượt xuống, nâng đôi chân thon thẳng đặt bên hông anh.
Lùi về sau nữa, biến thành cảnh trong bãi đậu xe tối qua, Diệp Sơ Khanh đỏ mặt đến tận cổ, tức giận lại xấu hổ, hùng hổ nói: “Ai là vợ anh!”
Trong phòng làm việc lớn như vậy, Trần Thiệu khẽ cười thành tiếng.
Anh mò lấy điện thoại, gửi cho Diệp Sơ Khanh một tin nhắn: [Sáng nay có ăn cơm không?]
Cô trả lời rất nhanh: [Có.]
Ngay sau đó là một sticker ——
Một con mèo, đè đệm thịt lên tờ tiền giấy, phối hợp với chữ “Phục vụ không tệ, thưởng.”
Trần Thiệu hơi mỉm cười, không biết sao cô có thể kiếm ra sticker như vậy.
Nhất thời lại bắt đầu hoài nghi không biết lời kia của cô rốt cuộc là thật hay là giỡn —— “Đại mỹ nữ trong tay có nguồn tài nguyên, nếu tôi thật sự nói một tiếng, không biết có bao nhiêu người tự nguyện tới xếp hàng đâu.”
Ngược lại xứng đôi với sticker này một cách lạ thường.
Phục vụ không tệ, thưởng.
Chính xác là phong cách của Diệp Sơ Khanh.
Anh đang suy nghĩ, trợ lý thông báo tới: “Trần tổng, Lục Vân Xuyên tìm anh.”
Mí mắt Trần Thiệu giật giật, một lần nữa nhìn vào biểu tình của sticker trong điện thoại, nhíu mày, sau đó mới trả lời trợ lý: “Để cậu ta vào.”
Cậu đi vào văn phòng: “Trần tổng.”
Hiện tại Lục Vân Xuyên đang là giọng hát chính của một nhóm nhạc, có không ít fan hâm mộ, khởi điểm cũng coi như rất cao, là một trong những nhóm trọng điểm bồi dưỡng của công ty.
Chỉ là công việc cụ thể sẽ có tổ chuyên phụ trách, có gì cũng sẽ không chủ động tới tìm Trần Thiệu.
Lần này tới tìm Trần Thiệu là vì mâu thuẫn nội bộ trong đoàn, bởi vì cậu ta có bề ngoài ưa nhìn, có một bộ phim truyền hình tìm đến mong cậu ta tham gia diễn xuất, nhưng vì xung đột với lịch trình của nhóm nên tổ đã từ chối thay cậu ta, cậu ta tới hỏi Trần Thiệu xem liệu có phương án giải quyết nào khác không.
“Xung đột lịch trình thì cứ dựa theo ưu tiên nhóm mà thực hiện, những thứ này đều được viết trong hợp đồng.” Trần Thiệu không cảm thấy vấn đề này có gì đáng để thảo luận.
“Tôi biết.” Lục Vân Xuyên nói, “Nhưng tổ chế tác có liên quan đến chủ tịch Diệp bên kia, cơ hội khó có được, cho nên tôi muốn tranh thủ một chút, muốn hỏi thử xem Trần tổng ngài có phương thức liên lạc của chủ tịch Diệp không.”
Trần Thiệu nhướng mày: “Thì sao?”
“Tôi muốn thử xem chủ tịch Diệp có biện pháp điều chỉnh thời gian quay chụp một chút hay không, như vậy là có thể thuận cả đôi bên.”
Vốn dĩ cậu ta không nghĩ tới cách này, nhưng tối qua mơ hồ cảm thấy Diệp Sơ Khanh phảng phất như rất xem trọng mình, cơ hội khó có được, liền muốn thử một chút.
Trần Thiệu: “…”
Mẹ nó công ty chọn tên ngu xuẩn chết tiệt nào vậy.
“Cậu cảm thấy chủ tịch Diệp sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà điều chỉnh thời quan quay chụp của đoàn phim?”
“Không phải.” Lục Vân Xuyên gãi đầu, “Chẳng qua tôi cứ có cảm giác chủ tịch Diệp rất thưởng thức tôi, hôm qua còn hỏi tên tôi…”
“Hỏi tên cậu vì cậu là người của công ty tôi.”
Quả thật Trần Thiệu không thể chịu nổi, chỉ một lần hôm qua đã rước cho anh loại chuyện này, không nhịn được nói, “Chủ tịch Diệp là bà chủ của Công ty giải trí Nhất Minh.”
Lục Vân Xuyên: …
———-
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Thiệu: Tôi quá khổ.
Lục Vân Xuyên: Tôi đã làm gì…