Văn Tri Cảnh vừa được ba tuổi rưỡi, tính cách cũng không giống Văn Lương, quả thật có thể nói là có tính cách rất ồn ào, bởi vì quá bướng bỉnh nên hai cha con đã cãi nhau nhiều lần.
Còn Văn Tri Linh đáng yêu lại thường hay khóc, cho tới bây giờ cũng không thay đổi chút nào, mưu đồ chế phục Văn Lương, kìm nén không dám đánh cô bé dễ thương này, vừa khóc là sẽ không dừng được.
Đây là lần đầu tiên đi show, Trần Điệp muốn ăn mặc cho hai anh em thật ngon lành cành đào.
Chuẩn bị cho mỗi đứa một chiếc mũ có vành, thêm dây buộc quanh cằm.
Chỉ có điều Văn Tri Cảnh lại có gu thẩm mỹ riêng của mình, không muốn đội, vừa đội lên cậu bé lại lấy xuống, ném lên đầu em gái.
Vì thế khi mọi người nhìn thấy cảnh đầu tiên trong chương trình của hai cục cưng, chỉ thấy em gái đội hai chiếc mũ, bộ dáng hơi ngốc nghếch, mà anh trai lại lạnh lùng đứng bên cạnh.
Trong nháy mắt, mọi người đã bị sự đáng yêu này thâu tóm.
Chẳng qua thứ khiến mọi người chú ý nhiều hơn không phải là việc hai cục cưng đáng yêu bao nhiêu, mà là con mẹ nó Trần Điệp và Văn Lương rốt cuộc sinh em bé khi nào?
Mặc dù phần lớn fan của Trần Điệp đều là fan CP, ngay cả fan only cũng rất có thiện cảm với Văn Lương, nhưng cô vẫn còn một đám fan nam.
Ngày thường rất ít khi thấy fan nam xuất hiện, chỉ là khi vừa xuất hiện, tin tức mang thai và sinh hạ cặp long phượng, ngay cả các fan nam ngày thường theo hệ Phật đến tận đáy vực cũng sôi nổi than thở, thương tiếc nữ thần của mình đã làm vợ rồi, thế mà bây giờ thần không biết quỷ không hay đã làm mẹ của người ta được hơn ba năm.
Cũng may Trần Điệp không phải idol lưu lượng dựa vào fans kinh tế, tuy có người cảm thấy khó có thể tiếp thu, nhưng rất nhanh đã bị sự dễ thương của Văn Tri Cảnh và Văn Tri Linh trong《 Baby Over Flowers 》thâu tóm.
Bốn người xuống xe, lập tức phải đi đến nơi ghi hình chính thức của tổ tiết mục.
Để duy trì sự bí ẩn của gia đình họ trong quá trình quay tập đầu tiên, tổ đạo diễn đã lựa chọn nơi ghi hình đầu tiên là một ngôi làng nhỏ trên núi, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, nhưng cơ sở vật chất thì tương đối thô sơ.
Muốn đến địa điểm cần đến thì phải đi qua các bậc thang của đoạn đường đá Tử Lộ, mặt trên có chút rêu xanh, nếu như đi đứng không cẩn thận còn có thể bị trượt chân.
(Tử Lộ: tên là Trọng Do, học trò của Khổng Tử.)
Đường đi rất hẹp, Văn Lương và Văn Tri Cảnh đi ở phía trước, Trần Điệp và Văn Tri Linh đi ở phía sau.
Cho tới bây giờ em gái cũng chưa từng đến địa phương thế này, ngày hôm qua còn vừa mưa xong, mặt đất rất trơn, còn hơi bẩn, cô bé mang đôi giày nhỏ mới tinh, cau mày đứng bất động ở trước bậc thang.
Thút thít mở hai tay ra với Trần Điệp, mềm mại nói: “Mẹ ơi ôm.”
Trần Điệp bế cô bé lên, lại bảo Văn Lương ở phía trước cũng ôm Văn Tri Cảnh lên, sợ bé té ngã.
Văn Lương cụp mắt nhìn Văn Tri Cảnh, hỏi: “Có thể tự đi không?”
Trần Điệp: “……”
Văn Tri Cảnh gật đầu, bậc thang hơi cao, cậu bé phải cố gắng hết sức nâng chân mới có thể bước lên một bậc, Trần Điệp bỗng dưng nhớ tới video Corgi bò lên cầu thang mà lúc trước cô xem.
Văn Lương xoay người, ôm lấy em gái từ trong vòng tay của Trần Điệp.
Hai tay Trần Điệp trống không đi lên bậc thang, chỉ chú ý anh trai đi ở phía sau, sợ cậu bé vừa trượt chân sẽ lập tức ngã trên đường núi.
Chỉ có điều tính tình của Văn Tri Cảnh bướng bỉnh, đi được khoảng mấy bậc thang, đến con đường sỏi đá tương đối bằng phẳng thì nhìn một cái, còn giẫm giẫm lên.
Mặt đất trơn, cậu bé chạy nhanh vài bước, không chú ý liền té ngã, đặt mông ngồi xuống đất, quần cũng bị bẩn.
Trần Điệp vừa thở phào một tiếng, dọa cô nhảy dựng cả lên, đang muốn bước nhanh qua dìu cậu bé, Văn Lương đã túm áo của Văn Tri Cảnh đang ngồi trên mặt đất xách lên.
Văn Tri Cảnh “A” một tiếng, tay nhỏ dính đầy bùn, bẩn đến mức không dám đụng vào quần áo, cứ giương năm ngón tay đặt trước người, mờ mịt bị Văn Lương xách lên, hai chân cách mặt đất.
Cậu bé cứ như thế bị ba túm cổ áo xách lên.
Văn Lương một tay ôm em gái, một tay xách anh trai.
Trông khá buồn cười.
Khi chương trình được phát sóng, trên màn hình như muốn bùng nổ.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết tôi rồi, anh trai làm cái gì sai sao!! Vì sao lại đối xử với cậu bé như vậy!!!]
[ con gái thì ôm vào ngực, con trai thì trực tiếp xách lên!]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha nhìn mặt của Trần Điệp kìa, có cảm giác Điệp Muội muốn ngốc luôn rồi.]
[CP Văn Điệp của tôi!!! Văn tổng mỗi tay ôm một đứa, không muốn làm Điệp Muội mệt, thật là ngọt ngào huhuhu]
[Nhưng mà, trước hết có thể thả chồng tương lai của tôi xuống được không, tất cả mọi người đều nhìn thấy, về sau khi người ta lớn lên sẽ thẹn thùng đó!]
[Còn dám nói chồng tương lai, tôi nghĩ lầu trên đang thiếu một trận đòn tàn nhẫn từ Văn tổng.]
……
Cuối cùng cũng đến trấn nhỏ trên núi, các gia đình khác cũng đã tới rồi, trong ba cặp vợ chồng minh tinh này có người lúc trước Trần Điệp đã từng hợp tác đóng phim, những người khác cũng có gặp ở lễ trao giải hoặc đã từng gặp qua trong các chương trình tạp kỹ.
Một trong số đó có Lý Tông, lúc trước khi Trần Điệp mới xuất đạo không lâu từng hợp tác quay 《 Một Ngày Ba Bữa 》cũng coi như có quen biết.
Vợ của Lý Tông cũng là diễn viên, đã sinh được một bé gái.
Trần Điệp chào hỏi mọi người, những người khác tất nhiên cũng biết Văn Lương, dù sao phía trên những ca sĩ, diễn viên như bọn họ cũng là những tư bản gian ác này.
Tay của Văn Tri Cảnh vẫn còn bẩn, Trần Điệp vỗ vỗ đầu cậu bé, chỉ vào vòi nước ở ven đường: “Anh trai tự đi rửa sạch tay rồi quay lại đây nhé.”
Mới đầu Văn Lương còn rất bất mãn với việc Trần Điệp lúc nào cũng gọi Văn Tri Cảnh là “Anh trai”, nhưng nói vài lần rồi cũng không thấy có hiệu quả, Trần Điệp cảm thấy gọi là anh trai em gái nghe rất ấm áp, cuối cùng cũng chỉ có thể thuận theo cô.
Văn Tri Cảnh rửa tay xong quay lại, hai đứa trẻ lần lượt đứng trước người Văn Lương và Trần Điệp, nghiêm túc lắng nghe nhiệm vụ đầu tiên mà tổ tiết mục giao cho.
Buổi tối tổ tiết mục chuẩn bị bốn gian phòng cho bốn gia đình, mỗi chương trình tạp kỹ tất nhiên sẽ có tính giải trí cũng như ưu khuyết điểm khác nhau.
Bây giờ tổ tiết mục sẽ phân cho mỗi gia đình một rổ đặc sản nho của địa phương giống như nhau, yêu cầu bọn họ đi lên trấn bán, cuối cùng đội nào bán được nhiều nhất sẽ có thể ưu tiên chọn phòng ở.
Sau khi tổ tiết mục tuyên bố quy tắc của trò chơi xong, từ khi sinh ra anh trai đã có khả năng ngôn ngữ và năng lực logic mạnh hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, rất nhanh đã hiểu được quy tắc, mà em gái căn bản lại không nghe, ngồi xổm trên mặt đất im lặng ăn một quả nho.
Đi lên trấn nhỏ có rất nhiều thôn dân, mỗi gia đình có hai PD đi theo, thôn dân đứng ở ven tường tò mò đánh giá.
(Producer/ Program Director: nhà sản xuất/ người lập kế hoạch cho chương trình truyền hình.)
Anh trai và em gái, hai người cùng nhau khiêng rổ nho đi ở phía trước, Trần Điệp và Văn Lương đi ở phía sau nói chuyện phiếm.
“Anh để bọn trẻ tự đi bán thật à?” Trần Điệp hỏi.
Mặc dù ở phía sau có hai chiếc camera, nhưng đối với Văn Lương, dường như chỗ này lại không hề tồn tại, một tay ôm lấy bả vai Trần Điệp, lười biếng, thản nhiên tự đắc nhìn hai đứa trẻ đang cố gắng khiêng rổ nho, hoàn toàn trở thành một địa chủ, phủi tay mặc kệ.
“Nếu không thì sao.” Văn Lương nói với giọng hiển nhiên, “Quy tắc không phải là để bọn trẻ bán hàng à?”
Trần Điệp: “Đó là để cha mẹ dạy con cách bán hàng, bồi dưỡng kỹ năng giao tiếp.”
“Để hai đứa nó tự tìm hiểu đi.” Văn Lương nhéo nhéo vai Trần Điệp, “Mệt thế để làm gì.”
“……”
Bốn người đi đến ngã tư chợ rau, lúc này đang có rất nhiều người chạy xe máy đến mua đồ ăn sau khi tan làm, anh trai và em gái bày rổ nho ở ngã tư chợ rau.
Quả thật không phải chỉ có Tri Cảnh và Tri Linh lần đầu tiên đến loại địa phương như chợ rau này, ngay cả Văn Lương cũng là lần đầu tiên đến.
Văn Lương rất nhàn nhã, tìm hai chiếc ghế dựa, cùng Trần Điệp mỗi người một cái, ngồi chờ hai đứa trẻ kiếm tiền cho mình.
[Fuck! Fuck! Fuck! Fuck, Văn tổng của tôi lại có thể như thế sao??]
[Cha của người ta không phải đều là nô lệ của con gái à, Văn tổng của tôi sao có thể đối xử với Văn Linh bảo bối ngoan như vậy được!]
[Tôi phải báo án! Chỗ này có người thuê lao động trẻ em! Còn không có chút hối cải nào!]
[Aaaaaaaaaa có điều hai đứa bé thật sự rất đáng yêu, ai lại không mua nho ủng hộ hai đứa bé đáng yêu như vậy chứ! Để tôi mua hết!!]
[Tôi thấy các ông bố của ba đội còn lại đều đang tất bật giúp con bán nho, vì sao khi chuyển cảnh quay đến chỗ này lại có thể Phật hệ như vậy chứ, tôi có cảm giác chỉ cần có thêm hạt dưa là có thể ngồi tán gẫu cùng với cụ ông ở trong thôn?]
Giá trị nhan sắc của bốn người nhà bọn họ quả thật rất nổi bật, lối vào chợ rau của thị trấn chủ yếu là người trung niên và người già, có lẽ là do không rõ lắm, chỉ liên tục dùng ánh mắt để quan sát.
Có thể nhìn ra được mấy người bọn họ đang ghi hình chương trình, lúc trước thôn trưởng ở đây cũng đã nói qua, rất nhanh một lát sau liền có người đi tới, hỏi: “Bạn nhỏ, hai đứa đang bán nho phải không?”
Văn Tri Linh vừa mới hái được một quả nho đang định ăn, nghe thấy có người đang nói chuyện, dừng động tác, chớp chớp mắt, duỗi tay đưa ra phía trước: “Cho dì.”
Người phụ nữ trung niên lập tức cười rộ lên, ăn thử một quả, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào bọn họ: “Nho này các cháu bán thế nào?”
Văn Tri Cảnh quay đầu nhìn Văn Lương, Văn Lương vỗ vỗ đầu cậu bé, quyết định hoàn toàn mặc kệ: “Con tự quyết định đi.”
Cậu bé nghĩ nghĩ, nói: “Một đồng hai quả nho.”
Vốn dĩ Trần Điệp nghĩ rằng chỉ dựa vào hai tên tiểu quỷ này chắc chắn bán không được nhiều, thế nhưng không ngờ cuối cùng lại có đầy người vây quanh, tranh giành muốn mua nho.
Trời còn chưa tối, rổ nho kia đã nhanh chóng được bán sạch.
Tay nhỏ của anh trai cầm chắc các tờ tiền mặt mười đồng, hai mươi đồng, sửa sang lại thật tốt rồi mới bỏ vào túi xách nhỏ bên hông của em gái, thắng lợi trở về.
“Chắc chúng ta kiếm được rất nhiều tiền lãi phải không?” Trần Điệp nói với Văn Lương, “Khả năng cao chúng ta có thể chọn được một căn phòng ổn, nếu không em gái lại khóc mất.”
Văn Lương cười cười, dùng tay sờ đầu Văn Tri Linh, không nói chuyện.
Chẳng qua chưa đi được mấy bước, vòng qua chợ bán thức ăn, liền đến chợ hoa và chim.
Đôi mắt của Văn Tri Linh lập tức sáng lên, đi không nổi, nhìn chằm chằm vào con chó nhỏ lông vàng không nhúc nhích, giơ tay bắt lấy tay Văn Lương, cất giọng mềm như bông: “Ba ba.”
Văn Lương theo tầm mắt của cô bé nhìn qua, huyệt thái dương nhảy dựng: “……”
Anh đã sớm biết kịch bản của Văn Tri Linh, ngày thường nếu muốn một món đồ chơi gì đó, cô bé sẽ bắt đầu bằng một tiếng “ba ba” siêu ngọt ngào.
Văn Tri Linh ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm: “Muốn chó.”
“……”
Vì để thống kê công bằng nhiệm vụ kiếm tiền lần này của các cục cưng, ngay từ đầu tổ tiết mục đã cất hết ví và điện thoại di động của cha mẹ.
Văn Lương duỗi tay gãi gãi cằm Văn Tri Linh, nói: “Bây giờ ba không có tiền.”
Trần Điệp: “……”
Nghe câu này cứ thấy kỳ quái sao sao ấy.
Đây là lần đầu tiên cô bé nghe được lời như thế từ trong miệng ba ba của mình, nói rõ là không tin nổi, lôi kéo ống quần của Văn Lương không buông, vành mắt từ từ đỏ lên, khóe miệng trùng xuống, vô cùng đáng thương lại nói một câu: “Muốn.”
Bộ dạng này của Văn Tri Linh là dấu hiệu cho thấy cô bé sắp khóc.
Văn Lương theo phản xạ có điều kiện lại cảm thấy đau đầu, ngồi xổm người xuống, ý đồ muốn giảng đạo lý cho cô bé: “Bây giờ con muốn mua chó thì sẽ phải dùng số tiền vừa rồi anh trai con kiếm được, buổi tối chúng ta sẽ ngủ phòng ngủ không tốt.”
Văn Tri Linh bắt đầu khóc thút tha thút thít, nức nở rơi nước mắt.
Trần Điệp nói: “Em gái, con nói con muốn mua chó, thì trước hết phải được sự đồng ý của anh trai đã, vừa rồi anh trai con cũng bán được rất nhiều nho.”
Cô vừa dứt lời, Văn Tri Cảnh nói rất khí phách: “Không sao, cứ mua chó đi.”
Trần Điệp đành phải nhấn mạnh nhiều lần, để Văn Tri Linh chuẩn bị sẵn tinh thần, đến lúc đó nhìn thấy phòng ngủ không được khóc nhè, em gái gật đầu lập tức vui vẻ ra mặt, mở túi xách nhỏ đựng tiền lẻ của mình, lấy tiền ra mua chú chó nhỏ lông vàng kia.
Chủ cửa hàng đã tiêm vacxin phòng bệnh cho chú chó, còn buộc sẵn dây xích, để em gái dẫn chó đi.
Vì thế khi bọn họ đi vòng về, các gia đình khác đều dùng quả nho để đổi thành tiền, mà bọn họ thì lại đổi lấy một chú chó nhỏ lông vàng.
Tâm tình của em gái rất tốt, chỉ là khóe mắt vẫn còn ngấn lệ, vòng tay ôm chặt lấy chú chó nhỏ nhích từng chút một, cuối cùng giống như dự đoán, họ phải ở chỗ khá tồi tàn.
Căn nhà gỗ mái bằng, giường cũng làm bằng gỗ, rất cứng, các loại vật dụng khác đều rất cũ nát.
Tập đầu tiên của chương trình phát sóng kết thúc tại đây.
Đêm đó, hashtag liên quan đến Tổng hợp những hành vi bất công của Văn Lương lên top hot search.
[Chúng ta là fans của Cảnh Bảo không phục! Hy vọng Văn Lương đối xử công bằng với Cảnh Bảo! Phân chia sủng ái một cách hợp lý!! Nếu không fans của Cảnh Bảo tuyệt đối sẽ không để yên.]
[Fans của Cảnh Bảo yêu cầu phải đối xử công bằng.]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết tôi rồi, con trai thì trực tiếp xách lên núi, con gái muốn chó thì lập tức mua chó! Đừng vì Cảnh Bảo của chúng ta Phật hệ thì lập tức bỏ qua Cảnh Bảo chứ!!]
Các fans đùa giỡn rất nhiệt tình, lập tức phân thành hai trận doanh, fans của Văn Tri Cảnh công bố “thanh minh”, fans của Văn Tri Linh cũng không chịu yếu thế.
[Thỉnh fans Cảnh Bảo đừng lôi kéo giẫm đạp để ăn vạ! Linh Bảo đây là dùng chính bản lĩnh của mình để có được chó!]
[Linh Bảo xứng đáng!!!]
Đang lúc hai bên “đánh” nhau túi bụi, fans lúc trước của Văn Lương lại đưa ra “tẩy trắng Văn Lương”.
Bọn họ cắt đoạn quay chậm thể hiện biểu cảm của Văn Lương khi em gái muốn mua chó, lấy cái này làm chứng cứ.
[Làm sáng tỏ! Văn tổng của chúng ta không có những hành vi bất công!]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Văn tổng hình như rất chán ghét động vật nhỏ đúng không, khi Linh Bảo đi đến ôm chú chó, thật sự không hề che giấu vẻ ghét bỏ!]
[Mọi người đến xem, khi Cảnh Bảo té ngã hay khi Linh Bảo đòi mua chó, biểu tình của Văn tổng thực sự rất giống nhau! Thỉnh fans của hai nhà Cảnh Bảo và Linh Bảo hãy cùng nhau mưu hại Văn tổng!]
[Thật đấy, Văn tổng đều ghét bỏ cả Cảnh Bảo lẫn Linh Bảo! Tuyệt đối không có những hành vi bất công! Rất công bằng!]