Sau khi ký hợp đồng xong, cuối cùng Trần Điệp cũng yên tâm không ít.
Cô cẩn thận giấu bản hợp đồng kia ở tầng cao nhất trên kệ sách của mình, lấy từ điển dày nặng đè lên, mà phần bên kia của Văn Lương lại không biết bị anh tùy tiện ném đi chỗ nào.
Vài lần Trần Điệp muốn dặn dò anh bảo quản cho tốt, lại lo lắng bị anh biết được chút tâm tư thầm kín này của mình, phải chuẩn bị mãi mới vào được vấn đề, lời dặn dò cũng rất kín đáo.
Nhưng Văn Lương từ sau khi làm chuyện kia liền hiểu biết tường tận tư vị sâu trong đó, mỗi lần chờ anh về đến nhà, Trần Điệp còn chưa nói được mấy câu, anh đã cúi người hôn cô, động tay động chân bắt đầu bữa ăn chính của mình.
Sau khi xong việc, Trần Điệp cũng sớm không còn sức lực quan tâm đến chuyện hợp đồng gì đó nữa, đầu chạm gối liền ngủ.
Trong kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học, đám bạn kia của cô đều thức chơi suốt đêm, mà cô ít nhiều gì cũng nhờ có Văn Lương, làm việc và nghỉ ngơi vẫn luôn vô cùng có quy luật.
Cứ như vậy qua nửa tháng, Văn Lương tạm thời xử lý thỏa đáng chuyện công ty, dư lại việc nhỏ không đáng kể đều giao cho Chu Kỳ Thông đi xử lý, sau đó dẫn Trần Điệp ra ngoài du lịch.
Nói là vì khen thưởng cô thi đại học khá tốt, nhưng cũng là kỳ nghỉ phép thả lỏng của chính mình.
Từ khi sinh ra, tới nay chỗ xa nhất Trần Điệp từng đi qua chính là khoảng cách từ Vu Khê đến Yển Thành, cũng không biết chỗ nào chơi vui, cuối cùng địa điểm du lịch là Văn Lương quyết định.
Một thành phố biển có nhịp sống chậm ở phía nam.
Cả người cô cực kỳ hưng phấn, bởi vì lần đầu tiên du lịch, càng bởi vì lần đầu tiên cùng Văn Lương đi du lịch.
Thậm chí cô còn lên kế hoạch sẽ mang bao nhiêu bộ quần áo từ sớm, sẽ đi bờ biển chụp ảnh như thế nào.
Một đêm trước khi xuất phát, Trần Điệp hưng phấn đẩy vali hành lý đến phòng ngủ, ngồi xếp bằng trên thảm nhung sửa sang lại quần áo.
Văn Lương mới tắm rửa xong đi ra, Trần Điệp hỏi anh: “Anh muốn mang theo gì không?”
“Tùy tiện lấy mấy bộ đồ trong tủ quần áo là được.”
Quần áo thoải mái của Văn Lương không nhiều lắm, cũng chỉ có mấy bộ, quần áo mùa hè cũng không chiếm chỗ, vì vậy Trần Điệp gấp chúng lại cho vào vali luôn: “Đồ dùng rửa mặt và sạc pin linh tinh em đều mang đủ rồi, anh cần mang thứ gì nữa không?”
“Không có.”
Trần Điệp bắt đầu hết sức chuyên chú sửa sang lại đồ của mình.
Sau khi tốt nghiệp, cô đã mua thêm mấy bộ quần áo mới, cô giống như cái giá treo đồ biết đi vậy, mặc cái gì cũng đều không khó coi.
Nhưng nếu bắt buộc phải lựa thì cô lại do dự, cô ôm một chồng quần áo đến trước gương toàn thân, ướm trên người so sánh từng cái, loay hoay hồi lâu mới chọn được mấy bộ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Văn Lương nhìn cô, nhịn không được nhíu mày: “Em chuẩn bị hành lý cũng thật phiền toái.”
Trần Điệp liếc anh một cái, không thèm so đo với anh, ướm trên người một bộ váy liền áo rồi kéo kéo làn váy hướng về phía anh hỏi: “Cái này có đẹp không?”
Cô gái nhỏ đạp chân trần trên thảm nhung, xách theo làn váy một chân đưa về phía sau khuỵu gối xuống, làm tư thế chào khi bế mạc, tóc đen nhu thuận rủ trước ngực, đôi mắt sáng lấp lánh, bởi vì quá mức hưng phấn nên trên mặt càng hiện ra vài phần trẻ con.
Văn Lương nhìn cô trong chốc lát, vẫy vẫy tay với cô: “Tới đây.”
Trần Điệp thả làn váy ra, không phòng bị đi qua: “Làm gì thế?”
Vừa dứt lời, cô đã bị Văn Lương túm lại đè dưới thân, anh cúi đầu mổ mổ cánh môi cô, không biết xấu hổ nói: “Em không mặc gì vẫn là đẹp nhất.”
Trên mặt Trần Điệp bùm một cái đỏ bừng, nóng lên.
Rốt cuộc tuổi còn nhỏ, nghe như vậy còn cảm thấy rất khó đỡ nổi, dời mắt nhẹ giọng oán giận: “Sao anh lại như vậy chứ.”
“Tôi vốn như vậy.” Văn Lương cách cô rất gần, chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau, giọng trầm thấp, thấm đẫm dục vọng chiếm hữu được giấu kín, “Cũng chỉ có tôi mới có thể nói mấy lời này với em, biết chưa?”
Trần Điệp hừ một tiếng: “Ngay cả anh cũng không được nói.”
Quần áo không thể tiếp tục sửa soạn nữa.
Trần Điệp bị bắt nạt một hồi, hôm sau suýt nữa không đuổi kịp máy bay.
Tuy sau này tính cách của cô thay đổi rất nhiều, nhưng hành động vẫn có chút ôn hòa mềm mỏng, không giống Văn Lương sấm rền gió cuốn.
Dù buổi sáng thời gian vô cùng gấp, nhưng cô vẫn muốn sửa soạn lại quần áo đang còn dang dở, một bộ rồi một bộ xếp chỉnh tề vào, trong lòng vô cùng gấp gáp, nhưng động tác vẫn không nhanh không chậm.
Sau đó Văn Lương thấy phiền, lại giáo huấn cô vài câu, giục cô nhanh lên.
Vì thế khi ngồi trên máy bay, dọc theo đường đi Trần Điệp rất không vui, cũng không thèm để ý anh, hứng thú tối qua không còn nữa, trầm mặc nhìn mây trắng ngoài cửa sổ.
Văn Lương quả thực cảm thấy bản thân giống như đang nuôi con gái.
Tính tình anh kém, lười đi dỗ, tùy ý để Trần Điệp giận dỗi, bản thân khép mắt rồi chợp mắt một lát.
Thẳng đến khi máy bay hạ cánh, lấy được hành lý rời sân bay.
Văn Lương đặt phòng khách sạn ngay sát bờ biển, phòng của họ có tầm nhìn đẹp nhất, cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài là biển xanh trời xanh, vừa ra ban công là bể bơi lộ thiên.
Văn Lương nhìn một vòng, mở cửa sổ thông gió, sau đó dẫn Trần Điệp xuống bờ biển đi dạo.
Anh mua một trái dừa, cắm ống hút, đưa cho Trần Điệp: “Cho em.”
Trần Điệp liếc mắt nhìn anh một cái, dù sao cũng đã đến bờ biển rồi, kỳ thật cũng không phải không vui, chỉ là từ đầu tới cuối Văn Lương cũng chưa dỗ cô được một câu, làm cô không có bậc thang nào để đi xuống, vẫn trầm mặc như cũ nhận lấy, còn vô cùng khách sáo nói “Cảm ơn.”
Văn Lương bị cô dỗi mà tức cười, cười khẩy một tiếng, lời nói khó nghe lại suýt bật thốt ra.
Chẳng qua Trần Điệp nâng mắt nhìn sang, anh liền dừng lại, nghĩ cô gái nhỏ khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi một chuyến, vẫn không nên chọc người ta mất hứng, nuốt câu nói kia trở về.
Trần Điệp rất hiểu anh, cắn ống hút truy hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”
Văn Lương đẩy đẩy vai cô: “Đi qua đây, chụp ảnh cho em.”
“…”
Trần Điệp nghe lời anh nói ngoan ngoãn lùi ra phía sau vài bước, trong tay cô ôm một trái dừa màu xanh, váy trắng giày trắng, phía dưới là bờ cát, sau lưng là nước biển dâng lên màu xanh lam.
Văn Lương lấy di động ra, click mở camera, phóng đại.
Chẳng qua sau khi phóng đại lại nhìn thấy Trần Điệp vẫn bĩu môi như cũ, dù chụp ảnh vẫn tức giận nhìn camera của anh.
Văn Lương đi nhanh tới chỗ cô, đồng thời hai ngón tay ấn khóe miệng cô đẩy đẩy lên trên, cứng rắn đẩy thành độ cong của một khuôn mặt tươi cười, anh cụp mắt nhíu mày: “Bày mặt này cho ai nhìn.”
Trần Điệp lùi về sau vỗ vỗ tay anh: “Vậy anh đừng có nhìn.”
Văn Lương “chậc” một tiếng, lười biếng kéo eo cô lại, sắc mặt càng trầm xuống: “Chiều em quá rồi, tính tình càng ngày càng lớn.”
“Không lớn bằng anh.” Trần Điệp lập tức phản bác.
Văn Lương lười nghe cô nói, nâng cằm cô lên hướng môi mà cắn.
Không thu lực, Trần Điệp “ưm” một tiếng, một phần bởi vì Văn Lương ở ngay trước mặt quần chúng thân mật với cô mà giật mình mở to mắt, một phần là ăn đau, nháy mắt nước mắt lưng tròng,
Anh lại không đau lòng, ngón tay dùng sức cọ qua cánh môi cô, cảnh cáo: “Lại dẩu miệng chơi tính tình với tôi thử xem.”
Sự nóng nảy của Trần Điệp vừa tiêu tan lại bị lời nói của anh châm lên lửa giận lần nữa, tức giận không thôi, còn vô cùng uất ức, không muốn anh chạm vào mình, nhưng sức lực lại cách xa, có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra được, ngược lại bị Văn Lương ôm càng chặt hơn.
Đành phải lên án: “Ai thèm chơi tính tình!”
Cô lật lại nợ cũ: “Đêm qua em đang sắp xếp hành lý được một nửa, là anh lôi kéo em chơi trò lưu manh, hại em suýt không kịp chuẩn bị, rõ ràng chính anh sai, vậy mà anh còn hung dữ mắng em chậm chạp, không để ý tới em, bây giờ còn cắn em.”
Cô càng nói càng ấm ức, nắm tay nện trên người anh, không ngừng giãy giụa: “Anh buông em ra, em không muốn gần anh như vậy.”
Lúc này Văn Lương mới phản ứng lại nguyên nhân khiến cô không vui sáng nay.
“Được rồi.” Cuối cùng Văn Lương cũng mềm giọng xuống, một tay ôm eo, một tay nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, “Còn đau không?”
Trần Điệp thuận theo bậc thang bò lên trên, trừng anh: “Anh thử nhìn xem có đau hay không!”
Anh bật cười: “Vậy thì em cắn lại đi.”
“…”
Trần Điệp không nói, liếc nhìn môi anh, môi đàn ông thuộc dạng mỏng, là điển hình của môi bạc tình, thật lâu sau mới lẩm bẩm: “Em không cần đâu.”
Khí thế áp người của Văn Lương cuối cùng cũng được cởi bỏ, người cũng lười nhác, cười cười hơi lưu manh, thân mật tới gần, chóp mũi dán ở bên nhau, chậm rãi hôn cô, cực kỳ có kiên nhẫn liếm môi cô.
Đúng là nghỉ hè, người tới địa phương này du lịch rất nhiều, cũng có những người cùng độ tuổi với Trần Điệp kết bè kết bạn tới đây chơi, cũng có một nhà ba người, một nhà bốn người.
Mặt trời chói chang thiêu đốt, trong không khí có hương vị đặc biệt chỉ thuộc về ánh nắng và nước biển.
Mà cô lại cùng Văn Lương đứng hôn nhau ở bờ cát.
Đây là lần đầu tiên, Văn Lương không mang bất kỳ suy nghĩ sắc dục nào hôn cô.
Sau một hồi lăn lộn, Trần Điệp vẫn còn rất giận anh, lại rất không biết cố gắng bởi vì nụ hôn này mà nhanh chóng hạ hỏa.
Tay Văn Lương dán phía sau lưng cô, vỗ về từng chút một, khiến Trần Điệp vừa rồi còn đang xù lông dịu xuống.
Một lúc lâu sau anh mới lùi lại, thấp giọng cười hỏi: “Còn đau không?”
“…”
Hàng mi đen của Trần Điệp thoáng run rẩy, nhất thời không theo kịp anh nói đau là đau cái gì, sức lực trên tay cũng buông lỏng, quả dừa mới uống vài ngụm đã đổ tung tóe trên bờ cát.
Nước dừa òng ọc tràn ra, nhanh chóng thấm vào bãi cát.
Cô bị hôn nên hơi ngốc, liếm liếm đôi môi ướt át, nhìn trái dừa bên chân: “À.”
Lúc này tính tình Văn Lương lại vô cùng tốt: “Còn muốn uống không, nếu muốn thì mua thêm một trái.”
Cô lắc đầu: “Bây giờ không muốn.”
Thấy cuối cùng cũng dỗ cô gái nhỏ thành công, Văn Lương giơ điện thoại lên: “Vậy muốn chụp không?”
“Chụp.” Trần Điệp thích chụp ảnh.
Văn Lương lùi về phía sau, chuẩn bị chụp ảnh cho cô, lại bị Trần Điệp níu tay áo, anh rũ mắt: “Sao?”
“Anh chụp cùng với em.” Trần Điệp nói.
Văn Lương: “Tôi không chụp.”
“Vì sao?”
“…”
Văn Lương nhìn đôi mắt trong veo sâu thẳm kia của cô, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được, cùng Trần Điệp chụp một tấm ảnh chung.
Sau khi chụp xong, Trần Điệp nhìn bức ảnh kia, không nhịn được chế nhạo anh: “Anh như vậy, vừa nãy còn không biết xấu hổ nói em không chịu cười cơ đấy.”
Văn Lương khẽ xùy một tiếng, lười cãi cọ với cô, chỉ vươn tay xoa tóc cô.
Hai người mới ngày du lịch đầu tiên đã chiến tranh một hồi, mấy ngày sau đó ngược lại vẫn xem như hòa bình, ngoại trừ phương pháp Văn Lương dạy bơi cho Trần Điệp quá mức thô bạo, đã vậy còn ngứa miệng châm chọc vài câu.
Những thời điểm còn lại thì không khác lắm so với vài cặp đôi cùng nhau tới đây du lịch.
Bởi vì hai người có giá trị nhan sắc quá xuất chúng nên thu hút không ít ánh mắt chú ý tới.
Ở nơi này một tuần rồi trở về Yển Thành.
Lại ở nhà thêm mấy ngày, đã đến thời gian huấn luyện quân sự đại học.
Cùng ngày nhập học, Văn Lương tạm thời có việc, để tài xế đưa cô đến trường và giúp cô chuyển hành lý lên ký túc xá —— chẳng qua cô cũng sẽ không thường ở trong ký túc xá, không có việc gì vẫn sẽ trở về biệt thự Tây Giao như cũ, chỉ là không muốn bị người khác chú ý nên mới theo lệ thanh toán tiền phòng ký túc xá.
Tài xế chuyển hành lý của cô lên tầng sáu ký túc xá: “Ừm, Trần tiểu thư, tôi đi trước đây, khi nào kỳ huấn luyện quân sự của cô kết thúc, tôi lại đến đón cô.”
“Văn Lương không tới sao?” Trần Điệp hỏi.
“Văn tổng nói ngài ấy hết bận sẽ tới.”
Gần đây Văn Lương rất bận, Trần Điệp cũng biết điều đó.
Cô cũng nghe phong thanh được một chút từ chỗ dì Trương và Chu Kỳ Thông, tập đoàn Ôn Viễn sau khi vào tay Văn Lương hiện tại cũng đã ổn định, thậm chí làm vài lần chỉnh đốn cải cách quy mô lớn, kế tiếp sẽ rót vào công ty một dòng máu mới, để công ty này chân chính nghe theo Văn Lương.
Trần Điệp không hiểu xung đột lợi ích trong đó, nhưng cô biết Văn Lương còn lợi hại hơn so với cô thường nghĩ rất nhiều.
Trong tương lai, mặc dù có thể không cần cái gọi là hôn nhân thương mại, nhưng từ khi Văn Lương ngồi ổn định trên vị trí kia, nhất định sẽ nhìn thấy rất nhiều rất nhiều người phụ nữ vô cùng ưu tú.
Mà cô chỉ là một sinh viên…
Trần Điệp hơi sầu.
Buổi sáng huấn luyện quân sự kết thúc, nhân viên hướng dẫn tới nói trong trường học cần chụp ảnh một tổ tân sinh huấn luyện quân sự đợt này, yêu cầu ngoại hình ưa nhìn, đương nhiên dời phạm vi tìm kiếm phóng tới chuyên ngành diễn viên bọn họ.
Nhân viên kia đi lòng vòng trong tiểu đội một lượt, cuối cùng bảo Trần Điệp đi.
“Em có muốn chụp bộ ảnh đó không?”
Trần Điệp hỏi: “Liệu những bức ảnh đó có được nhiều người xem không?”
Nhân viên hướng dẫn còn sợ cô chê ít, gật đầu nói “Có”, trong lòng nghĩ phải tìm người lần nữa, không ngờ Trần Điệp gật đầu đáp ứng nhanh gọn: “Em muốn chụp.”
Cô muốn trở nên tỏa sáng một chút, có thể khiến Văn Lương nhìn đến cô.
Cô cũng muốn sau này khi cô đứng bên cạnh anh, có thể có cốt khí và ngạo khí nói ra tên của mình, không phải chỉ là một “kim ốc tàng kiều” không đáng nhắc tới của anh.
Trần Điệp rất ăn ảnh, chụp hình cũng rất thuận lợi.
Nhiếp ảnh gia muốn ảnh thanh xuân, sức sống, linh khí này nọ, cô đều có đủ.
Rất nhanh, hơn bức ảnh Trần Điệp mặc trang phục huấn luyện quân sự đã được đăng trên chuyên mục đầu tiên của tờ báo trường học trong học kỳ mới với chủ đề “Chào mừng tân sinh viên”, chiếm toàn bộ trang báo.
Cô lớn lên rất đẹp, chụp lại ăn ảnh, đầu tiên là thu hút một làn sóng chú ý nhỏ trong trường, sau đó bắt đầu xuất hiện trong vòng bạn bè của mọi người và thậm chí là các diễn đàn của trường.
Sau đó nữa thậm chí còn nổi tiếng trên mạng trong một thời gian, ngay cả Trần Điệp cũng không ngờ rằng bộ ảnh này lại gây ra phản ứng dữ dội như vậy.
Trong thời gian đó, cô được mọi người trong trường biết đến với tốc độ ánh sáng, thậm chí cô còn được phong danh hiệu hoa khôi của trường, lan truyền trên mạng, mặc dù chưa từng có một cuộc bình chọn chính thức nào nhưng cô đã trở thành hoa khôi được mọi người công nhận.
Không ít đàn anh đàn chị tò mò, thậm chí họ còn đến sân tập quân sự để gặp cô nhân lúc trở về phòng ngủ sau giờ tập.
Tất nhiên Văn Lương cũng biết chuyện phát sinh mấy ngày nay.
Sau cuộc họp hôm đó là đúng năm giờ chiều, buổi huấn luyện quân sự của Trần Điệp kết thúc lúc năm giờ rưỡi mỗi ngày, anh đơn giản thu dọn đồ đạc xuất phát đến trường học.
Chu Kỳ Thông trực tiếp chạy xe đến bên ngoài sân huấn luyện, ở giữa ngăn cách bằng lưới sắt, bên trong là các tân sinh viên mặc đồng phục rằn ri màu xanh đậm, còn đang đi nghiêm.
Bởi vì Trần Điệp chụp bộ ảnh kia, còn bị huấn luyện viên chọn làm người dẫn đầu.
Văn Lương không tốn sức liền nhìn thấy cô ở trong đám đông.
Cô gái nhỏ cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt hơi ửng đỏ vì nắng, bởi vì là người dẫn đầu còn cần lấy dây lưng quấn ở bên hông, phác họa vòng eo nhỏ một tay có thể ôm hết, đang dẫn đầu một tiểu đội đi nghiêm, đi còn rất tiêu chuẩn.
Văn Lương hạ cửa xe xuống, yên lặng nhìn.
Đại khái qua mười phút, huấn luyện viên tuýt còi, mọi người hoan hô rồi giải tán.
Trần Điệp không chú ý tới chiếc xe đỗ bên ngoài, cùng bạn mới quen cười nói đi đến dưới bóng cây cầm túi xách của mình lấy chai nước ra.
Chỉ là đi chưa được mấy bước đã bị một nam sinh ngăn đón.
Tình cảnh này thật sự khá quen mắt, lúc trước Văn Lương cũng từng gặp, không cần nghĩ cũng biết nam sinh này tiếp theo sẽ nói gì với Trần Điệp.
Người bạn mới bên người cô rất thức thời, vẻ mặt cười trêu chọc, phất phất tay với Trần Điệp rồi nhanh chân chạy trước.
Văn Lương lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại cho Trần Điệp.
Anh ngồi trong xe, nhìn Trần Điệp gạt nam sinh kia ra, mò lấy di động đang rung trong túi xách, giọng của cô truyền tới: “Alo?”
“Kết thúc rồi.” Giọng điệu của Văn Lương rất lãnh đạm, “Tôi đến trường học của em, ra đây đi.”
Trần Điệp lập tức ngẩng đầu, nhìn đến xe của anh, ánh mắt sáng lên.
Mấy ngày nay Văn Lương bận như vậy, đây là lần đầu tiên anh tới trường học kể từ khi huấn luyện quân sự.
“Oke, tới ngay.” Cô nhịn không được cười.
Cúp điện thoại, nam sinh vừa mới tỏ tình kia lại hỏi: “Sao vậy, cậu đang bận việc gì sao?”
“Ừm.” Trần Điệp ỷ vào khoảng cách này Văn Lương không nghe được, tùy ý phơi bày tâm tư chính mình, nói: “Bạn trai tôi tới đón tôi.”
“Cậu có bạn trai?” Nam sinh kia kinh ngạc.
Trần Điệp cười híp mắt, lại lần nữa cho cậu ta một kích thật mạnh: “Đúng vậy.”
Văn Lương nhìn cô cười ngọt ngào nói chuyện với nam sinh kia, trong lòng tức khắc có chút bực bội.
Chỉ là mày vừa nhăn lại một chút, đã thấy Trần Điệp vòng qua nam sinh kia, chạy thẳng về phía anh, túi xách đeo bên người lúc lắc, tóc đuôi ngựa cũng vẽ ra một đường cong, xẹt qua hoàng hôn mờ nhạt, vẫn là vẻ tươi cười đầy mặt.
Bực bội dưới đáy lòng Văn Lương lần nữa được xoa dịu.
Cô chạy quá nhanh, chiếc mũ rằn ri suýt nữa bị gió thổi đi, cô vụng về giơ tay đè xuống vành nón vừa muốn bay lên, đôi tay cứ ấn ở trên đỉnh đầu rồi chạy tới.
Dáng vẻ này hơi buồn cười.
Văn Lương cười thành tiếng.
Tại một giây này anh nghĩ thầm, cứ tiếp tục như vậy cũng khá tốt.
Cuối cùng Trần Điệp chạy đến bên cạnh xe, thở hồng hộc, cười đến mi mắt cong cong: “Sao hôm nay anh lại tới đây?”
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh chiều tà vẩy xuống như mực rơi trên người Trần Điệp, mạ một tầng ánh vàng, cả người lóng lánh.
Lần đầu gặp nhau ở nhà ga, trong nháy mắt cô ngẩng đầu lên, Văn Lương đã có cảm giác bị ánh sáng làm cho bỏng cháy, rất nhẹ.
Hiện giờ, ánh sáng này đã đủ để anh không thể rời mắt.
Thấy anh không nói lời nào, Trần Điệp lại muốn giận dỗi với anh, được chiều sinh kiêu nói: “Anh làm gì mà không để ý tới em?”
Văn Lương lại nghĩ, nếu thật sự có thể tiếp tục như vậy, hẳn là anh được hời rồi.
Dollan: Ngoại truyện đáng yêu của Văn Điệp kết thúc, click ngay chương sau để hóng cặp đôi Trần-cáo già-Thiệu và Diệp-lưu manh-Sơ Khanh nàoo;))))