Trần Điệp không biết cuộc điện thoại mà Văn Lương đã gọi, anh cũng không hề nhắc tới.
Hai ngày nay hai người không gặp nhau, Văn Lương bận việc đi công tác.
Mà đối với sự kiện của Trần Thư Viện, không ít phóng viên đã gọi điện đến công ty muốn phỏng vấn Trần Điệp, nhưng đều bị Phương Nguyễn từ chối.
Tuy nhiên, Diệp Sơ Khanh đã triệu tập đại hội cực kỳ long trọng, với tư cách là người chủ trì của đại hội ngành điện ảnh, cô ấy nghiêm túc phê bình vấn đề này.
Mọi người bên dưới đều chăm chú lắng nghe, thật sự cho rằng vị chủ tịch vừa đi du học trở về, bởi vì ghét bỏ hành vi sao chép gây tổn hại đến cuộc thi mà đặc biệt triệu tập hội nghị này.
Chỉ có điều, ý nghĩa của đại hội lần này cũng quá rõ ràng, bên dưới đều là người trong ngành, việc chỉ đích danh phê bình Trần Thư Viện, tương đương với việc nếu sau này cô ta thật sự muốn đi trên con đường đạo diễn, thì Diệp Sơ Khanh sẽ chặn một nửa đường sự nghiệp của cô ta.
Đại hội kết thúc, Diệp Sơ Khanh bước xuống đài.
Trần Thiệu đứng ở cửa đợi cô.
Hai người bọn họ coi như là bởi vì việc này mà từ kẻ thù không đội trời chung biến thành bạn bè.
“Hai ngày nay anh làm gì?” Diệp Sơ Khanh cười, liếc anh ta một cái, “Trần Thư Viện ở chỗ tôi không chiếm được tiện nghi, anh đến đây là muốn náo loạn sao?”
Trần Thiệu xua tay: “Không phải, khả năng là bị lão gia tử giáo huấn, mấy ngày nay đã yên tĩnh lại rồi.”
Gần tối hôm nay, Trần Điệp nhận được cuộc gọi từ Phương Nguyễn, nói rằng Hoàng Thịnh gọi đến thông báo là vai diễn 《A Tiêu》 đã được ấn định, xác định muốn Trần Điệp đóng nhân vật này.
“Mấy ngày này, em có thể bắt đầu chuẩn bị cho vai diễn. Trong truyện nhân vật A Tiêu được miêu tả là khá đầy đặn, gần đây em lại quá gầy, cần phải tăng cân.” Phương Nguyễn dặn dò nói, “Sau đó, nên tập một số bài thể hình thì lúc mặc sườn xám sẽ trông rất đẹp.”
Tăng cân ư…
Trần Điệp không thích mình quá béo, nhưng Phương Nguyễn đã nói như vậy nên cô đành phải chậm rì rì trả lời: “Đã biết.”
Phương Nguyễn còn nói: “Hơn nữa, gần đây tính tình của em hơi trẻ con, nên nghiêm túc một chút. Đối với những tin tức thế này, hướng gió sẽ không chỉ hướng về em như bây giờ đâu.”
Trần Điệp muốn nói cô cũng không phải là người bạo lực như vậy.
Cô nằm trên giường, một lát sau thì gửi tin nhắn cho Diệp Sơ Khanh, nói đến tin tức phỏng vấn cùng với việc phải tăng cân.
[Diệp Sơ Khanh: Tôi đang ăn cơm với Trần Thiệu, cô cũng đến đây đi, nhân tiện tăng cân.]
[Trần Điệp: Trần Thiệu?]
Trần Điệp ở trên giường trở mình, gõ chữ: [Quan hệ giữa cô và Trần Thiệu đột nhiên lại thân thiết thế.]
Còn chưa kịp gửi đi, Diệp Sơ Khanh đã nhắn.
[Diệp Sơ Khanh: Stop, ngậm miệng, tôi biết cô đang muốn nói gì.]
[Diệp Sơ Khanh: Đừng nói ra, tôi đang ăn cơm, không muốn nôn.]
“…”
Trần Điệp kịp thời ngậm miệng, lại click mở khung thoại của Văn Lương, tin nhắn dừng lại ở hai giờ trước, Văn Lương nói với cô là anh đang trên máy bay.
Lần này anh đi công tác ở nước ngoài, mấy ngày liền đều bay tới bay lui, mỗi ngày thời gian nói chuyện với Trần Điệp cũng không nhiều.
Hiện tại hẳn là sắp xuống máy bay rồi.
Trần Điệp nghĩ, gửi cho anh một tin nhắn.
Văn Lương không trả lời.
Chậc chậc chậc.
Thật khó chịu khi lịch trình làm việc của hai người không đồng nhất. Ngay lúc này, Trần Điệp cảm thấy mình như bà chủ gia đình ăn không ngồi rồi.
Vốn dĩ, bởi vì lười nên khi ở nhà cô thường hay bỏ bữa tối. Chẳng qua hôm nay vừa nhận được nhiệm vụ phải tăng cân từ Phương Nguyễn nên cô đứng dậy đi vào bếp, nấu cho mình một bát mì.
Sau khi ăn xong, không muốn đi phòng thể hình để tiêu hao năng lượng, nghĩ qua hai ngày nữa rồi tập cũng được. Chẳng mấy chốc cô đã ngủ quên lúc nào không hay.
Đến khi tỉnh giấc, bên ngoài trời đã tối.
Trần Điệp mơ màng mở mắt, nhìn thời gian, hơn mười giờ tối.
Di động có một cuộc gọi từ Văn Lương.
Trần Điệp dụi mắt, đột nhiên cảm thấy cả người không có sức, gối đầu nằm nghiêng người, gọi lại cho anh.
Sau hai tiếng bíp, Văn Lương mới trả lời: “Vừa mới ngủ?”
“Ừm.”
Trần Điệp muốn ngồi dậy, nhưng vừa ngồi dậy lại cảm thấy đau đầu, thắt lưng mềm nhũn nằm trở về, mái tóc đen dài như rong biển xõa trên giường, cô híp mắt hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Văn Lương không đáp, lại nói: “Gọi video.”
“Hả?” Trần Điệp ngẩn người, “Em không trang điểm.”
“Bộ dạng nào của em mà anh chưa thấy qua.” Văn Lương nói xong, không đợi cô đáp ứng liền trực tiếp gọi video.
Trần Điệp ngừng lại, sau đó nhấn chấp nhận.
Khuôn mặt của Văn Lương xuất hiện trên màn hình, anh đã quay về khách sạn, trên người mặc áo choàng tắm màu trắng, dây buộc lỏng lẻo, lộ ra một mảng ngực.
Hẳn là đang xử lý công việc, trên sống mũi đeo một cặp kính.
Trần Điệp rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ đeo kính của anh, lúc này vừa thấy liền cười.
“Em cảm thấy không thoải mái sao?” Văn Lương hỏi.
Trần Điệp đưa tay sờ trán: “Chỉ là đầu hơi đau thôi, có lẽ là do em vừa mới ngủ dậy. Hiện tại mới hơn giờ tối, đoán chừng buổi tối sẽ không ngủ được.”
“Có bị sốt không?”
“Hẳn là không.”
“Đo nhiệt độ đi.”
“…” Trần Điệp nằm trên giường trở mình, vuốt tóc, ngập ngừng nói: “Em không muốn động đậy.”
Văn Lương nhíu mày: “Trần Điệp.”
Nét mặt của anh trầm xuống nhìn qua có chút hung dữ, ngay cả giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, gọi tên cô đầy đe dọa.
Thân thể Trần Điệp không thoải mái, tính tình được nuông chiều mà sinh hư, lông mày lá liễu nhíu lại: “Anh hung dữ cái gì, em không muốn nói với anh nữa, cúp đây.”
Trên màn hình, khuôn mặt cô gái nhỏ hơi phiếm hồng, nhìn qua không có sức sống, cô gối đầu nằm nghiêng, chỉ lộ nửa bên mặt.
Văn Lương không hề có nửa điểm tức giận nào, anh chỉ tháo kính ném xuống bàn: “Cổ họng có đau không?”
“Hơi hơi.”
“Có chảy nước mũi không?”
Trần Điệp hít hít mũi: “Không có.”
“Còn có chỗ nào không thoải mái?”
Văn Lương hiếm khi dong dài như vậy, Trần Điệp bị làm phiền, cũng cao giọng nói: “Không có!”
Lần đầu tiên Văn Lương bị cô lên giọng như thế, ngược lại anh chỉ bật cười, dựa lưng vào ghế sofa, rũ mắt, bộ dạng cố chấp: “Em ỷ vào việc bây giờ anh không trị được em, ngang ngược với anh như vậy.”
Trần Điệp hừ một tiếng, không đáp.
“Bảo bối.”
“Ừ?” Lúc này cô mới mở mắt.
“Đi đo nhiệt độ xem thân thể có nóng không, nếu thực sự phát sốt, buổi tối nhớ uống thuốc rồi ngủ tiếp, không phải em muốn nhanh chóng quay chương trình sao?” Văn Lương ôn nhu nói.
Trần Điệp là người ăn mềm không ăn cứng, nghe Văn Lương nói vậy, được chiều chuộng mà ngượng ngùng, đành phải nói “Được rồi”, sau đó mới chậm rì rì xuống giường.
“Mang giày vào.” Văn Lương dặn dò.
Trần Điệp nhướng mắt, lẩm bẩm: “Em biết rồi.”
Đi ra phòng khách lấy nhiệt kế từ hòm thuốc bỏ vào miệng.
Không có cách nào nói chuyện, cũng không có việc gì làm, cho nên cô nhìn chằm chằm hình ảnh Văn Lương trên màn hình.
Nhìn chăm chú liền không khống chế được duỗi một ngón tay, cách màn hình mà chọc lông mày của anh, lại chọc mũi rồi lại chọc môi.
Văn Lương biết cô đang làm gì, cũng không nhúc nhích, để ngón tay của cô tùy ý phác họa trên mặt anh một hồi, chờ cô thu tay về mới mỉm cười, thấp giọng nói: “Nhớ anh?”
Trần Điệp cắn nhiệt kế, mơ hồ “ừm” một tiếng.
Văn Lương cảm thấy trái tim mềm mại như bị ai hung hăng nhéo một cái.
“Vài ngày nữa anh về.” Văn Lương nói.
Chờ một lúc, Trần Điệp lấy nhiệt kế ra, mới trả lời: “Chiều mai em phải bắt chuyến bay đi ghi hình tập cuối của 《Một ngày ba bữa》, địa điểm lần này khá xa.”
“Mấy độ?”
Trần Điệp nhìn nhiệt kế: “Không phát sốt, có lẽ vừa mới bị cảm nên còn hơi mệt.”
Cuối cùng cô cũng không uống thuốc, Trần Điệp không thích uống thuốc chút nào vì sợ đắng, ở điểm này Văn Lương biết rõ. Dù sao cũng không phải bị sốt, anh cũng chiều theo cô, chỉ nhắc nhở cô mau đi ngủ.
Trần Điệp nằm xuống đắp chăn bông: “Nhưng em vừa mới ngủ dậy.”
“Cũng chỉ ngủ có vài tiếng, nhắm mắt sẽ buồn ngủ thôi.”
Văn Lương nói xong, nghiêng người về phía trước, màn hình tối sầm, nhưng rất nhanh khuôn mặt anh lại xuất hiện một lần nữa, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, châm lửa.
Trần Điệp cau mày, “Lần trước anh đã hứa với em là bớt hút thuốc mà.”
“Gần đây giảm đi rất nhiều.”
Nửa đầu của Trần Điệp giấu trong chăn: “Ai tin anh, ở trước mặt em mà còn hút thuốc.”
“Có biết tại sao anh phải hút trước mặt em không?”
Bởi vì sinh bệnh, đôi mắt Trần Điệp hơi ướt át: “Tại sao?”
Môi mỏng của Văn Lương nhả ra một làn khói, cổ tay uể oải buông thõng, tầm mắt dừng trên người cô, khóe miệng nhếch lên một độ cong gian xảo: “Để hạ hỏa.”
“Hả?” Trần Điệp không hiểu.
Văn Lương cũng không giải thích, chỉ khẽ nói: “Đã lâu không gặp em.”
“…”
Trần Điệp hiểu rồi.
Bây giờ người này càng ngày càng quá đáng, hở ra là nói lời xấu hổ, trước kia anh đâu có như vậy??
(Gốc là Hoàng Khang [黄腔]: là phương ngôn của tỉnh Tứ Xuyên, Trùng Khánh, đề cập đến việc nói lung tung, nói chuyện chẳng liên quan gì đến thực tế.)
Không thể nói chuyện được nữa.
Người này căn bản không có một chút giới hạn nào.
Trần Điệp giả vờ nghe không hiểu, nhắm mắt ngủ.
Vốn tưởng rằng mình mới ngủ dậy không lâu, khẳng định sẽ không ngủ được, không ngờ vừa nhắm mắt một lát đã mơ màng thiếp đi, ngay cả video còn chưa kịp tắt.
Văn Lương cũng không vội cúp máy, nhìn cô gái nhỏ trên màn hình đã ngủ say, dập tắt điếu thuốc, nhưng trong lòng vẫn không yên.
Tài liệu vừa xử lý một nửa vẫn còn trên tay, theo kế hoạch ban đầu thì ba ngày nữa mới giải quyết xong, ba ngày nay đều rất bận rộn.
Chỉ là nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Trần Điệp, ngay cả thời gian ba ngày đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Văn Lương đặt điện thoại ở bên cạnh, lấy máy tính nhập địa chỉ trang web mua vé máy bay, sau đó lại đeo kính, thức khuya giải quyết công việc.
Ba giờ sau, tài liệu cuối cùng đã được sắp xếp xong xuôi.
Văn Lương uống một ngụm nước, lại nhìn màn hình điện thoại.
Cùng lúc đó, Trần Điệp ở đầu dây bên kia nhắm mắt trở mình, chiếc điện thoại được kê trên gối cũng “lạch cạch” lật xuống, màn hình hướng lên trần nhà.
Văn Lương tháo mắt kính, mệt mỏi xoa mi tâm, khóe miệng lười nhác nhếch lên, nhìn màn hình trầm giọng nói: “Ngủ ngon, Linh Linh.”
Đêm đó, Trần Điệp có một giấc mơ.
Trong mơ, cô trở lại thời điểm năm cuối cấp ba, nằm trên giường trong ký túc xá, đắp chăn lén lút gửi tin nhắn cho Văn Lương, ghi chú trên đó vẫn là “Văn Lương ca”.
Cô cẩn thận che giấu cảm xúc của mình, thậm chí cô còn không dám lưu là “Văn Lương ca ca”, vì sợ thêm một “ca” sẽ để lộ bí mật của cô.
Trong mơ, cô nằm co ro trong chăn, gửi một tin nhắn cho Văn Lương.
Khi Trần Điệp tỉnh lại, cô hoàn toàn không nhớ rõ những việc trước đó, chỉ nhớ cuối cùng Văn Lương đã gửi một tin nhắn thoại.
Trong mơ, cô lấy tai nghe từ dưới gối, một bên cắm vào điện thoại, một bên nhét vào tai, điều chỉnh âm lượng.
Phòng ngủ một mảng yên tĩnh, đêm đã khuya, các bạn cùng phòng đều đã ngủ.
Giọng nói của Văn Lương truyền vào tai, mang theo một dòng điện nhỏ, hòa cùng tiếng tim đập của cô lúc đêm khuya.
“Ngủ ngon, Linh Linh.” Anh nói.